Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đợi nhân viên giao hàng và vị thực tập sinh kia về rồi, Hàn Vũ điều chỉnh hệ thống sưởi hơi cao một chút, cởi áo lông dê, kéo tay áo sơmi, bắt đầu ra roi thúc ngựa bắt đầu công tác.

Trước hết đem những vật lớn, như quầy rượu, bàn trà, ghế mây, bàn tròn vân vân dọn tới những nơi Hàn Vũ đã nghĩ lúc trước, công tác đơn giản một phen, cả người Hàn Vũ đã đầy mồ hôi.

Thời gian trôi qua hơn phân nửa, lắp ráp đồ vật còn lại, cùng với các vật nhỏ linh tinh, Hàn Vũ chất hết vào gian phòng trống vốn nên là phòng sách, chuẩn bị mấy ngày nay, chậm rãi sắp đặt các đồ vật.

Nhìn nhìn thời gian, bốn giờ rưỡi chiều, ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ sát đất, không tính là quá tối, giữa trưa chưa kịp hỏi Tả Duy Đường buối tối mấy giờ về.

Hàn Vũ xoa cằm lầm bầm một hồi, cuối cùng quyết định mặc kệ đối phương làm việc nghỉ ngơi thế nào, cậu vẫn dựa theo giờ giấc của mình mà làm. Nghĩ thế, cậu xoay người vào bếp, lấy ra nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Nghĩ nghĩ liên tiếp hai bữa ăn, căn bản không phát hiện Tả Duy Đường xoi mói cái gì trong ăn uống, cơ bản là thịt y đều thích ăn, mặc kệ cách nấu.

Rau củ, mang màu xanh, y đều chán ghét, đồng dạng, mặc kệ cách nấu. Nhưng tốt xấu từ quân đội đi ra, ghét thì ghét, vẫn sẽ ăn.

Trong lúc suy nghĩ đi vào cõi thần tiên, Hàn Vũ đã vo gạo cắm nồi cơm xong, trên tay chuẩn bị món thứ nhất cũng là món sáng sớm cậu đã muốn ăn, tôm thủy tinh nấu ớt, thêm cả bao tử heo khoai từ — “Kiện tì ích khí, bổ phế cố thận” một hàng công hiệu đột nhiên lướt qua đầu Hàn Vũ.

(gốc 双椒水晶虾:

(gốc 山药猪肚:

(Khỏe lá lách lợi khí, bổ phổi bổ thận)

Cậu hoàn hồn cúi đầu xem xem khoai từ, bao tử heo và măng mùa đông mình đã cắt thành miếng xong, không tiếng động cười khổ một chút, lấy thố đất giữa trưa đã xài trong tủ bếp ra, xếp măng xuống tầng dưới chót, sau đó là một tầng bao tử heo một tầng khoai từ, cho nấm hương vào, chậm rãi đổ nước vào trong, sau khi phủ hết nguyên liệu, đặt lên bếp.

Sau khi nấu lửa nhỏ, thêm nước, chuyển sang lửa lớn, chậm rãi hầm vài phút, lại chuyển lửa nhỏ. Động tác lưu loát nhanh nhẹn, không hề ngưng trệ hay gián đoạn.

Làm xong hết thảy, Hàn Vũ ngây ngốc nhìn chằm chằm ngọn lửa nhỏ hơi hơi đong đưa vài giây, lập tức lắc lắc đầu, làm như không có việc gì xoay người tiếp tục làm tôm thủy tinh nấu ớt mình muốn ăn và mấy món khác.

Tôm bóc vỏ mua loại một trong siêu thị, thân lớn, thịt mềm, còn co giãn tươi mới cực kì, trộn măng miếng ớt đỏ ớt xanh xào lửa lớn, rượu gia vị trừ tanh, nêm muối ăn thêm cho ngon miệng, đường trắng tăng vị tươi, sau đó có thể múc ra khỏi nồi.

Hàn Vũ vừa lòng nhìn tôm thủy tinh nấu ớt đặt trên đĩa, phối màu rực rỡ, thịt tôm no đủ mà lóng lánh trong sáng, nước xào dưới đĩa cũng có chút màu trắng — vẫn là thích ăn đồ có thể ăn ra nguồn gốc của món ăn!

……..

Bảy giờ.

Hàn Vũ nhìn thoáng qua di động, xác định thời gian hiện tại.

Lại nhìn nhìn một bàn đồ ăn đã dọn lên, sờ sờ dạ dày trống không, không khỏi bĩu môi — ông đây chưa từng chịu đói a! Chờ được dã thú, đói chết chính mình, quên đi, động thủ thôi!

Đũa trên tay mới vừa cầm lên, cửa lớn vang lên tiếng xoay chìa khóa, Hàn Vũ vừa nghe, lập tức buông chén đũa, nghiêm trang, ngồi thẳng.

Tả Duy Đường vào nhà, nhìn căn phòng vốn trống trải, đột nhiên nhiều ra mấy thứ đồ dùng gia đình, không tính là nhiều nhưng chỉ mấy thứ như vậy, khiến căn phòng có thêm chút nhân khí.

Hơi quay đầu sang, nhìn từ góc nhìn khác, thấy một bàn đồ ăn gia đình cùng với….. người con trai đang ngồi ngay ngắn trước bàn, vẻ mặt chờ mong nhìn mình!

Đột nhiên, khóe miệng không chịu khống chế nhếch nhếch, nét vui sướng trong mắt ai cũng đều có thể nhìn ra, mà khen ngợi trong đó, thật khiến Hàn Vũ may mắn trong lòng vừa nãy mình đã lựa chọn đúng.

Nếu người đàn ông này vào nhà thấy mình đã không kiêng nể gì ăn trước, còn ăn đầy mặt vui vẻ, không chừng lại muốn cáu kỉnh một phen.

Về phần vì sao Hàn Vũ lại nhận định người này nhất định sẽ cáu, mà người đàn ông này tại sao lại muốn cáu kỉnh vì Hàn Vũ không chờ y ăn cơm, Hàn Vũ không có phân tâm nghĩ tới.

Cái gọi là trực giác, chính là phỏng đoán linh tính của động vật nằm trong chuỗi thức ăn của một động vật khác.

Dùng bữa tối xong, Hàn Vũ học theo người kia làm đại gia nằm trên sofa thở phì phò, thở phì phò nửa ngày cũng không phát hiện người trên sofa có ý định đi rửa chén, Hàn Vũ giương mắt nhìn trần nhà thật lâu sau, cuối cùng quyết định tự cứu.

“Anh ăn xong rồi?”

Tả Duy Đường khó hiểu liếc qua cậu một cái, tuyệt đối không muốn phản ứng câu nói thừa này.

“Anh ăn no?”

“Ừ.” Lần này ngay cả mắt Tả Duy Đường cũng không liếc lại đây.

“Ăn ngon rồi?”

“Rốt cuộc em muốn nói cái gì?” Tả Duy Đường không kiên nhẫn.

“…..” Hàn Vũ mấp máy miệng, có chút tủi thân, “Rửa chén đi.”

Tả Duy Đường ngẩn ra, giống như hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, nhìn nhìn Hàn Vũ nằm trong góc sofa, xoa xoa bụng nhỏ ưỡn lên lầm bầm, lại nhớ tới bao tử heo khoai từ và tôm thủy tinh thơm ngon dị thường lúc nãy ăn.

Rửa chén….. Hình như cũng không có gì khó tiếp nhận.

Chờ nhìn thấy Tả Duy Đường đứng lên vào bếp, Hàn Vũ cũng thuận thế đứng dậy, chạy tới bàn tròn và ghế may ngoài ban công hôm nay mới xếp ra, muốn hưởng thụ thưởng thức một chút cảnh đêm sao sáng như ngọc, kết quả nhìn tới mắt rút gân, cũng không thấy dù chỉ là một cái chấm.

Sau đó, chỉ đành mang tâm tư văn nghệ bể tan tành của mình, chuyển vào phòng tắm, chuẩn bị vệ sinh đi ngủ.

Trong nháy mắt bước vào phòng tắm, đột nhiên nhớ tới thứ còn để trong bếp, đứng trước phòng tắm quay đầu hô với người còn đang phấn đấu trong bếp: “Trong bếp có canh bối mẫu tuyết lê đường phèn, món tráng miệng, nhớ uống đó.”

Đợi Hàn Vũ ra khỏi phòng tắm, nhìn tới người kia đã tắm rửa xong còn nhanh hơn cậu, món tráng miệng kia hình như cũng đã chén xong.

Vì thế cũng không còn gì để nói, xoay người muốn vào phòng cho khách, đột nhiên bị tên còn lại trong hai người duy nhất ở trong nhà chặn ngang khiêng lên vai.

“Hệ thống sưởi bên kia chưa mở, em chạy qua kia làm gì?” Nói xong, còn hung hăng đánh một bàn tay lên mông Hàn Vũ.

Vốn Hàn Vũ bị hành động khiêng lên của Tả Duy Đường làm đầu váng mắt hoa, sau khi trên mông trúng một vuốt, hóa đá ngay tại chỗ.

Sống tới tuổi này….. Cư nhiên bị trêu chọc cộng tán tỉnh?!

Mà trong nháy mắt Hàn Vũ sắp bị khiêng vào phòng ngủ chính, cậu rốt cuộc nắm khung cửa ghì chặt lại, lưu loát xoay người trên vai Tả Duy Đường nhảy xuống, thuận tiện không khách khí đánh một khuỷu tay lên, trực tiếp công kích dưới sườn đối phương.

Tả Duy Đường trong nháy mắt Hàn Vũ trở mình nhảy xuống, hơi kinh ngạc, lúc nhìn thấy Hàn Vũ phản kích, một chút kinh ngạc kia, lập tức biến thành hưng phấn, cánh tay không khách khí tóm lại, hai ba cái vặn cánh tay Hàn Vũ, khống chế ra sau người, khiến Hàn Vũ không thể không ưỡn ngực, cứng cổ đối diện y.

“Tính linh hoạt không tồi, sức mạnh kỹ xảo a, còn kém xa!” Tả Duy Đường tấm tắc bình phẩm hai tiếng.

Hàn Vũ xoay xoay cánh tay, nội tâm bi phẫn cực kì, thể năng chênh lệch quyết định địa vị chênh lệch, cậu không muốn thỏa hiệp, lại thật sự đánh không nổi cái vị cường thế đằng sau.

“Tối muốn qua phòng khách.” Hàn Vũ vặn vẹo hai cái, Tả Duy Đường thả cậu ra, cứ bị khống chế, quả thật rất khó chịu.

“Hệ thống sưởi bên đó không mở.” Tả Duy Đường phản bác.

“Mở lên không phải được rồi sao.” Hàn Vũ vẫy vẫy cổ tay, cười nhạo y, này cũng thành lý do cho được?

“Mở không được.” Tả Duy Đường vẫn chặn trước khung cửa.

“Tại sao?” Hàn Vũ không tin.

“Hư rồi!” Rất khẳng định.

“Hư……hư rồi?” Sao có thể, anh còn có thể nói dối hơn không, giữa trưa còn tốt, nửa ngày không xài đã hư rồi?

“Em không tin?” Tả Duy Đường hai tay khoanh trước ngực, híp mắt uy hiếp.

“……” Tôi nói không tin, anh lập tức đi phá hư nó đúng không? Hàn Vũ tin tưởng mình đọc được tin tức như thế từ mắt y.

Giằng co thật lâu sau, Hàn Vũ không khỏi thở dài, “Tả Duy Đường….. tôi tới chỗ anh, muốn….. không chỉ là chơi đùa, có thể đừng dùng bộ dạng lúc trước trên người tôi không.”

Thân thể Tả Duy Đường đột nhiên cứng đờ, trấn tĩnh đứng đó nhìn Hàn Vũ, miệng mâm càng chặt, sắc mặt cũng càng lạnh lẽo.

Hàn Vũ thấy y như thế, trong lòng lặng lẽ giễu cợt một tiếng, đồng thời chân đã muốn đi tới cửa, muốn vượt qua y, qua phòng khách cách vách.

“Không có cái gì bộ dạng trước kia bộ dạng hiện tại!” Ba! Tả Duy Đường vươn tay bắt lấy khuỷu tay Hàn Vũ, ngăn cản động tác của cậu.

Hàn Vũ dậm chân, khó hiểu nghiêng mặt nhìn y, Tả Duy Đường không nhìn lại cậu, vẫn nhìn thẳng phía trước, chỉ là bàn tay nắm lấy khuỷu tay Hàn Vũ, không có ý tứ lỏng ra.

“Tôi không có cái gì một bộ dạng hai bộ dạng.” Tả Duy Đường bắt lấy cánh tay Hàn Vũ, một phen kéo tới gần, “Tôi không cần làm thế.”

Hàn Vũ nhìn khuôn mặt nghiêm túc đó, bỏ qua tức giận trong mắt càng tích càng đậm, cùng sức lực rõ ràng đang áp chế tức giận trên tay, vẫn có thể nhìn ra thật ra y đang giải thích chứ không phải uy hiếp (?).

(dấu chấm hỏi của tác giả, không phải tui)

Thật lâu sau, Hàn Vũ yên lặng thở dài trong lòng — lớn tuổi, không thích gây sức ép, anh giải thích thì giải thích đi, đừng kèm theo tổn thương thân thể a, tuy thân thể còn chưa tới mức xương thủy tinh, đụng cái là gãy, cũng không chịu nổi anh chơi kiểu này a.

“Vậy anh buông ra trước……” Hàn Vũ dùng ánh mắt nghía mu bàn tay nổi cả gân xanh của Tả Duy Đường nằm trên khuỷu tay mình.

“Tôi không cần làm thế.” Tả Duy Đường thấy Hàn Vũ hơi hơi nhăn mày, tự biết sức mình lớn, hơi lỏng tay ra, lại nói tiếp, “Tôi nói lại một lần, không phải chơi đùa.”

Rốt cuộc Hàn Vũ thật sự nhìn lại y, hai bên lâm vào giằng co khó hiểu, Hàn Vũ hạ mắt, tâm tư sôi nổi xoay vòng, so đo, rốt cuộc đang so đo cái gì, Hàn Vũ loạn một đoàn chính mình đều không thể nói rõ.

Cuối cùng, Hàn Vũ đánh đòn phủ đầu trước, nhanh chóng rút tay ra, lại nhìn nhìn Tả Duy Đường lù lù trước cửa — cáu kỉnh, âm độc còn có bướng bỉnh và một phần cố chấp!

Cuối cùng của cuối cùng, Hàn Vũ làm ra quyết định chính mình còn nghi ngờ, xoay người đi vào phòng ngủ, chậm rì rì ném một câu, “Được rồi, tôi nhận.”

Vừa nằm lên giường, Hàn Vũ lập tức ý thức được mình lại mềm nhũn khuất phục lần nữa! Muốn nuối lời…… nhìn người nào đó vẫn duy trì một loại trạng thái tức giận ở cửa, có thể đánh lại sao?

Vì thế chỉ có thể kéo chăn bọc mình lại ba tầng trong ba tầng ngoài.

Mà Tả Duy Đường còn sửng sờ ở cửa, tinh tế suy nghĩ chữ “nhận” của Hàn Vũ là ý gì, thấy động tác trên giường của Hàn Vũ, căm tức trong lòng thoáng bay đi.

Chữ “nhận” kia cùng với hết thảy những gì Hàn Vũ làm và nói đêm nay, lập tức đặt hết vào đáy lòng, chờ khi có thời gian, lấy ra nghiên cứu cẩn thận một phen, hiểu biết tâm tình con mồi, để thời khắc dập tắt kế hoạch hoàn hảo mà con mồi chuẩn bị.

“Em kéo hết chăn rồi, muốn người khác ngủ thế nào?” Tả Duy Đường đi tới giường, muốn kéo chăn ra.

“Anh đi lấy cái khác trong tủ đi.” Hàn Vũ lộ đầu ra nói.

“Trên giường vốn đã có hai cái chăn rồi.” Tả Duy Đường ung dung nhìn cậu.

“…..” Hàn Vũ không nói gì chớp mắt nhìn y.

“Đệch……” Tả Duy Đường bị nhìn đột nhiên thấp giọng mắng một tiếng, quăng một câu, “Tôi vào phòng tắm, lúc ra em tốt nhất nên thả cái chăn bự kia ra. Tôi còn có thể cam đoan chúng ta vẫn có thể ngủ như tối qua, nếu không…..”

Hàn Vũ vươn tay gãi gãi đầu, thấy người nọ vội vàng chạy vào phòng tắm nhỏ trong phòng ngủ, sau đó vang lên tiếng xối nước, còn có tiếng chà lau trong tiếng nước.

Vuốt cằm suy nghĩ nửa ngày, Hàn Vũ đột nhiên kinh ngạc há miệng, người kia vừa nãy không phải có phản ứng chứ?

Này….. trong lòng Hàn Vũ hơi nôn nóng, cậu không có làm cái gì, sao lại phản ứng? Vậy chờ y quay lại……

Đột nhiên, Hàn Vũ câu y ném lại trước khi đi, do dự vuốt chăn thật lâu, vẫn cảm thấy nếu mình không tin tưởng khiêu chiến đối phương….. thông minh ném chăn ra, lập tức bọc chặt cái chăn nhỏ trên người một chút. Gắt gao rút vào một bên, bắt đầu đếm cừu, để bản thân nhanh đi vào giấc ngủ.

Đêm thứ hai ở chung, tròn một đêm, cả đêm ngủ say vẫn chỉ có một người, chính là nửa đêm đầu là Hàn Vũ ngủ say, nửa đêm sau là Tả Duy Đường ngủ say.

Hàn Vũ lại bị tiếng ho của người bên cạnh đánh thức, thấy đối phương ho nửa sống nửa chết, không hề có chút sát phạt quyết đoán như khi tỉnh, trong lòng cười nhạo, đồng thời thật sự bị từng đợt tiếng ho khan làm cho đau đầu.

Vì thế vẫn là nửa mộng nửa tỉnh giúp đối phương thuận khí, hy vọng đối phương dễ chịu một chút, đồng thời cũng tận lực giảm bớt số lần ho khan, để khôi phục chất lượng giấc ngủ của mình.

Không biết có phải ban ngày ăn hai bữa dược thiện liên tiếp cùng với món tráng miệng hơi có tác tác dụng không, hoặc là tác dụng tâm lý của Hàn Vũ, luôn cảm thấy tới lúc gần sáng, tiếng ho của người bên cạnh rốt cuộc dịu bớt.

Sau đó liên tiếp hơn một tuần, Hàn Vũ gần như vì chính mình thỏa hiệp lúc này mà nôn máu trong lòng.

Cái gì kêu từng bước xâm chiếm, cái gì kêu bị quen thói, cái gì kêu không giới hạn, Hàn Vũ hoàn toàn thấu hiểu triệt để!

Thỏa hiệp, thỏa hiệp, từng bước nhượng bộ, thỏa hiệp khắp chốn, từ đêm thứ nhất cậu đã không thể bảo vệ được giới hạn, mềm một hồi, muốn vùng lên lại, chống lại Tả Duy Đường có thể nói là chuyện ngàn lẻ một đêm — đơn giản trong tám chín ngày này, không có một đêm Hàn Vũ có thể ngủ trong cái nơi gọi là phòng cho khách thì biết!

Nhưng khiến Hàn Vũ càng khó hiểu trong lòng, cũng là hai người cùng giường chung gối nhiều ngày như thế, Tả Duy Đường trừ bỏ thích ôm cậu đã quấn thành cái kén ra, thật sự không có một chút động tác khác.

Hàn Vũ đoán không ra suy nghĩ của đối phương, cậu không cảm thấy đó là một người sẽ ủy khuất chính mình, nhưng liên tiếp nhiều ngày nề nề nếp nếp cũng khiến Hàn Vũ càng thêm lo lắng đề phòng — đây rốt cuộc là đang xâm lược từng bước, hay là đang giảm bớt tâm phòng bị của con mồi?

Trừ bỏ hàng đêm xoắn xuýt đủ loại về người này, vào ban ngày, Hàn Vũ cũng bận rộn không có thời gian sắp xếp lại việc của mình, thư mục sách dày đặc Ngụy Quốc Thủ giao còn chưa lật một tờ, các loại bài tập thực tiễn ngày nghỉ một cái cũng chưa làm, đơn hàng qua năm Quý Ly để lại trước khi đi còn chưa xem.

Gần như toàn bộ đều dây dưa tại cửa hàng đồ gia dụng và trang trí nội thất, mỗi khi nhìn thấy thứ gì hợp ý, Hàn Vũ luôn không hề cố kỵ quẹt thẻ, mang về nhà Tả Duy Đường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio