Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

chương 87: liên lạc điện thoại, hạo thịnh xuất hiện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiếng chuông tan học vang lên, ngày cuối cùng của buổi học quân sự tuần này cuối cùng đã kết thúc, trước mắt hai ngày kế tiếp chính là hai ngày nghỉ cuối tuần, tất cả mọi người đều có vẻ vui sướng mà nhảy cẫng lên.

Lúc mọi người đều trở về lớp để lấy cặp, Lục An Nhiên cũng đang ngồi trong lớp, đang nhìn ra ngoài cửa sổ mà suy tư, cho đến khi Kỷ Linh đến bên cạnh đập một một phát vào tay cô, như thế cô mới hồi thần lại: “Hửm?”

“Nghĩ gì vậy? Tan học rồi!” Kỷ Linh đeo ba lô lên vai nói với Lục An Nhiên: “Đi thôi!”

“À ừ!” Lục An Nhiên đáp hai tiếng mới có thể hoàn toàn tỉnh táo lại, đứng dậy đơn giản thu dọn một chút, sau đó đeo ba lô của cô lên, cùng Kỷ Linh sánh vai đi ra khỏi cửa lớp học.

“An Nhiên!” Tần Thư Mặc gọi Lục An Nhiên đang đi xa dần: “Đừng quên chuyện ngày mai cùng nhau đi xem phim nhé!”

“Hả?” tròng mắt Lục An Nhiên nhất thời có chút hoang mang, sau một hồi cô mới nhớ đến cái hẹn đã hứa với Tần Thư Mặc trước đây liền gật đầu nói: “Mình nhớ rồi! Đến lúc đó liên lạc điện thoại nhé!”

“Ừm!” Khóe miệng Tần Thư Mặc nở ra một nụ cười, sau đó phất phất tay với Lục An Nhiên.

“Thật tốt quá! Lại còn xem phim gì đó!” Kỷ Linh níu lấy cánh tay của Lục An Nhiên trên mặt đầy vẻ ngượng mỗ.

“Đi cùng đi!” Lục An Nhiên nói ra lời mời.

“Mình không có thời gian...” Kỷ Linh thất vọng nói: “Cũng đã học Cao nhất rồi (bên Trung Quốc cấp ba gọi là Cao trung, lớp sẽ là Cao Nhất, tiếp theo Cao nhị và Cao tam), một tiết học của lớp bổ túc cũng không được bỏ qua.”

“Số cậu cũng thật khổ nha!” Lục An Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, hai người đi bộ ra tới cổng trường, phát hiện Lục An Hổ đã sớm đứng đợi ở đó, đây là điều mà anh đã thảo luận với Lục An Nhiên trước đó, hôm nay để anh theo dõi Sở Dao cho đến khi ra tới cổng trường, còn không nói, anh thật sự có một phát hiện nhỏ!

“Bye bye~Mình đi đón xe buýt đây!” Kỷ Linh phất tay với Lục An Nhiên và Lục An Hổ nói.

“Bye bye!” Lục An Nhiên và Lục An Hổ cũng phất tay tạm biệt với Kỷ Linh.

Nhìn thấy Lục An Hổ cũng phất tay tạm biệt với cô, Kỷ Linh liền biết là Lục An Hồ không hề tức giận vì những lời nói trước đây của cô, trong lòng không nhịn được thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Anh theo dõi cô ta sao rồi?” Lục An Nhiên cùng Lục An Hổ đi song song với nhau tới bãi đậu xe, cô dùng giọng điệu chỉ hai người nghe được mà hỏi anh.

“Vừa tan học Sở Dao liền gọi điện thoại cho người đó, âm thanh không lớn lắm, nhưng mà anh thấp thoáng nghe được cô ta nói cái gì mà đến lúc rồi, đến Lục gia được rồi…” Lục An Hổ có chút xin lỗi nói: “Ngoài ra thì anh không nghe được cái gì nữa.”

“Như vậy là đủ rồi...” Lục An Nhiên dựa vào điều này liền có thể suy đoán được, xem ra sắp tới đây cô sẽ phải gặp người nào đó không nên gặp.

Ngồi lên xe, hai người liền không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi dựa vào cửa sổ, Lục An Nhiên nhìn thấy Long Ngọc Tinh và Phượng Lập Hành đi lên chiếc xe đậu kế bên, không phải loại xe sang gì. Xem ra nhận định trước đây của cô chỉ là do cô nghĩ nhiều mà thôi, Long Ngọc Tinh làm sao có thể là người đàn ông đeo mặt nạ đêm đó cơ chứ...

Sau khi xe khởi động, Lục An Nhiên cũng đem suy nghĩ trong đầu triệt đệ đập tan, dù gì thì cô vẫn còn khá là nhiều việc đáng phải bận tâm hơn!

Tài xế Trương lái xe ổn định trở về Lục gia, vừa bước vào cửa, Lục An Nhiên liền nghe thấy âm thanh cười nói của Kỷ Nhu, mà một âm thanh khác thật sự làm cho động tác của Lục An Nhiên trở nên cứng đơ, vốn dĩ nghĩ là còn phải đợi thêm mấy ngày, lại không thể nghĩ được là nhanh như vậy! Nhưng mà như vậy cũng tốt dựa vào trước đó đã được Lục An Hổ nhắc nhở, cho nên trong lòng cô cũng đã có sự chuẩn bị, chỉ là tay của cô vẫn có chút không khống chế được mà phát run lên. Điều đó bắt nguồn từ nỗi sỡ hãi và oán giận trong lòng, quả nhiên thật sự không dễ dàng mà áp chế xuống được. Ký ức của kiếp trước như đèn nháy bảy màu xuất hiện trước mắt, ngay cả đến hai cánh môi của Lục An Nhiên cũng đang run lên.

“An Nhiên?” quan sát thấy Lục An Nhiên dường như không ổn lắm, Lục An Hổ vươn tay ra nắm lấy hai tay của Lục An Nhiên.

“Không sao...” cảm nhận được nhiệt độ truyền lại từ hai tay của Lục An Hổ, Lục An Nhiên hồi thần lại lắc đầu với Lục An Hổ, cô phải nhanh chóng ổn định lại mới được, nếu như mới như vậy đã sợ hãi, cô làm sao có thể đối diện với những việc sắp xảy ra đây?

Dùng sức hít thở sâu vài lần, Lục An Nhiên áp chế xuống nhịp tim của mình, sau đó nở nụ cười trấn an với Lục An Hổ bước vào phòng khách.

Trong phòng khách, Lục Kiếm Hào ngồi ở vị trí chủ vị uống trà, trên mặt nở nụ cười hiền hậu. Kỷ Nhu ngồi bên cạnh vừa lột vỏ cam, vừa bị người thiếu nên ngồi nghiêng bên cạnh trêu chọc đến cười không ngừng. Nhìn thấy Lục An Nhiên bước vào cửa, liền đứng dậy: “An Nhiên! Mau qua đây! Giới thiệu một người cho con làm quen!”

“Ai vậy!” Lục An Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười đi đến bên cạnh Kỷ Nhu ngồi xuống, sau đó tiện tay cầm lấy chiếc khăn ướt mà cô người hầu đưa cho lau lau tay sau đó lại đưa trả lại, cô người hầu nhận lại chiếc khăn liền lui xuống.

“Chào em! Anh là...” nam sinh ngồi nghiêng bên cạnh mỉm cười nhàn nhạt đối với Lục An Nhiên nói.

“Mẹ! Con muốn ăn cam!” một chút mặt mũi cũng không chừa cho nam sinh đang tính giới thiệu về bản thân mình, Lục An Nhiên dựa vào người của Kỷ Nhu mà làm nũng.

“Được thôi!” Kỷ Nhu đem quả cam đã được lột sạch sẽ trong tay đưa cho Lục An Nhiên: “Ăn chậm chút!”

“Ừm ừm!” Lục An Nhiên đem quả cam trong tay chia ra làm hai: “Cái đó... lúc nãy anh vừa nói gì?”

“À...” sắc mặt của nam sinh này rõ ràng không tốt lắm, nhưng lại rất nhẹ nhàng ho hai tiếng sau đó nói: “Anh tên Lâm Hạo Thịnh.”

“Cho nên?” Lục An Nhiên quay đầu hỏi: “Anh là ai?”

“Anh...” sắc mặt Lâm Hạo Thịnh trở nên khó coi.

“An Nhiên, cậu ta là anh trai con đấy!” Kỷ Nhu cười nói: “Trước khi con được sinh ra ba con đã nhận nuôi đó!”

“Nhận nuôi à...” Lục An Nhiên kéo dài từng chữ nói: “Sao con lại không biết chuyện này thế!”

“Con vừa sinh ra không được bao lâu thì anh Hạo Thịnh của con đã đi ra nước ngoài du học rồi, cho đến ngày hôm qua mới quay về!” Kỷ Nhu nói: “Lần này quay về sẽ ở cùng với chúng ta đó!”

“Ồ?” Lục An Nhiên nhướng nhướng mi: “Là như vậy à!”

“Đúng đó!” Lâm Hạo Thịnh cười nói: “Anh còn có thể hướng dẫn bài tập cho em.”

“Em có cô Tần rồi.” Lục An Nhiên mở miệng liền cự tuyệt: “Liền không cần anh phí tâm nữa nha!”

“À...” một lần nữa bị cự tuyệt sạch sẽ, Lâm Hạo Thịnh dù cho có là tên ngốc đi nữa cũng cảm nhận được địch ý của Lục An Nhiên, giả vờ đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, Lâm Hạo Thịnh thay đổi chủ đề: “Vừa nãy anh nghe dì nói hiện tại em rất cực khổ, học Cao nhất ở Nhất trung, lại còn phải khai trương cửa hàng gì đó, nếu như có gì cần anh giúp đỡ lúc nào cũng có thể nói với anh, anh sẽ...”

“Hoàn toàn không cần đến!” Lục An Nhiên lại phủ quyết lần nữa: “Liên quan đến việc giúp đỡ, trước đó con cũng đã nói rất rõ ràng rồi đúng không!”

“Chuyện đó…” Kỷ Nhu cũng cảm nhận được giọng điệu trong giọng nói của Lục An Nhiên không tốt lắm vì thế mở miệng nói: “An Nhiên, anh Hạo Thịnh của con cũng chỉ là có ý tốt mà thôi!”

“Vậy sao?” Lục An Nhiên cũng cảm nhận được giọng điệu trong câu nói của cô không được tốt, hít thở sâu một hồi nói: “Con còn nghĩ rằng chuyện này con đã nói quá đủ rõ ràng rồi!”

“An Nhiên, hôm nay con…” Lục Kiếm Hào đem tách trà đặt xuống nhìn Lục An Nhiên: “Ở trên trường xảy ra chuyện gì không vui sao?” biểu hiện ngày hôm nay của Lục An Nhiên thật sự có chút không giống ngày thường.

“Ở trường không xảy ra chuyện gì không vui cả, nhưng chuyện của hiện tại khiến cho con không thể chấp nhận được.” Lục An Nhiên đem nửa quả cam còn lại trên tay trái đưa cho Lục Kiếm Hào: “Ông nội chúng ta mỗi người một nửa.”

Lục Kiếm Hào nhận lấy nửa quả cam, trong mắt cũng có thêm một mảnh yêu thương: “Tại sao lại không thể chấp nhận được?”

“Từ trước tới nay, con đều tưởng là con chỉ còn có mỗi mình mẹ, sau này ông nội lại nói sẽ bảo vệ mẹ con con, con biết, con liền không chỉ còn có mẹ mà còn có cả ông nội… hiện tại lại xuất hiện thêm một anh trai nào đó…” Lục An Nhiên gục đầu xuống nước mắt lưng tròng: “Giống như là muốn cướp đi ông nội và mẹ vậy…”

“Đứa bé ngốc!” Kỷ Nhu đau lòng đem Lục An Nhiên ôm vào trong lòng, từ khi dọn vào Lục gia đến nay, Lục An Nhiên luôn biểu hiện là một đứa trẻ ổn định chính chắn, dường như làm cho bọn họ đều quên mất là Lục An Nhiên cũng chỉ là một đứa bé tuổi mà thôi, con bé có sự sợ hãi của bản thân, cũng có nỗi lo lắng riêng…

“Nói bậy!” Lục Kiếm Hào định bày ra bộ dáng giáo huấn, nhưng lại vẫn luôn có chút đau lòng đứa cháu ruột của mình, vươn tay ra xoa xoa đầu của Lục An Nhiên: “Anh trai con sẽ chỉ giống như chúng ta mà yêu thương con thôi, làm sao có thể cướp đi tình thương của chúng ta đối với con chứ? Sự yêu thương của ông nội đối với con không ai có thể cướp đi được cả!”

“Thật sao?” chậm rãi ngẩng đầu, lướt qua vai của Kỷ Nhu lộ ra nửa khuôn mặt, khóe mắt đỏ hoe, đôi mắt to tròn phủ lên một tầng sương mù, bộ dáng đơn thuần lại đáng thương.

“Đương nhiên là thật rồi! đứa bé ngốc!” Kỷ Nhu lau đi nước mắt nơi khóe mắt, sau đó an ủi nói: “Con là bảo bối của mẹ! Ai cũng không thể thay thế được vị trí của con trong lòng mẹ!”

“Ừm!” Lục An Nhiên quay lại cười một tiếng, nước mắt nơi khóe mắt còn chưa khô, khóe miệng hàm chứa nụ cười, mặt mày còn có sự lo lắng của chính bản thân. Một bộ dạng của tiểu nữ sinh, lại càng khơi gợi thêm sự ham muốn bảo hộ của Lục Kiếm Hào và Kỷ Nhu.

Nhìn thấy bộ dạng này của Lục An Nhiên, Lâm Hạo Thịnh sắm mặt thâm trầm! Lần này hắn ta trở về chính là muốn thay thế địa vị của Lục An Nhiên trong Lục gia! Từ chỗ Sở Vạn Hải hắn biết được không ít thông tin mới nhất của Lục An Nhiên, chi nhánh thứ ở Tân Đông, hắn ta đương nhiên động lòng, nhưng mà so với toàn bộ xí nghiệp của Lục thị mà nói nó cũng chỉ là một chi nhánh nhỏ nhoi, không đem toàn bộ Lục thị đổi thành Lâm thị, làm sao có thể an ủi linh hồn của mẹ ở trên trời chứ!

Lục An Nhiên quay đầu nhìn thấy khuôn mặt Lâm Hạo Thịnh thâm trầm, trong lòng căng thẳng, đây mới thật sự là Lâm Hạo Thịnh chăng! Biểu tình thâm trầm này mới là biểu tình thật sự của Lâm Hạo Thịnh chăng!

Một lần nữa được nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Hạo Thịnh, trong lòng Lục An Nhiên dường như đã bỏ xuống được chuyện gì đó, đồng thời còn cảm thấy có chút buồn cười... không nghĩ là, bản thân đã từng yêu một người đàn ông như vậy?

Tại nơi này người hiểu rõ Lục An Nhiên nhất lúc này chắc chắn chỉ có Lục An Hổ! Anh rõ ràng nhìn ra Lục An Nhiên đang diễn kịch, vả lại còn nhìn ra được địch ý của cô đối với người anh trai này, nhíu nhíu mày vẫn là quyết định một lát nữa sẽ hỏi rõ ràng hơn. Vả lại anh cũng cảm thấy tên Lâm Hạo Thịnh có chỗ nào đó hơi kỳ quái... tóm lại chính là làm cho anh cảm thấy không được thoải mái cho lắm.

“Bác gái~Ông nội Lục ~ cho con mượn chỗ tránh sóng gió một thời gian!” lúc này cánh cửa lần nữa bị đẩy ra, Tiết Định An vác theo một cái túi du lịch trực tiếp đi vào: “Ba mẹ con ép con phải đi xem mắt! Cứu con với!! ba con nhất định sẽ đến chỗ của Lục An Minh mà bắt con, cho nên tạm thời con sẽ trốn ở đây một thời gian nha! Làm ơn đi!”

Vừa bước vào cửa liền nhìn thấy tình cảnh này, Tiết Định An nhất thời cảm thấy sửng sốt: “Đây là… đây là hiện trường họp mặt gia đình như trong phim sao…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio