Cuối tuần Hàn Vũ kéo Tả Duy Đường tới nhà Ngụy Quốc Thủ, vừa vào cửa đã thấy hai gương mặt quen thuộc, đồng tử vô thức rụt lại mới bình ổn tâm tình đi vào trong, sau khi cung kính chào một tiếng với sư phụ trên ghế sofa, mới được cho phép ngồi xuống.
Tả Duy Đường ngược lại vẫn đi theo sau Hàn Vũ, thấy hai vị khách trên sofa, hiển nhiên hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh bày ra vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, đi qua, cung kính gọi một tiếng chú Ngụy, lại chào hai người trên ghế sofa, “Ba, mẹ.”
Tả Duy Đường gọi xong, hai người trên sofa còn chưa hoàn hồn từ kinh ngạc khi nhìn thấy Hàn Vũ, Ngụy Quốc Thủ ngồi trên ghế chủ vị họ hai tiếng, có chút đắc ý giới thiệu với hai người, “Lão Tả, đây là học trò bế môn tôi mới thu, tên Hàn Vũ. Tiểu Ngũ, chào đi.”
Hàn Vũ bất đắc dĩ nhìn Ngụy Quốc Thủ còn đang đắc ý, dịu ngoan chào hai vị trên ghế sofa, “Chào hai bác.”
(gốc là Hàn Vũ gọi “Tả bá phụ, Tả bá mẫu.” nhưng nếu để vậy edit thì không xuôi lắm nên mới đổi)
Tả Khoán tức giận hừ một tiếng coi như đáp lại, mẹ Tả bên cạnh xoa cằm nở nụ cười, tay kéo kéo vạt áo Tả Khoán, bảo ông kiềm chế chút, dù sao đây cũng là nhà Ngụy Quốc Thủ.
Ngụy Quốc Thủ liếc mắt ngó thấy vẻ mặt chán ghét của Tả Khoán, miệng bĩu bĩu, cố ý tiến đến hỏi, “Lão Tả, cổ họng ông không thoải mái à, đến đến đến, tôi bắt mạch cho ông, ông phải biết, ông già rồi nha, chút bệnh vặt không để ý, nói không chừng thành bệnh lớn đó!”
Tả Khoán bị Ngụy Quốc Thủ chen ngang, cơn tức trong lòng càng sâu, nhưng rốt cuộc xem như hiểu nguyên nhân hôm nay Ngụy Quốc Thủ mời mình ăn cơm — hừ! Học trò bế môn.
Ngoài miệng cũng lập tức không khách khí đâm lại, giao du cả đời, ông không cho tôi mặt mũi, mắc gì tôi còn cho ông? Ai còn không biết tính tình của nhau!
“Bắt cái gì mạch, tháng trước tôi mới tới bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, rất khỏe mạnh! À, đúng rồi, chính là đại đồ đệ của ông đó, cái cậu Mạc Phàm ra nước ngoài học tây y ấy, ừm, y thuật rất được.”
Lời này vừa ra, mặt Ngụy Quốc Thủ liền đen thùi, Hàn Vũ thấy, trong lòng âm thầm kêu một tiếng hỏng, vội vàng nhảy ra hòa giải, Mạc Phàm vẫn luôn là cái đinh trong lòng sư phụ, tuy quan hệ giữa bọn họ không như người ngoài nghĩ, nhưng bị người lấy ra nói sáng loáng loáng như vậy, cho dù là bạn già, trong lòng vẫn tức điên.
“Sư phụ, thời gian trước con cũng gặp được đại sư huynh, anh ấy còn chỉ cho con nhiều nghi hoặc trong trung y đó, không hổ là do sư phụ dạy dỗ, thiên phú mạnh hơn con nhiều!”
Hàn Vũ vừa nói vậy, sắc mặt Ngụy Quốc Thủ mới hơi dịu xuống, ngó Tả Khoán hai người ngồi bên tay trái, lại ngó Hàn Vũ cùng Tả Duy Đường ngồi bên tay phải mình, trong lòng âm thầm thở một hơi, thôi thôi, lão Tả cũng không dễ dàng, có một đứa con lúc già, còn chưa từng cho ổng hết lo! So ra, vẫn là tiểu đệ tử nhà mình hiểu chuyện.
Vừa nghĩ vậy, Ngụy Quốc Thủ lập tức thư thái không ít, sắc mặt rất cuộc khôi phục lại bình thường, ngó ngó Tả Khoán, trong lòng sáng tỏ, lão già trẻ con này còn chưa tiếp nhận được vấn đề tính hướng của Tiểu Đường.
Khẽ thở dài một cái, giọng Ngụy Quốc Thủ hòa hoãn xuống, “Không bệnh cũng có thể điều dưỡng mà, chỗ tôi vừa vặn có mấy thứ tốt, ông để tôi bắt mạch, thích hợp thì tôi lấy mấy thứ cho ông dùng.”
Tả Khoán hơi kinh ngạc nhìn Ngụy Quốc Thủ, đều là bạn bè một đời, đối phương cái đức hạnh gì đều biết rõ ràng, Ngụy Quốc Thủ càng gần tuổi xế chiều, càng không quan tâm rất nhiều chuyện bên ngoài, cũng chỉ có một hai loại dược liệu đặc biệt quý trọng mới có thể khiến ông để mắt, bình thường không có chuyện lớn, ông tuyệt đối không đào ra cho người khác, hôm nay vậy mà lại muốn đưa cho mình?
Tả Khoán không khỏi hoài nghi mình có nghe lộn không, nhưng ngoài mặt vẫn không bỏ qua, “Mấy cái thứ đó của ông ông tự cất đi, tôi cũng có.”
“Há! Đống bát nháo của ông làm sao có thể so được với đồ của tôi.” Ngụy Quốc Thủ không vui, đầu tiên là đâm vào sườn mình, lấy Mạc Phàm ra nói chuyện, hiện tại lại đụng tới bảo bối của mình!
“Bát nháo cái gì, đó đều là thứ tốt!” Tả Khoán hung hăng dùng gậy chống gõ sàn, phản bác lời Ngụy Quốc Thủ.
“Thứ tốt, thứ tốt ông lấy ra cho tôi xem xem, còn có cái gì có thể tốt hơn đồ trong tay tôi?” Ngụy Quốc Thủ bĩu môi khinh thường.
“Ông……”
Mắt thấy hai người muốn ganh đua giống như chọi gà, Hàn Vũ vô cùng đau đầu chọt chọt Tả Duy Đường, “Quản chút đi a.”
“Quản thế nào?” Tả Duy Đường liếc cậu.
“Em giữ sư phụ em, anh kéo cha anh.” Hàn Vũ nhỏ giọng nói.
Nói xong, Hàn Vũ kéo sư phụ mình, chen vào, “Sư phụ, không phải nói hôm nay sư huynh cũng tới sao? Sao còn chưa thấy tới? Người muốn gọi điện hỏi một chút không?”
Ngụy Quốc Thủ lườm cậu một cái, hiểu ý của cậu, nhưng dính tới tâm can bảo bối của ông, cũng không nguyện ý thỏa hiệp, phẩy tay với Hàn Vũ, “Tự con đi gọi điện hỏi đi, có thế nào ta cũng phải cho ông già này biết rất cuộc cái gì mới là thứ đáng để trầm trồ khen ngợi.”
Đồng thời, quay đầu nói với Tả Khoán, “Ông già, ông chờ đó, tôi đi thỉnh bảo bối của tôi ra, cho ông mở mang kiến thức.”
Tiếng vừa dứt, liền hồng hộc hồng hộc chạy lên lầu lục đồ, quăng lại bốn người xấu hổ nhìn nhau, chờ tại chỗ, trái lại mẹ Tả xem không vừa mắt, nén giận trừng Tả Khoán một cái nói, “Đâu phải ông không biết tính ông ấy, ông lại trêu vào phương diện này chọc ông ấy làm gì?”
Tả Khoán không phản ứng lại mẹ Tả, trái lại nhìn Hàn Vũ vài lần, từ lúc Hàn Vũ tiến vào chào mình một tiếng, tổng cộng chỉ nói hai câu, nhưng không thể phủ nhận, hai câu này vẫn có chút tiêu chuẩn.
Đối với Hàn Vũ, bởi vì lần gặp mặt trước căn bản không nghe thằng nhóc này lên tiếng, cơ bản đều là oắt con nhà mình bảo hộ sau người, thật ra trong lòng Tả Khoán càng chán ghét.
Vốn, ông đã cảm thấy, một người đàn ông sao cũng muốn cùng một chỗ với đàn ông rốt cuộc làm sao chứ?
Mà Hàn Vũ lại không hề hé răng, Tả Khoán thấy vậy trong lòng càng tức, một thằng nhóc yếu đuối không hiểu chuyện như vậy, kém hơn cả con gái bình thường, rốt cuộc có thể có cái gì tốt?
Mẹ Tả thấy sắc mặt ông không đúng, vợ chồng nhiều năm, trong lòng lập tức biết ông lại muốn nổi cơn, vội vàng nháy mắt với Tả Duy Đường, bảo y thức thời.
Tả Duy Đường ngồi trên sofa, kéo Hàn Vũ qua ngồi xuống, ôm vai cậu nhìn Tả Khoán, rất có ý tứ, cha có nguyện ý hay không con đều thế đấy, khiến cho Hàn Vũ và mẹ Tả đều cười khổ không thôi.
“Ba, từ lúc nào ba có đồ tốt hơn của chú Ngụy chứ, ba đâu có hứng thú với mấy cái này!” Tả Duy Đường thật sự chống không nổi hai tầng ánh nhìn chằm chằm của mẹ mình và Hàn Vũ, bất đắc dĩ mở miệng, muốn dời đi cơn tức trong lòng Tả Khoán.
Tả Khoán không nể mặt, hừ một tiếng, thản nhiên ngồi đó — dù sao cũng là nhà Ngụy Quốc Thủ, có mấy thứ khắc vào trong khung không thể làm.
Mẹ Tả thấy Tả Khoán ngồi xuống, trong lòng cũng thả lỏng, hôm nay vốn bà tưởng chỉ là tới gặp mặt bạn già, thế nào cũng không nghĩ tới sẽ có một màn này, sau khi thấy Hàn Vũ cùng Tả Duy Đường tiến vào, bà nghĩ hai cha con nhà này lại muốn đấu một trận rung trời chuyển đất.
Nhưng hiện tại lại thấy, tuy sắc mặt Tả Khoán vẫn thật khó coi như trước, nhưng ít nhất, còn có chút lý trí trong đó.
Giờ phút này nghe câu hỏi của Tả Duy Đường, trên mặt bà không khỏi cười, rất có thâm ý nhìn Tả Duy Đường, “Còn không phải cái hộp đầu năm con đưa tới……”
Bên này bà còn chưa nói xong, Tả Khoán bên kia đã hung hăng ho khan vài tiếng.
Tả Duy Đường như cười như không ngó ông một cái, lại cúi đầu nhìn Hàn Vũ, Hàn Vũ cúi đầu chơi ngón tay — cậu không biết gì hết.
“Không phải con tặng.” Tả Duy Đường ngẩng đầu nói với Tả Khoán, “Con không có cái nhã hứng kia.”
Y vừa mới nói xong câu đó, mặt Tả Khoán lập tức trầm xuống, còn rét lạnh hơn lúc nãy nhìn thấy Hàn Vũ, cũng không ngẩng đầu lên nói với mẹ Tả, “Đi về ném đống đó……”
“Đến đến đến, xem bảo bối của tôi này.” Tả Khoán chưa nói hết, Ngụy Quốc Thủ đã cầm bảo bối của ông hí hửng chạy xuống lầu, ôm một cái hộp bọc gấm, đưa tới trước mặt Tả Khoán.
Tả Khoán bị Ngụy Quốc Thủ chen ngang, lời còn thừa lại nghẹn trở về, nhưng ba người còn lại đại khái đều đoán được ý ông — nghĩ rằng Tả Duy Đường cố ý rút thang, làm Tả Khoán không xuống được đài, làm ông tức điên.
“Thế nào? Cái này mới gọi là bảo bối!” Ngụy Quốc Thủ cũng không chú ý nhiều như vậy, bưng hộp đặt trước mặt Tả Khoán, mở hộp ra hiến vậy quý, còn sợ người ta không biết thưởng thức, bảo Tả Khoán cầm hộp giúp ông, chính ông thật cẩn thận lấy từ trong hòm ra củ nhân sâm lúc đầu Hàn Vũ dùng để bái sư, từng chút chỉ cho đối phương xem, củ nhân sâm này tốt ở đâu.
Dược liệu trong hộp trừ mấy thứ Hàn Vũ tặng, cũng có không ít thứ ông cất kĩ mấy năm, chỉ là cái hộp này đựng dược liệu quả thật không tệ, cho nên cùng để vào trong.
Nói nhân sâm xong, không đợi đối phương phản ứng, lại lấy một thứ khác Hàn Vũ tặng hôm tết, liên miên cằn nhằn nói một lèo.
Ngược lại mẹ Tả vừa ngó một cái, cảm thấy cái hộp này nhìn quen quen, sau khi nghe Ngụy Quốc Thủ giải thích, trong lòng lại sinh nghi ngờ, lặng lẽ tới gần bên Tả Khoán, xem ánh mắt của ông, cũng thấy một tia hoang mang trong đó, không khỏi mở miệng hỏi Ngụy Quốc Thủ, “Lão Ngụy, dược liệu này của ông không hiếm lạ, ông già nhà tôi cũng có.”
“Sao có thể, thứ này hiếm có cực, bà cho đây là cây cỏ có thể ra chợ tùy tiện vung chút tiền là vơ được cả mớ à?” Ngụy Quốc Thủ bĩu môi tỏ vẻ không tin.
“Thật sự, cái hộp đựng này cũng na ná, ông xem tầng vải lót bên trong này, dược tôi không hiểu, nhưng vải dệt rất hiếm tôi lại biết, cũng không biết là chất liệu gì, vậy mà lại lấy đến lót…..”
Nói còn chưa dứt, thấy vẻ mặt bất mãn của Ngụy Quốc Thủ, lập tức ý thức được, với ông mà nói, đừng nói cái chất liệu gì, có thể lót dưới bảo bối của ông, kia đều là đương nhiên, vì thế lập tức đổi đề tài.
“Còn có cái hộp này, chất liệu gỗ rất đặc thù.”
Ngụy Quốc Thủ gật đầu, “Đúng vậy, đây là đồ đệ tôi đưa, có thể khó coi sao?”
“Đứa nào?” Tả Khoán đột nhiên lên tiếng.
“Cái gì?” Ngụy Quốc Thủ không hiểu ý ông.
“Tôi hỏi, là đồ đệ nào của ông?”
“Tiểu Ngũ đó!”
Đại sảnh bỗng nhiên im lặng, Tả Khoán giống như bị người tát vào mặt một cái, trên mặt một chốc trắng một chốc đỏ, thần thái trong ánh mắt cũng ảm đạm đi rất nhiều, ông nhanh chóng trừng mắt Hàn Vũ bị Tả Duy Đường giam cầm cạnh người, lung tung đưa cái hộp trên tay cho Ngụy Quốc Thủ, đứng lên, nắm gậy chống đi ra.
Bị Tả Duy Đường nhanh tay lẹ mắt giữ chặt.
Nhưng lần này Tả Khoán nổi nóng thật, giọng tàn nhẫn nói, “Buông ra!”
“Ba!” Trong giọng Tả Duy Đường có chút bất đắc dĩ.
“Mày còn gọi ta một tiếng ba, mày liền theo ta trở về, ném mấy thứ loạn thất bát tao bên ngoài này đi!” Tả Khoán không quay đầu lại nói.
“………” Tả Duy Đường chậm rãi buông lỏng tay.
Mẹ Tả bước nhanh đến, kéo lại hai cha con, đồng thời ý bảo Hàn Vũ lại đây.
Hàn Vũ do dự một chút, vẫn bước tới trước.
“Ông à, ông ngồi xuống trước…….”
“Bà cũng đứng về phía bọn nó?” Tả Khoán nghi ngờ nhìn mẹ Tả.
“Ông à, đây không vấn đề đứng bên nào……”
“Là nó đó, bà đứng bên đó đúng không?”
“Ông à……..”
“Bác trai……” Hàn Vũ thấy mẹ Tả khó xử, không khỏi nghĩ tới mẹ mình, nhịn không được mở miệng.
“Cút, không phải chuyện của cậu!” Tả Khoán chịu không nổi Hàn Vũ đằng sau chen chân vào.
“Ba!” Tả Duy Đường kéo Hàn Vũ tới bên người mình, đồng thời nắm cả mẹ Tả nhìn Tả Khoán.
“Lão Tả, đây là nhà tôi, đây là đồ đệ tôi!” Ngụy Quốc Thủ rốt cuộc phản ứng lại, ôm bảo bối của mình, từ phòng khách vội vã ra đây, vừa vặn nghe được Tả Khoán quát lớn tiểu đồ đệ nhà mình, lập tức không vui!
Tình cảnh đột nhiên biến thành Tả Duy Đường Hàn Vũ cùng mẹ Tả Ngụy Quốc Thủ đứng chung một chỗ, một mình Tả Khoán cô lập đứng ở cửa, Tả Khoán hung hăng hít sâu vài hơi, tay nắm gậy chống run rẩy không thôi, “Được, được, được! Bạn đời, bạn già, thằng con của tôi còn có cậu, cái thằng oắt kia, toàn bộ kết thành một phe, có phải hay không? Hiện tại tôi thành người cô độc có phải không? Tốt! Tốt!”
Liên tiếp mấy chữ “tốt” nói ra bi thương vô cùng, nói xong liền rũ đầu đi ra ngoài.
Biến thành bốn người trước cửa sửng sốt, vẫn là mẹ Tả phản ứng lại trước tiên, tránh khỏi bàn tay Tả Duy Đường nắm bên hông bà, hai ba bước đuổi theo, vươn tay kéo cổ tay đối phương, bị ông hất ra, lại nắm, lại bị hất, lại nắm…..
Vòng đi vòng lại, thẳng tới trước khi lên xe, rốt cuộc mới nắm được nhau, trong nháy mắt lên xe, mẹ Tả quay đầu lại nhìn Tả Duy Đường, lại nhìn Hàn Vũ, nhếch khóe miệng không tiếng động nói, “Không có việc gì.”
Ba người đứng ở cửa nhìn theo xe Tả Khoán lái đi, Ngụy Quốc Thủ dẫn đầu lên tiếng, “Được rồi, đều đi xa, vào đi thôi!”
Hàn Vũ bất đắc dĩ cùng Tả Duy Đường liếc nhìn nhau, theo Ngụy Quốc Thủ vào nhà, dụng ý Ngụy Quốc Thủ làm việc này, bọn họ coi như hiểu được.
Phỏng chừng chuyện Tả Khoán lén muốn gặp Hàn Vũ bị Ngụy Quốc Thủ biết được, lấy tính cách bao che khuyết điểm của Ngụy Quốc Thủ, tự nhiên phải kéo Hàn Vũ đến dưới cánh chim của mình, hôm nay xem ra, chủ ý của Ngụy Quốc Thủ cũng chỉ là cho Tả Khoán biết chuyện này, mọi người cùng ngồi xuống ăn một bữa cơm.
Bất kể nói thế nào, chuyện của con cháu Ngụy Quốc Thủ không tiện nhúng tay, nhưng ông cũng không muốn Tả Khoán không kiêng nể gì đi gây sức ép cho Hàn Vũ, có thể ngồi cùng nhau tâm bình khí hòa nói chuyện về sau là tốt nhất, thật sự không được, một lát ăn cơm xong, mọi người ai làm việc nấy, nên là bạn bè thì là bạn bè, nên là cha con thì là cha con, chỉ cần ông ta đừng nhúng tay chèn ép học trò mình là được rồi.
Cũng không nghĩ tới, người tính chung quy không bằng trời tính, đủ loại chuyện phía sau căn bản con người không thể khống chế. Cơm còn chưa nấu, thế cục đã tan!
Đi vào nhà, Ngụy Quốc Thủ thật cẩn thận tiếp tục đùa nghịch bảo bối trong tay mình, chỉnh chỉnh sửa sửa bọn nó thật chỉnh tề, một lần nữa đặt trong hộp, thấy Hàn Vũ và Tả Duy Đường song song bước vào, cũng không chờ hai người lên tiếng, đã nói, “Lão Tả cũng không dễ dàng, hai đứa thông cảm một chút, cho ổng thời gian.”
Hàn Vũ nghe xong, không khỏi quay đầu nhìn Tả Duy Đường, chỉ thấy vẻ mặt Tả Duy Đường thật nhạt, trong mắt lại quét qua một ít cảm xúc phức tạp, rồi lại quay về bình tĩnh, y hạ mắt nhìn Hàn Vũ, lên tiếng, “Chú Ngụy, con mang Hàn Vũ trở về.”
Ngụy Quốc Thủ ôm hộp của mình lên lầu, đưa lưng về phía bọn họ, không thèm để ý phẩy tay, “Về đi, Lưu Bang đều đi rồi, còn làm Hồng Môn Yến cái gì a! Thuận tiện gọi hai sư huynh của Tiểu Ngũ nói đừng qua đây, ông già ta hôm nay ra ngoài dạo dạo, đi gặp bạn già.”
(Lưu Bang là người được mời tới để tham dự Hồng Môn Yến, tìm hiểu thêm tại wiki)
Hàn Vũ thấy Ngụy Quốc Thủ lên lầu, nghĩ sư phụ hao hết tâm tư sắp xếp chuyện hôm nay, không khỏi mũi chua xót, mở miệng nói, “Không về, hôm nay con ở đây nấu cơm cho sư phụ.”
Ngụy Quốc Thủ dừng chân, xoay người lại xem, ngó ngó Hàn Vũ, lại ngó ngó Tả Duy Đường, vẫn là không thèm để ý phẩy tay, “Tùy mấy đứa, ta đi xem mấy bảo bối khác của ta trước!”
Chờ Ngụy Quốc Thủ hoàn toàn lên lầu, nhìn không thấy bóng, Hàn Vũ mới quay sang, nghiêm túc nhìn Tả Duy Đường.
Tả Duy Đường đưa tay che mắt cậu, “Tùy em.”
Chờ dì Xuân mua đồ ăn về, vừa vặn gặp xe của Mạc Phàm, cuối cùng là dì Xuân chân trước bước qua cổng, Mạc Phàm và Kinh Vĩ Quốc sau lưng cũng theo vào, vừa vào cửa chỉ thấy Hàn Vũ cùng Tả Duy Đường ngồi trên sofa nói chuyện, còn hơi kinh ngạc một chút, Hàn Vũ cùng Tả Duy Đường lập tức xem hiểu, hai người này phỏng chừng cũng biết chuyện hôm nay, là tới làm thuyết khách.
Mạc Phàm rất nhanh hiểu được chuyện phát triển ngoài ý muốn, bất động thanh sắc lôi kéo Kinh Vĩ Quốc vẫn ra vẻ khó hiểu.
Tuy không có long trọng như Hồng Môn Yến sớm sắp đặt, nhưng bốn tiểu bối cùng Ngụy Quốc Thủ vẫn ăn một bữa trưa đầy khẩu vị, sau khi ăn xong Mạc Phàm kéo Hàn Vũ qua, nhỏ giọng hỏi tình huống, hỏi rõ ràng xong, cũng xoa đầu Hàn Vũ nói, “Chú Tả không cần sợ, chỉ cần cho thời gian là được, sợ là sợ…….”
“Anh chị Tả Duy Đường?” Hàn Vũ dễ dàng tiếp lời.
“Em gặp rồi?” Mạc Phàm kinh ngạc nhướng mày.
“Gặp được chị, chưa gặp anh.” Hàn Vũ thật thật lắc đầu, “Là một loại cảm giác.”
“Cảm giác rất nhạy bén.” Mạc Phàm cười gật đầu, “Chỉ là, cái sợ này, không phải bọn họ đưa tay chặn đường, mà là sợ bọn họ đưa tay nâng lên!”
“Có ý gì?” Hàn Vũ nhìn y.
“Em còn không biết giá trị của Tiểu Đường với một số người đâu?” Mạc Phàm cười nói, “Tiểu Đường từ quân đội đi ra, tuy rằng đã đi vài năm, nhưng chuyện trong quân đội, có đôi khi không phải thời gian có thể cân nhắc. Chú Tả đó, vẫn đều chỉ có thể nói chuyện trên một ít phương diện, có một số việc vẫn khó nhúng tay. Duy Lẫm, chính là anh Tiểu Đường ấy, đi tới hiện tại, coi như tới đỉnh, nếu muốn tiến thêm một bước còn kém chút, mà một chút này, phải nhờ Tiểu Đường bổ sung vào mới được……”