Những lời này của Nguyệt di nương đã mịt mờ nhắc nhở Đại tướng quân chớ có quên sự tình Đại tiểu thư đã làm, Hiền Vương tức giận chưa bình ổn; cũng âm thầm đem việc này từ lớn hóa nhỏ, phụ họa Lâm Thương Hải xử phạt Lâm Ngọc Châu, nói rõ ràng đó là vì bình phục lửa giận của Hiền Vương Triệu Mặc Khiêm.
Hành sự tự nhiên rất được Lâm Thương Hải ưng ý, nhưng Lâm Ngọc Châu lại lập tức phát hỏa, thốt ra : "Ta cùng phụ thân ta nói chuyện, tiện tì như ngươi biết cái gì."
Sắc mặt Nguyệt di nương trầm xuống: "Đại tiểu thư ăn nói cẩn thận."
Lâm Thương Hải cũng nhíu mày: "Ngọc Châu, sao ngươi lại nói chuyện với Nguyệt di nương như vậy?"
Lâm Ngọc Châu vốn dĩ lời vừa ra khỏi miệng còn có chút hối hận, nhưng bị Lâm Thương Hải trách cứ như vậy, tức khắc một chút hối hận cũng không có, lại nhìn đến bộ dáng thanh lãnh cao quý của Nguyệt di nương, liền giận sôi máu: "Phụ thân, bà ấy bất quá chỉ là một di nương......"
Nguyệt di nương buồn bã nói: "Đại tiểu thư chẳng lẽ đã quên, ngươi hiện tại chỉ là một Đại tiểu thư bình thường, có một số việc ngươi đã không thể làm càn được giống như trước , ta nói lời này không phải muốn chế nhạo ngươi, mà là ta cảm thấy nếu lời nói này có thể giúp Đại tiểu thư hiểu ra thì có thể thật là ta xem trọng Đại tiểu thư."
Lâm Ngọc Châu rất tức giận nhưng nàng cũng phát giác, nàng hiện tại càng nói càng sai, tức đến mặt đều đỏ lên, Đại phu nhân cũng rất tức giận, nhưng hôm nay bà lại không dám làm càn, chỉ phải giữ chặt tay nữ nhi, rất là không cam lòng nhìn Nguyệt di nương nói: "Đều là ta không phải, Ngọc Châu cũng vì ta ta mà nói chuyện, nàng rốt cuộc vẫn còn trẻ, bị ủy khuất khó tránh khỏi sẽ có chút cáu gắt, muội muội không cần trách cứ nàng."
Nguyệt di nương cười nói: "Đại phu nhân, chính là bởi vì Đại tiểu thư còn trẻ cho nên mới cần một người dạy dỗ, lão gia, ngài nói có phải hay không?"
Lâm Thương Hải rất là yêu thương Lâm Ngọc Châu, trước kia là thật sự không nỡ nói nặng vài câu, nhưng nghĩ đến sự tình phát sinh gần đây, tức khắc cảm thấy Nguyệt di nương nói rất đúng, liền gật gật đầu: "Việc này cứ quyết định như vậy, Ngọc Châu đừng làm cho phụ thân thất vọng."
Đại phu nhân vội lôi kéo tay nữ nhi, cười nói: "Lão gia, ngài còn không biết Ngọc Châu sao, sao có thể làm ngài thất vọng, đúng không, Ngọc Châu."
Cho dù trong lòng nghẹn khuất, nhưng Lâm Ngọc Châu vẫn tươi cười: "Phụ thân, nữ nhi đã hiểu."
Lâm Tịch Cận nhìn một màn này, rốt cuộc vẫn nhịn không được lầu bầu một câu: "Một nhà ba người thật đúng là chẳng phân biệt trường hợp, lại có bao nhiêu đại sự đều phải giải quyết......"
Triệu Mặc Khiêm vỗ vỗ tay y như phụ họa, một đôi mắt hiện ra tia chán ghét.
Cuối cùng, trước khi rừng trúc hoàn toàn bị thiêu rụi, Quý Liên Hoàn cùng hai ám vệ bắt lấy hai hắc y nhân chạy ra, thời điểm ra tới hai người cũng bị ám khói đen cơ hồ không nhìn ra được, đặc biệt là Ám nhị, mặt nạ của hắn đã không cánh mà bay, nhưng vẫn như cũ không thấy rõ khuôn mặt của hắn, bởi vì da hắn lộ ra bên ngoài đều bao trùm một tầng đen như mực.
Lâm Tịch Cận tỏ vẻ thật đáng tiếc: "Haiz, có thể nhìn đến đôi mắt cũng không tồi, hắc bạch phân minh, quay tròn, ừm, là đôi mắt bình thường của nhân loại."
Triệu Mặc Khiêm không nói được lời nào, đứa nhỏ này đang suy nghĩ đến đâu?
Lúc sau, đối với việc này Triệu Mặc Khiêm cùng Lâm Thương Hải đều chưa nói thêm cái gì. Triệu Mặc Khiêm cũng không hỏi đến quan hệ của Đại phu nhân cùng lão Đoạn, Lâm Thương Hải cũng bất quá hỏi Triệu Mặc Khiêm mang đi năm người hắc y nhân chưa lộ mặt kia. Chỉ là, trong lòng hai người đều biết rõ ràng, việc này còn có người phía sau.
Đêm đó, Đại phu nhân bị phạt, cũng bị tước quyền chủ mẫu trong phủ bị truyền ra.
Vui vẻ nhất chính là Thu di nương, ánh trăng lên cao, rượu ngon trước mặt, nàng ở Thu cúc viện rót đầy rượu ngon, nhẹ nhàng mà uống một ngụm cười đến vui vẻ: "Ai nha, giang sơn thay phiên ngồi, hôm nay đã đến phiên ta, An thị ơi An thị, ngươi cũng có hôm nay! Ha ha ha, thật là sảng kɧօáϊ nhân tâm!"
Thu di nương càng nghĩ càng cao hứng, đột nhiên nói: "Người đâu, đem lư hương bạch ngọc ra đây cho ta, lau lại cho thật đẹp, ngày mai đi thăm Tứ thiếu gia ha ha ha ha...... Ta muốn đến đa tạ Tứ thiếu gia, bằng không chuyện hôm nay còn không biết Đại phu nhân sẽ đem đen nói thành trắng như thế nào đâu."
Đợi đến khi nha hoàn đem lư hương bạch ngọc đến, nàng liền để tất cả mọi người lui xuống, chính mình đứng dậy vào phòng, tự mình vạch đệm khăn trải giường ra, dưới giường đệm là ánh sáng, mở nắp ra chỉ thấy bên trong một hồng bao xinh đẹp thêu hình hoa đỗ quyên, lấy ra một chút thì có một mùi thơm lạ lùng bay vào mũi, nàng vội vàng che mũi lại, từ bên trong lấy chút hương nhét vào đáy của lư hương bạch ngọc.
Chuẩn bị cho tốt, Thu di nương giống như xem xét một tác phẩm nghệ thuật, tỉ mỉ xem xét lư hương bạch ngọc, cảm thấy từ các phương diện đều nhìn không ra lư hương này đã bị động tay động chân, lúc này mới vừa lòng mà đem lư hương đặt ở chỗ khác chỉ chờ sáng sớm ngày thứ hai đưa đến cho Lâm Tịch Cận.
Ngày thứ hai, Đại phu nhân mang theo Lâm Ngọc Châu đi sớm.
Về sự tình bên trong phủ, bà thậm chí không nói một lời cùng nữ nhi một người ngồi một chiếc kiệu nhỏ đi về hướng chùa Đại Từ, đây là nơi mà các nữ quyến nhà quan gia Đế Kinh đến cầu phúc.
Chỉ là trước khi đi, bà gọi tới mấy di nương tâm phúc cùng bà tử đắc lực, dạy dỗ vài câu: "Ngày gần đây chớ có xúc động hành sự, chỉ cần đem lỗ tai nghe cho rõ, đôi mắt phóng sáng, hết thảy chờ ta hai mẹ con ta trở về lại nói."
Hôm qua Đại phu nhân tức cả đêm, ngay cả cơm cũng ăn không vô, đã không cam lòng giao ra quyền chưởng quản trong phủ, lại đau lòng một hồi lửa lớn kia đã thiêu đi thế lực bà dấu diếm ngần ấy năm, mấy người lão Đoạn kia đều là nhà mẹ đẻ của bà, là đường đệ của bà phái đến bảo hộ bà mẹ con bà, trừ bỏ khi Lâm Ngọc Hồng rời đi có mấy người theo bảo hộ, hiện giờ không còn dư lại ai.
Lâm Thương Hải thậm chí trực tiếp hạ lệnh, đem đất trống của rừng trúc kia đổi thành trường nuôi ngựa, sau này các thiếu gia bên trong phủ đều có thể học cưỡi ngựa.
Lâm Ngọc Châu cũng không nghĩ tới, nàng có tâm hại người, cuối cùng lại làm hại mẫu thân mình mất đi vị trí chủ mẫu, còn hại chết nhóm người cữu cữu phái tới, trong lòng cảm thấy thất bại cùng phẫn nộ, quả thực khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung. Loại cảm xúc này nàng miễn cưỡng khắc chế đến buổi tối rốt cuộc bùng nổ, nắm lên cái gì đều quăng ngã cái đó, nha hoàn cùng các bà tử đều sợ tới mức không dám nói lời nào. Cho nên đến buổi sáng hai mẹ con rời đi thì nàng ngược lại có chút bình tĩnh.
Cho dù hai người đi rất sớm, nhưng vẫn như cũ không giấu diếm được người có tâm, đi được không bao xa, kiệu nhỏ của hai người bị người ngăn cản, Đại phu nhân nhìn thoáng qua người tới, ánh mắt phức tạp, vẫy vẫy tay, vẫn chưa nói cái gì. Lâm Ngọc Châu cũng nhìn người tới, một thân ảnh bạch y thon dài đứng ở nơi đó, nhưng thật ra thực hấp dẫn sự chú ý của người khác.
"Thì ra là Nhị điện hạ." Trong lòng Lâm Ngọc Châu không vui vẻ nhưng trêи mặt lại như thói quen lộ ra tươi cười hoàn mỹ nhất, nhưng nàng lại quên mất, này cùng lúc này hơi có chút tiêu điều ly biệt rất không hợp, nhưng thật ra có chút cổ quái.
"Nhị điện hạ, ngài tới có chuyện gì? Tiểu nữ hiện giờ không tiện lắm......"
Lâm Ngọc Châu nói như vậy nhưng trong lòng thật sự khó chịu, trước kia, nàng sẽ nói chuyện không tự tin như vậy, kiêu căng ngạo mạn mới là bình thường.
Trêи mặt Triệu Thế Vũ mang theo sắc mặt có chút nhợt nhạt, do dự một chút mới thành khẩn nói: "Chuyện lần này thực xin lỗi."
"Cái gì?" Lâm Ngọc Châu nhất thời có chút trố mắt.
Triệu Thế Vũ nghiêm túc nói: "Sự tình nàng bị hủy bỏ quý tịch...... Nàng yên tâm, ta sẽ nghĩ cách để nàng khôi phục quý tịch."
Nói chưa dứt lời, Lâm Ngọc Châu đắm chìm với sự thương tâm hôm qua liền chuyển dời đến chuyện này, nghĩ đến việc hôm qua nàng mất quý tịch mới khiến cho nàng tức giận làm như vậy, bởi vì không có quý tịch nàng liên tiếp bị người khác vũ nhục, trong lòng lại khổ sở cùng phẫn nộ, chỉ hận không thể nhào lên cào nát gương mặt tuấn tú kia của Triệu Thế Vũ.
Nhưng nàng không thể, không những không thể còn phải cười lấy lòng với hoàng tử mà từ trước đến nay nàng rất chướng mắt, nàng từ nhỏ lớn lên ở tướng quân phủ, rất hiểu rõ quý tịch tuy rằng chỉ là một thân phận, nhưng đã không có nó thì có ý nghĩa gì, nàng tất nhiên rất rõ ràng. Cho nên, vào lúc này không thể cùng Nhị hoàng tử Triệu Thế Vũ trở mặt.
Từ điểm này có thể thấy được, Lâm Ngọc Châu xác thật so với Lâm Ngọc Hồng thông minh hơn rất nhiều.
Nhưng nàng cũng chỉ có thể không xé rách mặt mà thôi, lại là vô pháp tươi cười giống như vừa rồi. Nàng trầm mặc không nói lời nào, cho thấy không thể tiếp thu xin lỗi của Triệu Thế Vũ.
Lúc này, nàng sớm quên mất, kỳ thật chuyện nào cũng có lý do của nó, nguyên bản chính là nàng sai, nếu không phải nàng lúc trước nghe trộm Lâm Tịch Cận nói ra kế sách kia, chiếm đoạt công lao của Lâm Tịch Cận thì sẽ không nếm quả đắng ngày hôm nay.
"Kỳ thật muốn khôi phục quý tịch cũng không phải việc khó, ta đã có chủ ý, chỉ là không biết, không biết......"
Triệu Thế Vũ mặt hơi hơi đỏ lên, lời nói kế tiếp gã tựa hồ có điểm khó có thể mở miệng. Lúc này, trong kiệu Đại phu nhân truyền ra một trận ho khan, Triệu Thế Vũ tức khắc im miệng, không nói thêm gì nữa.
Trong lòng Lâm Ngọc Châu đột nhiên nhảy dựng, một đôi mắt mỹ lệ lộ ra tia hưng phấn: "Biện pháp gì, nhanh lên nói cho ta!"
Thanh âm Đại phu nhân sâu kín truyền đến: "Ngọc châu, chúng ta cần phải đi."