An Lạc nhanh chóng tập trung vào chuyện tắm rửa quan trọng này hơn, chật vật cởi quần áo, dùng khăn mặt lau người một lượt, đôi chân bị bó thạch cao nên chỉ có thể lau qua. Mặc dù không tắm táp thỏa thích được như trước nhưng chí ít, sau khi lau tấm thân đầy mồi hôi, cảm giác trong người đã khoan khoái hơn rất nhiều.
Gội đầu kỹ càng xong, ngồi trên xe lăn mặc quần áo trở thành một vấn đề nan giải khác.
An Lạc đương nhiên sẽ không gọi An Trạch vào giúp đỡ, anh cau mày xỏ cái chân bó thạch vào quần lót, sau đó gian nan kéo lên, vì không thể đứng thẳng nên chỉ có thể mượn lực từ cánh tay. Vì vậy sản sinh ra tư thế “một tay chống xe lăn, một tay ra sức kéo quần”, trông hết sức kỳ quái…
Nếu có ai thấy cảnh này thì nhất định sẽ cho rằng anh bị rút gân.
An Lạc thở dài khe khẽ, khốn khổ mặc quần áo vào… Quần áo ngủ của An Trạch mặc lên người cũng hơi rộng, được cái vải vóc là chất liệu cotton, chạm vào da rất thoải mái, hơn nữa quần áo cũng được giặt rất sạch sẽ, An Lạc liền quên luôn vấn đề “quần áo mặc trên người là của An Trạch” kia đi.
Người đang đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, tình cảnh hôm nay, đã từ lâu không cho phép anh tùy tâm sở dục.
Từ phòng tắm đi ra, thấy An Trạch đang ngồi bên giường gọi điện thoại, ánh vàng ấm áp của đèn bàn rọi chiếu, vẻ mặt của cậu dường như có chút đông cứng. An Lạc đẩy xe lăn đến gần giường, chợt thấy An Trạch khẽ nói: “Chuyện này cháu biết chừng mực, ông nội yên tâm, vâng, cháu đã biết… Ông nội ngủ ngon.”
Đợi cậu cúp điện thoại, An Lạc mới hỏi: “Là điện thoại của ông nội? Ông nói gì?”
Ông nội An Quang Diệu nghe đồn là người cực kỳ lợi hại, cũng cực kỳ thương yêu cháu đích tôn, từ lúc biết An Lạc bị mất trí nhớ thì bệnh tim tái phát, phải vào bệnh viện, An Lạc chỉ thấy ông qua tấm ảnh tư liệu trên mạng. Về phần bản thân ông, cho đến bây giờ anh cũng chưa từng gặp mặt, chỉ biết ông là gia trưởng của An gia, rất có uy tín trong nhà.
An Trạch quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng An Lạc: “Anh à, ông nội xuất viện rồi, nói muốn gặp anh.”
An Lạc hỏi: “Cậu có đưa tôi về không?”
An Trạch không hề nghĩ ngợi mà mở miệng từ chối luôn, “Không.”
Bầu không khí có phần cứng ngắc, An Trạch dừng một chút mới thấp giọng bổ sung: “Trước khi điều tra ra rõ chân tướng, em không thể yên tâm đưa anh trở về.”
An Lạc đã sớm đoán được đáp án này, bèn gật đầu, “Máy nghe trộm trong phòng ngủ của tôi, cậu nghĩ là do ai đặt?”
An Trạch trầm mặc chốc lát, rồi thấp giọng nói: “Anh à, hiện tại anh đang mất trí nhớ, không nhỡ rõ chuyện trước đây, ý kiến của em có thể sẽ ảnh hương đến phán đoán của anh, khi chưa có chứng cứ, em không muốn nói năng thiếu suy nghĩ, cũng không muốn đổ oan cho bất cứ ai.”
An Lạc nhìn bộ dáng nghiêm túc của cậu, không nói gì.
Cậu em này thật sự là một người rất có nguyên tắc, khi chưa có chứng cứ cậu ta sẽ không tự ý phỏng đoán và vu khống người khác, huống chi người kia hoàn toàn có thể là anh em thân thiết của cậu ta.
Như vậy cũng tốt, chưa có chứng cứ mà tùy tiện hoài nghi một cậu em nào đó thì không công bằng, nếu An Trạch đang tìm chứng cứ, An Lạc đương nhiên không muốn phá vỡ sự cân bằng nhỏ bé này.
An Nham, An Mạch, An Trạch, tính cách ba cậu em khác nhau, An Lạc sẽ không hoàn toàn tin tưởng bất kì một ai trong số đó, cũng sẽ chẳng tùy tiện hoài nghi bất cứ người nào.
Hồ ly xảo quyệt một ngày nào đó cũng sẽ lòi đuôi, nếu An Lạc lần này không chết thành, kẻ ẩn náu đằng sau hiển nhiên sẽ không buông tha anh, hiện chỉ cần án binh bất động, im lặng quan sát thay đổi bên ngoài.
Thật ra, đối với khả năng phát sinh nguy hiểm An Lạc không hề lo lắng chút nào, là người đã chết một lần, anh đã chẳng có gì phải sợ hãi.
Một ngày trôi qua rất nhanh, ngoại trừ An Nham hay An Mạch thỉnh thoảng gọi điện tới hỏi thăm tình hình gần đây, mấy ngày nay anh vẫn ở chung với An Trạch, còn đâu mọi ngày đều rất yên bình.
Mỗi ngày tỉnh dậy, An Trạch hay bận rộn nên trên bàn thường đặt bữa sáng từ sớm, có đôi khi còn để lại giấy nhắn kẹp dưới cốc nước, viết đủ thứ: “Anh à, ăn sáng xong nếu thấy buồn chán thì xem phim nhé”, “Bữa trưa đặt trong tủ lạnh, anh đun nóng lại rồi mới ăn”, “h chiều hôm nay em sẽ về đón anh đi bệnh viện”
Nét chữ đẹp đẽ, cũng giống như tính cách đoan chính chỉnh tề của cậu.
An Lạc đọc lướt qua rồi tiện tay vo thành một cục ném vào thùng rác. Tuy lớn tuổi hơn mà mọi chuyện đều phải ỷ vào cậu ta… Cảm giác được người khác chăm sóc này khiến tâm lý An Lạc không thoải mái. Dù sao cũng là một người trưởng thành rồi, mỗi ngày cơm đến tận miệng, quần áo đến tận tay, được em trai săn sóc chiếu cố khiến anh cảm thấy mình dường như đã biến thành một con lợn lười biếng vô dụng.
Chiều hôm nay An Trạch không có ở nhà, An Lạc nhàn rỗi buồn chán lấy laptop ra xem phim trực tuyến, phim kinh dị, phim tình cảm, phim siêu nhiên, loại nào cũng có. An Lạc tìm chọn một bộ phim cảm thấy hứng thú trong cả đống phim, đột nhiên một tấm áp-phích tuyên truyền phim rất độc đáo hiện ra thu hút sự chú ý của anh.
“Endless City —— Vô tẫn chi thành.”
Trong tấm áp-phích là một tòa thành vô cùng thần bí, toàn bộ tòa thành nổi trên không trung, phía dưới là hình ảnh của hai diễn viên chính đang đứng lưng tựa lưng, người đàn ông bên trái mặc áo blouse sạch sẽ gọn gàng, đeo một cặp kính gọng bạc, khóe môi mỉm cười trông giống như một người khiêm tốn; người đàn ông bên phải thì toàn thân mặc đồ da màu đen bó sát người, chiếc kính râm to lớn che gương mặt.
Người đàn ông đeo kính râm ra vẻ tàn khốc hiển nhiên là cậu em thứ – An Nham, còn người sắm vai bác sĩ kia là ai? An Lạc nhìn phần thông tin diễn viên, thấy cái tên viết cùng hàng với An Nham —— Từ Thiếu Khiêm.
Dưới sự thúc đẩy của lòng hiếu kỳ, An Lạc liền mở bộ phim đó, dùng đường truyền không dây kết nối với TV ở phòng khách, màn hình TV có độ nét cao và âm thanh lập thể bao quanh tạo hiệu ứng chân thực hệt như một rạp chiếu phim.
Vô tẫn chi thành là một bộ phim về đề tài khoa học viễn tưởng, cốt truyện kể về một người nhân bản cố gắng sinh tồn trong thế giới hỗn loạn của mấy trăm năm sau, An Nham đóng vai người nhân bản kia, Từ Thiếu Khiêm vào vai vị bác sĩ bề ngoài ân cần dịu dàng nhưng nội tâm lại lạnh lùng không gì sánh được.
Cảnh cuối của bộ phim là phân đoạn của hai diễn viên chính, bác sĩ đeo kính gọng bạc vẫn nở nụ cười nhàn nhạt như trước, đứng bên cạnh bàn thí nghiệm, tiêm thuốc gây mê trong suốt vào mạch máu người nhân bản vô tính, giọng nói dịu dàng vang lên: “Cậu là do tôi tự tay chế tạo, cũng là do tôi tự tay hủy diệt.”
Người nhân bản trên bàn thí nghiệm sau khi bị thứ thuốc lạnh buốt tiêm vào người cuối cùng cũng bắt đầu run rẩy, bờ môi của hắn nhanh chóng mất huyết sắc, hầu kết cuộn lên cuộn xuống, giọng nói trở nên mơ hồ vì nghẹn ngào, “Chúng ta… biết nhau bao năm như vậy… Tôi vẫn… vào sinh ra tử vì anh… Anh… có từng… với tôi…”
“Không có.” Bác sĩ lạnh lùng cắt đứt lời hắn, “Cậu là một người nhân bản, mục đích tôi chế tạo ra cậu khi đó chỉ là muốn cấy ghép cơ quan nội tạng của cậu cho người khác. Đây là sứ mệnh của cậu, cũng là ý nghĩa tồn tại của cậu, hiểu chưa?”
Người nhân bản giật mình, sau đó, khóe môi vương lên thành một nụ cười cay đắng, “Tôi hiểu rồi.”
Nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy xuống.
Cảnh phim đột nhiên trở về những mẩu sinh hoạt từ nhỏ đến lớn của người nhân bản đáng thương cùng vị bác sĩ này, đã từng là những hình ảnh ấm áp và ngọt ngào, lúc này lại có vẻ mỉa mai hết sức.
Hình ảnh bên kia, bác sĩ quả quyết cầm lấy dao giải phẫu, mổ toang lồng ngực hắn…
Giai điệu bi thương của bộ phim kết thúc, nhưng tâm tình của An Lạc mãi mà chẳng thể bình tĩnh được…
Endless love, không thể kết thúc, không có đáp lại, tình yêu tuyệt vọng…
Giống như kiếp trước của anh.
Mình kiếp trước vẫn luôn thầm mến anh cả An Dương, biết rõ mãi mãi sẽ không bao giờ nhận được câu đáp ứng nào, nhưng vẫn yên lặng đứng phía sau anh, giống như cách đối xử của người nhân bản trong phim với bác sĩ kia, không oán không hận mà vào sinh ra tử vì anh…
Nhưng cuối cùng, An Lạc vẫn không thể nhận được tình yêu của anh. Chỉ khác với tâm tình mạnh mẽ của người nhân bản kia, An Lạc từ đầu đến cuối luôn cực kỳ yên lặng… Yên lặng, thậm chí ngay cả cảm giác rơi lệ cũng nhanh chóng quên mất.
Trong giây phút gặp tai nạn trên không cùng An Dương, anh cũng chưa kịp nói ra lời “Em thích anh”… An Lạc cũng không cảm thấy tiếc nuối, bởi vì dù có nói ra, câu trả lời anh nhận được cũng chỉ là ánh mắt kinh ngạc của An Dương mà thôi.
Trong bộ phim này, diễn xuất của An Nham và Từ Thiếu Khiêm đều vô cùng xuất sắc, nhất là nhân vật chính An Nham, hình ảnh cuối cùng khi cậu ta rơi nước mắt trước lời nói của vị bác sĩ đã nuôi lớn mình ấy, xuất sắc đến nỗi khiến An Lạc cũng cảm động lây. Cả nước mắt lẫn tâm tình của cậu ta đều được chế ngự thỏa đáng, chẳng trách có thể giành được giải thưởng Ảnh Đế.
An Lạc nhìn phân cảnh cuối cùng của phim, chìm vào hồi ức nặng nề…
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng cửa mở, An Trạch cầm theo một túi thức ăn đi vào, thấy trên màn hình TV là hình ảnh kết thúc của bộ phim, nao nao, thấp giọng hỏi: “Anh đang xem Vô tẫn chi thành đấy ư?”
An Lạc thu hồi mạch suy nghĩ, bình tĩnh nói: “Ừ, bộ phim này không tệ.”
An Trạch nhìn vẻ mặt chăm chú của anh, trầm mặc chốc lát, rồi nói: “Anh không nhớ rõ đúng không? Lễ ra mắt phim năm ấy là lần đầu chúng ta cùng đi xem, chính Thiếu Khiêm đã tặng vé cho anh.”
“Thiếu Khiêm?” An Lạc nghi hoặc cau mày lại, “Là… diễn viên chính khác trong phim, Từ Thiếu Khiêm?”
An Trạch gật đầu, “Anh cùng Chu Thái Bình và Từ Thiếu Khiêm là bạn học nhiều năm, quan hệ của ba người luôn rất tốt, trước đây anh cũng thường hay mời họ về nhà làm khách… An Nham có thể nhận được vai chính trong bộ phim này cũng chính là do anh chiếu cố.”
An Lạc hoàn toàn không có bất kì ấn tượng nào với những chuyện cũ theo lời cậu.
Lúc trước trong bệnh viện, khi đối mặt với Chu Thái Bình, An Lạc cũng cảm thấy rất xấu hổ, tuy Chu Thái Bình luôn luôn tỏ ra phiền muộn mà lải nhải mấy lời vô ích “Chúng ta là bạn nhiều năm như vậy”, nhưng An Lạc vẫn cảm thấy xa lạ đến nỗi không thể nói ra hai từ “Thái Bình”, chỉ gọi y là “Bác sĩ Chu”.
Thật sự là bất khả tư nghị. Nếu là trước đây, rất khó tưởng tượng ra rằng bên cạnh mình sẽ tồn tại cái danh từ “bạn bè” này.
An Trạch nhìn hình ảnh kết thúc phim, đột nhiên thấp giọng hỏi: “Anh, anh có ý kiến gì với chủ đề của bộ phim ‘Vô tẫn chi thành’ này không?”
An Lạc khẽ nhíu mày, không trả lời.
An Trạch tiếp tục nói: “Nhân vật của An Nham luôn thầm mến vị bác sĩ kia, nhưng đối phương trước sau không hề đáp lại. Tình yêu thầm kín không có kết quả như vậy, anh cho rằng có đáng giá không?”
An Lạc nghiêm mặt cắt đứt lời cậu: “An Trạch, thứ tình cảm này rất phức tạp, cậu sẽ không thể hiểu được.”
Anh dường như rất mất hứng, nói xong câu đó liền quay đầu đi, đẩy xe lăn vào thẳng phòng ngủ, “Rầm” một tiếng cửa đóng lại. Bởi vì cửa bị đóng quá mạnh mà đồng hồ báo thức trên tường cũng bị chấn động, lung lay.
An Trạch đứng tại chỗ, trầm mặc nhìn cửa phòng bị đóng sập lại, bàn tay bên hông nắm chặt.
Trong phòng khách, chiếc đồng hồ treo trên tường kêu tích tắc rõ rệt vang bên tai, câu nói để lại trước khi rời đi của anh là lời kết thúc lạnh lùng “Cậu sẽ không thể hiểu được.”
Không biết trải qua bao lâu, rốt cục An Trạch cũng buông nắm tay ra, thở dài khe khẽ, xách túi rau vừa mua vào phòng bếp nấu cơm tối.
Đồ ăn vừa mua hôm nay là món anh thích ăn nhất, đáng tiếc, anh chưa bao giờ để ý tới những chi tiết nhỏ nhặt này…
Cậu sẽ không thể hiểu được…
Buồn cười lắm không?
Thích anh bao nhiêu năm như vậy, đổi lấy lại là một câu nói đó.