Sắc trời dần dần tối lại, một vài ánh sao trong đêm đen lại càng phát ra ánh sáng rực rỡ, mặt trăng tròn bị những áng mây che khuất. Bóng cây trong bóng tối lại càng hỗn loạn, ánh sáng ấm áp xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng màn đêm nhưng lại không thể làm ấm lên trái tim của con người trong bóng đêm.
Đứng dưới lầu, Lục An Duy ngẩng đầu, nhìn vào vị trí cánh cửa sổ đó, ánh đèn phát sáng, bóng người mảnh khảnh in trên màn che cửa sổ. Anh đã đứng như thế mấy tiếng đồng hồ… cứ như thế nhìn chăm chú vào đó, tại sao cô lại có thể tuyệt tình như vậy? Tất cả những chuyện giữa bọn họ lại được xem là gì chứ?
Anh hi vọng tất cả đều có thể giống như Lục An Nhiên đã nói, giữa bọn họ tất cả là hiểu lầm, anh rất muốn lên đó hỏi thử, nhưng anh lại không dám. Anh lo sợ đôi mắt lạnh lùng của Tần Thư Hàm, sợ hãi đôi môi đỏ mỏng của cô sẽ nói ra những lời tuyệt tình. Sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của anh đã bị cô chà đạp một lần, anh không biết mình nên dùng thái độ nào để đối diện với cô một lần nữa.
Ánh đèn xe từ phía sau rọi lại, Lục An Duy di chuyển tránh đi, chiếc xe dừng lại, từ trên xe bước xuống hai bóng người, một người là đàn ông trung niên ước chừng khoảng bốn mươi mấy tuổi, một người khác chính là người lúc trước Lục An Duy đã gặp qua – Bạch Tín Hồng.
Bất quá chỉ gặp qua một lần, Lục An Duy vốn không để Bạch Tín Hồng ở trong lòng, cộng thêm là Lục An Duy lại cố ý quay mặt qua hướng khác, cho nên Bạch Tín Hồng không thấy được mặt của Lục An Duy, mà người trung niên kia lại chỉ nhìn thoáng qua Lục An Duy hơi nhíu mày sau đó quay đi, những thanh niên bây giờ không lo nghề nghiệp, lại còn chạy đến dưới lầu nhà người ta, ông ở đây đã hơn hai mươi năm rồi, vẫn chưa từng nhìn thấy qua người này! Khẳng định cũng không phải người tốt gì!
“Thầy Tần, con tiễn thầy tới đây thôi!” Bạch Tín Hồng lễ phép nói.
“Cũng đến dưới nhà rồi! Lên trên ngồi một lát đi!” Ba Tần cười mỉm nói: “Tín Hồng à, ở đây cũng không phải trường học nữa, đừng gọi bác là thầy Tần nữa, con cứ gọi bác... bác Tần đi!”
“Vâng ạ, vậy con cứ gọi là bác Tần nhé!” Bạch Tín Hồng cười sang sảng nói.
“Đi thôi! Lên lầu!” Ba Tần cười mời nói: “Đúng lúc bác vừa mới mua lá trà mới, cùng bác uống một ly đi.”
“Vậy... vậy thì con cung kính không bằng tuân lệnh thôi!” Bạch Tín Hồng cười dùng chìa khóa khóa xe lại, sau đó đi theo ba Tần lên lầu. Trong lòng anh ta cũng hiểu rõ, uống trà gì đó cũng chỉ là giả thôi, Tần Thư Hàm mới từ nước ngoài về, hắn cũng muốn đến nhìn cô một chút! Lần trước tạm biệt, bóng hình xinh đẹp kia luôn hiện hiển trong tâm trí hắn ta, từng nụ cười hay ánh nhìn của cô đều làm cho hắn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng...
Bước vào thang máy, ba Tần mới nhíu mày nói: “Nhìn xem thanh niên bây giờ! Bây giờ đã mấy giờ rồi, cũng không biết về nhà, đứng dưới lầu nhà người khác, vừa nhìn đã biết không phải dạng người tốt lành gì!”
“Bác Tần, anh ta có thể là đang đợi người con gái mình yêu đi! Có thể cảm thấy đó là một điều lãng mạn!” Bạch Tín Hồng vẫn luôn khinh thường hành động đứng dưới lầu chờ cô gái mình yêu, nam nhi đại trương phu làm sao có thể hạ mình đứng ở dưới lầu chờ đợi con gái cơ chứ? Giống hắn thì sẽ tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện như vậy được! Cũng giống như hôm nay hắn rất muốn gặp Tần Thư Hàm muốn đến độ không thể khống chế được, cũng phải nhận nhịn lại, để cho ba Tần mời gọi hắn hai lần hắn mới chịu đi lên. Đây mới đúng là bộ dáng người đàn ông cần có! Loại thiên chi kiêu tử như hắn, mới không làm ra loại chuyện như vậy!
“Hừ!” ba Tần khinh bỉ hừ một tiếng: “Chỉ dám lén lén lút lút chờ đợi thì có thể gọi là lãng mạn gì chứ?”
Một tiếng “ding” vang lên, thang máy đi lên đến lầu thứ , ba Tần lấy chìa khóa mở cửa, mời Bạch Tín Hồng vào nhà: “Tín Hồng màu đi vào đi!” thay giầy da bằng đôi dép lê, mẹ Tần cũng từ trong phòng đi ra, hai mắt hơi hơi đỏ, hình như vừa mới khóc xong.
“Tín Hồng đến rồi à!” mẹ Tần chào hỏi: “Thư Mặc, lấy đôi dép lê cho anh Tín Hồng đi.”
“Dạ!” Tần Thư Mặc từ trong tủ giầy lấy ra một đôi dép lê cho đàn ông để xuống trước mặt Bạch Tín Hồng.
“Cám ơn em! Em chính là em trai của Thư Hàm à! Anh tên là Bạch Tín Hồng! Lần đầu gặp mặt!” Bạch Tín Hồng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tần Thư Mặc! Tần Thư Mặc cùng với Tần Thư Hàm đi Hy Lạp, luôn không có cơ hội gặp mặt. Lần này được coi là lần gặp mặt đầu tiên. Tần Thư Mặc chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt Bạch Tín Hồng có chút xấu hổ, sau đó nhẹ nhàng ho một tiếng quay qua nói chuyện với mẹ Tần: “Chào bác gái Tần! Con lại đến làm phiền rồi!”
“Đâu có, đâu có.” Mẹ Tần cười ở trên bàn trà bày ra những miếng trái cây đã được cắt sẵn.
“Thư Mặc, gọi chị gái con xuống đây đi!” ba Tần kêu.
Tần Thư Mặc nhíu mày: “Chị con… chị con thân thể không thoải mái lắm.”
“Cô ấy bị sao thế?” Bạch Tín Hồng có chút lo lắng: “Có cần anh lái xe đưa cô ấy đi bệnh viện không?”
“Không cần, không có chuyện gì đâu.” Tần Thư Mặc nói: “Chị ấy đã uống thuốc rồi.”
“Không có chuyện gì thì kêu con bé xuống đây đi!” Ba Tần vừa nhìn liền biết Tần Thư Mặc nói dối, sợ là hai chị em nhà này đã cấu kết với nhau rồi!
Tần Thư Mặc không muốn ở trước mặt khách khứa làm mất mặt ba mình, chỉ có thể cọ tới cọ lui sau đó đi lên lầu hai, đến trước phòng chị gái gõ cửa: “Chị?”
“Cửa không khóa.”
Tần Thư Mặc mở cửa đi vào, nhìn thấy Tần Thư Hàm đang ngồi trên đệm bên bệ cửa sổ đọc sách, thấy anh bước vào cửa, liền ngẩng đầu nhìn vào anh: “Có chuyện?”
“Ba dẫn theo người nào đó tên Tín Hồng đến đây, gọi chị xuống dưới.” Tần Thư Mặc nói.
“Nói chị bệnh rồi.” Tần Thư Hàm không muốn gặp anh ta.
“Nói rồi.” Tần Thư Mặc nhún vai: “Anh ta muốn đưa chị đi bệnh viện, em nói chị uống thuốc rồi, không có chuyện gì. Bất quá chỉ là không thể lừa được ba.”
Tần Thư Hàm thở ra một hơi, đứng dậy: “Chị cảm thấy bắt buộc nên nói rõ ra với ba thôi.”
“Ba sẽ đánh chết chị đó.” Tần Thư Mặc suy đoán: “Hoặc là làm cho ông ấy tức chết!”
“Dù gì qua mấy tháng nữa cũng không giấu được.” Tần Thư Hàm đạt tay lên bụng mình, ai biết được một đêm đó lại trúng thưởng cơ chứ?
“Nếu như chị không chuẩn bị bỏ đứa con đi, thì phải chú ý đến bản thân mình một chút!” Tần Thư Mặc thở dài một hơi đi lên phía trước đóng cửa sổ lại: “Ban ngày và ban đêm chênh lệch nhiệt độ rất lớn, coi chừng cảm lạnh.”
“Cảm ơn.” Tần Thư Hàm mỉm cười, trên khuôn mặt điềm tĩnh dường như phủ lên thêm một nụ cười dịu dàng của người mẹ.
“Lúc nãy chị nói với mẹ như thế nào thế?” Tần Thư Mặc nói: “Bà ấy hình như sau khi về phòng liền khóc, mắt có chút đỏ.” Anh chắc là người đầu tiên biết chuyện này, lúc ở Hy Lạp anh đã cùng Tần Thư Hàm đi bệnh viện, kết quả liền phát hiện Tần Thư Hàm đã mang thai, trời mới biết anh sốc như thế nào! Từ nhỏ Tần Thư Hàm liền không giống những người khác, anh cũng biết, có thể không giống người khác như vậy cũng… quá…
“Không có nói gì, chỉ là nói với bà ấy chị sẽ sinh đứa bé ra tự mình nuôi dưỡng! bà ấy nói thứ Hai sẽ cùng với chị đi bệnh viện kiểm tra lại.” Tần Thư Hàm vuốt ve cái bụng bằng phẳng, thai mới hai tháng, trước mắt vẫn không thể nhìn ra được. Nhưng mà cô biết, trong bụng mình đang dần hình thành một đứa bé, đó là kết tinh giữa cô và người đàn ông mà đời này cô yêu nhất. Có lẽ là do thượng đế thương hại, không có được trái tim người mình yêu nhất, lại có được đứa con thuộc về hai người họ! Cô sẽ một mình nuôi nấng đứa bé này trưởng thành.
“Chị vẫn không nguyện ý nói ra ba của đứa bé này là ai sao?” Tần Thư Mặc nhìn vào đôi mắt của Tần Thư Hàm hỏi, người chị gái này của anh quá mạnh mẽ, từ nhỏ đã vậy, chỉ cần là chuyện chị không muốn nói, chị ấy tuyệt đối sẽ đem bí mật đó cùng xuống quan tài, ai cũng đừng hòng biết được.
“Không nói, anh ấy cũng không biết sự tồn tại của đứa bé này.” Tần Thư Hàm lắc đầu, cho dù có biết đi nữa thì có thể như thế nào? Để anh ấy cảm thấy hổ thẹn và muốn chịu trách nhiệm mà ở lại bên cạnh cô? Như vậy thật không có ý nghĩa gì! Cô không muốn! Cô không muốn dùng trách nhiệm mà trói buộc anh, con là của cô, cô có tự tin có thể một mình nuôi nấng đưa trẻ này lớn lên! Kỷ Nhu không phải cũng nuôi dưỡng Lục An Nhiên rất tốt sao? Cô cũng có thể làm một bà mẹ đơn thân như Kỷ Nhu. Nhìn thấy đôi mắt oán giận và bực tức của em trai. Tần Thư Hàm bổ sung: “Anh ấy là một người đàn ông tốt! chỉ là anh ấy không yêu chị mà thôi…”
“Ha…” Tần Thư Mặc hết cách lắc đầu: “Bỏ đi! Bất luận chị quyết định như thế nào, em cũng sẽ đứng về phía chị, ủng hộ chị vô điều kiện!” ai bảo Tần Thư Hàm là chị của anh cơ chứ?
“Cảm ơn!” Tần Thư Hàm rất cảm kích nhìn thoáng qua Tần thư Mặc, đứa em trai nhỏ hơn mười tuổi của cô trước giờ chưa từng làm cô thất vọng qua.
“Đi thôi! Xuống lầu đi! Lát nữa ba sẽ hối nữa mà coi!” Tần Thư Mặc khoanh hai tay trước ngực, vẫn là đem chuyện trước mắt này giải quyết xong là tốt nhất.
“Ừm!” Tần Thư Mặc gật đầu, từ trên đệm đứng dậy, đem sách gập lại, rời khỏi phòng.
Hai chị em sánh vai cùng đi xuống lầu, Tần Thư Mặc cố ý để Tần Thư Hàm đi bên có tay vịnh, bản thân lại đi bên cạnh bảo vệ chị gái mình.
Bạch Tín Hồng nhìn thấy Tần Thư Hàm trước mắt bỗng sáng ngời, cô đang mặc một chiếc váy ngủ làm bằng voan, váy ngủ màu hồng nhạt càng làm tôn thêm nước da trắng nõn của cô, tóc dài tết lại rũ trên vai. Khí chất trên người so với lần gặp mặt trước đây càng tăng thêm mấy phần dịu dàng chỉ thuộc về phái nữ, trên mặt cũng tăng thêm mấy phần xinh đẹp, bộ dáng này thật sự làm cho Bạch Tín Hồng nhìn đến ngẩn người.
“Gọi con xuống đây có việc gì?” Tần Thư Hàm nhìn thấy ánh mắt của Bạch Tín Hồng cứ lưu luyến trên người mình, một cổ tức giận sôi lên trong lòng.
“Khách đến gọi con xuống đây một lát thì có gì sao?” Ba Tần cũng không liệu được giọng điệu của Tần Thư hàm lại cứng rắn như thế, liền có chút không vui.
“Em không nói với ba chị bị bệnh sao?” Tần Thư Hàm nhìn thẳng vào Tần Thư Mặc: “Vốn dĩ đầu rất là đau.”
“Em… em nói rồi!” vẻ mặt Tần Thư Mặc vô tội, trong lòng cũng hiểu rõ đây là chị gái cố ý diễn kịch cho Bạch Tín Hồng xem.
“Thư Hàm, em có chỗ nào không khỏe? Anh lái xe đến đây, đúng lúc có thể đưa em đi bệnh viện.”
“Không cần đâu!” Tần Thư Hàm nói: “Tôi đã uống thuốc rồi! Còn có chuyện gì khác sao?” đôi lông mày không vui nhíu lại, thái độ như thế rõ ràng là đang muốn tiễn khách.
“Ơ..” sắc mặt Bạch Tín Hồng không được tốt cho lắm.
“Thư Hàm! Con nói chuyện kiểu gì vậy?” khuôn mặt của ba Tần cũng giữ không nỗi bình tĩnh nữa, hôm nay là do ông mời Bạch Tín Hồng đến đây, đứa con gái này tại sao lại không giữ chút mặt mũi cho ông chứ?
“Con… con về trước đây! Cũng trễ lắm rồi.” Bạch Tín Hồng khẽ ho một tiếng, liền đứng dậy từ biệt ba mẹ Tần: “Bác Tần, bác gái Tần, con về trước đây!”
“Ngồi lại thêm một chút đi!” Ba Tần nói.
“Không cần đâu! Hôm khác con lại đến làm phiền sau.” Bạch Tín Hồng thay xong giầy.
“Thư Hàm! Tiễn Tín Hồng đi!” Ba Tần mặt đen đi nói.
“Ồ!” biết bản thân không nên quá quá đáng, Tần Thư Hàm liền tùy tiện đáp một tiếng.