Lục An Nhiên sau khi quay về phòng của mình cũng không để ý đến âm thanh cãi cọ bên ngoài nữa, cô biết thái độ của cô hôm nay có chút dứt khoát, nhưng đây cũng là do không còn cách nào mới phải làm vậy, nếu như hôm nay không dứt khoát cách đứt vọng tượng của một nhà Lục Quân An thì những phiền phức sau này cũng sẽ kéo đến liên tục. Cả nhà Lục Quân An đều là lòng lang dạ sói, bởi vì lo lắng cho sức khỏe của ông nội, cô không thể vạch trần ở trước mặt được, vả lại cô cũng không có chứng cứ. Nếu như bây giờ nhảy ra nói bản thân chính là trùng sinh mà sống lại, trước không nói đến độ tin cậy bao nhiêu, chuyện sau này cô cũng không thể giải quyết được! Vả lại người bí ẩn đằng sau cô còn chưa dụ ra được! Nhưng mà... kẻ thần bí này cũng nên ra tay rồi chứ...
Cách vụ bắt cóc trước đây đã lâu như vậy rồi, đối phương còn chưa có động thái gì. Lục An Nhiên cảm thấy đấy chính là bình yên trước cơn bão... nhớ lại sự việc xảy ra ở kiếp trước, ước tính sự việc lớn kia, Lục An Nhiên lấy điện thoại ra xem lịch, còn có năm lẻ ngày... năm lẻ ngày này cô nhất định phải thật cẩn thận hơn... chỉ cần đợi đến lúc đó... khóe miệng Lục An Nhiên hơi hơi dương lên, vô luận là ai, lại muốn động đến cô cũng cần phải đánh giá lại xem phân lượng của mình!
Thời điểm Lục An Nhiên đang suy tư, chuông điện thoại của cô bỗng reo lên, Lục An Nhiên bị dọa cho sợ, sau khi nhấn nút nhận cuộc gọi liền nghe được âm thanh quen thuộc.
“An Nhiên, làm xong bài tập chưa?” Tần Thư Hàm vẫn luôn do dự không biết nên mở miệng thế nào, vốn dĩ tối hôm qua đã định gọi điện, giằng co qua lại liền kéo đến hôm nay, cả ngày hôm nay, cô vẫn luôn trong trạng thái tinh thần bất ổn. Cả đầu óc đều là tấm hình chụp của Lục An Duy.
“Cô Tần ạ! Vẫn còn chưa bắt đầu làm nữa, mới ăn xong cơm tối, có chuyện gì hả cô!” Trong lòng Lục An Nhiên đại khái cũng đã đoán ra được một hai.
“À... sẽ không làm phiền đến em chứ...” Tần Thư Hàm vẫn còn do dự nên mở miệng như thế nào.
“Không sao đâu.” Lục An Nhiên nói: “Cô Tần có chuyện gì sao?”
“Cái này... cô...” Tần Thư Hàm vẫn do dự nhưng liền vẫn chặt răng mà mở miệng nói: “Cô muốn hỏi về tấm hình trong điện thoại của em...”
“Là hai bức hình em chụp cho cô hôm đó sao?” Lục An Nhiên rõ ràng đã biết nhưng vẫn cố ý hỏi.
“Không, không phải!” cách cái điện thoại Tần Thư Hàm vội vàng lắc tay nói: “Là... là bức hình của Lục An Duy...”
“Anh An Duy?” Khóe miệng Lục An Nhiên hơi hơi nhếch lên: “Anh An Duy làm sao thế ạ?”
“Cô…” Tần Thư Hàm vẫn còn có chút ngượng ngùng: “Cô chỉ là thuận miệng hỏi chút thôi.”
“Ồ! Vậy không có gì, anh An Duy rất khỏe ạ.” Lục An Nhiên nhịn không được trêu đùa Tần Thư Hàm: “Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Trong giọng nói của Tần Thư Hàm có chút lo lắng.
“Khụ khụ...” Lục An Nhiên một tay che miệng dấu đi tiếng cười, thu hồi lại ý nghĩ định trêu chọc trầm giọng nói: “Chỉ là vào mấy ngày trước, anh An Duy không được khỏe cho lắm!”
“Mấy ngày trước?” Tần Thư Hàm suy tư: “Là vì việc vị chiến hữu bị bắn chết trong khi làm nhiệm vụ sao?”
“Không phải đâu!” Lục An Nhiên giải thích nói: “Là vì trước đó, chính là cái lần ở tiệm bánh ngọt gặp cô đó!”
“...” Vừa nghe đến đây tâm tình Tần Thư Hàm liền lập tức bấn loạn: “Lần đó... lần đó như thế nào?”
“Chính là lần đó đó... Anh An Duy cả đêm không về, vừa về đến nhà thì lại trong bộ dạng người không ra người mà không ra ma, suốt ba ngày không ăn không uống.” Lục An Nhiên nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó còn có chút cau mày: “Trong điện thoại của em còn lưu lại hình ảnh ngày đó em và mẹ lôi anh ấy ra khỏi phòng! Từ trước giờ chưa bao giờ thấy qua anh ấy chật vật như vậy...”
Sau khi nghe xong Tần Thư Hàm không dám tin dùng tay bịt miệng lại, hai mắt trừng to.
“Cũng không biết là ai đã làm tổn thương anh ấy...” khi nói những lời này trong lòng Lục An Nhiên cũng có chút oán trách: “Anh An Duy của em là một người tốt như vậy...”
Nước mắt ở trong hốc mắt trào ra, Tần Thư Hàm không dám khóc ra tiếng, cô cuối cùng vẫn làm tổn thương anh... cô chưa từng nghĩ đến cô sẽ làm anh tổn thương sâu đến như vậy, nặng như vậy... cô giống như là đang cầm một con dao hai lưỡi, sau khi làm tổn thương An Duy, còn đem chính mình đâm cho vết thẹo chồng chất.
“Sau đó cũng nghe anh An Duy nói một ít chuyện, hình như anh ấy đã yêu một người nào đó, sau đó hình như là đã bị người ta đùa giỡn vậy...” Lục An Nhiên thông qua cuộc gọi này mà suy đoán biểu tình của Tần Thư Hàm.
“Yêu?” Tần Thư Hàm càng thêm xúc động, Lục An Duy yêu cô? Nhưng mà... nhưng mà trước giờ Lục An Duy chưa bao giờ nói yêu cô mà...
“Đúng đó!” Lục An Nhiên nghe xong lời nói này liền biết, khẳng định là do Lục An Duy chưa nói rõ suy nghĩ trong lòng mình, trong phút chốc bỗng cảm thấy đau đầu, anh An Duy này cũng thật là... tỏ tình cũng không biết sao? Ba chữ anh yêu em đơn giản lắm mà!
Trong lòng Tần Thư Hàm lúc này ngũ vị tạp trần: “An Nhiên, cô... cô bận chút chuyện. Cô cúp máy trước nhé...”
“Cô đi làm việc đi!” Lục An Nhiên biết là bản thân cô nói đến đây là đủ rồi, vì thế nói tạm biệt và cúp điện thoại, duỗi eo một cái bắt đầu làm bài tập.
Sau khi ngắt điện thoại Tần Thư Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ phát ngốc, anh yêu cô sao? Lúc này sắc trời vẫn đang là hoàng hôn, Tần Thư Hàm ngồi trước cửa sổ, trong lòng loạn thành một đoàn, cho đến khi mặt trăng tròn nhô lên trên bầu trời đêm, Tần Thư Hàm cũng còn cảm thấy trái tim vẫn loạn như vậy, loạn đến mức nói không nên lời. Cô vẫn luôn cho rằng Lục An Duy không hề yêu cô, nói ra những lời ấy cũng chỉ là xuất phát từ góc độ của một người đàn ông muốn chịu trách nhiệm với cô, nhưng mà hôm nay Lục An Nhiên cư nhiên lại nói Lục An Duy yêu cô! Anh yêu cô sao? Tần Thư Hàm rất lo sợ, lo sợ rằng bản thân nghĩ nhiều, cô rất sợ hiện tại nếu cô tin rằng Lục An Duy yêu cô, cô càng lấn càng sâu biến thành tham lam đến cuối cùng mới phát hiện tất cả chỉ như là bức tranh trong kính, chỉ một mình cô tình nguyện... cho nên cô rất sợ, sợ đến mức ngay cả gọi điện thoại xác nhận với Lục An Duy cũng không dám... cô sợ... cô không biết là nếu cô thật sự đi hỏi Lục An Duy, đáp án nhận lại được sẽ là như thế nào, nếu như Lục An Duy nói yêu cô, có thể hay không chỉ là muốn chịu trách nhiệm? Nếu như Lục An Duy thật sự không yêu cô... Tần Thư Hàm không dám cũng không muốn nghe những lời tàn nhẫn này. Cho dù trong lòng có sự chuẩn bị trước, nhưng vẫn cảm thấy rất sợ! Cô cảm thấy có chút hối hận khi đã gọi điện cho Lục An Nhiên rồi, bởi vì cuộc gọi này, cô cảm thấy bản thân dường như đã trở nên tham lam hơn!
Tần Thư Hàm cứ như vậy mà ngồi ngây ngốc suốt mấy tiếng đồng hồ, đến cả quyển sách đang cầm trên tay không biết từ khi nào đã rớt xuống đất cô cũng không để ý.
“Cộc cộc cộc” sau ba tiếng gõ cửa, Tần Thư Mặc mở cửa đi vào, nhìn thấy Tần Thư Hàm lại ngồi trước cửa sổ liền nhịn không được mà càm ràm: “Chị! Tại sao chị lại ngồi cạnh cửa sổ nữa rồi? Nếu muốn ngồi bên cửa sổ chị phải kéo cửa lại chứ!” lúc vươn người qua Tần Thư Hàm muốn đóng cửa sổ, Tần Thư Mặc nhìn thấy một bóng người ở dưới lầu, lẩm bẩm: “Người này tại sao lại đứng dưới lầu nhà chúng ta nữa chứ?”
“Cái gì?” Tần Thư Hàm không nghe rõ lời nói cửa em trai, liền hỏi lại lần nữa.
“Chính là người đó đó!” Tần Thư Mặc chỉ chỉ một bóng người đen nhánh dưới cửa sổ: “Mấy ngày nay anh ta đều đứng ở đó, rất kỳ lạ! Hôm qua không phải ba cũng có nhắc đến anh ta sao? Ba nghi ngờ anh ta không phải loại phần tử hợp pháp, dặn dò mọi người phải cẩn thận một chút! Chị, chị quên rồi sao?”
Hôm qua trong đầu Tần Thư Hàm đều là bóng dáng Lục An Duy làm sao biết được Ba đã nói những gì chứ! Hiện tại Tần Thư Mặc hỏi lại, Tần Thư Hàm cũng sửng sốt nói: “Ồ... chắc là do chị suy tư xuất thần quá!”
“Nhưng mà! Người này cũng thật sự rất có nghị lực!” Tần Thư Mặc nói: “Bất kể mưa gió, đều đứng ở đó.”
“Cái gì?” Tần Thư Hàm tùy tiện đáp một tiếng, vô ý liếc mắt nhìn bóng dáng đó, chỉ một ánh mắt liền không thể dời đi được nữa!
“Chị! Sao thế?” Hình như cảm thấy Tần Thư Hàm lại ngây ngốc ra Tần Thư Mặc liền dùng ngón tay chọc vào đầu cô: “Ngây ngốc gì vậy!”
“Không sao...” cả trái tim Tần Thư Hàm đều trở nên hoảng loạn, cô nhìn vào bóng dáng đó, không biết làm thế nào, cô liền cảm thấy bóng dáng này chính là Lục An Duy... không kịp suy nghĩ, Tần Thư Hàm đẩy Tần Thư Mặc ra: “Chị đi ra ngoài một lát!”
“Tối như vậy rồi chị muốn đi đâu?” Tần Thư Mặc hết sức kinh ngạc, phản ứng của Tần Thư Hàm có chút lố!
Tần Thư Hàm không trả lời, trong đầu trống rỗng vội vội vàng vàng đi ra cửa, đi vào thang máy xuống tới lầu một, đi ra khỏi cửa liền nhìn thấy dưới bóng đèn mờ nhạt, một người đàn ông đứng ở đó, ánh mắt chuyên chú mà si mê nhìn vào một ô cửa sổ nào đó. Trái tim bắt đầu không chịu khống chế mà nhảy loạn, đến cả hít thở cũng biến thành gấp gáp. Cơ thể không chịu sự khống chế, Tần Thư Hàm liền trực tiếp lao vào lòng người đàn ông kia, hai tay vòng qua ôm thật chặt thắt lưng người đó: “Lục An Duy! Anh là đồ ngốc sao?”
Cái ôm đột nhiên xuất hiện này, Lục An Duy cũng lấy làm kinh ngạc. Xuýt chút nữa anh đã theo quán tính mà ném Tần Thư Hàm ra ngoài, cũng may là anh đã khắc chế được bản năng này. Nhưng mà lại bị cái người đột nhiên lao tới này mắng một câu, Lục An Duy cũng không trả lời lại. Không sai, anh thật sự không thông minh, nếu không thì tại sao muốn đi dạo tản bộ, không biết tại sao lại đi đến nơi này, lại đứng ở dưới lầu nhà cô ngẩn người... chắc là anh đã đem đến cho cô phiền phức rồi! Lục An Duy cau mày nói: “Xin lỗi...”
“Anh là đồ ngốc sao? Đồ đại ngốc nhà anh!” Tần Thư Hàm càng ôm càng chặt, cho đến khi hai cánh tay và các ngón tay đều trướng đau, mới lưu luyến không nỡ mà thu hồi lại cánh tay của mình, để lộ ra khuôn mặt đã khóc thành con mèo hoa: “Anh đến đây làm gì?” Chẳng lẽ anh không biết làm như vậy sẽ rất dễ hiểu lầm sao? Chẳng lẽ anh không biết là như vậy cô sẽ nghĩ nhiều sao? Nếu như cô càng ngày càng trở nên tham lam thì biết làm sao? Nếu như sau khi cô tùy hứng mà dây dưa với anh, gây ra muộn phiền cho anh, cô sẽ không chịu trách nhiệm đâu!
“Xin lỗi... sau này anh sẽ không tới nữa.” Lục An Duy có chút buồn rầu, quả nhiên là đã tạo nên phiền hà cho cô sao?
“Anh!” Tần Thư Hàm nghe xong lời của Lục An Duy, bỗng chốc cư nhiên không biết trả lời như thế nào, chỉ biết thở phì phò mà nắm tay thành quyền, đấm cái được cái không lên vai lục An Duy: “Đồ xấu xa! Đồ ngốc! Đồ đại ngốc!”
Những cú đấm của Tần Thư Hàm đối với Lục An Duy mà nói không thể được xem là đấm mà giống như đang mát xa, một cái lại một cái, làm cho lòng anh trở nên ngứa ngáy. Nuốt vài ngụm nước bọt, thanh thanh cổ họng khô khan, Lục An Duy phản ứng lại bắt lấy hai tay của Tần Thư Hàm, trịnh trọng nói xin lỗi: “Xin lỗi, anh không biết là sẽ đem đến phiền phức cho em lớn như vậy! Sau này anh tuyệt đối sẽ không đến đây nữa.” Rõ ràng đã nói là sẽ từ bỏ, không phải sao?
“...” Tần Thư Hàm bị bắt lấy hai nắm tay, cộng thêm sau khi nghe hết những lời Lục An Duy nói, cơn tức giận trào ra ào ào, há miệng ra liền cắn lên vai của Lục An Duy, cho đến khi hàm răng có chút đau, Tần Thư Hàm mới thả lỏng ra. Cơn tức giận trong lòng cũng tiêu tan hơn phân nửa, nhìn thoáng qua chỗ vai áo của Lục An Duy có dấu răng và chút nước miếng, lại còn có chút quẫn bách.