Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

chương 56

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tả Duy Đường xuống lầu, một đường thẳng tới địa điểm Ngô Khởi chỉ, cách một đầu phố rất xa, đã thấy được cửa hàng sáng sủa sạch sẽ kia, bảng hiệu bên trên là bảng gỗ dây mây quấn quanh, từ cửa sổ sát đất có thể thấy bên trong đã đầy khách!

Nhưng cho dù nhiều người như thế, y vẫn chỉ cần liếc mắt một cái là thấy được cậu — đang cười ha ha nói cái gì với một đám khách, rồi xoay người đi vào một cửa nhỏ bên cạnh.

Tả Duy Đường đột nhiên không nóng nảy nữa, mà trước một khắc này, tim y vẫn luôn đập cấp tốc, có một loại huyết dịch khát cầu mãnh liệt chảy trong mạch máu y. Y tha thiết khát vọng một việc, hoàn toàn đến từ bản năng.

Thậm chí y còn không nghĩ xem đó là việc gì, mà hiện tại, ngay khoảng khắc y nhìn thấy người kia, y giật mình cảm thấy mình hiểu ra.

Y từng bước tiêu sái đi vào trong tiệm, nhìn phục vụ bên cạnh tiến tới muốn dẫn y đi tìm vị trí, y không kiên nhẫn phẩy tay, may mà nhóc con tên Quý Ly kia có chút ánh mắt, vẫy tay để phục vụ đi xuống, bĩu môi với y ra dấu cánh cửa nhỏ bên cạnh.

Tả Duy Đường không dừng lại, thậm chí làm như không thấy biệu hiện thiện ý của Quý Ly, chọc cho Quý Ly càng thêm xác định tên này quả thật rất kém!

Y đẩy cửa, bên trong là một hành lang nhỏ, đầu này hành lang là WC, đầu kia hành lang là phòng thay quần áo nam nữ, y dừng bước, đi vào bên trong, dừng lại ngoài cửa gian thay đồ nam, vươn tay đẩy cửa.

Trong nháy mắt cửa bị đẩy từ ngoài vào, Hàn Vũ vừa vặn mặc ác khoác mình vào, không nghĩ ra trừ ông chủ mình đây, còn có ai sẽ vào đây lúc này, không tới mức có người ngày đầu đi làm đã muốn trốn việc chứ?

Khoảng khắc xoay mặt qua, có chút sửng sốt, “Sao anh lại tới đây?”

Tả Duy Đường không hé răng, nhìn Hàn Vũ thật lâu mới tới gần cậu, hơi cúi đầu đánh giá Hàn Vũ, Hàn Vũ bị lây nhiễm cũng trưng ra vẻ ngây ngốc, hơi hơi ngẩng đầu nhìn lại y.

Thật lâu sau, Tả Duy Đường mới vươn tay, ôm vai Hàn Vũ, kéo vào lòng mình, rồi cứ yên tĩnh ôm như vậy.

Hàn Vũ giật mình, tay chân không biết bỏ đi đâu — cậu cùng người đàn ông này, hôn cũng đã hôn, làm cũng đã làm, nhưng chưa từng giống thế này, cái gì cũng không làm, không mang theo chút sắc thái tình dục nào, chỉ có một cái ôm.

Mà chỉ một cái ôm này, đột nhiên khiến tim Hàn Vũ sục sôi chưa từng có, phải nói lúc trước cậu đã từng mong đợi hoặc đùa ác ảo tưởng, Tả Duy Đường biết mình làm hết tất thảy, sẽ biểu hiện ra phản ứng thế nào, tới thời khắc này, cậu mới biết, cái gì chờ mong với ảo tưởng, cái gì phản ứng trong dự kiến ngoài dự kiến, đều kém một cái ôm này.

…….

“Hôm nay em trốn học…..” Trong giọng nói có chút thở dài.

“Đúng vậy, trốn học, buổi chiều phải chạy trở về.”

“Vậy mỗi lần bảo em xin phép, em đều già mồm cãi láo nói không được.” Đây là oán giận.

“…..” Xin phép xong để anh càng không kiêng nể gây sức ép trên giường?

“Em bận lâu như vậy, còn giấu giấu diếm diếm là vì mở cái tiệm này?”

“Ừm……”

“Chuyện mở tiệm, chết sống không cho tôi chiếm một chút, là vì cái gì?”

“Anh cảm thấy sao…..”

“Tôi cảm thấy……” Tả Duy Đường nỉ non, cúi người ghé vào tai cậu nói, “Tôi cảm thấy là……”

Tôi cảm thấy là em hiếm lạ phản ứng của tôi!

Hàn Vũ ngẩng đầu nhìn y một cái, mặt mày loan loan khóe miệng nhếch lên, cười có chút đắc ý lại có chút thoải mái, Tả Duy Đường ôm hờ cậu, rủ mắt xem, thu hết bộ dạng này của cậu vào đáy mắt, không khỏi cảm thấy bụng hơi căng, bên trong căng khó chịu, nhóc con này, hôm nay đặc biệt trêu ngươi.

“Đêm nay về nhà?” Tả Duy Đường đột nhiên mở miệng.

Hàn Vũ híp mắt nhìn y, trong con ngươi tối đen như mực chỉ nhìn thấy ảnh ngược một mình mình, không có bất kỳ thứ gì khác, không khỏi cảm thấy cổ họng khát khô, nghĩ tới sức lực cường tráng bao vây dưới lớp quần áo của người đàn ông này, cùng với vào thời điểm nào đó, năng lực và lực kéo dài của dã thú được biểu hiện ra, trên mặt giống như thiêu cháy, đỏ rực một mảng, nóng rực.

“Sư huynh chỉ giúp em xin nghỉ hôm nay, sáng mai phải huấn luyện……” Hàn Vũ nhỏ giọng lẩm bẩm, thấy trong mắt đối phương hiện lên một ít thất vọng, bất tri bất giác lại vòng vo, “Nhưng mà…… Hiện tại em có thể đi……”

Ánh mắt Tả Duy Đường sáng lên, bình tĩnh nhìn chằm chằm Hàn Vũ, mười giây sau, đột nhiên đụng môi cậu một chút, thấp giọng cười nói: “Đứa nhỏ ngoan, tôi vừa vặn còn một tiếng nghỉ ngơi…..”

“Một tiếng?” Hàn Vũ nhướng mi nhìn y.

Tả Duy Đường không đáp, trực tiếp kéo cậu ra, tìm một khách sạn nhanh lẹ gần đó, dấn thân tiến vào, rốt cuộc có phải chỉ một tiếng rồi ra không, sớm chẳng ai có tâm tư đo cái này!

…….

Đợi tới cuối tuần Dược Thiện Duyên Hòa chính thức khai trương, sáng sớm Tả Duy Đường rời giường, tha Hàn Vũ còn đang vùi trong ổ chăn khò khò dậy, tỏ vẻ còn coi trọng chuyện tiệm dược thiện khai trương hơn cả Hàn Vũ, nếu không phải Hàn Vũ nhiều lần chen vào khuyên can, y còn muốn đi tìm cho Hàn Vũ mấy nhân vật quan trọng tới cắt băng!

Sáng sớm hai người tới cửa tiệm, cửa sổ sáng bóng, bàn ghế hơi điều chỉnh, thêm vài bình phong, ngăn ra mất gian nhỏ lịch sự tao nhã, động tác của nhân viên cũng càng ngay ngăn trật tự.

Ba ngày bán thử thu hoạch không ít, trong lúc đó phát hiện không ít vấn đề, cũng nhận được không ít đề nghị của khách hàng, Hàn Vũ và Quý Ly đều tận lực điều chỉnh từng chút, chờ tới nghi thức khai trương hoàn mỹ ngày hôm nay!

Kết quả hai người thương lượng đến thương lượng đi, cũng không thương lượng ra cái gọi là nghi thức hoàn mỹ, cuối cùng chỉ mua mười cái pháo mừng, bày hoa tươi, hôm khai trương nghe một tiếng vang, hấp dẫn chút nhân khí là được rồi!

Chỉ là không nghĩ tới, pháo vừa nổi, khác còn chưa tới mấy người, sói đói đã tới mấy con, đầu tiên là ba con trong phòng ngủ, đã nói muốn tới giúp đỡ khai trương, Hàn Vũ cười đón bọn họ vào, nghĩ nghĩ, dẫn tới chỗ Tả Duy Đường ngồi.

Vừa xoay người ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Ngô Khởi cùng một đám người, lái một xe tải nhỏ chuyển một đống lẵng hoa tới, Hàn Vũ trưng mặt cười tới đón, nhìn nhìn chữ lưu niệm viết trên lẵng hoa, khóe miệng run rẩy nửa ngày, cười lắc đầu đấm một quyền vào vai Ngô Khởi, trên lẵng hoa này viết, người không biết đại khái sẽ cho rằng tiệm này là Quý Ly mở.

Câu chữ trên lẵng hoa đều rất tùy ý, cũng không ra trò trống gì, trừ một câu “chúc mừng chị dâu mở tiệm mới” đều là lời thề về sau muốn tới cọ ăn cọ uống.

Hàn Vũ nhìn một đám người này, có gương mặt quen cũng có không quen, người quen chính là ba người quen biết hôm giao thừa, cái khác không quá quen thuộc, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn mình đều rất nhất trí — tò mò kèm hoang mang.

Hàn Vũ im lặng cho bọn họ nhìn mười giây, cảm thấy không sai biệt lắm, mang bọn họ vào trong, vẫn đi về phía Tả Duy Đường bên kia, chỉ là bàn trong tiệm vốn thiết kế theo kiểu cửa hàng thức ăn nhanh, một đám người như vậy lại đây, một cái bàn căn bản không đủ, Hàn Vũ nhìn quanh tiệm, dù sao cũng trống, để bọn họ giúp đỡ, bê ba cái bàn tới, một đám người ngồi vây quanh bàn.

Tuy những người này không nằm trong phạm vi mình đoán trước, nhưng bọn họ vội tới cổ vũ mình, trong lòng Hàn Vũ vẫn cảm tạ, nhưng vào lúc hiện tại, không phải thời gian ăn sáng cũng không phải giờ cơm trưa, trong tiệm thật sự không biết có thể lấy cái gì ra chiêu đãi bọn họ, suy nghĩ thật lâu, cậu vẫn là tự mình ra phía sau, nhìn một nồi lớn canh dược thiện bổ khí bổ thận, vung tay lên, để nhân viên bưng cho mỗi người một chén.

Tới giữa trưa, công việc trong tiệm lu bù lên, chỗ trống bắt đầu túng thiếu, Tả Duy Đường phẩy tay bảo đám bên người rút hết, trả bàn lại hiện tại ban đầu, sau đó chào một tiếng, nói buổi tối lại tụ tập, đến lúc đó lại nói chuyện, ba tên cùng phòng thì ở lại hỗ trợ.

Tới giờ cơm, trong tiệm rối thành một cục, ngay cả ba tên vốn còn ngại cũng bưng chén đĩa đi hỗ trợ lên món.

Phía sau, trong tiệm đều ồn ào ầm ĩ, chỉ có một người rất không thích hợp, trong cảnh tượng này có vẻ không hòa hợp, trước mặt bày một bàn đã ăn xong, một người chiếm ghế bốn người, ai tới ngồi đều bắn ra ánh mắt dao nhỏ, thản nhiên chiếm chỗ chống má, ánh mắt hừng hực chuyển theo sau lưng Hàn Vũ, trên mặt không có cảm xúc gì, ánh mắt lại rất dịu dàng.

Vài đợt khách ra ra vào vào đều xem thường nhìn y cũng không để ý.

Cuối cùng vẫn là Hàn Vũ nhìn không vừa mắt, bước tới nhìn lướt qua Tả Duy Đường đã sớm ăn xong phần đồ ăn TQ bưng cho y, còn nhàn nhã chống cằm ngồi đó, lấy giọng thương lượng nói:

“Anh về trước đi, tìm chỗ đặt phòng riêng hay gì đó, đám bạn bên anh với bên em hôm nay tới cổ vũ, thế nào cũng phải mời bọn họ ăn một bữa!”

Tả Duy Đường liếc cậu, hơn nửa ngày mới lắc lư đứng lên, đứng một nửa, còn cố ý lảo đảo một cái, làm bộ muốn té, dọa Hàn Vũ theo bản năng vương tay đỡ y, kết quả tay duỗi ra, đã biết đối phương giả bộ.

Tả Duy Đường nương theo lực đỡ của Hàn Vũ, dính chặt trong cổ Hàn Vũ, lúc đứng dậy, môi cánh hoa lướt qua tai và má cậu, tốc độ rất nhanh, không nói hiện tại trong tiệm ồn ào, căn bản không ai chú ý tới, cho dù thấy, cũng cho rằng Tả Duy Đường đứng dậy không cẩn thận cọ tới mà thôi!

“Anh…..” Hàn Vũ nghẹn họng, thật không biết làm sao với người này mới tốt, người đàn ông này, lần đầu tiên gặp, cảm thấy giống như thần kinh, vừa gặp đã nói muốn cậu, cũng may là cậu, nếu là bất kì người nào khác, có chút cá tính, có lẽ có thể cùng y chết sống tới cùng.

Chậm rãi ở chung mấy tháng, mới nhận ra một ít mị lực của đàn ông trưởng thành trong y, làm việc xem như thận trọng, có thể nghe vào lời người khác, cảm thấy không tệ lắm, tuy thói hư tật xấu không ít, nhưng tốt xấu chịu dạy dỗ không phải sao.

Cho tới bây giờ, nhất là hai ngày này, người đàn ông này có đôi khi làm mấy động tác nhỏ tâm tư nhỏ, lại không khác một đứa nhỏ, chính y cũng sẽ vì mấy hành động nhỏ của mình mà dương dương tự đắc.

“Tôi đi trước, chờ đóng cửa, tôi tới đón em.” Tả Duy Đường đứng thẳng người, trên mặt vẫn là vỏ bọc bình tĩnh tự kiềm chế, trong mắt mơ hồ lóe lên một tia vui sướng, bước nhẹ chân đi ra ngoài.

Ra khỏi cửa mới đi vài bước, liền dừng lại, ánh mắt lợi hại quét qua xunh quanh, sau đó dừng lại tại một phương hướng, trầm mặc đứng một chỗ thật lâu, quay đầu nhìn thoáng vào trong tiệm, Hàn Vũ đã bận rộn, không chú ý tình huống bên ngoài.

Lách tách vài tiếng, y nhanh nhẹn chạy tới phương hướng vừa rồi, bắt một cái, trở tay siết cổ tay đối phương, lạch cạch một tiếng, một camera loại nhỏ rơi xuống đất, đồng thời cũng truyền tới tiếng đối phương kêu đau hít khí lạnh cầu xin tha thứ: “Anh Đường, anh Đường, nhẹ chút, đây là tay người, không phải tay heo!”

Tả Duy Đường không khách khí hất tay đối phương ra, khiến đối phương liên tiếp lùi vài bước theo quán tính mới không ngã xuống đất, sau đó, y hai tay ôm ngực, đứng trước mặt gã, âm u nhìn gã: “Vậy cậu làm chút chuyện của người đi, tôi cũng không biết cậu lại bắt đầu giúp ông già làm việc này?”

Nói xong, chân không khách khí đạp cái máy ảnh kia, một cước hạ xuống, khung máy phá hủy hơn phân nửa, Tả Duy Đường giống như còn chưa hết giận, lại hung hăng nghiền vài cái.

“……” Đối phương ngó ngó cái máy bị đạp tan nát, lại đánh giá sắc mặt Tả Duy Đường một phen, đột nhiên cảm thấy sự tình hình như phức tạp hơn, chuyện này cũng không phải lần đầu gã làm, vài năm trước, gã đã thường tới theo dõi một vài người đàn ông hành vi thân mật xuất hiện bên người Tả Duy Đường, nếu nói Tả Duy Đường không hề phát hiện, gã không có tự tin này, người ta trình độ gì, mà gã thì trình độ gì.

Thay vì tự kỉ cho rằng trình độ điều tra của mình đã đạt trạng thái xuất thần nhập hóa, gã tình nguyện thừa nhận là đối phương lười dùng thủ đoạn phản trinh sát với mình, hoặc là nói, y căn phản không thèm để ý tình nhân nhỏ của mình bị phơi bày dưới mắt lão gia.

Cho nên, cách hai năm sau, lão gia đột nhiên lại giao chuyện này xuống, ban đầu gã chỉ có hơi kinh ngạc, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Tả Duy Đường lại tìm bạn chơi, nên một hơi đồng ý.

Nhưng tình huống hiện tại…..

Mắt gã lóe sáng, nhìn Tả Duy Đường: “Anh Đường, lần này anh……”

Tả Duy Đường phức tạp nhìn gã một cái, “Cậu về đi, về sau đừng tới đây, bảo ông già cũng đừng chơi trò này, hoặc là thẳng mặt nói chuyện, hoặc là cứ như vậy đi!”

“Bên chỗ lão gia…… Anh Đường, lần này anh thật lòng?”

Tả Duy Đường liếc mắt nhìn gã, không nói một lời tiêu sái bỏ đi, lưu lại mảnh vụn camera cho người kia, người nọ đứng đó, sửng sờ hồi lâu, mới lau mặt, uể oải lẩm bẩm, “Lần này chắc lão gia tức điên thật rồi, aizz! Yêu càng sâu trách mắng càng nặng, lại không thấy rõ cái gì tốt cho anh Đường nhất a!”

Nói xong, lắc lắc đầu, nhìn thoáng qua camera nát bét, xoay người đi.

Mà Tả Duy Đường đi xa lại không tuân thủ ước định về nhà trước của Hàn Vũ, chỉ gọi điện thoại cho bọn Ngô Khởi, bảo bọn họ đi đặt phòng riêng, đặt xong báo một tiếng là được, bản thân thì đi dạo quanh đó, nhàn rỗi tiêu sái một hồi, thấy một cửa hàng quần áo nam, lơ đãng ngắm một chút, đột nhiên cảm thấy cái áo len lông cừu không tay màu nâu nhạt trong tủ kính rất thuận mắt, màu sắc và kiểu dáng tự dưng làm y nhớ tới cái người bận rộn xoay quanh trong tiệm.

Y nghĩ nghĩ, xoay người vào trong, vài phút sau, mang theo hộp giấy đi ra, lắc lắc lư lư tiếp tục lượn lờ, hai tiếng sau, y nâng tay nhìn đồng hồ, không sai biệt lắm đã qua giờ cao điểm của tiệm dược thiện, bắt đầu bước nhanh đi về phía tiệm dược thiện.

Không tới hai mươi phút, Tả Duy Đường trở về, vào cửa đã thấy Hàn Vũ đang cầm tách trà ngồi tán dóc với bọn Quý Ly Nguyên Lãng.

Khoảng khắc cửa mở, Hàn Vũ vừa vặn ngẩng đầu, ánh mắt hai người vô tình tiếp xúc trong không trung, động tác trên tay Hàn Vũ khựng một chút, nhìn bộ dạng đối phương, hiển nhiên không về nhà, đứng dậy đi qua, nhìn y, “Không về à?”

Tả Duy Đường nhẹ nhàng ờ một tiếng, đưa túi to trong tay cho cậu, ôm vai cậu muốn đi vào trong.

Hàn Vũ vừa đi vừa mở túi ra xem là gì, vừa thấy hai cái áo len lông cừu cùng kiểu không cùng màu, mấy ngày nay mặc là vừa lúc, cái màu đen hơi lớn, cái màu kaki hơi nhỏ, cậu giật mình — đây là đồ đôi?

Cậu nghiêng mặt, hơi ngửa lên nhìn Tả Duy Đường, chỉ thấy một bên khóe miệng nhếch lên của đối phương.

Người đàn ông này học đúng nhanh…… Hàn Vũ cũng học y nhếch khóe miệng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio