Khi Hàn Vũ từ cái bản mặt lạnh ngàn năm không đổi của Tả Duy Đường nhìn ra được y đã gảy cái bàn tính này từ sớm, không khỏi cười lạnh vài tiếng, không nói gì nhìn Tả Duy Đường.
Thật sự xem bộ dạng lạnh nhạt bình tĩnh của y thành cái tên mắc chứng cáu kỉnh.
Giằng co một hồi, cuối cùng phần thắng vẫn nghiêng về ý chí chiến đấu liều chết không theo uy vũ bất khuất của Hàn Vũ — đoạt được quyền lực ngủ trong phòng cho khách cách vách.
Lúc giúp Hàn Vũ dọn quần áo mới mua và sách vở vào phòng cho khách bên cạnh, cả mặt Tả Duy Đường đều đen thùi.
Hàn Vũ đội không khí không ngừng tăng áp lực của Tả Duy Đường, ôm laptop của mình, vào phòng cho khách, sau đó “a” một tiếng há to miệng…… quả nhiên chỉ là phòng cho khách, trừ cái giường phong cách na ná giường trong phòng ngủ chính, không hề thừa ra cái gì khác.
Đột nhiên, Hàn Vũ nhìn thẳng màn cửa lay động — cậu nên cảm kích, ít nhất lúc trang trí, người này còn nhớ điểm xuyến cho phòng khách gần như không dùng tới trong nhà mình một cái màn cửa?
Lúc Tả Duy Đường xoay người thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Vũ, không khỏi nhếch khóe miệng — thời gian và kiên nhẫn y đều có, binh pháp có nói, quan trọng ở chữ xảo.
(诡 = gian trá, xảo quyệt, lừa gạt…..)
Qua loa sắp xếp một chút, lấy một bộ chăn đệm từ phòng ngủ chính của Tả Duy Đường qua đây, trải lên, Hàn Vũ liền đẩy Tả Duy Đường ra ngoài, sau đó rửa mặt đánh răng, ngã ngửa lên giường.
Lăn qua lăn lại một ngày, thân thể mỏi mệt, mà ý thức trong vỏ não lại hoạt động mãnh liệt; thay đổi chỗ mới, trên giường còn có cảm giác ẩm ướt không phơi nắng thời gian dài; quan trọng hơn là, cách vách còn có một con dã thú như hổ rình mồi nhìn chằm chằm thịt cừu nhỏ là cậu.
Dưới đủ loại điều kiện thế này, Hàn Vũ vốn tưởng mình sẽ trợn tròn mắt tới bình minh, không nghĩ tới, thân thể vừa dán lên giường, cảm giác buồn ngủ nặng nề lập tức thổi quét toàn bộ ý thức của Hàn Vũ.
Hết thảy giả thiết và cảm giác nguy cơ này, dường như chỉ dừng lại trong lý trí của Hàn Vũ, mà trong tiềm thức sâu nhất, đã có một loại tín nhiệm và cảm giác an toàn không rõ lí do.
Chưa tới năm phút, ý thức Hàn Vũ đã lâm vào hắc ám ngọt ngào.
Ban đầu ý thức đều trôi nổi trong đại dương mênh mông, tuy mắt không thể thấy, nhưng thủy triều giống như đại dương từng chút an ủi linh hồn ngủ say, tâm Hàn Vũ nhận được yên tĩnh và an tâm không tên.
Đột nhiên, một loại xiềng xích giống như dây leo kéo tới, chỉ là không đợi Hàn Vũ cảm thấy không thoải mái, loại cảm giác xiềng xích này đã chuyển thành hệ thống sưởi ấm cường lực, từng đợt hơi ấm từ nơi tiếp xúc phả lên người mình. Khiến cậu cảm thấy thoái mái vạn phần.
Vốn ý thức sắp tỉnh táo lại, dưới loại trạng thái này, lại lâm vào mộng đẹp càng sâu.
…….
“Khụ khụ……” Một loạt tiếng ho giống như muốn ho cả tim phổi ra ngoài, thoáng cái đã đánh thức Hàn Vũ.
Cậu mạnh xoay người ngồi dậy, bên cạnh lập tức có người học theo cậu ngồi dậy, chăn trượt tới eo hai người, Hàn Vũ quay đầu nhìn qua người nào đó nhiều ra bên cạnh, khóe mắt co giật.
“Đánh thức em?” Nói xong người đàn ông lại che miệng ho khan vài tiếng.
“Sao anh ho thành thế này?” Hàn Vũ theo bản năng hỏi, mà lời vừa ra, lại hận không thể tát mình mấy bạt tai, hiện tại hẳn phải nên hỏi….. “Sao anh lại ở đây?”
“…..” Người kia không tiếng động nhìn cậu, lại một chuỗi ho khan mãnh liệt, “Muốn vào là vào được.”
Hàn Vũ trầm mặc, đột nhiên nghĩ tới lúc trước người này làm gì, lập tức tỉnh ngộ, đừng nói đây là nhà y, cho dù không phải, bằng bản lĩnh của y, quả thật muốn vào là vào được!
Hàn Vũ đau đầu nhìn người đàn ông gần như đã ho không còn sức lực bên cạnh, mím môi nghĩ nửa ngày, vẫn là đưa tay giúp y vỗ lưng, “Rốt cuộc anh bị sao vậy?”
“À…..” Người đàn ông được Hàn Vũ vỗ nhẹ, hơi tốt hơn chút, “Chắc tại hút thuốc nhiều!”
Hàn Vũ nhất thời không nói gì, 囧囧 nhìn người kia, trong lòng oán thầm, anh đã biết là hậu quả của việc hút thuốc, cũng không thấy ban ngày anh hút ít đi mấy điếu.
“Có thuốc không? Tôi đi lấy cho anh.” Hàn Vũ xốc chăn xuống giường, cũng không thể để y ho cả đêm vậy được.
(thuốc chỗ này là thuốc uống nha)
“Không có.” Người kia trả lời không hề ngẩng đầu.
“……” Hàn Vũ dừng bên giường, quay đầu nhìn y, “Không có thuốc?”
Không có thuốc làm sao anh sống qua ngày lâu được vậy? Cứ ho ho thế làm sao ngủ?
“Một mình, đã quen cả rồi!” Tả Duy Đường không chút để ý nói, nói xong, ho khan đã đỡ hơn nhiều, túm Hàn Vũ đè lên giường, kéo chăn, đắp cho hai người.
Người này cũng quá….. Hàn Vũ giật giật, phát hiện trong mỗi một động tác nhìn như tùy ý của người này, toàn bộ đều có kỹ xảo chặn động tác người khác bên trong.
Vài ba lần, Hàn Vũ sớm biết ngoan, trong tay Tả Duy Đường, cậu không chiếm được cái tốt!!
Chiếm không được cái tốt, cũng không đại biểu hoàn toàn thỏa hiệp, Hàn Vũ không ngừng muốn lợi dụng ưu thế bẩm sinh, đuổi người nằm xuống giường!
“Anh đừng đè tôi, khó chịu!” Hàn Vũ dùng hết khí lực không có kết quả, âm thầm sinh hận, đồng thời lên tiếng kháng nghị.
“Ừ ừ, đừng ồn ào, ngủ!” Tả Duy Đường vẫn dùng cánh tay và nửa thân người ép Hàn Vũ không thể động đậy.
“Anh về phòng ngủ của anh……” Hàn Vũ vặn vẹo cổ, để người đàn ông này ngủ ở đây, đấu tranh lúc trước của cậu trở thành cái gì? Còn không bằng qua phòng ngủ chính ngủ, ít nhất đệm chăn bên đó không vừa ẩm vừa cứng, hệ thống sưởi cũng ấm hơn một chút!
“Được…..” Tả Duy Đường ngẩng đầu khỏi đệm chăn, “Chúng ta qua kia ngủ! Chỗ này vừa ẩm vừa cứng, thật sự không thoải mái.”
Nói xong, đứng lên, muốn kéo Hàn Vũ dậy.
“……” Hàn Vũ chôn trong chăn nhìn y, vẫn không nhúc nhích — hơn cả giường ngủ thoải mái, cậu càng muốn cảm giác an toàn khi ở một mình hơn.
“…….” Tả Duy Đường nhìn thẳng cậu một hồi, sờ sờ cằm, mạnh mẽ ra tay, bọc người trong chăn, quấn quấn, khiêng lên vai, sải bước ra cửa.
“…….” Đây là Hàn Vũ bị biến thành con tằm trong chăn.
Bẹp một cái, Hàn Vũ bị ném lên giường trong phòng ngủ chính, cậu lập tức nhanh trí lăn một cái, tới chỗ sát góc giường, chăn trên người quấn càng gắt gao.
Sau đó……
Sau đó…………….
Thật lâu sau không có động tĩnh gì.
“Được rồi, đừng ầm ĩ, ngủ đi! Mai còn bận.” Nệm bên cạnh lõm xuống, con tằm Hàn Vũ thuận thế hơi lăn xuống một chút, bị Tả Duy Đường đã sớm giăng lưới bắt vào trong lòng, sau đó lôi kéo đầu Hàn Vũ ra, đặt lên gối đầu, lại nhấc đệm chăn rộng lớn một bên, phô thiên cái địa bọc cả y và con tằm Hàn Vũ lại.
(Phô thiên cái địa = trút xuống từ mọi nơi)
Hàn Vũ bị quấn trong chăn, không tiện hoạt động, cũng không dám tùy tiện làm gì, cứ thế nằm thẳng ở đó giả cương thi, không biết thời gian trôi qua bao lâi, thẳng tới khi bên tai truyền tới tiếng hít thở nặng nề, Hàn Vũ mới xoay xoay cái cổ cứng ngắc qua xem.
Một…. khuôn mặt ngủ vô hại?
Xí! Cho dù đang ngủ, người này cũng không cho ra bộ dạng vô hại, càng đừng nói cái bản mặt như sắc bén kia, căn bản không có một góc cạnh nhu hòa.
Chỉ là….. chỉ là cái mặt cho dù đang ngủ, cũng không nhìn ra dáng vẻ hồn nhiên trẻ con gì, lại…….
Hàn Vũ theo bản năng vươn tay che đi ánh mắt vẫn luôn không chịu kiểm soát, mày hơi nhăn lại, có một số việc, thật đúng là không thể khống chế!
“Khụ khụ…..” Người bên cạnh đột nhiên lại truyền tới tiếng ho khan mãnh liệt, Hàn Vũ bất đắc dĩ nhìn y, thiệt là…… ho lợi hại như vậy còn có thể duy trì trạng thái ngủ. Là quen rồi sao?
Trong lòng đoán thế, tay đã vô thức vươn ra ngoài, dán lên lồng ngực Tả Duy Đường, từ trên xuống dưới, thoáng dùng chút lực, thuận khí cho y.
Tròn một đêm sau đó, Hàn Vũ gần như chưa từng ngủ say, luôn trông lúc nửa mộng nửa tỉnh nghe thấy tiếng ho giống như muốn ho cả nội tạng ra ngoài.
Một tối này, tai gần như đã vô thức dưỡng thành thói quen bên cạnh vừa có tiếng động, đã vươn ra giúp người kia thuận ngực thông khí.
Trong tỉnh tỉnh mê mê, hai nghi vấn hiện lên trong đầu — nếu y có thể ngủ kiểu này, sao vừa nãy lại đột nhiên tỉnh? Là cậu bị tiếng ho đánh thức, cho nên cũng khiến y tỉnh lại sao?
Mà cậu……. Nếu người đàn ông này đã ngủ như chết, vì cái gì cậu không chạy về gian cách vách?
…..
“Khụ khụ…..”
Lại tới nữa, trong đầu Hàn Vũ vừa lướt qua suy nghĩ, tay đã vươn ra ngoài, vươn một nửa mới phát hiện trống không, người đâu?
“Tôi phải tới công ty, dưới lầu quẹo trái có khu thương mại, thiếu cái gì em đi mua, tiền và thẻ đều trong ngăn tủ trước giường, mật mã là sinh nhật em.” Tả Duy Đường ho xong, dặn dò Hàn Vũ còn đang trong trạng thái đi vào cõi tiên.
Ho khan phần lớn đều vang lên vào thời điểm đêm khuya, ban ngày bởi vì tinh lực chia cho chuyện khác, thường thường hút thuốc giảm bớt cơn nghiện trong khoang phổi, cùng với năng lực tự chủ rất mạnh của y, căn bản sẽ không ho dữ dội vào ban ngày.
Mà nửa đêm, chỉ cần y chìm vào giấc ngủ, tuyệt đối sẽ không tỉnh, ho thì cứ ho.
Chỉ là hiện tại, y nhìn Hàn Vũ rõ ràng không ngủ ngon, tâm tư hơi lay động.
“A? À!” Hàn Vũ nửa ngồi dậy, mơ hồ nhìn lướt qua Tả Duy Đường đã ăn mặc chỉnh tề trước giường, vô lực phẩy phẩy tay, một đêm không ngủ ngon, tuy thân thể thật ra không quá mệt, nhưng tinh thần già cả của cậu thật sự chống đỡ không nổi a!
“Giữa trưa tôi sẽ về…..” Tả Duy Đường còn muốn nói thêm, Hàn Vũ đã hoàn toàn nghe không vào, với cậu hiện tại mà nói, vẫn là cái giường có lực hấp dẫn hơn.
Một giấc này Hàn Vũ ngủ không lâu lắm, mỗi ngày tới giờ đều bắt đầu rèn luyện, khiến cậu không thể giống như lúc trước, ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao, lâu ngày, đồng hồ sinh học đã hình thành, cho dù là ngày nghỉ, cũng không thể lập tức điều chỉnh thành đồng hồ của kẻ lười.
Hàn Vũ thật sự chịu không nổi cảm giác cơ bắp đau nhức, cuối cùng không tình nguyện bò khỏi giường, duỗi thắt lưng, mới nhớ ra, sáng sớm Tả Duy Đường đã đi làm, xem ra công ty còn chưa tới tình trạng đóng cửa!
Trước khi đi hình như có nói chuyện quan trọng gì đó, nói….. chuyện tiền bạc, bảo mình lấy tiền đi mua đồ, hình như còn có một cái thẻ tín dụng lấy sinh nhật mình là mật mã.
Mình đây là…… được bao nuôi? Hàn Vũ khoanh tay, giơ ngón trỏ gãi gãi cằm, có chút choáng váng, đồng thời cũng cảm thấy một chút cảm giác sét đánh toàn thân, khó trách hôm qua mình giành trả tiền đống quần áo kia trước mặt y, đối phương một ánh mắt kinh ngạc cũng không có.
Hóa ra chờ ở chỗ này — trực tiếp ném cái thẻ, giá trị hơn xa mấy món quần áo kia! Hàn Vũ bất đắc dĩ nghĩ, nhưng chờ tới khi đụng tới cái thẻ kia, ý niệm trong đầu lại vòng vo trở về.
Nếu thật sự lấy tiền tài để so đo, mình hình như không chịu thiệt nha!
Hàn Vũ tính toán, có ăn có uống có ở, còn không cần mình tốn tiền, vừa vặn, tiết kiệm tiền mua nhà nha!
Tuy nói — Hàn Vũ nhìn một vòng quanh cái nhà rộng lớn vô cùng của Tả Duy Đường — tuy nói không mua nổi nhà thế này, nhưng mua một cái ổ nhỏ hoàn toàn che kín hơi thở của mình vẫn có thể!
Như vậy, được bao nuôi làm ra vẻ được bao nuôi đi, Hàn Vũ bị thú vui ác nổi lên của mình 囧 một phen, nhưng lại cảm thấy, có thể hiểu rõ vấn đề tiền bạc hẳn cậu không cần lo lắng nhất mới đúng.
(không chắc với câu này lắm, gốc 能理得清的金钱关系应该是他最不需要担心的才是.)
Từ góc độ của cậu mà nói, trước mắt cũng không tính là một khách thuê không cần trả tiền nhà, mà cho dù là khách thuê ở nhờ, cũng cần làm một chút nghĩa vụ — ít nhất, phải biến cái nơi y như nhà mẫu này ra dáng một chút, không biết tiền trong cái thẻ tín dụng kia có đủ hay không?
Hàn Vũ thay quần áo hôm qua mới mua, áo lông dê cao cổ màu đen, quần thoải mái màu kaki, bên ngoài khoác áo lông màu xanh ngọc, lúc đứng trước gương tự thưởng thức, không khỏi cảm thán, tuy không phải quần áo có thể triển lộ ưu điểm đặc sắc của thân thể trẻ tuổi này nhất, lại ngoài ý muốn thích hợp với……. Hàn Vũ cậu!
Hàn Vũ vui vẻ huýt sáo với chính mình trong gương, nhét cái thẻ nghe nói là lấy sinh nhật mình làm mật mã vào túi, đi tới huyền quan, thay giày màu nâu nhạt, khóa cửa, ra ngoài, đi tìm khu thương mại Tả Duy Đường nhắc tới.
—