Cảm ơn Nhị điện hạ.
Lâm Ngọc Châu cuối cùng lộ ra ý cười sáng lạng tươi đẹp, nàng vẫn là trưởng nữ tướng quân phủ, vẫn là người tài hoa xuất chúng dung mạo tuyệt sắc Lâm Ngọc Châu, Đế Kinh đệ nhất mỹ nữ kiêm đệ nhất tài nữ, chỉ cần thánh chỉ vừa đến, còn có ai dám đi truy cứu chân chính nghĩ đến diệu pháp như vậy là người nào nghĩ ra chứ?
Nàng cẩn thận ngẫm lại một lát, tựa hồ quan gia tiểu thư được phong làm Hương Quân, vẫn là lần đầu.
Triệu Thế Vũ nhìn đến nàng mỹ lệ tươi cười, cũng lộ ra một mạt ý cười vui vẻ, hai người lại nói vài câu, liền cáo từ. Lâm Ngọc Châu nói: "Ta muốn đi tham gia yến cập kê của Nhị muội, nếu không thật không có lễ phép, Nhị muội chỉ sợ cũng sẽ không vui."
Triệu Thế Vũ nao nao, hắn vừa rồi đã sớm quên mất tồn tại của Lâm Ngọc Hồng, lúc này hoàn hồn, trong lòng liền có chút hụt hẫng, nhưng vẫn là ừ một tiếng: "Nói vậy Nhị tiểu thư cũng đặc biệt hy vọng ngươi tham dự."
Lâm Ngọc Châu hướng hắn hơi hơi gật đầu, liền quyến rũ rời đi, lúc này tâm tình nàng vui sướиɠ, sắc mặt càng động lòng người, trong lòng còn suy nghĩ làm sao để trong yến hội không lộ nhan sắc tuyệt mỹ của mình nhưng rồi nàng cũng không có nghĩ nhiều vì hôm nay Lâm Ngọc Hồng mới là nhân vật chính.
Không có ai hy vọng trong lễ cập kê của mình lại có Lâm Ngọc Châu treo đầy danh hiệu nữ tử xuất sắc như vậy, bởi vì nàng sẽ cướp đi ánh sáng của tất cả nữ tử.
Lâm Tịch Cận lặng yên bất động, vốn định chờ Triệu Thế Vũ đi trước rồi y sẽ rời đi lại không nghĩ hắn đột nhiên xoay người hướng về phía Lâm Tịch Cận ẩn thân lạnh lùng quát: "Ra đây!"
Lâm Tịch Cận kéo kéo khóe miệng, dù vô dụng thì Triệu Thế Vũ cũng là hoàng tử, một hoàng tử không hề có chỗ dựa nhưng cũng có thể bình an lớn lên ở nơi hoàng cung ăn thịt người này thì chuyện nghe lén hắn nói chuyện thật sự là rất nguy hiểm. Y hơi trầm ngâm sau đó dứt khoát từ sau thân cây thoải mái hào phóng đi ra, nhàn nhạt mà nhìn Triệu Thế Vũ.
Triệu Thế Vũ hôm nay mặc một bộ cẩm phục màu xanh lá , eo mang ngọc đái thoạt nhìn thật sự tuấn tú lịch sự, phong độ nhẹ nhàng, chỉ là trong đôi mắt hàm chứa một loại âm lãnh nói không nên lời. Sau khi hắn thấy rõ người nghe là Lâm Tịch Cận, tựa hồ rất là ngoài ý muốn, híp mắt nói: "Nguyên lai là tứ thiếu gia."
Tâm tình của hắn tựa hồ nhẹ nhàng một chút. Ở trong mắt hắn, vị tứ thiếu gia này căn bản vẫn là hài tử, phân lượng thật sự là quá nhẹ.
Lâm Tịch Cận cũng không thèm để ý, chỉ nói: "Biện pháp kia xác thật không phải đại tỷ ta nghĩ ra được."
"Cái gì?" Triệu Thế Vũ ngạc nhiên.
Lâm Tịch Cận mắt nhìn thẳng, làm như không có nghe được hắn nói chuyện, tiếp tục nói: "Dù là đệ nhất tài nữ thì thế nào? Chung quy vẫn là nữ tử khuê các sao có thể nói ra biện pháp liền nghĩ ra biện pháp, nếu nghĩ ra được thì sao có thể lập tức đề ra kế hoạch tinh tế như vậy? Bất quá trong lòng ngươi cũng nhất định minh bạch. Ngươi định là đi hỏi qua phụ thân ta rồi đi? Phụ thân dù biết chân tướng thì như thế nào, bất quá ông vẫn như cũ nói biện pháp là đại tỷ nghĩ ra được cho nên nàng mới là nữ nhi tướng quân phủ coi trọng cùng sủng ái nhất, là trưởng nữ duy nhất của tướng quân phủ. Nhị điện hạ người mà ngài muốn cưới phải là Đại tỷ của ta đi?"
"Ngươi......"
Triệu Thế Vũ khϊế͙p͙ sợ mà nhìn Lâm Tịch Cận nhỏ gầy trước mắt, con ngươi dần dần trầm xuống gương mặt nhỏ gầy trừ bỏ bình tĩnh thì đó là đạm mạc, khóe môi còn mang theo một tia mỉa mai...... Điều này có nơi nào giống biểu hiện của một đứa con của thϊế͙p͙ thất?
Lâm Tịch Cận đem thần sắc kinh ngạc của hắn xem ở đáy mắt, lại nói: "Kỳ thật Nhị điện hạ nếu thật sự không muốn cưới Nhị tỷ của ta thì có rất nhiều biện pháp."
"Ngươi có biện pháp?" Triệu Thế Vũ thử hỏi, ý nghĩ cũng không biết bất giác đi theo lời nói của Lâm Tịch Cận.
Lâm Tịch Cận bỗng nhiên lộ ra tươi cười nhàn nhạt, y tất nhiên không có cách nào, chẳng qua là tham khảo một chút biện pháp của người đi trước mà thôi: "Để xem Nhị điện hạ có dám làm hay không ."
Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ nhìn tiểu hài nhi gầy yếu trước mắt này cảm thấy chính mình thế nhưng thành con cá bị cắn câu, nhỏ bé mà bị động.
Giờ khắc này, hắn bỗng nhiên ý thức được có lẽ chính mình cho tới nay đều nhìn lầm. Đứa con của thϊế͙p͙ thất không được sủng ái ngày thường cũng không phải như vậy, y đều có một biện pháp để y sinh tồn.
Nhưng mà sau khi con cá cắn câu , lại biết rõ chính mình đã mắc câu nhưng cũng không có cách nào đem lưỡi câu từ trong miệng phun, Triệu Thế Vũ cũng là như thế.
Đêm đó, Lâm Ngọc Hồng không hề ngoài ý muốn mà uống quá nhiều rượu.
Quả nhiên, đại tiểu thư Lâm Ngọc Châu vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trêи người nàng. Nhưng mà hôm nay, rõ ràng Lâm Ngọc Hồng mới là quan trọng, không phải sao?
Saukhi Lâm Ngọc Châu xuất hiện đoan trang hữu lễ, sau đó nàng cùng các vị phu nhân, tiểu thư công tử nói chuyện phím thì Lâm Ngọc Hồng bị vắng vẻ ở một bên, một ly tiếp một ly mà rót rượu, thẳng uống đến khi yến hội tan đi. Hoàng hôn buông xuống thì nha hoàn Lục nhi bên người mới nâng nàng chậm rãi hướng viện của mình mà đến. Lâm Ngọc Hồng cơ hồ là đi một bước liền muốn té ngã, bộ dáng cực kỳ chật vật, nếu không phải có nha hoàn tận lực hầu hạ, nàng đã sớm té ngã vô số lần.
Nàng ha ha cười tay lung tung chỉ vào người bên cạnh : "Ngươi nói, ngươi nói, ngươi nói cho ta, đã sinh Du, sao còn sinh Lượng? Nếu không có đại tỷ, Lâm Ngọc Hồng ta có phải hay không chính là xinh đẹp nhất? Không có nàng Lâm Ngọc Châu, Lâm Ngọc Hồng ta chính là người chói lọi nhất! Có phải hay không? Ngươi nói đi! Nói đi!"
Nha hoàn Lục nhi lo sợ không yên gật đầu: "Nhị tiểu thư thật xinh đẹp."
Nhưng lời nàng vừa nói ra đã bị Lâm Ngọc Hồng hung hăng đánh một bạt tai, "Thật xinh đẹp là có ý gì? Ý là vẫn không bằng Lâm Ngọc Châu đúng hay không? Nàng hôm nay không phải bị bệnh sao? Nếu bị bệnh không hảo hảo dưỡng bệnh, lại trang điểm phong tao như vậy, phanh ngực lộ иɦũ ɦσα như vậy làm cái gì! Nàng thật sự quá tốt, ngươi biết không Lục nhi, nàng chính là muốn ta làm nền cho nàng, ngươi nói làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Nàng trong chốc lát hận không thể ăn Lục nhi, một hồi lại ở trước mặt Lục nhi đau thương khóc thút thít. Lục nhi cũng là người mà một cái tát kia của Lâm Ngọc Hồng đánh tới, móng tay nhòn nhọn đâm thủng làn da trắng nõn của thiếu nữ hình thành vết máu khó coi. Lục nhi vốn hận Lâm Ngọc Hồng lại là đồng tình, lúc này lại tràn đầy không cam lòng bị đánh. Nhưng nàng không có cách nào chỉ phải cắn cắn môi, nâng Lâm Ngọc Hồng dậy tiếp tục hướng trong phòng mà đi.
Ở cửa viện nàng thấy được Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ.
Lục nhi giống như nhìn đến cứu tinh nhẹ nhàng đong đưa thân thể Lâm Ngọc Hồng: "Nhị tiểu thư, là Nhị điện hạ."
Lâm Ngọc Hồng vốn đang mơ hồ, nghe được ba chữ "Nhị điện hạ" đột nhiên đẩy Lục nhi ra lung lay mà đi đến trước mặt Triệu Thế Vũ,ngơ ngác nhìn hắn. Sau một lúc lâu, bỗng nhiên nâng tay lên xoa mặt Triệu Thế Vũ: "Thật là một gương mặt anh tuấn, nếu ngươi không phải Nhị hoàng tử, ta nhất định sẽ vì ngươi mà si cuồng. Nhưng mà, ta vốn phải gả cho nam nhân tôn quý cùng mạnh mẽ nhất, chỉ có gả cho nam nhân như vậy mới có thể làm cho ánh mắt mọi người đều tập trung ở trêи người ta, chỉ hâm mộ ta. Ngươi biết được việc từ nhỏ đến lớn mọi ánh sáng đều bị người khác cướp đi thống khổ ra sao không? Ngươi có biết ngươi cũng là ...... Người vô dụng ."
Kỳ thật giờ phút này, Triệu Thế Vũ có vài phần hiểu được Lâm Ngọc Hồng, đối với sự thống khổ của nàng hắn cũng có chút đồng cảm như bản thân mình cũng bị, chỉ là tâm hắn rất lãnh, lời Lâm Ngọc Hồng nói khiến cho lòng thương hại của hắn đối với nàng một chút cũng không có, bởi vì hắn không cần một người phu nhân trước sau khinh thường hắn! Huống chi nàng vẫn là một người không có đầu óc, nàng ngay cả đại tỷ Lâm Ngọc Châu của mình cũng có thể liên lụy, tự nhiên cũng sẽ liên lụy hắn.
Triệu Thế Vũ mặt vô biểu tình bỗng nhiên đem nàng ôm lên, hướng phòng trong bước vào.
Lâm Ngọc Hồng cũng không có giãy giụa, tựa hồ vừa rồi nàng đã phát tiết một hồi rít gào nên không còn nhiều tinh lực, hôm nay nàng cảm thấy chính mình thật sự quá mệt mỏi rất muốn ở trong một lồng ngực ấm áp mà hảo hảo nghỉ ngơi. Lục nhi tự động dừng bước trong viện, nàng chỉ là nha hoàn, có một số việc không phải nàng có thể quản được, nàng cũng càng nguyện ý mở một con mắt nhắm một con mắt, cẩu thả mà sống.
Triệu Thế Vũ đem Lâm Ngọc Hồng đặt lên giường, động tác không thể nói ôn nhu nhưng cũng không tính là thô bạo. Lâm Ngọc Hồng thật sự say, sắc mặt đỏ bừng, hương thơm kết hợp với hương rượu nồng đậm rất là hấp dẫn người khác.
Triệu Thế Vũ nhìn rồi than một tiếng, nữ nhân này nếu thông minh một chút thì sẽ tốt hơn sao? Rõ ràng cũng một tuyệt mỹ giai nhân nhưng cặp kia mắt đẹp kia lại rất nông cạn, lúc này còn lẩm bẩm nói: "Đều là ngươi, đều là ngươi...... Người như ngươi chỉ xứng với tên xấu tiểu tử Lâm Tịch Cận kia, một xú tiểu tử không thể sinh......"
Lời nói này của nàng nháy mắt làm sắc mặt Triệu Thế Vũ bén lên, một chút phẫn nộ chiếm đầy lồng ngực, nhưng mà Lâm Ngọc Hồng lại như bừng tỉnh bất giác đứt quãng nói: "...... Không phải đã sớm nói tốt rồi sao, Đại tỷ là nhất định phải gả cho để ngụy trang, ta đây phải gả cho Tứ hoàng tử, vì cái gì, vì cái gì ngươi lại không biết điều như vậy, không có tự mình hiểu lấy...... Người như ngươi nên cùng dã tiểu tử Lâm Tịch Cận kia ở bên nhau. Hắn tuy rằng tiện nhưng tốt xấu cũng là Lâm gia nhi tử, không đến mức bôi nhọ ngươi...... Dù không sanh được nhưng dù sao cũng là Hoàng Thượng làm hắn phải gả...... Hắn chính là tiện, tiện nhân......"
Lâm Thương Hải chính là hộ quốc Đại tướng quân, trường kỳ ở địa vị cao, hơn nữa hiện giờ thiên hạ đại sự còn đang rất loạn, ông đang nắm giữ ba mươi vạn binh quyền Thanh Chiêu ba mươi vạn binh quyền, nếu không có Hiền Vương cường thế khống chế mười vạn tinh binh thì chỉ sợ hiện giờ Thanh Chiêu tình thế càng khó lường.