"Đúng rồi, ta ở tướng quân phủ tình cảnh không tốt, tự nhiên không có người muốn nói chuyện với ta nên truyền ra cũng không phải lời hay."
Lâm Tịch Cẩn thở dài một hơi, xin lỗi cười cười, không hề nói thêm cái gì, một bên trò chuyện nhàn thoại một bên hướng hoa viên bước vào.
Đợi hai người đi xa, ở cây đại thụ sau lưng Tưởng Nguyệt Quyên mới bước ra, trêи mặt biểu tình như suy tư gì, sau một lúc lâu vẻ mặt hưng phấn rời đi, thần thái kia giống như trộm được mật đường, mừng thầm vô cùng, không khó tưởng tượng, không lâu sau,toàn Đế Kinh lời đồn đãi đã biến hóa.
Trước khi lễ cập kê chính thức bắt đầu, hai bên hoa viên bày trí bàn ghế đã ngồi rất nhiều người, còn có rất nhiều người thưởng hoa nói chuyện, hoặc là ở trong đình nghỉ ngơi, người không có đến toàn phía trước, vị trí tùy thời sẽ có biến động, các nàng tình nguyện rời chỗ ngồi đi dạo. Lâm Tịch Cận tìm địa phương mát mẻ ngồi xuống, bỗng nhiên y nghe được thanh âm cây quạt mở ra, nghiêng đầu nhìn lại liền thấy Lâm Sùng Hiếu đứng cách y không xa, lạnh nhạt nhìn y, cầm quạt xếp tiêu sái phe phẩy phối hợp với gương mặt của hắn có loại cảm giác không phù hợp.
Lâm Tịch Cận sửng sốt, lại nhìn kỹ mới phát hiện, cầm quạt xếp còn có người khác.
"Chào, Tiểu Tứ Nhi, ta là Hồng ca ca của ngươi"
Từ phía sau Lâm Sùng Hiếu vươn ra nửa cái đầu, thiếu niên cười mang vẻ mặt sáng lạn nhìn Lâm Tịch Cận , ngay sau đó hắn thu cây quạt, một tay chống cằm, từ trêи xuống dưới đem người nhìn một lần, xoi mói: "Ừm, tuy rằng hiện tại nhìn có vẻ như ve sầu mùa đông một chút, nhưng mặt mày không tồi, lại nuôi mấy năm, cũng sẽ là một mỹ nhân!"
Này là có ý gì......
Lâm Tịch Cận liếc mắt một cái liền nhận ra người này. Kiếp trước, đây cũng là một nhân vật có tên tuổi, được người gọi là Phiêu Hồng công tử, lai lịch rất là thần bí. Lâm Tịch Cận âm thầm kinh ngạc, Phiêu Hồng công tử cùng Lâm Sùng Hiếu có quen biết sao?
Lâm Tịch Cận khó hiểu nói: "Hồng ca ca? Không quen biết, nhưng thật ra ta có Hồng tỷ tỷ."
Phiêu Hồng công tử sửng sốt: "Ai là Hồng tỷ tỷ?"
Lâm Tịch Cận cười: "Tất nhiên là Nhị tỷ của ta, khuê danh của nàng một chữ Hồng, ngươi không phải bằng hữu của đại ca sao? Như thế nào lại không biết? Hay là ngươi càng thích ta gọi ngươi " Hồng tỷ tỷ "?"
Phiêu Hồng công tử dùng cây quạt gõ gõ đầu của chính mình: "Lâm huynh, ngươi làm sao không có nói qua đệ đệ ngươi thật là có miệng lưỡi sắc bén?"
Lâm Sùng Hiếu cũng không để ý tới hắn nói gì, mà là nhàn nhạt hướng Lâm Tịch Cận gật gật đầu: "Hiền Vương có đến không?"
Lâm Tịch Cận lắc đầu: "Ta không biết, có lẽ đến cũng có lẽ không đến!"
Phiêu Hồng công tử nhe răng: "Ha ha, hắn chưa cho ngươi truyền lời cho ngươi sao? Nhìn ngươi thật đáng thương ..."
Lâm Tịch Cận cũng không ngại: " Sự tình của Hiền Vương điện hạ tự ngài làm chủ không ai dám suy đoán?"
Phiêu Hồng công tử nghe lời này thật đúng là không biết phản bác thế nào. Đúng vậy, sự tình của Hiền Vương ai dám suy đoán?
Vào lúc này lại có tiếng cười truyền đến: "Làm phiền vị công tử này nhớ thương, sự tình của phủ Vương gia xác thật không cần người khác nhọc lòng, Hơn nữa, không phải ta đích thân đến truyền lời tới Tứ thiếu gia sao!"
Người đến người đi có chút vội vàng, lập tức hướng đến trước mặt Lâm Tịch Cận, dẫn tới không ít người sôi nổi nhường đường, đương nhiên, trong đó không thiếu số ít đã nhận ra thân phận người này mà chủ động tránh ra.
Người tới quy quy củ hành lễ: "Làm Tứ thiếu gia đợi lâu, Vương gia nhà ta hôm nay có chút việc gấp cần xử lý, nên để tiểu nhân đến truyền lời."
Khi nói, ánh mắt lại không nhịn được đánh giá Lâm Tịch Cận, cũng không ác ý cũng không có thiện ý.
"Nên xưng hô thế nào?" Lâm Tịch Cận vốn bất động thanh sắc, lại không nhịn được châm chọc nói: "Vương gia nhà ngươi? Cũng đúng, sự tình Vương gia nhà ngươi...... Hà tất cùng ta, một người vô danh tiểu tốt nói?"
Chỉ một câu vô cùng đơn giản lại làm cho Quý Liên Hoàn đột nhiên không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ cảm thấy không ổn, vội nói: "Tiểu nhân nói chuyện không chu toàn, Tứ thiếu gia chớ nên trách tội, Vương gia hôm nay xác thực có việc gấp......"
Lâm Tịch Cận kéo kéo khóe miệng, sâu kín thở dài: "Ngươi không là nô tài, hà tất ủy khuất chính mình làm bộ làm tịch? Ta nói rồi, sự tình của Hiền Vương điện hạ thì chỉ có chính hắn mới minh bạch, không cần nhiều lời."
Quý Liên Hoàn im lặng một lúc lâu, sau đó lên tiếng, cố ý đem lễ vật trình lên cho Lâm Tịch Cận liền yên lặng thối lui đứng một bên. Không có ai biết, lúc này đáy lòng hẳn rít gào thế nào, ruột gan cồn cào như thế nào, hắn cư nhiên bị tiểu hài nhi này xem thường!
Mà Lâm Tịch Cận, nhìn cái hộp nhỏ tinh xảo trong tay, hôm nay thu được ba phần lễ vật, sau một lúc lâu không nói gì, y bỗng nhiên nhớ tới, Triệu Mặc Khiêm ngày kia ném cho y cây tiêu xinh đẹp y còn đặt ở dưới gối của mình!
Lại quên hay là giả, hắn vốn là không muốn lấy trở về?