Đêm dần dần khuya có thanh âm mưa gió truyền đến, tí tách tí tách có chút mát mẻ của đêm hè. Không biết khi nào, một bóng đen cao lớn xuất hiện ở trước giường Lâm Tịch Cận, đứng yên bất động.
Lâm Tịch Cận vốn dĩ ngủ thật sự say đột nhiên lưng chợt lạnh, cách đó không xa xuất hiện một con hổ vương uy vũ hùng tráng ɭϊếʍ đầu lưỡi gắt gao nhìn chằm chằm y, từng bước một đi về phía y. Một khắc kia y phảng phất nghe được tiếng tim đập của mình vang lên kịch liệt đều đặn, thình thịch thình thịch, bức y lùi lại về phía sau lại phát hiện y lại không thể động đậy cho đến khi thân hình thật lớn bước đến trước mặt y đem y bao phủ trong bóng tối......
Sau đó, lại mở ra mồm to như bồn máu lại gần y.
"A......"
Lâm Tịch Cẩn há mồm hô to, đột nhiên mở hai mắt bật người ngồi dậy, lại phịch một tiếng đánh vào một bức tường thịt ấm áp, cái mũi y đau xót, nước mắt liền ào ào mà chảy xuống.
"Ngươi, ngươi...... Ta, ta......" Lâm Tịch Cận vốn muốn há mồm mắng to nhưng y phản ứng thực mau, sau đó nháy mắt liền nhận ra thân phận "Vách tường" cao lớn trước mắt, cuối cùng cũng chỉ che lại cái mũi rêи rỉ: "Hiền Vương điện hạ, buổi tối hảo......"
Triệu Mặc Khiêm lộ ra đôi mắt băng hàn, khó được mang theo chút ngạc nhiên. Sau một lúc lâu, mới đỡ trán thở dài: "Mơ thấy cái gì?"
Lâm Tịch Cận hồi tưởng cảnh tượng trong mộng thì cả người đều không tốt, y dám khẳng định hổ vương khi dễ y trong mộng kia tuyệt đối chính là người trước mắt ban đêm xông vào tiểu viện của y, Hiền Vương điện hạ.
Cũng không biết người này tới đã bao lâu!
Mặc dù ở trong bóng tối, Lâm Tịch Cận cũng cảm thấy chính mình bị người này bao phủ ở giữa một bóng ma làm cho y cảm giác được y cùng với hổ vương uy vũ giống nhau, nhịn không được mà duỗi tay đẩy đẩy ngực của Triệu Mặc Khiêm, rầu rĩ nói: "Đốt đèn đi."
Triệu Mặc Khiêm trầm mặc một lúc lâu rốt cuộc vẫn đi thắp đèn.
Lâm Tịch Cận nghe tiếng mưa rơi liền nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, hừ hừ nói: "Ám Nhị ca quả nhiên cái gì cũng đều nói cho ngươi." Y rốt cuộc cảm thấy có chút biệt nữu, ánh mắt liền bắt đầu khắp nơi loạn quét, trong lúc vô tình nhìn đến giày ướt của Triệu Mặc Khiêm thì y dừng một chút, ngượng ngùng xoắn xít lôi kéo chăn lộ ra hơn phân nửa giường, ý tứ rất rõ ràng.
Triệu Mặc Khiêm lại nhất thời không có động tác, Lâm Tịch Cận rối rắm nhíu nhíu mày tiếp tục biệt biệt nữu nữu mà vươn tay vỗ vỗ ra giường, trong miệng nói lại không phải đáng yêu như vậy : "Để Hiền Vương điện hạ mang giày ướt, thảo dân thật có lỗi."
Triệu Mặc Khiêm nhướng mày, thong thả ung dung cởi giày ném qua một bên, lúc này mới lên giường. Toàn bộ quá trình trán Lâm Tịch Cận trán đều đổ mồ hôi. Nam nhân này không thể biểu hiện bình thường một chút sao? Thoát giày cũng mang theo một khí chất quý tộc thì đến tột cùng là muốn quậy kiểu gì?
Triệu Mặc Khiêm tựa hồ cảm giác giường không thoải thoải mái độ nên có chút không hài lòng nhăn nhăn mày, mới nói: "Thời gian gần đây ngươi tựa hồ rất nhàn rỗi? Nếu ngươi có thời gian dây dưa với những người có ánh mắt thiển cận như vậy thì ngươi hãy làm chuyện nên làm đi. Những người khác chuẩn bị gã thì ít nhất sẽ làm giày hoặc là quần áo để tặng cho hôn phu tương lai, ngươi cũng đừng lại lười biếng, tuy nói ngươi còn chưa vấn tóc nhưng cũng nên chuẩn bị, bổn vương đối với việc hôn nhân này rất là chờ mong, ngươi cũng nên biểu hiện chút đi."
Miệng của Lâm Tịch Cận miệng mở thành hình tròn: "Ta? Quần áo? Giày?"
Bộ dáng y khϊế͙p͙ quá mức rõ ràng, Triệu Mặc Khiêm lập tức không vui hừ lạnh một tiếng, đôi mắt vốn không có độ ấm lại lạnh thêm vài phần: "Ngươi ứng phó như thế với bổn vương vậy đơn giản chính là bài xích việc hôn nhân này, tuy trêи mặt ngươi không hiện ra nhưng trong lòng lại không thoải mái, là vì ngươi thân là nam tử lại phải gả người khác nên cảm thấy bi ai sao? Vậy thực tốt điều này chứng minh ngươi có ý nghĩ bình thường, bất quá bổn vương hy vọng ngươi sau này vẫn nên ném loại ý tưởng dư thừa này đi, ngươi chỉ cần biết gả cho ta thì cuộc đời này của ngươi sẽ không có khiếm khuyết".
Lâm Tịch Cận vốn đang suy nghĩ hỗn loạn, nhưng nghe thì lại thật sự cảm thấy tựa hồ đúng như Triệu Mặc Khiêm nói, việc hôn nhân này là đáng giá để y chờ mong.
Triệu Mặc Khiêm không biết y có nơi nào là bởi vì thân là nam tử lại cần gả chồng mà cảm thấy bi ai? Hắn là không xác định hôn ước bằng miệng của bọn họ hay không thể duy trì đến thời điểm y vấn tóc, y không dám quá mức ỷ lại hắn cũng không dám quá sớm đem tâm của mình ra ngoài, lúc này mới do do dự dự.
Bất quá, hiện giờ bị Triệu Mặc Khiêm nói như vậy, Lâm Tịch Cận thật ra hơi có chút bế tắc để giải thích được cảm hiện giờ, kiếp trước y vì một nam nhân hỗn đản mà đem chính mình gả. Kiếp này, gặp được một nam nhân tốt như Triệu Mặc Khiêm , như thế nào không thể đem chính mình lại gả đi ra ngoài?
Đặc biệt chính mình còn vô lực phản kháng, sao có thể vui mừng tiếp thu?
Nghĩ đến đây, Lâm Tịch Cận hít sâu một hơi, nghiêm túc mở miệng: "Ta thừa nhận, chính xác ta có một tia bài xích, tuy rằng không mãnh liệt như vậy, bất quá ta đều không phải là bởi vì đồn đãi bên ngoài, mà là...... Hiền Vương điện hạ, ngươi xem hôm nay hai người Lâm Ngọc Hồng cùng Triệu Thế Vũ đã có Hoàng Thượng tứ hôn cũng còn có thể thu trở lại mà cách ngày ta vấn tóc tới ba năm, ta nói như vậy ngài hiểu không?"
Triệu Mặc Khiêm trầm ngâm, đáy mắt lại có độ ấm trở lại: "Hôn sự của chúng ta rốt cuộc chưa có kết cục đã định, ngươi là sợ biến cố quá nhiều cho nên mới cùng ta bảo trì khoảng cách thích hợp."
"Đúng vậy!" Lâm Tịch Cận gật đầu: "Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Hiền Vương điện hạ thật sự là quá nhiều, hiện giờ Thanh Chiêu thế cục mẫn cảm, chiến sự xảy ra, ta không thể không thừa nhận, ta đó là do ngài uy hϊế͙p͙, gần như treo danh hiệu Hiền Vương phi tương lai nên cũng có người có tâm ngo ngoe rục rịch, điện hạ ngài xem, ta không thể không phòng, lại cũng khó lòng phòng bị."
Bên trong đôi mắt hắn hiện lên một tia khen ngợi nhưng ở ánh nến mờ nhạt lại xem không rõ.
"Ừm, rút dây động rừng, ngươi nếu xảy ra chuyện thì đó là chuyện của bổn vương...... Điều này giác ngộ rất tốt!"
Vẻ mặt Lâm Tịch Cận nghiêm túc nhưng lại bị một câu đơn giản của nam nhân này rốt cuộc không ngiêm túc nổi.
Bàn tay to ở trêи đầu Lâm Tịch Cận vỗ vài cái, Triệu Mặc Khiêm nói thập phần đơn giản: "Tịch Nhi cứ yên tâm đi, ngươi là vương phi ta tự mình cầu, bổn vương cầu được thì cũng sẽ giữ được, Tịch Nhi cứ thoải mái và yên lòng chờ ngày được gã."
Giờ khắc này, tảng đá trong lòng Lâm Tịch Cận thật sự rơi xuống , hai chữ "Giữ được" giống như là chú ngữ mà lặng lẽ nở hoa ở đáy lòng y. Y chỉ trầm mặc gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Chỉ là......
Lâm Tịch Cận đen mặt, ngữ khí bất thiện hỏi: "Hiền Vương điện hạ, ngài vừa rồi nói giày rồi quần áo là có ý gì?"
"Đó là những việc mà ngươi nên vì bổn vương mà làm!"
"Ngài...... Nghiêm túc sao?"
"Ừm."
Vẻ mặt Triệu Mặc Khiêm như việc này là điều đương nhiên ngay cả thần sắc cũng không biến chút nào mà nhìn Lâm Tịch Cận nghiến răng nghiến lợi: "Hiền Vương điện hạ ngài muốn ta cầm kim thuê hoa?"
Vẻ mặt Triệu Mặc Khiêm vẫn vô biểu tình như cũ: "Dù sao ngươi nhàn rỗi cũng đừng cùng với những nữ nhân đó đấu pháp rất là nhàm chán, thêu giày cho bổn vương là thích hợp nhất."
Lâm Tịch Cận cảm thấy ngứa răng, y có thể nhào lên cắn người này một ngụm hay không ? ngườ này không thấy như vậy rất vô lại sao?
"Ngươi không đáp ứng?" Sắc mặt hắn trầm xuống cũng làm cho người khác cảm nhận một trận hàn ý, Lâm Tịch Cận vội vàng gật đầu không muốn cũng phải đáp ứng, một nam nhi tốt sẽ không vì một cây kim thêu hoa mà không thoải mái.
Triệu Mặc Khiêm lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, lại trầm ngâm nói: "Bất quá, lời nói vừa rồi của ngươi cũng có lý, ngươi nên có điều phòng bị nhưng bổn vương đối với ngươi rất tin tưởng, giống như hôm nay, ngươi không phải xinh đẹp mà hoàn thành một cọc tâm sự sao? Rõ ràng tính kế pha xa! Một khi đã như vậy, bổn vương sẽ không ngăn trở ngươi sử dụng thủ đoạn chơi đùa lăn lộn, từ trước đến nay ngươi luôn cùng Đại tỷ ngươi đánh với hát tuồng, so sánh với vị Nhị tỷ ngu xuẩn kia của ngươi thì nàng chính xác là khó đối phó hơn nhiều...... Thôi, ngươi coi như là luyện tập đi, tuy không muốn ngươi thân là nam nhi lại suốt ngày cùng một đám phụ nữ dây dưa nhưng sau này phủ Hiền Vương cũng cần ngươi đến tọa trấn."
Lâm Tịch Cận hồ hồ đồ đồ gật đầu, Triệu Mặc Khiêm xác thật còn không hài lòng: "Hứa hẹn của ngươi đâu?"
Hứa hẹn? Trong lòng Lâm Tịch Cận lộp bộp một chút.
Người nam nhân này, y mới mười tuổi thì hứa hẹn như thế nào?
Này thật đúng là......
"Ta, ta chỉ có thể nói ta là thê của ngươi, Vương phi của ngươi ta phải làm thì ta tận hết sức lực, mặt khác......"
"Ngươi chỉ cần đáp ứng bổn vương một chút, sau này có thể vì bổn vương mà suy nghĩ, đem bổn vương để ở trong lòng cũng đừng cự tuyệt bổn vương đối với ngươi...... Sủng!"
Lâm Tịch Cận thừa nhận chính mình bị mê hoặc, hồ hồ đồ đồ cười: "Được."
Một khắc kia, khóe miệng Triệu Mặc Khiêm giơ lên một độ cung nhàn nhạt gần như một cái chớp mắt nhưng Lâm Tịch Cận khẳng định y không có nhìn lầm, giống như đoa phù dung sớm nở tối tàn nhưng đẹp không gì sánh được.
Trong phút chốc, nỗi lòng cả đêm phập phập phồng phồng đã được trấn an tốt, Lâm Tịch Cận chỉ cảm thấy chính mình đối với chống cự Triệu Mặc Khiêm ngày càng yếu.
Lúc sau, Lâm Tịch Cận không biết là y đã ngủ như thế nào nhưng chờ sáng sớm tỉnh lại mới biết được chính mình quy quy củ củ nằm trêи giường, chăn mỏng trêи người cũng thập phần bằng phẳng mà người nam nhân ban đêm đêm xông vào, Hiền Vương điện hạ đã sớm rời đi.
Sau một phen rửa mặt cùng thu thập chính mình, ám nhị không hề được gọi mà hiện ra thân hình, "Lúc này mới ngày thứ hai, ngài đã từ bỏ sao?"
Lâm Tịch Cận sửng sốt, ngay sau đó xấu hổ lên, vội nói: "Ám Nhị ca, ta bảo đảm đây chỉ có một lần, nếu không...... Chúng ta hiện tại liền bắt đầu? Ta nhất định nghiêm túc đứng tấn."