An Lạc vốn định di dân sang Vancouver. Kết quả, suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì đã bị sự phản đối mãnh liệt của An Trạch biến thành bọt nước. An Trạch nói: “Anh, em không miễn cưỡng anh ở lại, nhưng em sẽ đi cùng với anh.”
An Lạc quả thực bó tay chết đi được.
An Trạch tỏ ra rất nghiêm túc, khi nói những lời đó cũng rất nghiêm chỉnh, thật ra là mặt dày mày dạn “Dù có đến chân trời góc biển em cũng phải đi theo anh”.
An Lạc tuy rất muốn ra nước ngoài sống một cuộc sống bình yên, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, anh đã sớm chán ghét thương trường. Thế nhưng, cái thằng An Trạch này cứ cố sống chết quấn quít lấy anh. An Lạc biết rất rõ, nếu anh thực sự quay về Vancouver, An Trạch nhất định sẽ đi theo, cứ như vậy gia nghiệp của An gia sẽ không có ai quản lí. Hơn nữa An Lạc cũng không yên tâm về Trần Duệ. Bởi vậy ý nghĩ sang Vancouver nhanh chóng bị lý trí chiến thắng.
An Lạc quyết định trở lại khách sạn Hoa An tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc, ở lại quốc nội, ngoan ngoãn sống cùng An Trạch.
Hai người cùng nhau ở trong căn hộ ba phòng nhỏ hai phòng lớn do An Trạch mua, chỉ có một phòng ngủ (An Lạc nghi ngờ nghiêm trọng là An Trạch cố ý). Mỗi ngày đều ngủ cùng cậu trên một chiếc giường. Tuy diện tích giường cũng đủ lớn, thậm chí bốn người nằm cũng vừa. Nhưng An Trạch luôn mượn cớ “Lạnh lắm”, “Không ngủ được”, nhích dần dần tới người An Lạc rồi ôm anh như ôm cái gối. Hai người đều là thanh niên huyết khí phương cương, ôm nhau dễ xảy ra chuyện. Hậu quả của ‘xảy ra chuyện’ là An Lạc bị An Trạch đè xuống giường ăn sạch sành sanh hết lần này đến lần khác (An Lạc nghi ngờ là An Trạch cố ý).
Cuộc sống dần trở nên yên ổn.
Quan hệ của hai người vẫn ở trong giai đoạn bảo mật nghiêm ngặt. Ngoài việc xấu hổ không muốn để người khác biết mình đang có quan hệ bất khả tư nghị với em trai, An Lạc cũng sợ người trong An gia biết —— nhất là ông nội —— nếu biết bệnh tim của ông sẽ tái phát mất.
Hôm nay là cuối tuần, vừa đúng đến sinh nhật thứ của An Lạc. An Quang Diệu ban đầu muốn tổ chức cho An Lạc một bữa tiệc chúc mừng ở khách sạn, An Trạch biết anh không thích mấy kiểu xã giao kiểu này, vì vậy đề nghị tổ chức ở nhà, mọi người trong nhà cùng ăn một bữa cơm là được rồi.
Tối ngày tháng , An Trạch đã đặt trước một chiếc bánh gato mạt trà, đồng thời tự mình xuống bếp làm một bữa cơm phong phú. Bốn anh em An gia cùng An Quang Diệu ăn cơm tối, bầu không khí rất vui vẻ ấm áp.
An Lạc nhận được bốn món quà sinh nhật. Ông nội tặng một chiếc dây chuyền ngọc bích vô giá đã sưu tầm nhiều năm. An Nham tặng anh một bộ âu phục hoàng gia đắt tiền số lượng có hạn do cậu làm người đại diện. Còn An Mạch tặng anh một bức tranh do chính tay cậu vẽ.
Cuối cùng là món quà của An Trạch, được đặt trong một chiếc hộp nhỏ đóng gói đẹp đẽ.
An Nham cười xấu xa: “Hộp quà của An Trạch nhìn có vẻ nhỏ nhưng lại rất là nặng nha. Anh mau mở ra xem đi, cho bọn em được mở rộng tầm mắt nào.”
Trong lòng An Lạc cũng rất chờ mong, không biết An Trạch tặng cái gì nhỉ? Vừa định mở ra thì bị An Trạch nhẹ nhàng đè tay lại. An Lạc khó hiểu ngẩng đầu, chỉ thấy An Trạch cười khẽ: “Món quà em tặng anh, chỉ một mình anh được xem thôi.”
“…” An Lạc không biết cậu giả vờ thần bí làm gì, đành phải thu tay lại.
Sau khi ăn xong, An Trạch vốn định cùng An Lạc về nhà. Nhưng vì hôm nay mừng sinh nhật nên ai cũng uống chút rượu. An Quang Diệu nói sau khi uống rượu lái xe không an toàn, nên bảo hai anh em ở lại qua đêm. Mọi người không thể làm gì khác là nghe lời ông nội, ở lại An gia.
May là quần áo ở nhà của An Lạc cũng không mang đi, sau khi tắm xong anh bèn thay áo ngủ về phòng của mình. Vừa định ngồi xuống giường mở hộp quà của An Trạch ra xem thì đột nhiên nghe thấy một hồi gõ cửa. An Lạc đứng dậy mở cửa, chỉ thấy An Trạch đứng ngoài, mỉm cười hỏi: “Anh ơi, em vào được không?”
“…” Hỏi thừa.
An Lạc nguýt cậu, rồi xoay người trở về giường.
An Trạch đi theo anh, tiện tay đóng cửa lại. Đi tới bên giường ngồi cạnh An Lạc, thấy hộp quà vẫn còn nguyên trong tay An Lạc, An Trạch bèn hỏi: “Anh chưa mở quà ư?”
An Lạc gật đầu, thấp giọng: “Là gì vậy, sao thần bí thế?”
An Trạch mỉm cười, “Anh mở ra xem đi.”
An Lạc tháo dây, vừa mở hộp quà ra, trong nháy mắt đóng băng tại chỗ.
—— Là nhẫn.
Hai chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, kiểu dáng đơn giản trang nhã, là loại nhẫn kết hôn thích hợp cho người nam đeo.
An Lạc đang kinh ngạc không nói ra lời, thì thấy An Trạch đột nhiên quỳ một gối xuống trước mặt. Cậu nhẹ nhàng cầm lấy tay An Lạc, ngửa đầu nhìn anh: “Tuy rằng chúng ta không thể chính thức kết hôn, nhưng trong lòng em, anh là người duy nhất em yêu, em rất muốn tự tay đeo cho anh chiếc nhẫn này.”
“…” Được một người đàn ông, hơn nữa lại chính là em trai của mình cầu hôn, làm An Lạc cảm thấy rất xấu hổ. Muốn rụt tay về, nhưng nhận thấy An Trạch nắm rất chặt.
“…”
“An đừng từ chối có được không? Đây là món quà mà em vẫn luôn muốn tặng anh.” An Trạch nghiêm túc nói.
Đối diện với ánh mắt sâu sắc của cậu, lòng An Lạc đột nhiên có chút cảm động. Thằng nhóc này có thể nghiêm túc… Thôi được, dù sao hai người cũng ở chung với nhau rồi, kết hôn hay không kết hôn cũng có khác gì nhau đâu?
An Lạc im lặng một hồi, đành phải cứng ngắc gật đầu trước cái nhìn cố chấp của An Trạch, đặt tay vào tay cậu, nhìn cậu mỉm cười đeo nhẫn vào ngón áp út của mình.
Nhẫn rất vừa, hiển nhiên là An Trạch biết rõ cỡ ngón tay của anh.
An Lạc nhìn chiếc nhẫn trên ray, cảm giác có chút quái dị.
Còn chưa kịp điều chỉnh lại tâm tình thì chợt nghe An Trạch thấp giọng nói: “Anh cũng đeo cho em, nhé?”
“…” Thật là lắm yêu cầu.
An Lạc bất đắc dĩ, đành phải lấy chiếc nhẫn còn lại nhẹ nhàng đeo vào tay An Trạch. Thấy cậu vẫn quỳ một gối trước mặt mình, An Lạc không nhịn được mà nói: “Em ngồi dậy đi.”
An Trạch cười khẽ, đứng dậy ngồi xuống giường, nhẹ nhàng vươn tay quàng qua vai An Lạc, khẽ nói: “Em rất vui vì anh đã đồng ý đeo chiếc nhẫn này… Em yêu anh.”
Tai An Lạc thoáng đỏ lên, “Ừ… Về phòng ngủ đi.”
An Trạch hiển nhiên không muốn về ngủ, ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú vào sườn mặt tuấn mỹ của anh. Sau một lúc lâu, rốt cục không kiềm được mà nâng cằm anh lên, nhân lúc An Lạc còn đang kinh ngạc thì hôn lên môi anh, thuận thế đè anh xuống giường.
“Ưm… Ưm An Trạch…” An Lạc bị cậu hôn sâu đến thở hổn hển, rốt cục sau khi kết thúc, mới dùng sức đẩy cậu ra, “Em điên rồi, đang ở nhà…”
An Trạch vẻ mặt trấn định, “Không sao, bọn họ sẽ không biết đâu.”
“Ông nội ở ngay sát vách, em…”
“Không sợ.” An Trạch thấp giọng cắt đứt lời anh, “Em vừa tuần tra quanh nhà một vòng rồi, tất cả mọi người đều ngủ hết rồi.”
“…”
“Chúng ta cuối cùng cũng kết hôn, bởi vậy, thủ tục tiếp theo phải là động phòng hoa chúc chứ nhỉ.”
“…”
Lại bị cậu hôn thêm lần nữa, áo ngủ rời rạc cũng bị cậu hai ba cái lột sạch. Ý nghĩ có người ở ngay sát vách khiến An Lạc cảm thấy vô cùng căng thẳng, cơ thể cũng bởi vậy mà trở nên kéo căng và mẫn cảm cực kỳ.
“Ưm…” Ngực… bị cậu cắn nhẹ, mặt An Lạc dần dần đỏ lựng.
“Không… An Trạch… Ah…”
Nụ hôn dịu dàng trượt xuống bụng, dục vọng bị khơi mào được cậu ngậm vào khoang miệng ấm áp.
Bị cảm giác quen thuộc tập kích, An Lạc hoàn toàn từ bỏ việc chống đỡ, ngón tay nhẹ nhàng luồn vào tóc An Trạch, buông thả mà trầm luân trong ham muốn.
“Ưm… ah…”
Sợ bị người khác phát hiện nên cố gắng rên nhẹ, tiếng rên rỉ bởi vì kiềm chế nên có một sự quyến rũ đặc biệt.
An Trạch nghe thấy âm thanh đó càng thêm kích động, sau lần xuất thứ nhất… của An Lạc, cậu không chút do dự cởi quần lót của anh, tách hai chân anh ra, thoa dịch bôi trơn đã chuẩn bị từ lâu lên phía sau.
“A… Không được… An Trạch…”
Cứ tưởng rằng chỉ là hôn nhau qua quýt, không ngờ cậu muốn làm đến cuối cùng. An Lạc vội vàng căng thẳng túm tay An Trạch. An Trạch muốn khống chế An Lạc, không ngờ An Lạc lần này phản kháng vô cùng kiên quyết. Hai người vờn nhau nhất thời biến cái giường thành một đống lộn xộn.
“Buông tay.” An Lạc túm cổ tay An Trạch, thuận tiện phi một cước đá người nào đó bay xuống giường.
“…” Bị An Lạc một cước đá xuống giường, An Trạch kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh. Chà, không ngờ thân thủ của anh lại tốt như thế. Xem ra mấy lần kháng cự trước đều là muốn-mà-cứ-chối, chỉ có hôm nay mới thực sự ra tay.
An Trạch có chút hưng phấn mà đè lại, “Anh, thực sự không muốn?”
“Đây là ở nhà, em kiềm chế cho anh!” Vẻ mặt An Lạc rất khó coi.
Tuy nghiêm mặt, nhưng bởi vì vừa đạt cao trào nên nét ửng đỏ trên mặt vẫn chưa biến mất hoàn toàn, trông không chỉ không có cảm giác lạnh lùng, mà trái lại còn lộ ra một vẻ mê hoặc chết người.
An Trạch cười: “Em đã nói rồi, bọn họ ngủ hết rồi.”
“Nhỡ bị đánh thức…”
“Không sao, anh nhỏ giọng đi một chút là được.” An Trạch mặt dày tiếp tục ngăn chặn An Lạc.
Lần này An Trạch cũng xuất chiêu, đem bản lĩnh thật sự đã được tôi luyện nhiều năm trong trường quân đội ra ứng dụng.
An Lạc hiển nhiên không chịu thua. Hai người bắt đầu đọ sức kịch liệt trên giường.
“…”
“…”
Rầm… Bịch…
Tiếng động trong phòng An Lạc có hơi to. An Nham đang đi ngang qua dưới lầu rót nước đột nhiên dừng bước, tò mò tiến gần đến cửa ——
Oa! An Trạch vậy mà không khóa cửa! An Nham như phát hiện ra đại lục mới, hưng phấn mà mở he hé cửa, nhìn lén cộng nghe trộm.
Chậc chậc, mãnh liệt quá, gối, chăn, áo, quần… Bị ném hết xuống đất rồi!
Anh cả đang bị An Trạch đè xuống giường, toàn thân trần truồng, hai người còn đang quyền cước với nhau.
“An Trạch, em đừng làm anh tức giận…”
“Em yêu anh mà.” An Trạch thừa dịp An Lạc thất thần, bất thình lình tách hai chân An Lạc ra, chen vào giữa hai chân anh, nâng chân anh quấn lên eo mình, cầm lấy dục vọng của anh, làm anh mất đi ưu thế ở trên.
An Lạc muốn phản kháng, nhưng bộ vị mẫn cảm bị cậu nắm trong tay, động đậy một chút là cảm giác mãnh liệt lại trào lên vì ma sát dữ dội…
“… Em vô sỉ!” An Lạc mặt đỏ lên. Nếu thực sự đơn đả độc đấu thì anh cũng không sợ An Trạch, nhưng cái thằng An Trạch này thủ đoạn xấu xa, dám…
“Ôi a…”
Phía sau rộng mở đột nhiên bị bộ phận vừa to lại vừa cứng đâm vào, An Lạc không nhịn được mà hoảng sợ thở hắt ra.
“Anh ơi…” An Trạch thoáng dừng lại trong chốc lát, đỡ lấy thắt lưng anh, bắt đầu một cuộc chạy nước rút cuồng nhiệt, “Em yêu anh, anh.”
“Em… Ah… Ưm ah… Haa…”
Tiếng trách mắng ra khỏi miệng dần biến thành tiếng rên rỉ mờ ám. An Lạc đánh vào tay cậu, cuối cùng vì khoái cảm mãnh liệt mà nắm chặt ga giường, cơ thể dần dần trở nên mềm nhũn dưới thế tấn công dữ dội của cậu, chân run rẩy, quấn quanh hông cậu.
“Ah… Ưm… An Trạch…”
“Chậm… chậm một chút… Ah…”
“…”
An Nham ngoài cửa chết lặng.
Anh cả lúc bắt đầu thì phản kháng quyết liệt, vật lộn với An Trạch trên giường. Sau lại bị An Trạch chinh phục triệt để, đỏ mặt rên rỉ thở dốc. Quá trình này quả thực là rất đặc sắc, biết thế thì đã mang DV theo quay lại rồi!
DV là viết tắt của từ Digital Video, có nghĩa là video được quay ở dạng kỹ thuật số (là hàng full HD ko che đó bà con).
“Ưm… mm…” An Lạc vẫn đang tiếp tục kiềm nén âm thanh. Từ góc nhìn của An Nham chỉ có thể thấy đầu ngón chân cuộn lại vì khoái cảm mãnh liệt của An Lạc, thêm cái chân quấn quanh eo An Trạch, rõ ràng đến mức chói lòa.
“An Nham, anh đang nhìn gì thế?” Giọng nói tò mò đột nhiên vang lên sau lưng.
An Nham hoảng hốt suýt chút nữa thì đâm đầu vào trong phòng, may mà đúng lúc phanh lại, không gián đoạn hai người trong đó.
Người phía sau chính là An Mạch, cậu khó hiểu nhìn vào trong phòng, sau đó khiếp sợ mà trợn trừng hai mắt.
“Bọn, bọn, bọn họ…”
“Suỵt…” An Nham vội che miệng An Mạch lại, xoay người An Mạch kéo lên lầu.
Trong phòng ngủ trên lầu, An Nham và An Mạch im lặng ngồi đối mặt nhau.
Một lúc lâu sau, An Nham mới ho khan vài tiếng, giả vờ nghiêm túc: “Ờm, Tiểu Mạch, em không nên quá kinh ngạc. An Trạch yêu thầm anh cả từ lâu rồi, bọn họ đã ở chung với nhau. Khụ khụ, thực ra… Bọn họ không phải là anh em ruột, anh cả với An Trạch cũng không có quan hệ huyết thống trực tiếp. Chuyện này gần đây anh cũng mới biết được. Có điều, cho dù có quan hệ huyết thống, anh nghĩ An Trạch cũng sẽ không buông tha đâu…”
“…” An Mạch không trả lời.
An Nham tiếp tục giải thích: “Chúng ta không thể thay đổi sự thực này, chỉ có thể chấp nhận thôi. Bởi vậy… tuy biết để em có thể chấp nhận được thì hơi khó khăn, nhưng…”
An Mạch đột nhiên nói: “Có cái gì mà khó khăn, em nhận ra từ lâu rồi.”
An Nham kinh ngạc: “Em đã nhận ra?”
An Mạch gật đầu, “Chẳng phải thái độ của An Trạch rất rõ ràng đó sao? Trước khi anh cả mất trí nhớ em đã nhận ra là nó thích anh cả rồi, có khi chỉ mình anh cả là không nghĩ ngợi gì thôi. Sau khi anh cả mất trí nhớ, An Trạch trực tiếp lén mang anh đi, khi đó em chỉ biết là An Trạch tự ý hành động, nhưng không ngờ anh cả cũng chấp nhận. Em còn tưởng anh cả sẽ phẫn nộ mà đoạn tuyệt qua lại với An Trạch luôn chứ.”
“Anh cũng không ngờ. Anh cả vậy mà lại chấp nhận chuyện này…”
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Sau một hồi lâu, An Nham ho khan một tiếng, nói: “Được rồi, chuyện nhìn lén tối hôm nay… nghìn vạn lần không được nói cho bất cứ ai biết, anh sợ anh cả sẽ thẹn quá hoa giận, giết hai chúng ta diệt khẩu.”
An Mạch gật đầu, “Em biết rồi.” Đoạn dừng lại, cậu nghiêm túc nói, “Thực ra vừa rồi em không nhìn thấy gì hết.”
An Nham cũng gật đầu: “Đúng vậy, thị lực của hai chúng ta rất tệ.”
Sáng hôm sau, mọi người trong An gia cùng nhau dùng bữa sáng, trên bàn chỉ thiếu duy nhất mình An Lạc.
An Quang Diệu thắc mắc: “Tiểu Lạc đâu? Sao còn chưa rời giường?”
An Trạch nghiêm trang nói: “Tối hôm qua anh ấy bị cảm, thân thể không thoải mái lắm. Cháu mang bữa sáng vào cho anh ấy.”
Dứt lời liền mang bữa sáng vào phòng An Lạc.
An Trạch đi tới bên giường, nhẹ nhàng dìu An Lạc dậy, để anh tựa vào ngực mình, dịu dàng hỏi: “Anh đói bụng không? Ăn một chút gì nhé.”
“Ừ.” An Lạc uống một nửa cốc sữa cậu đưa, rồi ăn mấy miếng bánh ngọt.
Đúng lúc này, An Nham và An Mạch đẩy cửa đi vào. Thấy hình ảnh An Trạch đang cho anh cả ăn sáng đầy ấm áp, hai người không hẹn mà liếc nhìn nhau.
An Nham mỉm cười: “Anh ơi, nghe nói anh bị cảm không thoải mái lắm, giờ đỡ hơn chưa?”
“Rồi.” Thấy An Nham nhìn chằm chằm vào mình, An Lạc nghi ngờ hỏi, “Sao vậy?”
An Nham sờ mũi, “Không có gì, chỉ là… À, anh chú ý giữ gìn thân thể, khó chịu thì ngủ một lát nhé. Em với Tiểu Mạch phải đi trước, vào chào hai người.”
“Vậy à.” An Lạc gật đầu, thấp giọng, “Khi nào gặp lại sau.”
An Lạc hoàn toàn không ngờ mình đã bị hai cậu em nhìn trộm cảnh tượng của tối hôm qua, vẫn tỏ ra là một anh cả bình thản. Nhưng không biết rằng, hình ảnh mình đỏ mặt rên rỉ mê người đã khắc thật sâu vào trong đầu hai cậu em trai.
Buổi chiều cùng ngày, An Nham tìm được An Trạch trong phòng làm việc công ty, cậu ta cười tủm tỉm giơ ngón cái lên: “Kiểu dáng đẹp lắm.”
An Trạch đang xử lý văn kiện trên bàn ngẩng đầu nhìn An Nham, khó hiểu hỏi: “Cái gì?”
“Cuối cùng cũng nằm trong tay. Thảo nào mấy hôm nay tâm trạng tốt thế.”
Ở đây nguyên văn là đáo thủ 到手, có nghĩa là giành được, đạt được, đã giành được một thứ gì đó vào tay mình.
An Trạch thoáng sửng sốt, sau đó mới hiểu An Nham đang nói cái gì, không vui vẻ lắm mà nhướn lông mày, “Anh làm sao biết được?”
An Nham mỉm cười, “Dấu hôn trên người anh cả.” Còn lâu mới nói tối hôm qua đã chứng kiến toàn bộ quá trình, nếu không thì An Trạch sẽ phanh thây mình ném ra biển mất. “Có điều, sau này ở trong nhà thì tiết chế một chút, ngộ nhỡ bị ông nội bắt gặp thì xong đời.”
An Trạch trầm mặc, “Tôi biết rồi, sau này sẽ chú ý, chỉ là tối hôm qua… nhất thời không khống chế được.” Nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, An Trạch không nhịn được mà nở nụ cười, “Bởi vì, tôi cầu hôn anh ấy, anh ấy đã đồng ý rồi.”
“…” An Nham ngẩn người, nhìn chiếc nhẫn trên tay An Trạch, bất đắc dĩ nói: “Tao nên chúc mừng mày nhỉ.”
An Trạch ngẩng đầu nhìn An Nham, “Không phải anh phản đối kịch liệt sao, còn nói tôi với anh ấy không có kết quả? Sao giờ lại tỏ ra ủng hộ tôi?”
An Nham nhún vai, “Trước đây anh ấy rất lạnh nhạt với mày, tao sợ mày cứ đơn phương yêu sẽ phải chịu khổ nên mới khuyên nhủ mày. Nếu anh ấy chấp nhận mày rồi, tâm nguyện của mày đã đạt thành, tao đương nhiên phải chúc mừng chứ.” Thoáng dừng lại, nghiêm túc nói, “Tao sẽ chúc phúc cho hai người.”
Vốn tưởng tình cảm này không được bất cứ ai thông hiểu và ủng hộ, không ngờ An Nham lại nói như vậy, An Trạch trong thoáng chốc có chút kinh ngạc. Thế nhưng, có được chúc phúc từ thân nhân vẫn khiến tâm tình An Trạch vô cùng vui sướng.
Một lúc lâu sau, An Trạch mới thấp giọng: “Cảm ơn.”
An Nham cười, “Khách khí cái gì, chúng ta là anh em tốt mà.”
Tuy rằng từ nhỏ đã luôn bất hòa với An Nham, An Trạch cũng chưa bao giờ gọi cậu ta là anh trai, nhưng dù sao cũng là anh em ruột máu mủ tình thâm. Bề ngoài thì hay mâu thuẫn, nhưng sâu trong lòng vẫn bất giác mà dành một chút quan tâm tới đối phương.
An Trạch ngẩng đầu nhìn An Nham, hai người nhìn nhau cười, tất cả đều hiểu nhau mà không cần nói.
Một ngày sau, An Lạc trở lại khách sạn Hoa An làm việc. Trợ lý thấy chiếc nhẫn trên tay anh, không nhịn được mà kinh ngạc hỏi: “Tổng giám đốc An, anh kết hôn rồi ạ?”
An Lạc im lặng một hồi mới gật đầu, giọng điệu bình tĩnh nói: “Cứ coi là vậy đi.”
“A, anh đã kết hôn với người khác rồi! Lại còn âm thầm như vậy, cũng không tổ chức hôn lễ ạ?”
An Lạc thản nhiên nói: “Hình thức không quan trọng, tình cảm tới độ nhất định, hai người ước định với nhau là đủ rồi.”
Tuy rằng biểu cảm trên gương mặt anh rất nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ ấm áp, và hạnh phúc.
Tin An Lạc kết hôn nhanh chóng truyền đi khắp khách sạn Hoa An. Những cô nàng độc thân muốn theo đuổi anh mất mát mà phải từ bỏ suy nghĩ này. Từ đó về sau, các cô nàng cố ý đi ngang qua phòng làm việc của An Lạc, ngẫu nhiên gặp ở cầu thang máy bỗng chốc ít đi. An Lạc nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, nghĩ thầm, có lẽ đây cũng là một trong những mục đích An Trạch nhất định bắt anh phải đeo nhẫn chăng? Phòng ngừa đào hoa quá mức?
Nhớ lại hình ảnh An Trạch quỳ gối trước mặt cầu hôn mình —— đứa em nhỏ hơn ba tuổi giơ hộp nhẫn ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt nghiêm túc mà trìu mến, còn có chút cố chấp ngốc nghếch —— đó chính là An Trạch luôn khiến mình phải mềm lòng, không thể từ chối.
An Lạc không kiềm được mà khẽ nhếch khóe môi.
Trước đây hoàn toàn không ngờ mình sẽ kết hôn, hiện tại, cảm giác đeo chiếc nhẫn này hình như cũng không tệ lắm nhỉ?
An Lạc hình như không muốn tháo nó ra.
——— ————
Trọng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm, chính thức kết thúc.