“Em…” Tô Lâm đơn giản là bị tức điên!
“Bộ dạng của cô không phải là bị thiếu oxy, cô là bị thiếu não đó!” Lục An Nhiên nhìn thấy khóe mắt Tô Lâm lập tức đỏ lên châm biếm nói: “Người cũng đã đi rồi, còn chuẩn bị diễn kịch sao?”
“Cô!” Tô Lâm tức giận: “Coi như cô giỏi!” dứt lời cũng đứng dậy cầm lấy túi xách nhanh chóng rời khỏi. Dương Tuyết Oánh đáng chết! Thạch Tĩnh Nghiệp ngu ngốc! cô ta sẽ không nhắm mắt bỏ qua đâu!
“Đing” một tiếng, âm báo tin nhắn của Lục An Hổ vang lên, anh lấy điện thoại ra xem, khóe miệng không nhịn được cong lên, quà giáng sinh đến rồi. ngẩng đầu lên, nhìn quanh bốn phía, tìm được bóng dáng, Lục An Hổ gật đầu ra hiệu, người kia cũng gật đầu.
“An Hổ, chúng ta còn chơi không?” Kỷ Linh như có cảm giác còn chơi chưa đủ.
“Thích thì tiếp tục.” Khóe miệng Lục An Hổ cong lên, tiếp theo, anh có thể chuyên tâm đón giáng sinh cùng với Kỷ Linh rồi: “Em ném một cái cho anh xem!”
“Được thôi!” Kỷ Linh cười, tiếp tục chơi.
“An Nhiên, mình có chuyện muốn nói với cậu, cậu có thể đi ra đây với mình một lát không?” Tần Thư Mặc lấy ra dũng khí nói với Lục An Nhiên.
“Hả?” Lục An Nhiên nhìn Tần Thư Mặc, suy đoán đại khái chắc là có liên quan đến Tần Thư Hàm chăng, liền đứng dậy: “Được thôi!”
Long Ngọc Tinh nhìn hai người rời đi, không khỏi cau mày, anh có loại cảm giác không yên.
Ra khỏi tiệm bowling, Lục An Nhiên hỏi Tần Thư Mặc: “Sao vậy? Chuyện gì thế? Có phải liên quan đến cô Tần không?”
“Không phải.” Tần Thư Mặc lắc đầu: “Không liên quan đến chị mình.”
“Vậy là chuyện gì thế?” Lục An Nhiên tò mò hỏi.
“Ơ...” Tần Thư Mặc xiết nắm tay sau đó từ trong túi quần lấy ra một hộp quà nhỏ bằng lòng bàn tay nói: “An Nhiên, mình thích…”
“Đi theo anh!” Long Ngọc Tinh không biết từ khi nào đã đến bên cạnh nắm lấy tay Lục An Nhiên rời khỏi.
“Anh…” Lục An Nhiên bị Long Ngọc Tinh kéo chạy ước chừng khoảng trăm mét mới dừng chân lại vùng ra khỏi tay anh: “Long Ngọc tinh! Anh làm gì thế!”
“Em đoán xem.” Khóe miệng Long Ngọc Tinh hơi dương lên, anh liền biết Tần Thư Mặc kia gọi Lục An Nhiên ra vốn chẳng có chuyện gì tốt lành, còn muốn tỏ tình với vợ của anh? Nghĩ gì thế! Đơn giản là ngu ngốc!
“Anh! Đơn giản là không nói lý!” Lục An Nhiên quay người liền muốn quay lại, Tần Thư Mặc rõ ràng là có chuyện muốn nói với cô! Còn chưa nói xong đâu, cô liền bị Long Ngọc Tinh lôi đi rồi, nguyên nhân tự nhiên còn muốn cô tự đoán! Cái quỷ gì thế!
“Này!” Long Ngọc Tinh gọi Lục An Nhiên một tiếng, liền vươn tay kéo cô lại bước lên một bước tay kia liền vòng lấy eo cô hôn xuống.
“......” Lục An Nhiên ngẩn ngơ, đại não nhất thời trống không, nói thật thì, cô không nghĩ là Long Ngọc Tinh sẽ hôn tới, vả lại, cô thật sự đáng chết lại không ghét loại cảm giác này, khóe miệng cô nếm được vị ngọt của nước ép cam. Hai người liền đứng ở dưới ngọn đèn nhỏ ở góc rẻ con phố, hoa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống. Bức tranh đó thật đẹp mà ấm áp, liền đâm đau mắt của Tần Thư Mặc đang đuổi theo.
“Giáng sinh vui vẻ.” Long Ngọc Tinh rời khỏi đôi môi ngọt ngào kia nhẹ giọng nói.
“......” sắc mặt Lục An Nhiên lập tức phủ lên một tầng mây hồng không xua tan được, liền vươn tay đẩy Long Ngọc Tinh một cái: “Anh! Anh làm gì vậy!”
“Hôn em!” Long Ngọc Tinh cười: “Em không thích?”
“Thích cái đầu quỷ nhà anh!” thần sắc Lục An Nhiên có chút rối loạn, cô mới không thích có được hay không!
“Anh rất thích đó!” Long Ngọc tinh cười: “Đi thôi! Tốt xấu gì cũng là giáng sinh, đi ra ngoài dạo chút đi.”
“Thần kinh!” trên miệng mặc dù mắng như vậy, Lục An Nhiên vẫn là dựa theo lời Long Ngọc Tinh nói mà bước đi trên con đường đầy hoa tuyết rơi, tuyết rơi đêm giáng sinh, cũng thật có ý nghĩa nha!
Hai người đi dạo trên phố ước chừng khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Lục An Nhiên nói: “Tôi phải quay về rồi, đám người Kỷ Linh vẫn đang đợi tôi!”
“Đừng động!” Long Ngọc Tinh ôm lấy vai của Lục An Nhiên: “Có người đang theo dõi chúng ta.”
“Cái gì?” Lục An Nhiên sửng sốt, đến cả cơ thể cũng có chút cứng ngắc, chẳng lẽ là người thần bí kia lại bắt đầu hành động rồi sao?
“Đừng quay đầu, đi theo anh.” Long Ngọc Tinh nhỏ giọng nói, anh chú ý đến bóng người này rất lâu rồi, lúc ở tiệm bowling anh đã chú ý đến rồi.
“Ừm.” Lục An Nhiên đáp một tiếng, nương theo sự dẫn dắt của Long Ngọc Tinh ở trên phố quẹo cái, sau đó đi đến một góc rẻ không người, Long Ngọc Tinh giơ ngón trỏ ra làm dấu hiệu im lặng, Lục An Nhiên phối hợp gật đầu, trái tim nhảy thình thịch. Hiện tại An Hổ không có ở đây, cũng không biết Long Ngọc Tinh có biết đánh hay không, dựa vào công phu mèo cào của cô, còn không biết là có thể đánh bại được hay không.
Quả nhiên không sai có một bóng người đuổi theo tới đây, nhìn bóng người càng ngày càng gần, tim của Lục An Nhiên như nhảy lên tận cổ họng, xem khoảng cách cũng không còn xa lắm, Long Ngọc Tinh cau mày, một cú đấm hướng về phía trước, đối phương cũng không đoán được sẽ nhận được sự công kích, trước là ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng né đi, liên tiếp lùi bước.
“A!” dựa vào ánh sáng ngọn đèn đường Lục An Nhiên nhất thời nhìn rõ dung mạo của người bám theo: “Anh An Duy! Anh quay lại rồi!”
“Ừm.” Lục An Duy gật đầu: “Anh vừa mới về, An Hổ chưa nói em nghe sao?”
“Ơ...” Lục An Nhiên nhớ lại những lời Lục An Hổ đã nói, thì ra Lục An Duy chính là món quà giáng sinh à! Lục An Nhiên không kịp vui mừng, liền bước tiến lên nhìn kỹ khuôn mặt của Lục An Duy: “Anh An Duy! Mắt của anh…” nhìn thấy bên mắt trái của Lục An Duy đeo một cái bịch mắt màu đen, Lục An Nhiên có một loại dự cảm không lành.
“Bị viên đạn sượt qua không giữ được nữa, liền cắt bỏ luôn.” Ngữ khí của Lục An Duy bình ổn, tựa hồ như đang nói đến một vấn đề rất nhỏ nhặt.
“Anh An Duy…” Lục An Nhiên tràn đầy đau lòng, lại không biết nên nói cái gì.
“Đừng khóc, có thể nhặt lại một cái mạng đã không tệ rồi.” Lục An Duy dương dương khóe miệng, lần này trong đội có nội gián, chỉ còn lại người có thể sống sót trở về anh lại còn bị mất đi một bên mắt.
“Chúng ta về nhà thôi! Ông nội và mẹ nhìn thấy anh, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ! Bọn họ đã gặp anh chưa?” Lục An Nhiên kéo Lục An Duy hỏi.
“Còn chưa gặp, anh vừa đến thành phố S liền trực tiếp đến đây luôn.” Lục An Duy trả lời.
“Em còn có một tin tức động trời muốn nói anh nghe! Anh nhất định sẽ vô cùng vui cho coi!” Lục An Nhiên cười nói, nếu như để Lục An Duy biết bản thân sắp làm cha rồi thì sẽ có kết quả như thế nào nhỉ?
“Chuyện em có bạn trai sao? Lúc nãy anh nhìn thấy rồi.” khóe miệng Lục An Duy dương lên mang theo chút tinh nghịch.
“… …” Lục An Nhiên lập tức nghĩ đến bức tranh dưới ngọn đèn lúc nãy, khuôn mặt đanh lại lập tức quay qua trừng Long Ngọc Tinh, người kia cũng lộ ra một nụ cười ám muội.
“Đi thôi đi thôi!” Lục An Nhiên lười đi quản Long Ngọc Tinh nghiêng người kéo Lục An Duy đi muốn nhanh chóng rời khỏi nơi có không khí khiến cô cảm thấy quẫn bách.