“Lạnh quá…..” Hàn Vũ dùng tay vốc nước, vỗ nhẹ lên mặt.
Tới tháng mười một rồi, thời tiết chuyển lạnh rất nhanh, mới sáng sớm vốc nước lạnh vỗ lên mặt, người lập tức thanh tỉnh vài phần, cậu ngẩng đầu xuyên qua gương nhìn Tả Duy Đường đang đứng bên người mình đánh răng.
“Hôm nay đi siêu thị mua đồ, đồ dùng trong nhà gần hết cả rồi, thuận tiện mua hai bộ đồ thu đông, anh có đi không?”
Tả Duy Đường nửa khép mắt, vô lực ngó ngó cậu, gần đây y giống như cây nến đốt hai đầu, việc bên công ty đọng lại thời gian trước quá nhiều, nhiều chuyện Tần Miểu ra mặt không được, y không thể không thường thường tới công ty một chút, mà chiếc lưới nhắm vào Tả Duy Lẫm vừa mới kết xong, chỉ chờ thu lưới, không thể mắc lỗi vào lúc mấu chốt này.
Cho nên mệt y một lèo mấy ngày hiếm được nghỉ ngơi, hôm qua thật vất vả sắp xếp thỏa đáng hết mọi chuyện, vốn tối qua đã chuẩn bị nghỉ ngơi một phen, Hàn Vũ lại phong trần mệt mỏi từ trường chạy về, tuy nói cậu cũng không có trêu chọc y.
Nhưng dù sao đã thật lâu không làm, Tả Duy Đường không nhịn được, kéo đối phương lên giường lăn vài vòng, nếu không phải đồng hồ sinh học sớm đã định hình hơn mười năm, sáng nay không nhất định có thể dậy nổi.
Hàn Vũ thấy Tả Duy Đường mơ mơ màng màng, giống như chưa tỉnh, vắt khăn mặt trong bồn nước lạnh của mình, bộp một tiếng, đắp lên trán Tả Duy Đường.
Tới khi lấy ra, mặt mày Tả Duy Đường hiển nhiên thanh tỉnh hơn, Hàn Vũ lại hỏi một lần, Tả Duy Đường nghĩ nghĩ, không có chuyện lớn gì, nên gật đầu đồng ý.
Hai người ăn sáng xong liền ra cửa, lái chiếc xe của Tả Duy Đường, chen vào đường lớn vĩnh viễn không thông thoáng, quẹo trái rẽ phải, tới một khu thương mại.
Mới sáng sớm tám giờ rưỡi, phần lớn cửa hàng trong khu thương mại còn chưa mở cửa, để không ôm một đống đồ đi dạo, hai người vẫn lựa chọn dạo qua chỗ bán quần áo trước.
Dạo hai vòng, phần lớn cửa hàng đã mở cửa, hai người cũng không lằng nhằng, chạy tới một tiệm nhìn vừa mắt, vừa vào cửa, nhân viên phục vụ hiển nhiên cũng ngây người một chút, sớm như vậy mà còn có khách!
Nhưng cũng chỉ một chút, gần như ngay lập tức đã phản ứng lại, treo lên nụ cười nhiệt tình tiếp đón, hỏi hai người cần gì.
Hàn Vũ ngó ngó Tả Duy Đường, ý bảo y chọn, bọn họ ra ngoài chủ yếu vẫn là mua đồ mùa đông cho y, Hàn Vũ ở trường, tình huống mặc đồ bên ngoài rất ít, phần lớn thời gian, cậu đều mặc đồng phục trường phát, dày ấm chịu ma sát, còn dễ giặt.
Cho nên, hôm nay tới, mua vài cái áo lông dê thích hợp là được.
Tả Duy Đường lướt qua chung quanh vài lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên hai ma nơ canh nam trong tủ kính, nghĩ nghĩ, chỉ vào áo khoác lớn mặc trên người hai ma nơ canh bày trong tủ kính, ý bảo Hàn Vũ xem.
Hàn Vũ đứng sau Tả Duy Đường, nhìn lướt qua, trên mặt lập tức 囧 — nơi này vốn là tiệm quần áo nam, mấy ma nơ canh trong tủ đều là loại ma nơ canh nhựa có khớp cao lớn nam tính, này vốn không có gì.
Nhưng có hai ma nơ canh mặc áo khoác trong đó không biết vì cái gì lại bị xếp thành tạo hình mờ ám nhất — một cao một thấp, đứng mặt đối mặt, còn bày ra động tác một tên giúp tên còn lại sưởi ấm.
Bản thân quần áo nhìn không ra có chỗ nào đặc biệt, chẳng qua chỉ cần không đi theo con đường thiết kế yêu nghiệt, đồ nam vốn không có khác biệt gì lớn, đàn ông cẩn thận có thể lưu ý một chút đường cắt và tính chất.
Mà người sơ ý, giống như Tả Duy Đường, ngày thường mua quần áo đều là một kiểu quần áo mua hai cái. Tuyệt đối không có khả năng chú ý một cái áo khoác đen cùng một cái áo khoác đen khác khác nhau chỗ nào.
Lúc này trong lòng Hàn Vũ dám cá, lần này Tả Duy Đường nhanh mạnh chuẩn như vậy, trong một đám màu sắc trắng đen xám xanh chọn được hai món đồ này, khẳng định không phải xuất phát từ đường cắt và tính chất quần áo rất tốt gì đó, tuyệt đối là do động tác của ma nơ canh khiến y hiểu lầm gì đó.
Nhân viên nữ vẫn theo sau Hàn Vũ và Tả Duy Đường nửa bước, cũng từ ngón tay của Tả Duy Đường nhìn qua, lại quay đầu hơi ngó qua vẻ mặt Hàn Vũ, lập tức hiểu lầm, đỏ mặt lên, lắp bắp giải thích, “Thật có lỗi, thưa ngài, ma nơ canh kia là do hôm qua lúc khóa cửa, nhân viên mới trong tiệm bày ra chơi, chúng tôi còn chưa sửa lại, tôi lập tức…….”
Tả Duy Đường bị thái độ kinh sợ của nữ nhân viên làm cho ngớ ra, nhìn nhìn Hàn Vũ, quả nhiên thấy được ý cười trong mắt Hàn Vũ, hơi có cảm giác thầm cáu kỉnh, lên tiếng, “Hai cái áo khoác kia cô đi lấy mỗi mẫu một cái trước đi, màu đen số , màu xám số .”
Trong đầu nữ nhân viên truyền tới một tiếng “đinh”, giống như đột nhiên bị người gảy một cái, phát ra một tiếng vang.
Cô nghi ngờ nhưng rất nhanh lại liếc mắt qua Tả Duy Đường cùng Hàn Vũ, sau đó giống như hiểu được cái gì, cười càng thêm xán lạn, miệng ngọt ngào đáp lại, “Được, xin hai vị chờ.”
Hàn Vũ cười dài đứng một bên góc Tả Duy Đường, thấy cáu kỉnh trong bụng y nhảy lên từng tầng, nhưng hiện tại vẫn biết đây là trường hợp công cộng, quả thật không tiện trút giận, nên chỉ chịu đựng.
Nhưng ánh mắt lại như có như không đánh giá hoàn cảnh chung quanh, ngay lúc nhãn tình y sáng lên, nữ nhân viên cầm hai cái áo khoác lại đây.
“Thưa ngài, phòng thử đồ bên kia, hai người có thể vào thử xem.” Nữ nhân viên phương hướng chỉ vào, cùng một hước với chỗ lúc nãy khiến mắt Tả Duy Đường sáng lên.
Hàn Vũ đón lấy quần áo, lễ phép cười cười, xoay mặt nhìn Tả Duy Đường, lại bị một tia khác thường xuất hiện trong mắt y làm cho hồ đồ, không đợi Hàn Vũ đọc hiểu đó là cảm xúc gì, Tả Duy Đường đã kéo cậu cùng vào phòng thử đồ — phòng thử đồ?!
Một loạt phòng thử đồ thiết kể theo kiểu tủ thấp, tổng cộng năm gian, nhưng không gian mỗi gian đều cực lớn — hoàn toàn có thể chứa hai người.
Hàn Vũ bị kẹp giữa cánh tay Tả Duy Đường và cửa phòng, hơi ngẩng mặt, ngượng ngùng cười cười với Tả Duy Đường, “Thật ra phòng bên cạnh cũng không có ai……”
Lời còn chưa dứt, môi đã bị người chặn lại, Hàn Vũ cứng đờ, miệng đã bị đối phương xâm chiếm triệt để, áo khoác cậu ôm trong tay chậm rãi rơi xuống đất, vươn tay vòng qua cổ đối phương, nụ hôn chấm dứt, Tả Duy Đường dán trên cánh môi Hàn Vũ nói, “Lần sau nhớ kĩ, muốn cười nhạo cũng phải đặt trong lòng.”
Hàn Vũ bị cánh môi lúc mở lúc ngậm của y vuốt ve cảm thấy môi ngứa, bất đắc dĩ phủi phủi, nhìn vách tường phòng thử đồ sáng trưng, đột nhiên hỏi, “Anh nói chúng ta vào một gian phòng thử đồ có thể rất kỳ quái hay không.”
Tả Duy Đường lại ấn lên hôn hôn, trấn an, “Thay quần áo, nghĩ nhiều quá!”
Hai người thay áo khoác, ở trong phòng thử đồ xem đối phương, không khỏi cùng gật đầu, lại cởi xuống, nhìn nhau cười cười, để Hàn Vũ cầm ra ngoài trước, ném cho nhân viên cửa hàng gói lại, lại đi xem cái khác.
Nhân viên cửa hàng vốn chờ bên ngoài vểnh tai ngước mắt, thấy Hàn Vũ mặc quần áo ban đầu đi ra, lại ôm áo khoác, còn tưởng rằng kích cỡ không hợp, đang muốn tích cực tiến tới nói đổi số, đối phương lại nói thẳng gói lại, nghe xong lời này, nhân viên lập tức đoán được đối phương đứng bên trong mặc thấy hợp, trực tiếp đóng gói, không cần ra ngoài soi gương, cho mình cơ hội khoe khoang.
Nhất thời vừa hạnh phúc vừa thất vọng, đơn hàng này dễ như vậy, bớt việc cho cô a! Chỉ là không thấy được phiên bản người thật của ma nơ canh trong tủ…..
Hàn Vũ thấy nhân viên còn đang sửng sờ, lên tiếng nhắc nhở, sau đó mới tiếp tục đi dạo trong tiệm, thuận tiện ngắm tủ kính một cái, phát hiện hai ma nơ canh nam trong tủ đã được đặt lại tư thế bình thường, trong lòng cậu im lặng cười cười, chuyển tới khu áo lông.
Cuối cùng trừ mỗi người một cái áo khoác, hai người còn cùng coi trọng áo lông dê và sơ mi cùng kiểu, quần và giầy ngược lại không thể thống nhất, Hàn Vũ mua giày luôn chú trọng thoải mái, Tả Duy Đường muốn nhất định phải hợp với đồ tây của y.
Lúc tính tiền, nhân viên vẫn luôn tiếp đón bọn họ cực kỳ ân cần chiết khấu cao nhất cho hai người, cũng tặng một tấm thẻ VIP, mong chờ về sau hai người có thể thường xuyên ghé thăm.
Hàn Vũ và Tả Duy Đường ôm đồ ra bãi đỗ xe trước, ném quần áo vào ghế sau, rồi mới cùng nhau vào siêu thị, bắt đầu đẩy xe càn quét đồ ở nhà còn thiếu, thuận tiện quơ một ít đồ ăn về dự trữ, tối hôm qua Hàn Vũ về mới phát hiện, tập tính tốt Tả Duy Đường vẫn luôn duy trì — dự trữ lương thực — đã bị tạm dừng, đủ biết gần đây thật sự y rất bận!
Khiến cho tối qua Hàn Vũ chỉ có thể làm mì, đúng hai chén mì trứng lấp đầy dạ dày trống, rồi lại bị người nào đó kéo thẳng lên giường — tiếp tục lấp đầy chỗ nào đó còn trống!
Hai người lượn một vòng siêu thị, ôm một đống đồ về bãi đỗ xe, đến gần, Tả Duy Đường mới vừa mở cửa xe, điện thoại y để trong xe vang không ngừng, Tả Duy Đường bỏ đồ vào băng ghế sau, kêu Hàn Vũ nhận điện thoại giúp y.
Hàn Vũ lấy điện thoại ra xem màn hình — Trương Bằng, hàng mày nhướng nhướng, nhấn nút nghe.
“Tiểu Đường, cậu ở đâu? Mau trở về, lão già ở trước cửa nhà cậu đợi hơn nửa ngày rồi!” Bên kia nói chuyện rất gấp, căn bản không cho Hàn Vũ cơ hội lên tiếng đã nói một lèo, ý chính đều là phê phán, Hàn Vũ nghe mà trong lòng sinh ra một ít phản cảm — lão gia đến đây thì sao, anh lại không nói trước một tiếng là anh đến, hiện tại thì đổ lỗi trách tội hết lên người khác!
Còn nữa, hắn đây là cái ngữ khí gì? Trong lòng Hàn Vũ có cảm giác quái dị, Trương Bằng này so với Tiểu Địch kia, tuy đều là người của Tả Khoán, nhưng trong cú điện thoại này, địa vị Trương Bằng này tự cấp cho bản thân dường như càng giống muốn đứng ở vai trưởng bối của Tả Duy Đường, ngôn ngữ lời lẽ, đều mượn thân phận Tả Khoán rầy la Tả Duy Đường.
Căn bản không giống người cùng thế hệ, nhưng trước giờ Tả Duy Đường vẫn theo mọi người gọi hắn là ‘anh’.
“Ai vậy?” Tả Duy Đường dọn đồ xong, thấy Hàn Vũ cầm điện thoại giả ngốc bên cạnh, vươn tay đón lấy điện thoại.
Hàn Vũ ngó y một cái, nói một tiếng với điện thoại, “Tôi là Hàn Vũ, anh ấy ở bên cạnh, tôi đưa điện thoại cho anh ấy, anh nói lại một lần mấy câu vừa nói cho anh ấy nghe!”
Đầu kia điện thoại cứng ngắc thấy rõ, Hàn Vũ sâu sắc phát hiện, sau đó nhếch khóe miệng cười trào phúng, rồi mới đưa điện thoại cho Tả Duy Đường, môi không tiếng động nói, “Cha anh tới trước cửa nhà chúng ta, bảo anh chạy về gấp.”
Tả Duy Đường gật gật đầu, đón lấy điện thoại, chỉ nói một tiếng, “Tôi đã biết, lập tức về nhà.”
Cạch một tiếng cúp điện thoại, sau đó nhìn Hàn Vũ, “Anh ta nói cái gì đắc tội em?”
Vẻ mặt rất nhỏ trong nháy mắt lúc Hàn Vũ đưa điện thoại, vẫn bị Tả Duy Đường bắt được.
Hàn Vũ lắc đầu, “Không có gì, về nhà trước.”
Hai người lái xe trở lại dưới nhà, Tả Duy Đường đi đỗ xe, Hàn Vũ lên lầu trước, đỡ cho ông cụ thật sự đứng ngoài cửa chờ tới giờ.
Hàn Vũ ôm một đống đồ theo thang máy lên lầu, tới tầng nhà bọn họ, cửa thang vừa mở, liền thấy Tả Khoán đứng trước cửa nhà mình.
Tả Khoán hiển nhiên cũng nghe được tiếng thang máy mở cửa, theo bản năng tưởng là Tả Duy Đường đã về, dù sao tòa nhà này là kiểu hai hộ một lầu, Tả Duy Đường lại mua cả hai thông làm một hộ, cho nên dừng ở tầng này, trừ Tả Duy Đường, nhất thời ông không nghĩ tới ai khác.
Cũng chính là bản năng vô thức trong nháy mắt này, khiến ngay khoảnh khắc ông thấy được Hàn Vũ, biểu cảm trên mặt trở nên cực cứng ngắc, đợi mười giây sau, Hàn Vũ tới gần vài bước, ông mới phản ứng được, trên mặt hiện lên chán ghét dày đặc, cũng không lên tiếng, chỉ dời mắt đi.
Hàn Vũ chua sót chép miệng, sống lại tới giờ, tuy nói cũng từng bị người ghét, nhưng bị cha của Tả Duy Đường ghét bởi vì liên quan tới tính hướng, vẫn khiến trong lòng không dễ chịu!
Cậu mở cửa, chất đồ ra một góc huyền quan, sau đó cung kính, nghiêng mình tiếp đón Tả Khoán cùng Trương Bằng và Tiểu Địch sau người ông, đồng thời lên tiếng giải thích, “Tả Duy Đường đang đỗ xe, sẽ lên rất nhanh!”
Ánh mắt Tả Khoán mơ hồ nhìn cậu một cái, thản nhiên đi vào trong, đi một nửa, bị Tiểu Địch giữ lại, bảo ông đổi giày.
Ông cúi đầu xem, phát hiện Hàn Vũ lấy dép lê trong tủ giày ra để mọi người thay.
Trên mặt Tả Khoán hiện lên cảm xúc phức tạp, ngược lại đều hóa thành căm phẫn, “Đổi cái gì mà đổi, đây là nhà con ta, chính là nhà của ta, ta vào nhà mình, còn phải nghe lời người ngoài? Người ngoài kia….. Đúng! Chính là cậu đó, cậu là ai, sao lại ở chỗ này? Chỗ này cũng không phải địa bàn Ngụy Quốc Thủ!”
Ngụ ý, bảo Hàn Vũ thức thời tự đi ra ngoài.
Trong nháy mắt Hàn Vũ cảm thấy rất khó chịu, từ lúc cậu sống lại tới giờ, quả thật chưa từng bị nhục mạ như vậy, cậu giận dữ nhìn Tả Khoán, mở miệng muốn nói, nhưng đột nhiên nghĩ, ông cụ trước mặt cậu, trừ bỏ là một ông cụ ngang ngược mà cố chấp đáng ghét thì vẫn là cha Tả Duy Đường — mặt ông đã nhăn nheo, nhưng vẫn có thể nhìn ra một ít bóng dáng của Tả Duy Đường — ông ta là cha Tả Duy Đường!
Hàn Vũ trầm mặc một hồi, trong mắt mang theo chút trào phúng, lướt qua ba người trong phòng, lấy chìa khóa trong túi tiền ra, ném lên hộp đựng đồ cạnh tủ giày, mang vào đôi giày đã cởi một nửa, chuẩn bị ra ngoài.
Mới bước ra cửa, đã bị Tả Duy Đường chặn lại.
“Làm sao vậy? Muốn đi đâu?”
Hàn Vũ chống lại ánh mắt Tả Duy Đường, không tiếng động nhếch miệng muốn cười cười, lại phát hiện trong tình trạng thế này, cậu quả thật rất khó cười ra.
Tả Duy Đường thấy bộ dạng này của Hàn Vũ, không khỏi nhíu chặt mày, cường ngạnh kéo cậu vào cửa, thấy Tả Khoán mang giày vào phòng khách ngồi, lại nhìn Tiểu Địch và Trương Bằng đứng hai bên, lớn tiếng hỏi, “Các người muốn em ấy đi đâu?”
“Rống cái gì? Rống cái gì?” Tả Khoán bất mãn gõ gậy chống, “Ta bảo nó ra ngoài, từ đâu tới thì về đó, đứng ở trong này làm chi?”
Tả Duy Đường nghe lời này xong, đầu tiên là đen mặt, mắt thấy muốn nổi giận, rồi đột nhiên giống như nghĩ tới cái gì, nhướng mày nhìn Tả Khoán, “Em ấy là chủ nhân nhà này, ba nói em ấy đứng trong này làm gì?”
Tả Khoán nghe xong, mới đầu trên mặt có chút không nhịn được, sau đó đột nhiên chuyển thành vui vẻ, “À, cũng phải, dù sao cũng phải tham cái gì đó.”
Lúc Hàn Vũ nghe Tả Duy Đường lên tiếng nói nhà này là của mình, trên mặt cũng không dễ coi, lại nghe Tả Khoán đáp lại ý tứ sâu xa, cùng với ánh mắt càng khinh miệt kia, đột nhiên đáy lòng dâng lên chán ghét nồng đậm, nhưng không đợi cậu phát tác, đã nghe Tả Duy Đường nhàn nhạt liếc Tả Khoán dương dương tự đắc một cái, nói, “Ba chờ.”
Nói xong, nắm tay Hàn Vũ vào phòng sách, vừa kéo ngăn kéo dưới giá sách trong phòng, bên kia, không hề thả lỏng bàn tay kéo Hàn Vũ.
Hàn Vũ thấy y như vậy, chút phẫn nộ trong lòng giảm vài phần, tránh tránh, nói với y, “Tìm cái gì, anh buông ra, em tìm cho.”
Tả Duy Đường ngó cậu một cái, không hé răng, tay vẫn tiếp tục khóa chặt cậu, tự mình tìm tiếp, ba ngăn kéo mở ra, rốt cuộc tìm được văn kiện y muốn tìm — giấy chứng nhận quyền sở hữu!
Mi tâm Hàn Vũ nhảy mạnh một chút, khó hiểu nhìn về phía Tả Duy Đường.
Tả Duy Đường vẫn không để ý tới cậu, kéo cậu ra ngoài, ném giấy tờ nhà lên bàn trà cho Tả Khoán tự mình xem.
Tả Khoán không chút để ý ngó qua, sau đó, lập tức cầm giấy lên xem kỹ, nhất thời, tức giận đến mức tay cầm giấy đều run lên.
“Mày….. mày…….” Ông hung hăng ném giấy tờ nhà qua một bên, chỉ chỉ Tả Duy Đường nói không nên lời, lại chuyển sang chỉ Hàn Vũ, như trước không biết nói gì.
Hàn Vũ khó hiểu, một tờ giấy thôi, có cái gì có thể khiến Tả Khoán……. Tên!
Hàn Vũ liếc qua phần tên trên giấy chứng nhận lập tức sửng sờ tại chỗ — trên giấy chứng nhận quyền sở hữu có hai cái tên song song — Tả Duy Đường, Hàn Vũ.
Một tờ giấy chứng nhận, nếu chỉ có tên Tả Duy Đường hoặc là tên cậu, Hàn Vũ cũng không thấy kỳ quái, nếu là tên Tả Duy Đường, vậy hôm nay cậu chịu nhục oan uổng rồi, nếu là tên cậu, vậy giống như Tả Khoán nói, hết thảy hành vi của cậu biến thành trò cười — sự tình biến thành giao dịch, nói cái gì đều rẻ mạt.
Nhưng hiện tại…… đây là một tờ giấy chứng nhận có tên hai người đặt song song, không phải một người nào, mà là đồng sở hữu — một loại đồng sở hữu tài sản!
Nhất thời Hàn Vũ không cảm thấy vừa nãy bị Tả Khoản vũ nhục có gì to tát, biểu cảm cứng ngắc trên mặt hơi hơi dịu xuống. Trong lòng cậu giống như đột nhiên có một miệng giếng, mà miệng giếng này, ngay vừa rồi, bị nước suối phun trào từ lòng đất lấp đầy, thậm chí còn đang từng chút tràn ra ngoài.
Tả Duy Đường ngó Hàn Vũ, lúc này mới buông cổ tay cậu ra, Hàn Vũ nhéo nhéo ngón tay mình, trộm ngó tờ giấy chứng nhận bị Tả Khoán hung hăng ném đi, muốn đi nhặt về.
Tả Duy Đường kéo cậu, ý bảo cậu đừng trêu chọc ông cụ nữa, đã tức giận không nhẹ, đoán chừng lát nữa còn tức tiếp.
Tả Duy Đường kéo Hàn Vũ ngồi xuống sofa, nhìn Tả Khoán, hòa hoãn nói, “Ba, hôm nay ba đến khẳng định không phải vì tờ giấy này, đợi nửa buổi, nếu ngài còn tiếp tục nổi giận, lại mất nhiều hơn được!”
Tả Duy Đường vừa nói ra miệng, Tả Khoán liền mặt mày phức tạp quay đầu nhìn y.
Thật lâu sau, mới nhịn xuống được không vui, ho khan vài tiếng, Tiểu Địch và Trương Bằng hiểu ý muốn ra ngoài, lúc đi còn ném ánh mắt cho Hàn Vũ ý bảo cậu đi ra.
Hàn Vũ nhìn bọn họ một cái, lại nhìn Tả Duy Đường, Tả Duy Đường đè tay cậu, bảo cậu ngồi yên không được nhúc nhích, Hàn Vũ cũng bất động!
Tả Khoán nhìn một màn này, cau mày, vừa muốn lên tiếng, Tả Duy Đường đã chặn họng ông, “Ba, con không có gì không thể nói với em ấy, ba nói đi.”
Tả Khoán bị câu này nghẹn thật sự ho khan vài tiếng, nhìn nhìn Hàn Vũ, trong ánh mắt mang theo thứ gì đó ngoài chán ghét, thật lâu sau, ông mới nói, “Con ép Duy Lẫm quá độc ác!”
Một câu vừa ra, không nói thêm nữa, nhìn chằm chằm Tả Duy Đường.
Tả Duy Đường nhướng mày nhìn ông, cũng trầm mặc, không lên tiếng.
Tả Khoán đợi nửa ngày, không thấy được đáp lại, mới thở dài thật sâu, nhưng khi ngó tới Hàn Vũ, lại lập tức thẳng sống lưng, tiếp tục mù mờ nói, “Dù sao nó cũng là anh con, hơn nữa, nó cũng không làm cái gì, việc nó làm chẳng qua là việc con không muốn làm, nếu con nguyện ý trở về, ta sẽ không nhúng tay, nhưng con lại không muốn về, tại sao lại không dứt khoát cho anh con?”
“Có một số việc có một số người, nếu thời gian dài con không cần, sau này cho dù con muốn dùng cũng quá hạn, sao không……..”
“Ba!” Tả Duy Đường ngắt lời Tả Khoán.