Ám nhị không có lên tiếng nhưng Lâm Tịch Cận biết y nhất định sẽ đi bẩm báo Triệu Mặc Khiêm, từ đầu đến cuối.
Hôm nay, Lâm Tịch Cận đã nếm được hậu quả của việc không có dậy sớm tập võ , nên y không chỉ có dậy sớm nửa canh giờ mà còn bị Ám nhị đặc biệt nghiêm khắc đốc thúc, y chỉ cảm thấy buổi sáng quá vất vả cùng dai dẵng.
Chờ đến lúc kết thúc thì hai chân y đều đã đứng không thẳng, chỉ phải để Ám nhị đem y như xách đồ vật xách trở về phòng thì cũng đã muộn, y cũng không để bụng.
Cho nên, khi y nghỉ ngơi đủ rồi thì lại chậm rãi đi vào viện của lão phu nhân. Thời điểm đi ngang qua đại hoa viên lại trong lúc vô tình thấy được thân ảnh Triệu Thế Vũ, y nhất thời tò mò liền lặng lẽ đi theo, lúc này mới thưởng thức được một màn lang có tình muội vô tình này, lại còn xem được một màn thổ lộ thật là cười đến bụng cũng đau. Thật sự là quá buồn nôn, làm Lâm Tịch Cận cũng chịu không nổi mà nổi lên một thân da gà. Nếu người khác nhìn thấy thì chỉ sợ sẽ bị cảm động nhưng Lâm Tịch Cận so với bất luận ai đều biết hai người vừa rồi đều là diễn là như thế nào lời nói phù phiếm, khẩu thị tâm phi.
Hương quế trong viện xanh um tùm, phần lớn tất cả đều là hoa quế, tuy nói thời gian còn sớm nhưng một ít hoa quế đã nở rộ mà tản mát ra mùi hương nhàn nhạt làm con người thần thanh khí sảng.
Vốn cho rằng lúc này hương quế trong viện đã làm tâm thanh tịnh nhưng lại không nghĩ tới khi Lâm Tịch Cận xoa bụng chậm rì rì đi đến sân thì gặp người vừa mới nhìn thấy Lâm Ngọc Châu. Chỉ thấy nàng lúc này đã thay đổi một thân xiêm y, trêи người trang sức không nhiều lắm nhưng đều có giá trị xa xỉ, khiến nàng thoạt nhìn quý phái.
Lâm Ngọc Châu thấy y, lập tức lộ ra tươi cười nói: "Tứ đệ, thân thể ngươi khá hơn chút nào không?"
Lâm Tịch Cận sửng sốt đáp: "Đại tỷ, thân thể ta thực tốt, vô bệnh vô đau."
Lâm Ngọc Châu lại oán trách nói: "Ngươi đó, luôn cậy mạnh như vậy, ngươi từ nhỏ thân mình đã yếu, chúng ta đều biết."
"Tạ ơn đại tỷ quan tâm!" Sắc mặt Lâm Tịch Cận không đổi nhưng trong lòng cười lạnh, Lâm Ngọc Châu đây là lại muốn làm ra chút chuyện xấu đây mà.
Vốn sau khi Lâm Ngọc Châu cự tuyệt một phen "Chân tình thổ lộ" của Triệu Thế Vũ thì tâm tình rất là phức tạp nên khi trở lại trong phòng trái lo phải nghĩ, không biết vì sao lại là có chút nóng nảy, bỗng nhiên nghĩ đến Lâm Tịch Cận hôm nay sẽ đi thỉnh an lão phu nhân, liền quyết định đến đây dạy bảo Tứ đệ không biết trời cao đất dày này. Một lúc sau, nàng liền dứt khoát chờ ở cửa, một vì gấp không chờ nổi mà muốn kϊƈɦ thích Lâm Tịch Cận, hai là vì để mọi người thấy được phong phạm đại tỷ của nàng.
Lúc này, nàng trực tiếp duỗi tay nắm lấy tay của Lâm Tịch Cận, Lâm Tịch Cận nhẹ nhàng tránh né, nhàn nhạt nói: "Đại tỷ, nam nữ bất tương thân."
Trong mắt Lâm Ngọc Châu hiện lên một tia không vui nhưng trêи mặt vẫn cười rất hoà nhã: "Hôm nay nhìn thấy Tứ đệ cũng cao thêm chút."
Lúc này, Lâm Tư Kỳ từ bên trong đi ra, hắn khinh miệt mà liếc mắt nhìn Lâm Tịch Cận một cái, hừ lạnh một tiếng, sau đó, rất là nhu mạc nhìn Lâm Ngọc Châu nói: "Đại tỷ, tổ mẫu nói tỷ mau nhanh vào."
Lâm Ngọc Châu ôn nhu xoa xoa đầu Lâm Tư Kỳ, gật đầu nói: "Tứ đệ, tính tình Ngũ đệ chính là như vậy, ngươi là ca ca, đừng trách hắn. Chúng ta cùng nhau vào đi thôi."
"Đại tỷ trước hết mời!"
Lâm Tịch Cận bất động thanh sắc, Lâm Ngọc Châu ở trước mặt y cố ý cùng Ngũ đệ Lâm Tư Kỳ biểu hiện hòa thuận thân mật, bất quá là muốn y thấy rõ ràng tình cảnh của mình ở tướng quân phủ cũng thấy rõ ràng y cùng Lâm Tư Kỳ đều là con thϊế͙p͙ thất lại có đãi ngộ bất đồng. Nếu Lâm Tịch Cận thật sự là hài tử mười tuổi bình thường, chỉ sợ lúc này trong lòng đã tràn ngập bất bình.
Chỉ tiếc, y hiện giờ đối với mấy thứ này một chút cũng không thèm để ý.
Tiến vào trong phòng, Lâm Tịch Cận mới phát hiện phòng trong lại rất náo nhiệt. Lão phu nhân ở giữa, trước mặt là vài món điểm tâm. Vốn đã qua giờ thỉnh an, nhưng không biết vì sao, hôm nay mọi người đều tụ tập tại đây, ngay cả Đại phu nhân cùng vài di nương cũng đều ở đây.
Sắc mặt lão thái thái hồng nhuận, ánh mắt sắc bén, bà hiện giờ đã hơn tuổi, nhưng khuôn mặt lại ít có nếp nhăn nhìn qua cũng khoảng hơn.
Lâm Tịch Cận thỉnh an bà, bà chỉ nhàn nhạt đáp lời, nói: "Đứng lên đi, lần sau tới sớm chút."
Đợi Lâm Tịch Cận đứng lên, lão thái thái lại nói: "Nếu tới, về sau không nên lại cáu kỉnh đã trưởng thành thì phải hiểu chuyện cũng nên tuân thủ quy củ."
Lâm Tịch Cận sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời không thể minh bạch lời nói của lão thái thái có ý gì, bất quá y cùng lão thái thái ít nhất cũng đã năm không gặp, nghĩ đến sự tình trước đây, y nhanh chóng nhớ lại nhưng thật ra chỉ có một ít ấn tượng mơ hồ.
Năm đó, bởi vì con mẹ nó sự tình, y hung hăng náo loạn một hồi, hiện giờ tuy rằng nghĩ không ra y cụ thể làm cái gì, nhưng lại biết lúc ấy y nhất định là điên cuồng, hài tử bốn tuổi tìm không thấy mẫu thân, sẽ làm cái gì chứ? Theo lý mà nói, hẳn là không phải đại sự, nhưng là......
Đột nhiên, một đoạn ngắn ở trong đầu Lâm Tịch Cận chợt vang lên: Một hài đồng nho nhỏ hung tợn trừng mắt Lâm Thương Hải, gằn từng chữ một mà nói: "Ta hận ngươi!"
Một hài đồng nho nhỏ, trong mắt tràn đầy cố chấp cùng hận ý.
Lâm Tịch Cận đột nhiên nhắm hai mắt lại, che dấu sự tình đột nhiên nhớ tới này, y che dấu cảm xúc đột nhiên thổi quét đến kia. Đúng rồi, y nghĩ tới, Lâm Thương Hải bởi vậy mà đem đưa đi Phó Dịch Viện, tiến vào Phó Dịch Viện cũng suốt năm.
Nếu không phải yến hội lần đó ở Tùng Đình Uyển, hoàng thượng hạ chỉ chọn lựa hoàng tử phi, đột nhiên đánh tới sự tồn tại của y thì y căn bản không có cơ hội đi ra khỏi Phó Dịch Viện một bước.
Kiếp trước, y không có nhớ tới việc này, bởi vậy trước sau luôn ôm một tia mong đợi với Lâm Thương Hải nhưng mà hiện tại y sẽ không lại quên.
Cho nên lời này của lão thái thái cũng vẫn là nhằm vào năm đó y tùy hứng chống đối Lâm Thương Hải. Lâm Tịch Cận không khỏi buồn cười, lão thái thái sẽ không hy vọng y hối hận chính mình niên thiếu vô tri, không nên chống đối phụ thân như vậy phải không?
A.
Trong lòng y mỉa mai nhưng trêи mặt lại lộ ra tổn thương, đáp: "Tôn nhi đã biết."
Thấy y như thế, lão thái thái ngược lại mềm lòng, rốt cuộc cũng là tôn tử của bà, bà vốn là người trọng nam khinh nữ, năm đó bà vẫn thực thích tôn nhi này, hiện tại thấy tôn nhi gầy gầy nhược nhược, vóc dáng cũng nho nhỏ, rõ ràng chính là không có ăn được. Bà vươn tay, đem y kéo đến bên người mình, đem một khóa trường mệnh hình hoa quế đặt ở trêи bụng y: "Cái này tặng cho tôn nhi của ta, phù hộ tôn nhi của ta luôn bình bình an an."
Đại phu nhân lúc này cũng tươi cười lấy ra một tơ vàng được khảm tráp, đưa tới trong tay y: "Nương đều đưa ngươi đồ vật, ta làm mẫu thân, sao có thể không tỏ vẻ một chút? Tới, đây là ta tặng cho ngươi, ngươi thân thể yếu đuối, mang ngọc sức là tốt nhất."
Kế tiếp, Lâm Ngọc Châu cùng vài vị di nương thế nhưng cũng thừa cơ tặng y một ít đồ vật tinh xảo, nhìn thì như có ý tốt nhưng Lâm Tịch Cận lại cảm thấy quái quái, quang cảnh này giống như chuẩn bị cho nữ nhi xuất giá?
Bất quá, nếu các nàng muốn ở trước mặt lão thái thái biểu hiện thì y cũng quang minh chính đại nhận lấy.
Sau khi cảm tạ mọi người lại nghe lão thái thái nói một ít việc trong nhà thì mọi người đều đi về, Lâm Ngọc Châu vốn muốn nháo ra chuyện để y không thoải mái, thế nhưng cũng không có, Lâm Tịch Cận nghĩ nghĩ, cũng biết được nguyên do. Lão thái thái mấy năm không thấy mình dù không vui thì cũng phải làm bộ dáng từ ái, huống chi lão thái thái biết y hiện giờ cùng Hiền Vương có liên quan, tất nhiên sẽ không có ác ý với y.
Nếu lão thái thái phải làm một tổ mẫu từ ai thì Lâm Ngọc Châu tất nhiên sẽ không hủy đi mặt mũi của lão thái thái, nàng từ trước đến nay đều biết gió chiều nào theo chiều ấy.
Lâm Tịch Cận cầm lá trà nha hoàn của lão thái thái đưa, từ hương quế viện đi ra, Đồng di nương liền gấp không chờ nổi mà gọi y lại, mời y đi vào viện của nàng một chút.
Lâm Tịch Cận thấy Lâm Ngọc Châu cũng chưa rời đi nhưng sắc mặt không được tốt, liền biết đây là bực bội trong lòng nàng còn chưa có phát tiết, liền cười kêu nàng: "Đại tỷ, ngươi bồi ta đi đi! Hiện giờ ta cũng không còn nhỏ, đơn độc đi vào trong viện của di nương thật không tốt."
Lâm Ngọc Châu bỗng nhiên nhớ tới sự tình hôm qua cùng Đại phu nhân thương lượng, tức khắc cũng không muốn tìm Lâm Tịch Cận gây phiền toái, mà là muốn đi xem Lâm Tịch Cận gặp mặt nam nhân kia, nhất định là rất kɧօáϊ hoạt. Vì thế, liền gật đầu đáp ứng.
Trong viện của Đồng di nương có một hồ nước không nhỏ trồng đầy hoa sen, bởi vậy xưng là Hạ hà viện. Hồ nước tốt, hoa sen cũng là tốt, nhưng kỳ thật cái sân này chiếm diện tích rất nhỏ, trừ bỏ hồ nước to kia thì mọi thứ đều nhỏ, cơ hồ không thể xưng là một cái sân. Đến chỗ ở của Đồng di nương có thể nhìn ra nàng không được sủng ái cỡ nào, nếu không phải nàng tự động từ chỗ của Đại phu nhân tính kế Lâm Tịch Cận chỉ sợ nàng đều không có cơ hội biểu hiện chính mình.