“Anh tới trước cổng chưa?” Hàn Vũ vừa dùng vai kẹp điện thoại nói chuyện, vừa ôm sách trước mặt bỏ vào trong hộp, “Vậy được, anh đợi một lát, em bảo bọn họ giúp em dọn đồ xuống.”
Cúp điện thoại, Hàn Vũ dùng chân đá đá An Húc Dương vẫn đang cùng Quý Ly tình chàng ý thiếp, lại kêu một tiếng với Kỳ Lân và Nguyên Lãng, “Nhanh lên! Các cu li, dọn đồ xuống dưới cho tôi, tài xế còn đang chờ dưới lầu đó!”
An Húc Dương “ai” một tiếng, nhanh nhẹn cúp điện thoại, tuy rằng bà xã quan trọng, nhưng nếu không có người anh em Hàn Vũ, đừng nói bà xã, có lẽ ngay cả miếng thịt gần trăm cân trên người mình cũng giữ không nổi.
Anh ta tiến đến, ôm lấy thùng giấy chứa đầy sách, tiên phong đi trước.
Kỳ Lân Nguyên Lãng cũng đều giúp cầm vài thứ, mấy người góp chút sức, đồ đạc Hàn Vũ thu dọng xong từ sáng sớm được cầm đi gần hết.
“Tiểu Ngũ, tuy trong lúc thực tập trường không cho ở lại ktx, nhưng cậu cũng không cần dọn sạch toàn bộ nha! Cậu xem xem đầu giường mình kia, chỉ còn thừa lại một cái ga giường, đừng nói trong lúc thực tập cậu cũng không tính trở lại chứ?” Nguyên Lãng xách đồ, nghiêng đầu nhìn Hàn Vũ.
Hàn Vũ hì hì cười ngố hai tiếng, không cần nói, cậu có ý này đấy.
“Tôi thấy bạn cùng lớp cậu đều ca ngợi cậu có tinh thần hy sinh, tặng hết công tác tốt cho bọn họ, bản thân thì vơ lấy công việc không có tiền đồ nhất, thật sự đều nhìn lầm cậu hết rồi! Cậu chỉ nhìn trúng chỗ kia cách nhà anh Tả gần nhất, tiện cho cậu chạy về!” Kỳ Lân cũng trêu chọc tiếp lời.
Hàn Vũ tiếp tục cười ngố, lời Kỳ Lân nói chỉ đúng một nửa, cậu muốn công tác đó, nếu nhìn ở góc độ công việc mong đợi, quả thật không có tiền đồ phát triển, nhưng nếu để học tiếp lên, vẫn cực kì có lợi.
Dù sao, cậu cũng không cần mượn công tác thực tập này bám víu giáo sư y sĩ gì đó, bất luận là Kinh Vĩ Quốc và Ngụy Quốc Thủ, hay là bên Mạc Phàm, hậu trường dành cho cậu đã đủ mạnh, cái cậu cần chẳng qua là càng nhiều thời gian tự do và công tác thực tập nhàn rỗi, như vậy cậu mới có thể một lòng một dạ ôn tập đọc sách, chuẩn bị cho cuộc thi.
Mà công tác hiện tại, tuy tiền đồ phát triển không tốt, nhưng tương ứng, cũng sẽ không chiếm quá nhiều thời gian và sức lực của cậu, với cậu mà nói, đây mới là điểm tốt chân chính!
Khi nói chuyện, bốn người đã tới cổng trường, nhìn chiếc xe màu đen đỗ ở chỗ cũ, ba người không khỏi cùng nhau chớp mắt ra hiệu một phen.
Thấy bốn người ôm một đống đồ đi tới, Tả Duy Đường xuống xe, giúp bọn họ mở cốp sau, đặt thùng sách phía sau, nhét thêm túi hành lý nhỏ vào, mấy thứ đồ khác không nhét vào được nữa thì bỏ lên băng ghế sau.
Hàn Vũ vỗ vỗ tay, cho ba người cùng phòng một người một chưởng, “Được rồi! Cám ơn mấy anh em! Đúng rồi, lão đại anh đã tìm được chỗ ở chưa? Có muốn tôi để ý cho anh không?”
Trong bốn người này, trừ An Húc Dương ra, trong lúc thực tập cơ bản đều quay về ổ nhà mình.
An Húc Dương nhếch miệng cười cười, đỉnh đạc phẩy tay với Hàn Vũ, “Không cần, chỗ bọn anh có ktx tập thể, anh qua đó chen chút một khoảng thời gian, nếu không quen lại nói sau!”
Hàn Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười hiện tại của An Húc Dương, tự dưng nhớ tới hai tuần trước anh ta bị hại thảm, không khỏi cảm thán, khuyết điểm lớn nhất của An Húc Dương đại khái chính là dây thần kinh tương đối thô, rất nhiều chuyện không thể suy nghĩ tỉ mỉ, nhưng ưu điểm lớn nhất cũng là thần kinh thô, chuyện có bực bội, đã qua thì cho qua, anh ta vẫn là An Húc Dương trước đó.
Năm người đứng trước xe hàn huyên vài câu, hẹn về sau thường xuyên tới tiệm Hàn Vũ tụ tập, sau đó đều tản đi, Hàn Vũ cũng theo sau Tả Duy Đường chui vào xe, chỉ là vừa xoay người, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt thù hận không chớp lấy một cái trừng mình.
Hàn Vũ sửng sốt, ngược lại chậm rãi đứng thẳng người, nhìn lại.
Chỉ thấy Hàn Dĩnh đang ôm một đống đồ đứng ở cổng trường, bên cạnh là anh họ cô ả, ả thấy Hàn Vũ nhìn lại, không khỏi lộ ra nụ cười thâm ý với cậu, xoay người đi với anh họ mình.
Hàn Vũ nhìn theo bóng đối phương đi xa, xoa cằm trầm tư, nụ cười vừa rồi, hình như rất….. rất sao đó, Hàn Vũ nhất thời không nói rõ được là cảm giác gì.
“Lên xe, về thôi! Đứng ngốc cái gì!” Tả Duy Đường ngồi trong xe thấy Hàn Vũ còn chưa lên xe, nhấn còi giục cậu.
Hàn Vũ bị còi xe dọa hồi phục tinh thần, vỗ vỗ trán, ném việc này ra sau đầu, chui vào xe, ngồi vào ghế phó ái.
“Khi nào đi làm?” Tả Duy Đường ngó cậu một cái, ý bảo cậu gài dây an toàn vào.
(gốc là 去报道: đi đưa tin, nghĩa là tới trình diện)
Hàn Vũ vừa thắt dây an toàn vừa trả lời, “Ngày mốt.”
Tả Duy Đường gật đầu, khởi động xe.
Hai người trực tiếp lái xe về nhà, lúc lên lầu, chút đồ kia dọn tới dọn lui hai lần thang mới dọn xong, về đến nhà, Hàn Vũ một mình ngồi xổm thu dọn, lấy hết quần áo ra, đặt từng món vào tủ quần áo, dọn quần áo xong, lại xoay người vào phòng sách, chuẩn bị sửa soạn là sách vở.
Kết quả vừa tới cửa phòng sách, đã thấy Tả Duy Đường đang khoanh tay đứng trước giá sách, thùng sách dưới chân y đã trống không.
Hàn Vũ theo mắt y nhìn qua, phát hiện sách của mình đã được phân loại đặt lên giá, còn được xếp cực chỉnh tề, cậu cười cười đi tới phía sau Tả Duy Đường, vươn tay vòng lấy eo y, ngẩng mặt nhìn y, “Anh đang nhìn gì vậy? Nhìn thành quả lao động của mình?”
Tả Duy Đường đưa tay vòng qua vai cậu, nhỏ giọng nói, “Anh chỉ đang nghĩ, giá sách này rốt cuộc cũng được nhét đầy, căn nhà này…… cuối cùng không còn trống trải nữa rồi!”
Hàn Vũ hơi giật mình, lập tức phản ứng được y đang nói cái gì, nụ cười bên miệng càng sáng lạn, “Anh đang ám chỉ em cái gì?”
Tả Duy Đường cúi đầu nhìn cậu, “Em nói xem?”
Hàn Vũ cười lắc đầu, “Không phải anh đang đắc ý hiện tại cơ bản em ở nhà cả năm à! Ba bữa cơm của anh sẽ không thiếu, anh…… hừ hừ….. cũng không cần nín nhịn nữa, đúng không?”
Tả Duy Đường nhíu mày, không đáp.
Hàn Vũ cười cười đột nhiên nhớ ra thân phận sinh viên quốc phòng hiện tại của mình lại ngẩn ra, sau đó nhìn Tả Duy Đường, “Aizz, anh nói xem, nếu sau này em đi bộ đội, không phải anh vẫn sẽ một mình tiếp tục cô đơn lẻ loi trong phòng trống?”
Tả Duy Đường nghe cậu hỏi thế, cũng ngẩn ra, nhưng không tới ba giây nhanh chóng phản ứng lại, “Thiếu chút nữa bị em lừa rồi, em chỉ là dự bị quốc phòng, từ lúc nào tới phiên em chạy theo quân đồn trú, chỉ riêng cái thân thể của em thôi, tới đó cũng chỉ hao phí đồ ăn của người ta!”
Hàn Vũ bị Tả Duy Đường nói ngốc luôn, có nên may mắn cậu không phải nghe câu này từ chỉ huy?
(chém, gốc là 感情他不需要听从指挥和分配? không liên quan lắm)
Thấy vẻ mặt này của Hàn Vũ, Tả Duy Đường biết ngay trong đầu cậu suy nghĩ cái gì, thở dài, xoa xoa đầu cậu nói, “Em đọc sách suốt, ngay cả mình muốn đi con đường nào cũng không rõ ràng, cả ngày đều bận rộn cái gì chứ?”
“Sinh viên quốc phòng hiện tại phần lớn là để làm quân dự bị, trong trường quân đội bây giờ, ngành nào nghề nào cũng có nhân tài chuyên nghiệp ở đó, em cho rằng tụi em có thể xuất sắc nổi trội hơn bọn họ à? Anh thấy trong một đám tụi em, trừ vài cá nhân được bên trên nhìn trúng, nhất định sẽ được mang đi, những người khác vẫn nên tiếp tục thi lên đi! Chuyên ngành này của bọn em, không học mười năm tám năm, đến chỗ nào cũng không có ngày đứng đầu.” Nói xong, còn rất nghiêm túc thở dài thay Hàn Vũ.
Hàn Vũ bị y làm nghẹn, lập tức hiểu rõ quả thật mình nghĩ quá đương nhiên rồi, nhưng nghe y trêu chọc cùng với ánh mắt khiêu khích kia, trong lòng không khỏi hơi tức, cậu thuận tay muốn kẹp Tả Duy Đường một phen, lại bị trở tay đàn áp.
“Ừ, em không có ngày đừng đầu, anh đợi tới già có lẽ cũng không đợi được em có tiền đồ, nếu không thì anh tự đi mà trải nghiệm đi, em mang theo tiền em kiếm được đi tìm thằng nhóc nào trẻ hơn!” Hàn Vũ tránh không ra, ngoài miệng không khỏi dùng lời nói gai góc đâm chọt Tả Duy Đường.
(lại nữa =))))))
Tả Duy Đường trúng một kích, tuy biết cậu cố ý chọc giận mình, nhưng không thể phủ nhận, nghe cậu nói chữ “già” với “thằng nhóc trẻ hơn”, ngọn lửa trong lòng vẫn bốc lên từng cơn.
Tay trái y giữ chặt bàn tay muốn làm chuyện xấu của Hàn Vũ, cúi đầu nhìn vẻ mặt giận dỗi của cậu, cơn tức trong lòng không có chỗ xả, tỏa ra chung quanh, nhưng….. Tả Duy Đường nhìn chằm chằm ánh mắt đang nhìn mình không chớp lấy một cái của Hàn Vũ, cuối cùng vẫn khẽ thở dài một hơi, con cừu ngẫu nhiên cũng muốn cáu kỉnh mà, y vươn tay bẹo mặt Hàn Vũ, nhẹ giọng nói, “Được rồi, anh nói sai rồi, đừng quậy.”
Hàn Vũ vốn đang nghẹn một cục tức, chỉ chờ Tả Duy Đường đâm chọt thêm một câu sẽ chuẩn bị bộc phát cả ra, nhưng không nghĩ tới đợi nửa ngày, lại bị một cục bông chặn lại, khiến cơn tức trong lòng cậu từng chút tiêu tan sạch sẽ một cách khó hiểu, đồng thời, trong lòng cũng hơi thẹn thùng.
Thật sự là những ngày thư thái quá nhiều, người càng sống càng thụt lùi, chỉ vì một câu nói lại nghiêm túc hẳn lên, chẳng qua…… Hàn Vũ ngó ngó Tả Duy Đường, trong lòng thầm vênh váo, con dã thú này cũng có lúc thỏa hiệp trước.
Hai người vì lần xung đột không lớn không nhỏ này, đều tự cảm thấy nhìn được một thứ gì khác trên người đối phương, trái lại không thấy đây là xung đột, mà cho rằng là cơ hội để mình thấy được một mặt khác của đối phương.
Sau đó trong lòng hai người đều không hẹn mà cùng tự tính toán, cứ cảm thấy, chuyện thế này xảy ra vài ba lần hình như cũng không có gì quá đáng.
Kết quả lúc ăn cơm tối, đôi bên đều cố ý tìm ngược với đối phương, kết quả bởi vì quá mức tận lực và kỹ xảo vụng về ngược lại cả hai đều cười dài.
“Được rồi, được rồi, anh xem cả một bàn đồ ăn làm cho chúng ta này, người không biết còn tưởng rằng bị châu chấu đánh chiếm đấy!” Hàn Vũ gập bụng ngồi cười trên ghế.
Tả Duy Đường lại hơi buồn bực sờ cằm nghĩ làm sai chỗ nào rồi.
Hàn Vũ vươn tay đâm Tả Duy Đường, “Đừng nghĩ nữa, đi rửa chén, đi rửa chén.”
Tả Duy Đường đứng lên, nhìn một đống hỗn loạn trên bàn, đầu đau một trận, chẳng qua vẫn chịu khó xắn tay áo bắt đầu dọn bàn, vừa dọn vừa bảo Hàn Vũ đứng lên vào phòng tắm rửa, đừng ngồi đây cười ngố.
Hàn Vũ tiếp tục cười ngố gật đầu vào phòng tắm, đợi khi dòng nước ấm áp đổ xuống, Hàn Vũ mới thoáng ngừng ý cười, Tả Duy Đường trải qua nhiều chuyện, mới ba mươi tuổi, đầu óc tâm tư sớm đã thành thục đến nát nhừ.
(chỗ này, không biết có phải chơi chữ không, chữ ‘thành thục’ (trưởng thành, chín chắn) với ‘chín’ của thức ăn chín là dùng cùng chữ, mà đồ ăn nấu chín quá sẽ nhừ, nên ý chỗ này là bảo anh Tả quá thành thục rồi)
Mà chính cậu, cũng là một tồn tại kì lạ xác ngoài không tương ứng với tâm tư, nói thế nào, tuổi tác tâm lý đã cỡ đó rồi, hai người cũng không còn tâm tình thanh niên, học dáng vẻ thanh niên người ta thật sự chỉ ra hiệu quả vẽ hổ thành chó, khó trách hai người đều nhìn nhau không nổi muốn cười dài.
Chờ Hàn Vũ tắm xong đi ra, đống lộn xộn trên bàn đã biến mất, mặt Hàn Vũ treo lên nụ cười mở tủ ngoài ban công lấy chút trà hoa cỏ, thong dong đi vào bếp.
Cậu lấy ấm trà trên tủ bát, bỏ hoa cả vào, rót một bình nước nóng, sau đó ôm ấm trà đứng bên cạnh nhìn Tả Duy Đường rửa sạch đống chén bát bọn họ mới vừa đùa giỡn khi nãy.
Tả Duy Đường ngẩng đầu nhìn cậu một cái, vươn tay đầy bọt xà phòng ngoắc ngoắc cậu, “Lại đây.”
“Làm gì?” Hàn Vũ dán qua.
“Hôn em.” Tiếng nói vừa dứt, môi Tả Duy Đường đã đưa tới, khi trong miệng đều là hơi khiến mình an tâm của đối phương, không khỏi thầm cảm thán, cái cảm giác này vẫn tốt nhất.
……
Đợi tới ngày Hàn Vũ tới chỗ thực tập trình diện, Tả Duy Đường cũng dậy từ sớm, muốn lái xe đưa Hàn Vũ đi, sau đó mới chạy vòng qua công ty đi làm, Hàn Vũ không nói gì nhìn y nửa ngày, khuyên y không cần đi, mình cũng đâu phải con nít, chẳng lẽ chút đường này còn lo cậu lạc mất à.
Nhưng một câu “Đi xem đường, về sau tiện đón em.” của Tả Duy Đường chặn chết toàn bộ mấy câu sau đó của Hàn Vũ, người đàn ông của cậu tri kỷ thế này, sao cậu lại không cho y cơ hội thể hiện chứ.
Tới nơi thực tập, tìm thầy báo tên, nộp hết toàn bộ hồ sơ của mình lên, Hàn Vũ mới chính thức nhận ra, chỗ thực tập của mình quả thật rất hẻo lánh, cả một buổi sáng rồi, so với đủ loại khoa tây y dưới lầu, bệnh nhân tới khoa chỉnh hình trung y của bọn họ không phải bên tây y đề cử tới đây, thì chính là một vài người bị phong thấp mãn tính muốn điều dưỡng, còn có một vài người là quẹo nhầm khoa.
Bác sĩ già hướng dẫn Hàn Vũ tính tình không tệ, lúc không có ai luôn ôm một cái ấm tử sa, bên trong đều là lá trà ngon, lúc hết nước, cơ bản cũng không để Hàn Vũ ra tay, đều tự mình hí hửng chạy đi thêm nước.
Hàn Vũ muốn hiến ân cần còn bị bác sĩ già đẩy ra, “Người phải vận động nhiều, thầy ngồi cả ngày, cũng chỉ có rót nước trà mới đi hai bước, em muốn cướp việc này của thầy, một ngày thầy đều không cần động đậy, sớm muộn cũng lão hóa!”
Hàn Vũ cười đáp lời, tuy đối phương không chủ động muốn cậu làm gì, người đến khám bệnh cũng ít, cơ hội có thể mượn ví dụ thực tế dạy Hàn Vũ càng không nhiều, Hàn Vũ cứ cảm thấy mình mới tới, không làm chút chuyện mà vẫn luôn ngồi không, càng thêm phát ngốc.
Vì thế nên tự mình tìm việc, dù sao cũng phải cho người ta chút ấn tượng tốt trong mấy ngày đầu. Về sau chuyển qua khoa khác, nhận xét của bên này cũng tốt một chút, Hàn Vũ chỉ cần nghĩ đến tiếp theo mình đều phải dạo một vòng qua tất cả các khoa bệnh viện này có như khoa nhi trung y, phụ khoa trung y, v.v.., không hiểu sao lại cảm thấy áp lực.
Tuy rằng dưới sự dạy dỗ của Kinh Vĩ Quốc và Ngụy Quốc Thủ, tri thức trong SGK cậu nắm giữ rất tốt, nhưng dù sao đó cũng là thứ chết, chân chính thực tập, cậu mới biết trong lòng mình có bao nhiêu kinh sợ, dù sao, cậu sờ tới đã không đơn giản chỉ là vài bệnh án bày trong sách vợ, mà là một sinh mệnh sống sờ sờ, là thứ cần phải chịu trách nhiệm.
Bác sĩ già dẫn dắt Hàn Vũ liếc mắt một cái là nhìn ra ân cần và sợ hãi của Hàn Vũ, vẫn không nói gì như trước, mỗi ngày bưng ấm trà của mình, có bệnh nhân thì khám bệnh, lúc không có bệnh nhân, vẫn luôn tự vui vẻ xoay tới xoay lui trong phòng mình.
Hàn Vũ trông bộ dạng đối phương, trong lòng hơi buồn bực, tự cảm thấy mình cũng coi như thông minh, nhất là so với hai sinh viên cùng khó tới thực tập chung, cậu tự nhận mình làm rất nhiều, nhưng vị bác sĩ này dường như cũng không để ai trong lòng, đối với cậu và hai người khác không có gì khác biệt.
Dưới áp lực khó hiểu, lại đụng phải thái độ nhàn nhã của bác sĩ già, cảm giác sợ sệt của Hàn Vũ ngược lại chậm rãi tan mất, mặc kệ tốt hay không, thật ra trừ chính bạn và người quan tâm đến bạn, những người khác sẽ không để ý.
Nhìn thấu được những thứ này, Hàn Vũ rút lại ân cần và sợ hãi của mình, nên làm cậu đều sẽ làm, nên sắp xếp lại hồ sơ cho bác sĩ già cậu vẫn sẽ sắp xếp lại, nên quét dọn văn phòng cho bác sĩ già, cậu cũng vẫn quét dọn như trước, chỉ rút lại phần tâm lý thiệt hơn kia, hết thảy trở nên càng thêm đương nhiên.
Thẳng tới một tháng sau, lúc Hàn Vũ và hai sinh viên kia chuyển sang một khoa khác, bác sĩ già hiếm khi hàm ý sâu xa nói một đoạn dài với ba người, “Trung y khám bệnh, bác sĩ cần nhất vẫn là cái tâm, mặc kệ tình huống gì, các em nhớ rõ cái tâm cứu người chữa bệnh là được rồi. Các em giữ vững cái tâm của mình, những thứ khác, đều sẽ từng chút từng chút tụ tập trên người các em, các em đừng không tin tưởng.”
Ba người cung kính khách sáo tỏ vẻ cảm kích và tâng bốc lời dạy bảo của bác sĩ già một phen, lúc xoay người cầm bản đánh giá bác sĩ già cho đến khoa khác báo cáo, Hàn Vũ nhìn bảng thành tích bên trên, đột nhiên hiểu được lời bác sĩ già vừa nói.
Cậu bật cười gấp bản đánh giá lại, không khỏi cảm thấy bác sĩ già này thật đúng là người thú vị, đã học thành cao nhân trên cao, lại tới chỉ bảo đám oắt con.
Thực tập một tháng, rốt cuộc Hàn Vũ cảm thấy mình đã đi trên quỹ đạo, trừ ứng phó đủ loại công việc trong lúc thực tập, đủ chuyện về cuộc sống và học tập cũng một lần nữa trở về trong tầm tay cậu.
Buổi chiều khi Tả Duy Đường tới đón cậu về, Hàn Vũ cười kể cho y trải nghiệm một tháng của mình, thậm chí mấy lời bác sĩ già nói với mình hồi sáng, hai người nói nói cười cười về tới trước cửa nhà, lại bị Kinh Vĩ Quốc chờ ở đó dọa sợ.
“Sư huynh, sao anh lại tới đây?” Hàn Vũ thu lại nụ cười, khó hiểu chào đón.
Trên mặt Kinh Vĩ Quốc đầy tức giận nhìn nhìn Hàn Vũ, rồi lại cực kì phẫn nộ trừng Tả Duy Đường, nghiến răng nghiến lợi, “Mở cửa, vào trong nói!”
Hàn Vũ và Tả Duy Đường nhìn nhau một cái, đều nhìn ra khó hiểu trong mắt đối phương, tuy là khó hiểu, nhưng hai người thấy Kinh Vĩ Quốc như vậy chỉ biết nhất định xảy ra chuyện, nếu không sẽ không có sắc mặt này.
Hai người nhanh chóng mở cửa, mời Kinh Vĩ Quốc vào trong, ba người đổi dép lê bước vào trong, tới phòng khách, Hàn Vũ để Kinh Vĩ Quốc ngồi xuống trước, mình thì đi lấy nước, kết quả lại bị Kinh Vĩ Quốc từ chối thẳng, “Đến lúc nào rồi, còn trà cái gì, ngồi xuống!”
Hàn Vũ ngẩn ra, theo bản năng nghe lời Kinh Vĩ Quốc, ngồi xuống sofa, Tả Duy Đường cũng theo qua, ngồi xuống kế Hàn Vũ.
Kinh Vĩ Quốc nhìn hai người một cái, cuối cùng bất đắc dĩ thở thật dài một hơi, đào trong túi ra mấy tờ giấy ném cho hai người.
Hàn Vũ và Tả Duy Đường nhìn nhau, cùng lấy mấy tờ giấy tới xem, vừa nhìn, sắc mặt hai người lập tức thay đổi mấy bận, chỉ thấy trên từng tờ giấy giống như tờ đơn tuyên truyền, đều là ảnh chụp hai người hôn môi ôm ấp trong một tháng này Tả Duy Đường đi đón Hàn Vũ, hơn nữa mỗi tấm đều chụp xuyên qua cửa kính xe nhưng vẫn rất rõ ràng, vừa nhìn là biết do chuyên gia ra tay.
Hàn Vũ vì vừa mới bước vào giai đoạn thực tập mà áp lực và âm u khó hiểu, mỗi khi tan tầm, tâm tình cậu luôn khó có thể nhấc cao, lúc Tả Duy Đường tới đón cậu, luôn nhìn không vừa mắt vẻ mặt kia, nên cứ luôn lôi kéo cậu dày vò một phen, để cảm xúc của cậu chuyển biến tốt đẹp mới tình nguyện về nhà.
Mà Tả Duy Đường cũng bởi vì vẫn luôn tùy tiện quen rồi, vốn đã cố ý chọn chỗ khó thấy chờ Hàn Vũ, hơn nữa chuyện bên Tả Khoán đều đã giải quyết xong, cảnh giác trong lòng quả thật hơi lơi lỏng.
Hơn nữa gần đây mỗi lần đi đón Hàn Vũ, thấy Hàn Vũ đều ủ rũ, trong lòng luôn không tự giác muốn trêu đùa cậu, để cậu đỡ hơn chút, kết quả một đi hai đến, vậy mà lại khiến cho người có tâm chụp được mấy tấm này.
Hàn Vũ híp thở sâu vài lần, ép buộc mình đọc hết mấy chữ bên dưới.
Nội dung trong đó kể tóm tắt một đời hai mươi mấy năm của Hàn Vũ, từ lúc cậu nghèo túng chán chường đến mức phải tới công trường bán sức lao động để mưu sinh, cho đến hiện tại cậu sống cuộc sống “cẩm y ngọc thực” phải trả giá đủ thứ của bản thân, viết rõ rành rành.
Chỉ là “rõ rành rành” này cũng không ngang bằng với sự thật, trên thực tế, những thứ trong đó cơ bản đều là nửa thật nửa giả, chuyện là thật, bối cảnh là thật, kết quả cũng là thật.