Trùng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục Quân Cường biết không thể lại lừa Lục Khôn Đức, trầm mặc trong chốc lát mới nói: "Chờ cổ đi đã."

Lục Khôn Đức nhìn đã đứa em trai cao hơn mình nửa cái đầu, lần đầu tiên cảm thấy Lục Quân Cường mà mình vẫn luôn coi như trẻ con trước mắt thực xa lạ, anh đột nhiên ý thức được cậu đã ở thời điểm mình không chú ý, bước ra khỏi quỹ đạo anh có thể tưởng tượng, ở nơi anh không biết mà trưởng thành.

Lục Khôn Đức trầm mặc ngồi ở trong bếp chờ đoàn người Phương Phương đi rồi, đợi đến lúc tiệm đóng cửa liền theo Lục Quân Cường về nhà.

Về đến nhà anh mở đèn ngồi trên sô pha, không nói một lời. Lục Quân Cường không dám ngồi xuống, đứng ở bên người anh, giống như đứa trẻ phạm sai.

Lục Khôn Đức nhìn bộ dáng em trai ngập ngừng suy nghĩ lời xin lỗi đột nhiên cảm thấy thất vọng, Lục Khôn Đức tâm tư thuần thiện nhưng không phải kẻ ngốc, anh nhìn một bộ mặt nạ của Lục Quân Cường mà trong lòng phát lạnh, anh không biết Lục Quân Cường khi nào là thật tình với anh. Lục Khôn Đức nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia, nhận ra được mình vậy mà vẫn luôn không ý thức được gì.

Lục Khôn Đức trầm mặc trong chốc lát, hỏi: "Ba đặt tên cho chúng ta là có ý tứ gì, em còn nhớ rõ không?"

Lục Quân Cường sửng sốt, nhỏ giọng nói: "Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức; địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tải vật()." Lục Khôn Đức nhịn không được cười khổ: "Em thật ra lại hiểu rất rõ tên mà ba đặt cho."

() Trời dịch chuyển mạnh mẽ, người quân tử cũng theo trời mà tự cường không nghỉ; Đất có tính nhu hoà, người quân tử nhờ đức đầy mà dung chở được vạn vật. Đây là danh ngôn trong Kinh Dịch

Tâm Lục Quân Cường trầm xuống, biết anh lần này là thật sự tức giận, tiến lên một bước nửa quỳ bên chân Lục Khôn Đức, ôm chân anh run giọng nói: "Anh hai em biết sai rồi, chuyện ngày đó là em lừa gạt anh, ngày đó là em vũ nhục Phương Phương trước... Cổ... Anh à đều là em không tốt."

Lục Khôn Đức trong lòng khổ sở nhìn đứa em trai có vẻ như đang sợ hãi, từ nhỏ anh đã không thể so với Lục Quân Cường tâm tư phức tạp, hiện tại anh lại nhìn không thấu suy nghĩ chân chính của cậu.

Lục Quân Cường nhìn bộ dạng anh trong lòng thất kinh, nhỏ giọng nói: "Đều là em không tốt... Em sợ anh thật sự quen với cổ, em sợ anh có bạn gái rồi không quan tâm em nữa, em mới nghĩ tới biện pháp này..."

Trong mắt Lục Quân Cường lệ quang di động, nức nở nói: "Em cũng chỉ có anh hai, em sợ anh cũng sẽ mặc kệ em không cần em. Nếu không... Anh để em đi xin lỗi cổ, em với cổ cùng nói chuyện, anh nếu là còn muốn quen với cổ thì..." Lục Quân Cường ôm chân Lục Khôn Đức, ánh mắt cầu xin.

Lục Quân Cường từng chữ đều nói đến nơi mềm mại nhất trong lòng Lục Khôn Đức, anh cảm giác được cậu lúc này khóc thút thít xin tha cũng không nhất định là thật lòng, lại cũng không đành lòng cho rằng cậu đang diễn kịch giả bộ đáng thương, Lục Khôn Đức kéo Lục Quân Cường tới, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cậu. Thở dài nói: "Anh cho dù là có đối tượng cũng sẽ không không cần em mà... Thôi, coi như không có việc này đi."

Trong lòng Lục Khôn Đức rốt cuộc vẫn là không đành lòng, lại nói "Không cần đi xin lỗi cổ, coi như không có chuyện hôm nay vậy."

Lục Quân Cường như trút được gánh nặng, nhỏ giọng nói: "Anh hai lúc tối còn chưa có ăn gì, để em đi làm vài món cho anh nha?" Lục Khôn Đức gật gật đầu, Lục Quân Cường như là tử tù được tuyên án vô tội, đứng lên lập tức đi nấu cơm.

Lục Khôn Đức nhìn thân ảnh Lục Quân Cường bận rộn trong bếp, cuối cùng đè ép xuống đủ loại ý nghĩ trong lòng, nói với bản thân, mặc kệ thế nào, cũng là em trai mình.

Mấy ngày sau chuyện Phương Phương Lục Quân Cường đều thật cẩn thận, sợ lại chọc Lục Khôn Đức không cao hứng, Lục Khôn Đức nhìn bộ dáng cẩn thận của cậu vừa đau lòng vừa buồn cười.

"Tiểu Quân... Chúng ta là anh em, không cần phải như vậy."

Lục Quân Cường đang giặt quần áo cho anh nghe vậy dừng một chút, hiểu rõ Lục Khôn Đức là đang nói cái gì, nhỏ giọng nói: "Em hại anh không có bạn gái, là tại em."

Lục Khôn Đức nghe xong nhịn không được đau lòng, từ phía sau dựa lên vai cậu, mỗi ngày cùng Lục Quân Cường thân thiết khiến anh dần quen thuộc với những hành động thân mật như thế này. Lục Khôn Đức nói: "Em đối với anh đủ tốt rồi, từ nhỏ đến lớn... Kỳ thật em là người tốt nhất, ba mẹ cũng không được như vậy..."

Tay Lục Quân Cường đang giặt quần áo chợt ngừng lại, run rẩy, Lục Khôn Đức ngẩng đầu lên, hỏi: "Tiểu Quân em làm sao vậy?"

Lục Quân Cường ngẩng đầu lên kiệt lực áp xuống dòng nước mắt, từ lúc trọng sinh đến bây giờ một năm lẻ một tháng, Lục Quân Cường suy nghĩ rất nhiều mỗi ngày đều trù tính diễn kịch, hôm nay bị Lục Khôn Đức một câu chọc trúng chân tâm. Cậu kiếp trước vất vả cả đời, kiếp này dốc hết sức lực đã hơn một năm, làm sao còn không phải là vì đối với anh càng tốt hơn chứ.

Lục Quân Cường dùng sức chớp chớp mắt, tay cậu đều là bọt xà phòng, Lục Quân Cường xoay người dùng cánh tay ôm lấy Lục Khôn Đức, nhỏ giọng nức nở nói: "Anh hai đều là em không tốt, kỳ thật em luôn muốn đối tốt với anh, nhưng lại luôn làm anh khó chịu."

Lục Khôn Đức nghe xong cũng lập tức đỏ đôi mắt, nhiều ngày ngăn cách trong nháy mắt tan thành mây khói, Lục Khôn Đức gật đầu nói: "Anh đều biết, Tiểu Quân không dễ dàng mà."

Lục Quân Cường dùng cánh tay dụi dụi mắt, xoay người tiếp tục giặt quần áo.

Qua chuyện này tình cảm giữa hai anh em lại càng thêm sâu sắc, Lục Quân Cường đột nhiên hiểu ra rất nhiều, nguyện vọng lớn nhất suốt đời của cậu không gì ngoài đối tốt với Lục Khôn Đức, nếu vẫn giống như trước kia hao tổn tâm cơ chỉ vì được đến với anh, cũng chỉ lại thương tổn anh một lần nữa. Lục Quân Cường nghĩ thông suốt, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên đi.

Lúc cùng Vu Hạo Phong nói chuyện phiếm có nhắc tới, Vu Hạo Phong kinh dị nhìn biến hóa của Lục Quân Cường, cười nói: "Thật không nghĩ tới, cậu thật định phát triển như thế này sao?"

Lục Quân Cường bưng trà nhẹ nhàng thổi, gương mặt tinh xảo mỹ lệ ở giữa nhiệt khí lượn lờ có vẻ mông lung, nhỏ giọng nói: "Đã nghĩ thông suốt, nếu đã không thể đạt được, vậy thì cứ hảo hảo hoài niệm thôi."

"Hoài niệm? Hoài niệm cái gì?"

Lục Quân Cường sửng sốt một chút, nhìn chén trà tinh xảo trong tay cười.

......

Xuân đi thu tới, đảo mắt lại qua một năm.

Lục Khôn Đức ghé vào trên quầy, nhìn báo mà rớt cằm, cùng rớt cằm còn có Ngô Hạo ở một bên duỗi đầu xem.

"Ngô... Ngô Hạo!" Lục Khôn Đức lắp bắp, chỉ vào tin tức về bất động sản sắp được khai phá trên báo hỏi, "Trên này! Mua nhà ở đông giao... là bao nhiêu tiền một mét vuông? Em nhìn nhiều một số không đúng không?"

Ngô Hạo cũng khiếp sợ nói lắp, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Ba ngàn... Ông chủ cậu ta... một năm này, mua được bao nhiêu mét vuông rồi?"

Trong mắt Lục Khôn Đức cơ hồ đều là sao nhỏ, ngơ ngác nói: "Lục tục... gần ba trăm mét vuông đi."

Ngô Hạo hít hà một hơi, nhỏ giọng nói: "Anh không dám tính... đây là bao nhiêu tiền?"

Lục Khôn Đức trong đầu xuất hiện một con số, nhưng lập tức lắc lắc đầu, cầm cái máy tính, cùng Ngô Hạo từng số từng số nhập vào, ba ngàn nhân với ba trăm ra... chín mươi vạn!

Hô hấp Lục Khôn Đức lập tức không bình thường, tiệm cơm nhỏ đường Phượng Kiều chợt phát ra tiếng kêu khàn cả giọng, vang vọng khắp chốn.

......

Lục Quân Cường nhìn Lục Khôn Đức còn chưa hoàn hồn dở khóc dở cười, ôm anh nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng, nói: "Anh hai à không đến mức đó đâu." Lục Khôn Đức khẩn trương bắt lấy tay cậu, hung hăng nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Tiểu Quân... Anh cảm thấy chúng ta nên điệu thấp một chút!"

Ngô Hạo lệ rơi đầy mặt: "Nè ông chủ, ngài mới dùng một giọng nói "chín mươi vạn" kinh động người khắp phố kia kìa..."

Lục Khôn Đức thần kinh hề hề thăm thăm dò, đắm chìm ở trong tiểu vũ trụ của chính mình, nhỏ giọng nói với Lục Quân Cường: "Chúng ta đóng cửa tiệm đi, nhiêu đó tiền đủ cho chúng ta tiêu xài rồi."

Lục Quân Cường cười cười: "Nghĩ cái gì đâu, kỳ thật cũng không có nhiều như vậy, những cái nhà em mua không phải đều ở trong phạm vi sắp được khai phá, cũng không đến hai trăm mét vuông sẽ được mua đâu."

"À..." Lục Khôn Đức gật gật đầu, lại bắt lấy cánh tay Lục Quân Cường, "Vậy có bao nhiêu mét vuông nhà không ở trong phạm vi khai phá?"

Lục Quân Cường cười cười: "Có... hơn ba trăm mét vuông thì phải, em sợ anh tức giận nên không dám nói với anh, mấy cái nhà đó vài năm nữa cũng sẽ khai phá, giá trị hẳn là sẽ cao hơn bây giờ."

"Hơn... hơn ba trăm..." Lục Khôn Đức lại muốn kêu to, bị Lục Quân Cường đúng lúc đè lại. Lục Quân Cường chế nhạo nói: "Ai đã nói em chắc chắn sẽ lỗ vậy hả?"

Lục Khôn Đức lắc đầu, biểu tình hoảng hốt: "Lại... lại mua thêm chút đi."

Ngô Hạo gật đầu cười nói: "Ông chủ thực sự rất có ánh mắt, khu này sau khi khai phá xong thì giá nhà chắc chắn sẽ tăng, kiếm được không ít." Lục Quân Cường nhìn hắn cười cười: "Anh nếu tin em, em giúp anh tham mưu một chút. Nhưng mà đương nhiên giá sẽ không có rẻ như lúc em mới vừa mua."

Ngô Hạo chính là chờ câu này, vội cười đáp ứng: "Hôm nay anh sẽ cùng người trong nhà thương lượng, mua cái nhà trệt nhỏ, cái lớn mua không nổi."

Lục Khôn Đức vẫn còn mơ màng, lung lay về nhà, cũng may một năm này trong tiệm đã thuê đủ nhân thủ, không đến mức lại bận bịu giống như hai năm trước, Lục Quân Cường cũng cùng anh trở về nhà.

Lục Khôn Đức thẳng tắp nằm ở trên sô pha, Tiền Nhiều Hơn thè lưỡi tới tới lui lui vây quanh anh, lấy cái mũi cọ cọ trán anh.

Lục Quân Cường làm một dĩa dâu tây trộn đường cát, lấy tăm xiên một trái đút cho anh, cười nói: "Mới có như này liền chịu không nổi? Anh hai phải chuẩn bị cho tốt đi, về sau chỉ cần là anh muốn, em đều có thể cho anh."

Lục Khôn Đức ngơ ngác nhìn em trai nói lời nói tràn đầy khí phách không nói nên lời, sau một lúc lâu nhỏ giọng nói: "Về sau em muốn làm gì, anh nhất định không ngăn cản nữa." Anh cười cười, "Tiểu Quân về sau sẽ rất thành công."

Lục Quân Cường cười cười không nói lời nào, đút anh ăn dâu tây.

Công trình ở đông giao đã bắt đầu, Lục Quân Cường bận đi thương nghị chuyện mua bán, nhưng đáng tiếc vẫn là vị thành niên, rất nhiều giấy tờ đều dùng thân phận của Lục Khôn Đức, cũng lôi kéo Lục Khôn Đức mỗi ngày vất vả.

Lục Khôn Đức ghé vào trên quầy thở dài: "Cuối cùng cũng xong."

Lục Quân Cường móc ra hai cuốn sổ tiết kiệm đặt lên trên quầy, cười nói: "Cái này là sổ tiết kiệm của nhà mình, em gửi vào đó bốn mươi vạn, còn dư lại hơn mười vạn em làm một cuốn sổ tiết kiệm mới, tiền kiếm được trong tiệm vẫn gửi trong sổ của anh, về sau lại có thu nhập khác cũng gửi phần lớn vào trong sổ kia luôn, còn dư lại gửi trong sổ nhỏ xem như vốn gây dựng sự nghiệp của em."

Lục Quân Cường nhìn Lục Khôn Đức ngốc ngốc nghe cười cười: "Như vậy anh cũng không cần lo lắng chúng ta bị lỗ hết tiền, anh cảm thấy được không?"

Lục Khôn Đức mở hai cuốn sổ tiết kiệm ra nhìn, cả hai đều dùng thân phận của anh chứng khai, anh vuốt vuốt hai cuốn sổ cười cười: "Ừ."

Hết thảy đều không cần giải thích, Lục Quân Cường cũng sẽ không sinh lòng nghi ngờ Lục Khôn Đức muốn độc chiếm tiền, Lục Khôn Đức coi trọng tiền tài hoàn toàn là bởi vì anh chính mắt thấy Lục Quân Cường kiếm tiền gian khổ, anh không phải để ý tiền, anh chỉ là để ý cậu kiếm tiền không dễ.

Anh cũng sẽ không lại lo lắng Lục Quân Cường thua lỗ hết sạch tiền, cũng tựa như Lục Quân Cường không muốn người khác nhắc tới anh trai mình. Mấy năm nay gian khổ khốn đốn làm cho anh cũng có chấp niệm, chỉ khi nào đồng tiền an an ổn ổn ở trong tay mình thì khi đó anh mới an tâm, khi đó Tiểu Quân của anh mới không cần lại bị thương đổ máu đi kiếm tiền.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio