Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

chương 80

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên đường về nhà, Hàn Vũ mới biết được đầu đuôi chuyện lần này từ miệng Tả Duy Đường.

Giống như bọn họ đã biết, tuy chuyện lần này do Tả lão gia đứng giữa điều hành mà ra, nhưng người ban đầu tìm tới ông cụ lại là chủ một quán ăn khó có thể sống tiếp trên cùng một con đường đó.

Quán ăn này trước khi tiệm Hàn Vũ còn chưa mở, cũng chỉ thuộc loại thường thường không xuất sắc, giữa trưa những người đi làm chung quanh rất thiếu thời gian, nếu cái cửa tiệm khác đều đầy, lại không muốn gọi giao hàng ngàn năm như một, ít ít nhiều nhiều đều sẽ phân ra một đám vào quán này.

Quán ăn nhỏ này cứ như vậy duy trì tình trạng không mặn không nhạt, thật ra các quán nhỏ giống như vậy ở chung quanh không ít, vị trí địa lý tương đối lệch, mặt tiền cũng không lớn, không bằng một phần ba cửa hàng của Hàn Vũ, đồng thời lại không có thủ đoạn kinh doanh đặc thù, trong tiệm cũng không có đồ ăn đặc sắc.

Nhưng mảnh đất này từ bốn năm năm trước bắt đầu chậm rãi phát triển, cho tới hôm nay, cửa hàng trên con đường này cùng với giữa các cửa hàng với nhau, đã âm thầm đạt tới một trạng thái hài hòa. Những cửa hàng thực lực mạnh, như cái trong tay Tả Khoán, mặc kệ là mặt bằng lớn nhỏ hay là kinh doanh đặc sắc đều đã vững vàng trụ chân. Cho dù lại có một cửa tiệm khác xuất hiện, nhất thời cũng sẽ không thể lay động được, nhưng những quán ăn nhỏ lại không giống, tiệm của Hàn Vũ vừa xuất hiện, bị cướp mất một phần khách, nhất là về sau hiệu quả ăn dược thiện được hiển lộ rõ ràng, những người trước kia lười mua về ăn, cũng sẽ đặt món ở chỗ Hàn Vũ mang về ăn.

Dĩ nhiên đã ảnh hưởng tới ích lợi của những quán ăn nhỏ này, tuy một đám người này thầm hận trong lòng, nhưng thấy Hàn Vũ rất nhanh đã mở được một cửa hàng như thế, còn phát triển nhanh như vậy, trong lòng mấy ông chủ quán nhỏ từ trước đến nay ham lợi tị hiềm vẫn rất sáng suốt, có hận đến nghiến răng, cũng không dám tùy tiện làm gì.

Có đôi khi, giữa những kẻ gây chuyện luôn có một lực hấp dẫn dẫn đường, Mạc Thiếu Phong từ hôm đó vô tình đụng mặt ở sơn trang nông thôn, cũng không biết mạch não của cậu ta cấu tạo thế nào, càng không biết cậu ta làm sao dính với Tưởng Tục.

Tóm lại hai người đều có tính toán, tự nhận nắm được thóp của Tả Duy Đường và Hàn Vũ, mò được chuyện Hàn Vũ mở tiệm dược thiện trên con đường này, lại nhìn thấy đủ loại xiềng xích đan chéo trong đó.

Dứt khoác làm như người qua đường giáp ất bính đinh tới mấy quán nhỏ kêu một bàn đồ ăn, lại chậm rãi không lưu tâm nói chuyện, từng chút vạch ra kế ngộ độc thực phẩm, đồng thời cố ý tung tin ông chủ của cửa hàng thức ăn nhanh của Tả Khoán có hiềm khích với Hàn Vũ.

Tuy rằng không phải ông chủ quán nào nghe bọn họ nói mấy lời không bờ không bến lại đầy thông tin đều có thể xuyên thành một chuỗi, cũng lợi dụng vào đó, nhưng chỉ cần một trong số đó tâm lớn não linh hoạt, mọi chuyện vẫn có bắt đầu.

Những thứ này đều do Tả Khoán sau khi giúp đỡ Hàn Vũ đè chuyện ngộ độc xuống, lặng lẽ tìm Tả Duy Đường lộ ra, tuy hiện tại Tả Khoán đã không như lúc trước khăng khăng cho là đúng nữa, nhưng để ông hoàn toàn chấp nhận chuyện này, hiển nhiên còn cần thời gian thích ứng.

Sở dĩ ông giúp Hàn Vũ giải quyết chuyện ngộ độc, thật ra chính là như Tả Duy Đường nói, ông làm sập, tự nhiên ông phải thu dọn sạch sẽ. Nhưng hai người đằng sau hiển nhiên muốn nhắm vào Hàn Vũ, Tả Khoán lại chỉ bắt được đuôi, liền ném cho Tả Duy Đường.

Dù sao, kêu ông hiện tại kéo Hàn Vũ xuống dưới cánh chim mình, có chút phi thực tế. Đồng thời, ông cũng xem hiểu dụng ý của đối phương, trừ nhằm vào Hàn Vũ, còn muốn mượn chuyện lần này, đem tính hướng của Tả Duy Đường nháo cho ầm ĩ một lần.

Vụ náo loạn trước đó, chẳng qua chỉ trong cái vòng của bọn họ, trong lòng mọi người nắm được bí mật, mặc kệ có lợi ích sử dụng, vẫn ràng buộc lẫn nhau, mọi người sẽ không lấy ra nói thẳng mặt.

Nhưng lần này khẳng định không giống, cái người tên Tưởng Tục kia, nếu thật làm cho ầm ĩ ra, khẳng định sẽ đem cả gia đình chính trị đứng sau lưng Tả Duy Đường dính líu vào, thêm mắm thêm muối oanh tạc một phen.

Đến lúc đó, tin tức này nhất định đỏ khắp nửa bầu trời thủ đô, Tả Duy Đường nhất định sẽ chịu ảnh hưởng trên đủ loại chuyện ở thủ đô, cũng có thể, tìm không được nơi sống yên ổn.

Cho nên, ông giao người cho Tả Duy Đường, cũng là ý tứ không muốn xử lý chuyện này quá sạch sẽ, biểu hiện như ông đã hoàn toàn tiếp nhận Hàn Vũ rồi, cũng để cho Tả Duy Đường tự ra tay, trừng trị đối phương.

Dù sao, nếu cách một tầng, cho dù Tả Khoán ra tay giúp bọn họ giải quyết hai người này, lần sau vẫn sẽ có Trương Tục Lý Tục nhảy ra, chỉ có chân chính để người ta biết, Tả Duy Đường không phải dễ chọc, thể hiện uy danh mới là tốt nhất.

“Vậy Nick lại là chuyện gì?” Hàn Vũ nghe xong đặt câu hỏi.

“Anh tìm con đường, để người ta rút hết mấy dự án gần đây công ty Tưởng Tục mới nhận được. Lại cho người thiết lập cho Mạc Thiếu Phong một cái hố để nhảy, hiện tại hai người có lẽ đều không rảnh tự cứu, chờ thời điểm nào đó hai người suy nghĩ cẩn thận rồi, lúc đó lại nói!” Tả Duy Đường đánh tay lái sang trái, vòng qua siêu thị.

“……..Về phần Nick kia, coi như anh trai Mạc Thiếu Phong, xem ra có vẻ có đầu óc hơn hai người kia, nghĩ ra nguyên nhân của mọi chuyện trước tiên, nên tìm tới đây.” Tả Duy Đường nói tiếp.

“Anh trai? Bọn họ là anh em?” Hàn Vũ kinh ngạc hỏi.

“Không phải, Nick mang Mạc Thiếu Phong nhập môn, về sau hình như thẹn với lòng, tương đối săn sóc thôi.” Tả Duy Đường thản nhiên trả lời.

Hàn Vũ càng kinh ngạc, đặt chuyện trong lòng mà nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ tới một khả năng, “Anh với Mạc Thiếu Phong năm đó có phải do anh ta dắt mối?”

“Đương nhiên không phải.” Tả Duy Đường quay đầu nhìn cậu, “Chẳng qua quả thật cũng có liên quan tới cậu ta, hình như là Nick mang Mạc Thiếu Phong đi chơi, vừa vặn tới chỗ bọn anh thường bàn chuyện làm ăn chơi, sau đó thì đụng mặt.”

Hàn Vũ có chút đăm chiêu gật đầu, Tả Duy Đường trông thấy ngược lại hơi khó hiểu, “Em gật đầu cái gì? Nghĩ tới cái gì?”

“Không, chỉ là cảm thấy Nick kia rất không dễ dàng, mệnh nhọc lòng trời sinh.” Hàn Vũ cười giải thích, theo lời Tả Duy Đường, thật ra toàn bộ sự việc không liên quan gì tới Nick, nhưng bởi vì quan hệ giữa cậu ta và Mạc Thiếu Phong và phần tỉnh táo hiếm có kia của cậu ta, ngược lại là người khó làm nhất, cho nên mới thường nói hồ đồ hiếm có.

Tả Duy Đường trào phúng nhếch miệng cười cười, “Cho dù không liên quan tới chuyện này, không có nghĩa là không liên quan tới chuyện khác.”

“?” Hàn Vũ khó hiểu, “Là sao?”

“Mạc Thiếu Phong kia bị cậu ta dạy ra tính tình hiện tại, tóm lại cậu ta cũng phải chịu chút trách nhiệm.” Tả Duy Đường sâu xa nói.

Hàn Vũ nghe những lời này của Tả Duy Đường rất khó hiểu, nhưng nghĩ lại, đột nhiên nhớ tới hôm đó ở trong phòng riêng tại sơn trang mình giả vờ hỏi y chuyện thế thân.

Chỉ là lúc đó phản ứng của Tả Duy Đường cực kỳ lạnh nhạt, làm cậu cảm thấy tự mình mất mặt một phen, sau đó thì hoàn toàn ném chuyện này ra khỏi đầu, hiện tại nghe Tả Duy Đường nói, lại ngẫm lại các loại tự tin khó hiểu lộ ra trong từng câu từng chữ của Mạc Thiếu Phong lúc đầu, hiển nhiên hông phải đến từ bản thân, mà như từ người khác lừa dối và an ủi mà có.

Hiện tại xem ra, người dỗ cậu ta hiển nhiên là Nick, cho nên hiện tại mới bị giận chó đánh mèo.

Chỉ là….. Hàn Vũ hơi buồn cười, cái người này cũng ghi thù quá đi, làm việc cũng thật cẩn thận chặt chẽ, cái bộ dạng đầu gỗ ban đầu khiến người ta tuyệt nhiên không nhìn ra thật ra y đang tức giận, nghĩ tới nghĩ lui đại khái còn là vì hôm đó là sinh nhật mình, y không muốn vì một vài chuyện tốt chẳng ra đâu vào đâu mà chán ghét, khiến sinh nhật qua trong không vui.

Nghĩ thông đủ loại mắt xích trong đó, Hàn Vũ nhịn không được càng cười tươi như hoa, ánh mắt càng thêm ẩn tình liếc qua Tả Duy Đường đang nghiêm túc lái xe.

Dọa cho Tả Duy Đường đột nhiên chửi thề một tiếng, “Đang lái xe đó, không được dùng ánh mắt dụ dỗ.”

“……..” Hàn Vũ giống như bị nghẹn, mất hứng dời tầm mắt, an phận nhìn cửa kính xe phía trước.

Kết quả lộ trình vốn muốn đi siêu thị mua đồ bị ném mất, cừu trực tiếp bị dã thú xách về động ăn sạch.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Vũ thức dậy, thuận tiện kéo Tả Duy Đường, cùng vệ sinh xong, đuổi y vào bếp làm bữa sáng cho mình, bản thân thì vùi mình trong phòng sách vạch kế hoạch phương hướng và phát triển của tiệm dược thiện và sản phẩm dưỡng da đông y.

Sự kiện ngộ độc trong tiệm, kẻ nhúng tay lớn nhất sau màn đã bị Tả Duy Đường trừng trị, chỉ là người giật dây cầm đầu một đám ông chủ quán cơm nhỏ tìm tới Tả Khoán, vẫn phải trừng trị một chút, thuận tiện giết gà dọa khỉ.

Nhưng trước hết mặc kệ giết gà dọa khỉ thế nào mới có thể có được hiệu quả nên có, cửa tiệm trong tay cậu bởi vì chuyện ngộ độc, trong cả một khu này, khẳng định trong vòng nửa năm sẽ rất khó đều khôi phục lại trình độ lúc trước, chỉ có thể thấy may mắn, ít nhất hiện tại còn duy trì đường cân bằng thu chi cơ bản.

Chỉ cần có thể duy trì được cân bằng thu chi cơ bản, Hàn Vũ đã cảm thấy có thể chấp nhận, dù sao, mục đích ban đầu cậu mở tiệm này cũng không phải vì kiếm tiền lớn, tuy rằng tiền lời giai đoạn sau quả thật để cậu kiếm được vàng bạc đầy chén, nhưng hiện tại xem ra, cũng là hậu hoạn vô cùng.

Chỉ cần có thể cam đoan mục đích lúc đầu của mình, tiếp tục kinh doanh như vậy, chống chọi qua giai đoạn này, hẳn có thể chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.

Nếu thật sự không được, ngược lại có thể lựa chọn đổi khu vực mở tiệm thứ hai, tin tưởng lấy thành tích lúc trước của tiệm đầu làm ví dụ, cho dù không thể có kết quả như tiệm đầu, hẳn cũng sẽ không kém đến đâu.

Mà phần dưỡng da trung y kia, nói thật, Hàn Vũ không muốn dựa vào một mình mình làm nữa, bởi vì cậu rất rõ ràng công hiệu dưỡng da bên trong những sản phẩm này, một là do sư phụ không ngừng đổi phương thuốc cho cậu, hai là đến từ dược phẩm mấu chốt lấy từ trong tay Hai con hồi ly nhỏ.

Nếu thật sự tính toán, cậu tự thấy tác dụng của bản thân trong quá trình này không có lớn như trong tưởng tượng, chỉ là trước khi tiết lộ phương thuốc, là công nhân chế tác mà thôi.

Nếu thật sự muốn làm sản xuất phát triển, khẳng định vẫn phải chờ sau khi đăng kí nhãn hiệu, biến thành hình thức nghiên cứu và chế tạo để kinh doanh.

Chỉ là, Hàn Vũ tự nhận không có nhiều tâm lực như vậy để kinh doanh, hoặc là….. Cậu có thể kéo Quý Ly và đàn chị của Quý Ly vào, dùng hình thức đầu tư tài chính và kỹ thuật để làm, xem nhiệt tình yêu thương trong gần một năm nay của đàn chị Quý Ly đối với cái ngành này, hẳn là sẽ cảm thấy hứng thú.

Trong lúc Tả Duy Đường làm bữa sáng, mấy suy nghĩ thượng vàng hạ cám của Hàn Vũ cũng thông suốt, quy hoạch đại khái phương hướng cho tiệm dược thiện và sản phẩm dưỡng da, sau đó thừa dịp ăn sáng, nói ra ý nghĩ của mình, để Tả Duy Đường tham khảo cho cậu.

Tuy không cùng ngành, nhưng bản chất đều tương đương, vẫn có thể học tập được một chút, đồng thời cũng thỉnh giáo y phương pháp trừng trị cái người giật dây kia.

Được Tả Duy Đường chỉ điểm ở các phương diện, suy nghĩ của Hàn Vũ càng thêm rõ ràng thấu đáo, đầu tiên toàn quyền giao công tác trừng trị kẻ giật dây cho Tả Duy Đường hiển nhiên càng am hiểu làm mấy chuyện này hơn mình.

Tả Duy Đường bất đắc dĩ nhìn cậu, rồi vẫn gật đầu nói được, thật ra, y vốn chuẩn bị chờ giải quyết xong Tưởng Tục và Mạc Thiếu Phong, sẽ đi xử lý cái tên giật dây không có mắt kia, giả vờ khó xử, chẳng qua là muốn kiếm chút phúc lợi cho mình.

Hàn Vũ không có nhìn ra âm mưu trong đó, tự nhận mình chiếm tiện nghi, vui vẻ vùi đầu trong phòng sách tiếp tục vạch kế hoạch, liên tiếp hơn mười ngày, rốt cuộc một tuần trước kì nghỉ tết đã chuẩn bị xong quy hoạch tương lai, thuận đường cũng lập ra kế hoạch cho cái vị giật dây kia, sau đó vào một buổi sáng, ngồi xe Tả Duy Đường tới tiệm, triệu tập Quý Ly và các nhân vật nòng cốt trong tiệm lại.

Trước tiên giản lược nói qua ý của mình, phát hai phần kế hoạch cho mọi người xem.

Quản lý nhìn thấy cuối bản kế hoạch nhắc tới ý tưởng mở tiệm thứ hai, mắt không khỏi sáng lên, nhưng nghĩ lại, cửa hàng này cứu không sống, cho dù đưa anh ta tiệm thứ hai, cũng chỉ là trốn tránh hiện thực, chứ không phải chứng minh năng lực của mình.

Vì vậy mặt mày không khỏi ảm đạm, nghĩ nghĩ, vẫn là kiên định và tràn ngập ý chí chiến đấu tỏ vẻ với Hàn Vũ, trước cứ cứu sống tiệm này đã rồi nói, cho dù mở tiệm thứ hai, cũng chỉ có thể làm cửa tiệm này tốt rồi, mới đi mở chi nhánh.

Hàn Vũ nghe, gật đầu khen ngợi, mở cửa tiệm thứ hai là cách làm bất đắc dĩ cuối cùng, thật ra tiệm thứ hai, nói là đổi địa điểm mở lại tiệm này càng đúng hơn, dù sao tiệm thứ hai chân chính, lấy nhân lực và tinh lực hiện tại của cậu, căn bản không làm được.

Mấy người ngồi cùng nhau khích lệ cổ vũ nhau một phen, bắt đầu chọn trong bản kế hoạch về các loại hoạt động có thể làm hiện tại và kế hoạch buôn bán trong tiệm, thảo luận tính khả thi.

Đợi khi thảo luận xong một phần việc của tiệm dược thiện, Hàn Vũ lại cầm kế hoạch sản phẩm dưỡng da đông y cho mọi người xem, quản lý và đầu bếp Vương cũng được phát một phần, dựa theo quy tắc dĩ vãng, phần việc này theo lý sẽ không phải chuyện của bọn, nhưng hôm nay Hàn Vũ vẫn để bọn họ lại cùng nhau tham dự thảo luận về sản phảm dưỡng da.

Kết quả vừa nhìn bản kế hoạch mới biết, Hàn Vũ chuẩn bị tiến thêm một bước nữa.

Trong bản kế hoạch, Hàn Vũ chuẩn bị thành lập một công ty kết hợp khoa học kỹ thuật, nghiên cứu tư nhân, sản xuất buôn bán sản phẩm dưỡng da đông y, mọi người đọc, đều cảm thấy Hàn Vũ muốn làm quy mô hơi lớn rồi, giai đoạn hiện tại áp dụng cơ bản là vô vọng.

Nhưng được Hàn Vũ giải thích, mới hiểu được, giai đoạn hiện tại có hình thức kinh doanh của giai đoạn hiện tại, trên bản kế hoạch nhắc tới là quy mô cuối cùng bọn họ theo đuổi.

Sở dĩ Hàn Vũ giữ đầu bếp Vương và quản lý lại, là muốn để hai người này nhập cổ phần, tuy phần trăm chia cho bọn họ nắm giữ sẽ không nhiều, nhưng ít nhiều vẫn chia chút lãi, nếu về sau có thể đạt tới quy mô trong bản kế hoạch của Hàn Vũ, theo lý phần chia được cũng sẽ không quá khó coi.

Thật ra cũng có vài phần ý tứ cảm ơn mấy người không vỗ mông chạy lấy người khi trong tiệm tiêu điều.

Hình thức đầu tư cũng tương đối đa dạng, bên Hàn Vũ khẳng định đầu tư bằng tài chính và kỹ thuật chủ yếu, Quý Ly và đàn chị của Quý Ly đầu tư bằng tài chính và kỹ thật quản lý tiêu thụ, đầu bếp Vương và quản lý tự nhiên đều là đầu tư tài chính.

Sau khi nhập cổ phần, lại căn cứ vốn của công ty cẩn thận chia phần trăm, sau đó tập trung tài chính, thu mua thiết bị liên quan cùng nhà xưởng công nhân, đợi năm sau Hàn Vũ xin đăng kí nhãn hiệu xong, lại tới các bộ ngành liên quan xin các loại chứng nhận, cơ bản có thể chính thức khởi công.

Mọi người thấy Hàn Vũ nói chuyện đâu ra đó chắc chắn, tự biết cậu đã sớm làm kế hoạch toàn diện nhất, chỉ đợi ý kiến của mọi người.

Quý Ly và đàn chị của Quý Ly đều một hơi đáp ứng, tài chính trong tay hai người trong thời gian gần một năm này, cũng tích lũy được một khoản không lớn không nhỏ, không tính là nhiều, nhưng tại bước khởi đầu của hạng mục này, vậy đã đủ rồi.

Đầu bếp Vương nghĩ nghĩ, bấm bụng bỏ một phần vào, quản lý lại tương đối khôn khéo, chớp mắt hỏi mình ra tiền, không quản lý, nhưng có thể thường thường giám sát hướng đi của hạng mục này không, sau khi được đáp án khẳng định, cũng đầu tư vào.

Cuối cùng mọi người không khỏi kêu tiếng chúc mừng, khiến vào khách hàng lẻ tẻ trong tiệm liên tục ghé mắt đến.

Vừa thông qua một hội nghị nhỏ nửa chính thức, vào một buổi sáng mùa đông ánh mặt trời không quá gắt, ngồi một góc tiệm dược thiện họp xong rồi, khi Hàn Vũ đứng dậy duỗi lưng, chạm mặt với một chàng trai ngồi chéo góc với cậu.

Đồng thời, một nhân viên trong tiệm thấy bên này đã thảo luận xong, cũng nhạy bén chạy lại đây, chỉ chỉ chàng trai ngồi góc bên đó, nói, “Ông chủ, người kia tìm cậu, sáng sớm đã tới, tôi thấy các cậu đang thương lượng công việc, nên không để anh ta tới đây.”

Hàn Vũ gật gật đầu, lại liếc qua bên kia một cái, hô với bọn Quý Ly, “Tôi đi một chút rồi trở lại.”

Đi qua, kéo ghế dựa đối diện người kia, ngồi xuống, nhìn đối phương.

“Xin chào.” Đối phương không được tự nhiên một chút, rồi lại đột nhiên hào phóng tươi cười, vươn tay với Hàn Vũ, “Tôi là Nick, vẫn không có cơ hội hỏi tên cậu.”

“Hàn Vũ.” Hàn Vũ cúi đầu nhìn nhìn bàn tay cậu ta đưa tới, nhẹ nhàng vươn tay chạm một chút, rụt về, “Có chuyện gì không?”

“Ừm, có chút chuyện……” Nick vẫn cười như trước, ý nụ cười còn mang theo chua sót, “Cậu có thể để Tả thiếu gặp tôi một lần không?”

Hàn Vũ nhìn cậu ta, chuyển tầm mắt đến mặt bàn trước mặt, “Tại sao?”

“A?” Nick sửng sốt, lập tức phản ứng lại, “Bởi vì hiện tại tôi muốn gặp Tả thiếu chính là khó càng thêm khó.”

“Tôi đang hỏi tại sao anh lại tới chỗ tôi mà cầu xin, tôi chỉ là một….. ‘anh bạn nhỏ’.” Hàn Vũ nhanh chóng nhìn cậu ta một cái, có chút bỡn cợt.

Nick hoàn toàn không dự đoán được Hàn Vũ sẽ nhắc tới chuyện này, tới khi hiểu được, ý cười trên mặt càng thêm chua sót, “Lúc trước là tôi tự mình huênh hoang rồi, cho rằng mình nhìn thấy hết, ai biết sẽ có ngày nhìn sai. Lúc đó tôi nhiều lần nói những lời kia, thật ra……” Thật ra là tốt bụng nhắc nhở.

Chỉ là hiện tại cậu ta không nói ra được lời này, hơn nữa mấy ngày nay mỗi lần đến chặn đường Tả Duy Đường, đều có thể nhìn thấy bộ dạng y cẩn thận vào tiệm đóng gói đồ ăn mang về nhà, hơn nửa ngày hôm qua thấy y che chở cái cậu Hàn Vũ đối diện này, cậu ta biết lúc trước mình nhắc nhở thật sự là trò cười, cho nên, hiện tại cậu ta càng không thể nói nên lời lý do lúc đó.

“Quên đi, là tôi nhiều chuyện tự cho là đúng, hiện tại nói mấy cái đó cũng không có ý nghĩa.” Nick cười cười tự giễu, “Hiện tại tôi chỉ muốn gặp Tả thiếu một lần, Mạc Mạc thật ra chỉ là một đứa nhóc bị người ta cưng chiều đến ngốc rồi, cứ luôn sống trong thế giới của mình, lại nói tiếp, coi như là kẻ đáng giận tất có chỗ đáng thương. Về phần Tưởng Tục kia, vốn chính là một kẻ thối nát, tùy tiện Tả thiếu xử lý, nhưng xin y hãy buông tha Mạc Mạc một phen.”

Nick nhìn ra chính mình nếu không nói rõ lý do Hàn Vũ cơ bản sẽ không động đậy, liền cười khổ giải thích ý đồ mình đến đây.

Hàn Vũ giương mắt nghiêm túc nhìn thật kỹ đối phương, “Tả Duy Đường chỉ nói đào một cái hố chỉnh anh ta một trận, theo lý thuyết, sau khi bị giáo huấn, Tả Duy Đường sẽ không quản nữa, tại sao lại còn nói thả cho anh ta một con ngựa?”

Nick thấy Hàn Vũ thế này, ý cười chua sót không khỏi sâu thêm, “Cho nên tôi nói rồi, đó chính là một đứa ngốc, Tả thiếu làm tới mức này, nó còn cho rằng Tả thiếu muốn…. Kết quả cậu ta chạy tới công ty Tả thiếu chặn người, bị Tả thiếu đánh hôn mê, hiện tại không biết đem đi đâu?”

“Cái gì?” Hàn Vũ thật kinh ngạc, sao lại tiến hóa thành án bắt cóc?

Nick nhìn phản ứng quá khích của Hàn Vũ, chỉ có thể gật đầu khẳng định với cậu, Hàn Vũ lập tức lấy điện thoại ra gọi Tả Duy Đường.

“Nè! Anh bắt cóc Mạc Thiếu Phong?” Điện thoại vừa thông, Hàn Vũ không cho đối phương cơ hội phản ứng, lập tức hỏi.

“Em nghe ai nói?” Đầu kia điện thoại cũng lập tức phản ứng lại, chỉ là giọng điệu căng thẳng rõ rệt, có chút mùi vị nguy hiểm bên trong.

“Anh mặc kệ là ai nói, anh trả lời trước, đem người đi đâu rồi? Anh đang làm chuyện trái pháp luật đó anh có biết không?” Hàn Vũ hơi nóng nảy.

“Không có.” Tả Duy Đường bên kia quả quyết nói, “Anh không bắt cóc cậu ta, chỉ đưa cậu ta đi rìa khu Tây Tạng ‘du lịch’, lại tìm bạn đồng hành cho cậu ta, có lẽ phải chơi hơn nửa năm.”

Hàn Vũ không còn gì để nói, cái này thật ra là để đối phương đi chịu khổ, còn tìm người giám thị đúng không?

“Có phải Nick tới tìm em không?” Tả Duy Đường nghe bên này thật lâu không có phản ứng, không khỏi đặt câu hỏi.

Hàn Vũ ừ một tiếng, lập tức khiến Tả Duy Đường nổi trận lôi đình rống giận, “Đưa điện thoại cho cậu ta!”

Hàn Vũ không rõ lắm, nhưng Tả Duy Đường bên kia tức giận, vẫn là đưa cái điện thoại Tiểu Phá của mình cho Nick.

Nick vội vàng đón lấy, dán lỗ tai vào nghe, không được vài giây sắc mặt xám trắng, run run rẩy rẩy liếc Hàn Vũ một cái, nhẹ giọng đáp, “Tả thiếu, anh gặp tôi sớm một chút, tôi sẽ không tới quấy rầy cậu ấy. Xin anh nói cho tôi biết, anh đưa Mạc Mạc tới đâu rồi.”

Bên kia điện thoại lại nói gì đó, khiến sắc mặt Nick càng thêm trắng bệch, ngay cả chút huyết sắc cuối cùng cũng biến mất khỏi hai gò má, nhưng vẫn cứng rắn chống đỡ nghe hết lời bên kia nói, cuối cùng mới run môi nói, “Tôi hiểu rồi, Tả thiếu, hy vọng anh nói được làm được.”

Sau đó đưa điện thoại trả lại cho Hàn Vũ, đứng lên, cúi đầu nhìn vào mắt Hàn Vũ, trong mắt có vài thứ mơ hồ không rõ, “Cậu….. Thật may mắn, cám ơn cậu.”

Nói xong, rời khỏi tiệm dược thiện, biến mất trong dòng người, Hàn Vũ chả hiểu ra sao đem điện thoại dán vào tai, “Anh nói với anh ta cái gì? Sao anh ta thất hồn lạc phách vậy.”

“Nói em tốt.” Giọng Tả Duy Đường hòa hoãn lại.

Hàn Vũ xí một tiếng, cúp điện thoại, nụ cười trên mặt muốn giấu cũng không giấu được.

Một đám người trong cửa hàng nhìn nụ cười trên mặt Hàn Vũ, không hiểu sao cũng cùng cười theo.

Bọn họ từ bản kế hoạch của Hàn Vũ tìm được phương hướng và động lực mới, không khỏi cùng quét sạch nản lòng và ủ rũ trong một tháng trước, xốc lại tinh thần, thề phải làm cho chu toàn một đợt buôn bán cuối cùng trước năm mới và công tác chuẩn bị vững vững chắc chắc.

Ba ngày trước Tết âm lịch, mọi người làm xong đủ loại công tác, rốt cuộc từ chỗ Hàn Vũ chiếm được tin tức toàn bộ nhân viên nghỉ ngơi nửa tháng, đều vui mừng, đồng thời cũng hưng phấn chờ mong, chỉ chờ sang năm có thể phát huy bản lĩnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio