Hôm sau Lục Khôn Đức tỉnh lại liền thấy Lục Quân Cường đang ngồi ở mép giường nhìn mình, Lục Khôn Đức hoảng hốt nhìn cậu, lại cúi đầu nhìn bản thân, đôi mắt lại đỏ.
Lục Quân Cường yêu thương bế Lục Khôn Đức lên ôm vào ngực, nhỏ giọng nói: "Là em, hiện tại là mười hai năm trước, không có việc gì, đều không có việc gì..." Lục Quân Cường nói cũng không khỏi nghẹn ngào, chôn mặt vào trong mái tóc mềm mại của anh.
Lục Khôn Đức dựa trên vai cậu hung hăng hít vào một hơi, nhất thời có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói nhưng một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể dùng sức ôm người yêu để nói lên bao nhiêu quyến luyến.
Ôm một hồi lâu Lục Quân Cường mới buông anh ra, nhẹ nhàng hôn trán anh, ôn nhu nói: "Anh hai, mấy năm nay... anh sống thế nào ?"
Lục Khôn Đức hít hít mũi bình phục cảm xúc, chậm rãi nói: "Lúc mới biết... biết em dùng tim đổi cho anh, anh... anh bán hết mấy căn biệt thự kia, vẫn luôn ở trong cái trên đường Thiên Thọ. Cũng không có tìm việc làm, mỗi ngày... cứ như vậy, nấu cơm, ăn cơm, ngủ."
Lục Quân Cường nhìn biểu tình của Lục Khôn Đức liền biết anh có thật nhiều lời không nói ra, khổ sở chân chính đại khái cũng nói không nên lời, Lục Quân Cường đau lòng nhìn Lục Khôn Đức, nói: "Làm gì không đối tốt với mình một chút? Không phải đã bảo anh sống cho tốt hay sao..."
Lục Khôn Đức nhìn chằm chằm vào Lục Quân Cường, nức nở vài tiếng liền nhịn không được khóc lớn lên: "Em cho rằng anh không nghĩ tới?! Em cho rằng để anh sống anh sẽ vui sao?! Anh hận không thể giây tiếp theo là có thể chết ngay! Nhưng anh không thể... Em lợi dụng lời thề của chúng ta! Em nói anh mà tự sát em liền không được an bình!!! Em cho rằng anh không sống tốt sao? Em chết rồi! Em chết rồi anh làm sao sống tốt được nữa!! Anh..."
Lục Khôn Đức lau nước mắt, nhưng từng giọt từng giọt vẫn rơi xuống: "Em biết không? Có một ngày anh dọn dẹp trong nhà rồi đi ngủ... Lúc tỉnh lại phát hiện trong tay có một tờ giấy em viết cho anh, bên trên... bên trên viết, em chiều hôm sau sẽ xuống máy bay trở về... Anh kỳ thật biết là em viết lúc trước kia, nhưng anh chưa từ bỏ ý định..."
Lục Khôn Đức che mắt khóc lớn, đứt quãng nói: "Anh cầm tờ giấy đó... chạy đến sân bay đợi một tuần, bọn họ nói... Tra, không, ra, người, này."
Lục Quân Cường ôm chặt Lục Khôn Đức, tưởng tượng đến cảnh anh nắm chặt tờ giấy không biết là của năm nào, giống như cầm bảo bối chạy đến sân bay si ngốc chờ mình... Trong lòng giống như có kim đâm, nghèn nghẹn nói: "Không có việc gì, đều đã qua rồi, không khóc..."
Lục Khôn Đức vùi mặt vào trong lồng ngực ấm áp của cậu, nhỏ giọng nói: "Sao lại không tìm được người này chứ? Anh cầm tờ giấy kia cho bọn họ xem... Bọn họ không để ý tới anh, còn đuổi anh... Sao lại không có em chứ? Anh cầu xin bọn họ thật lâu, bọn họ cũng không tra lại cho anh, anh liền tự mình chờ... Mỗi một chuyến bay đáp xuống đều chờ... Bọn họ nói anh là kẻ điên... Sau đó, sau đó Vu Hạo Phong tới đưa anh về..."
"Anh mỗi ngày đều suy nghĩ... Ngày mai ra cửa có thể xảy ra tai nạn xe cộ không? Có thể gặp động đất không, có thể xảy cái gì ngoài ý muốn không... Nhưng luôn không chết được, Đồng Kha nói em phù hộ anh... Anh không cần! Anh chỉ muốn chết! Nhưng anh không chết được!! Anh không chết được!!"
Lục Quân Cường ôm chặt lấy Lục Khôn Đức đang khóc đến phát run, vừa định mở miệng nói gì đó cũng không nhịn được bật khóc, cậu nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Lục Khôn Đức, nức nở nói: "Đều là em không tốt... Đã sớm biết anh còn lại một mình sẽ sợ hãi, đã sớm biết anh chiếu cố không được chính mình... Đều là em không tốt, nếu lại có lần sau em liền cùng anh chết đi, không để anh sợ hãi nữa, không khóc..."
Lục Khôn Đức nằm trong lồng ngực cậu, giống như đứa nhỏ bị uất ức khóc lớn.
Lục Quân Cường vẫn luôn ôm chặt anh, một bên chốc chốc khẽ hôn lên gương mặt ẩm ướt vì khóc một bên dỗ dành anh "Không khóc, không khóc..."
Lục Khôn Đức làm ổ trong cái ôm của Lục Quân Cường hồi lâu mới bình phục, vẫn còn quyến luyến dán mặt lên trên ngực cậu. Lục Quân Cường ôn nhu vén tóc mái trên trán anh, nhỏ giọng nói: "Chuyện mấy năm nay của thân thể này anh biết không? Có ấn tượng gì không?"
Lục Khôn Đức nhẹ gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ngày hôm qua thì không có, bây giờ đã chậm rãi nhớ ra..."
"Cứ từ từ sẽ nhớ, nhớ ra rồi liền ổn." Lục Quân Cường ôm Lục Khôn Đức nằm xuống giường, "Nằm thêm một lát... chút nữa em làm gì đó cho anh ăn."
Lục Khôn Đức gật đầu, mệt mỏi lại thỏa mãn nằm ngủ.
Lục Khôn Đức sau đó tỉnh lại ăn chút gì liền ngủ tiếp, giống như là bị bệnh nặng mới khỏi cần cấp bách khôi phục thể lực, chỉ là trước khi ngủ vẫn không quên nắm chặt tay Lục Quân Cường.
Chờ lúc Lục Khôn Đức lại tỉnh lại liền thấy Lục Quân Cường ngồi ở mép giường đang nhìn mình, Lục Khôn Đức cười cười: "Không ngủ hả?"
Đôi mắt Lục Quân Cường đỏ ngầu, nhưng vẻ mặt không có một chút mệt mỏi, nhỏ giọng nói: "Nhìn không đủ."
Lục Khôn Đức dịch vào bên trong một chút, giở chăn lên cho Lục Quân Cường tiến vào, cẩn thận đắp cho cả hai. Hai người ăn ý nằm mặt đối mặt, Lục Khôn Đức hơi hơi ngẩng đầu hôn Lục Quân Cường, nhỏ giọng nỉ non: "Có muốn làm không?"
Lục Quân Cường lắc đầu, "Không vội, em ngủ tiếp một lát." Lục Khôn Đức gật đầu, ôm một bên người cậu nhắm mắt lại, trong chăn tay chặt chẽ cầm tay.
...
Lục Khôn Đức lo sợ bất an rất nhiều ngày, luôn phân không rõ hiện tại với quá khứ, mỗi ngày nhìn Lục Quân Cường đều như là ngày cuối cùng. Mặc dù cậu một lần lại một lần nói cho anh nhưng Lục Khôn Đức vẫn cảm thấy hoảng hốt.
"Anh hai! Ăn cơm." Lục Quân Cường bưng dĩa đồ ăn cuối cùng lên bàn, "Xem cái gì vậy?"
Lục Khôn Đức đang lật từng tờ lịch, nghe vậy ngẩng đầu cười cười: "Không làm gì, tùy tiện nhìn chút." Lục Quân Cường đi tới kéo Lục Khôn Đức tới phòng bếp, từ phía sau ôm anh, mười ngón giao triền rửa tay cho anh.
Lục Quân Cường nhìn Lục Khôn Đức có chút đau lòng, trầm giọng nói: "Anh hai không cần như vậy, hiện tại đều là sự thật, chúng ta thật sự ở bên nhau."
Lục Khôn Đức từng ngụm từng ngụm và cơm, cười cười: "Anh biết, chỉ là... Ừm, anh lập tức liền thích ứng." Lục Quân Cường gắp cho hắn một đũa đồ ăn: "Anh hai anh yên tâm đi, em lần này là cả đời."
Lục Khôn Đức gật gật đầu, tiếp tục ăn cơm. Lục Quân Cường nhìn Lục Khôn Đức, như suy tư điều gì.
...
"Anh hai, anh xem." Lục Quân Cường cầm hai cái vé tàu.
Lục Khôn Đức đang ghi sổ, nghi hoặc nói: "Đi đảo Bát Phúc ()? Làm gì?"
() Mình không tìm thấy đảo này trên gg nên chắc do t/g tự nghĩ ra
Lục Quân Cường tiếp nhận sổ sách, đặt hai tấm vé lên bàn: "Thấy anh gần đây luôn mất hồn mất vía, ngày mai mang anh đi đảo Bát Phúc chơi mấy ngày, vừa lúc là cuối tuần."
Lục Khôn Đức gật gật đầu: "Đều nghe em."
Đảo Bát Phúc là một cái đảo nhỏ gần vùng duyên hải, cách thành phố rất gần, đi tàu không đến hai giờ là có thể đến. Trên đảo có một ngọn núi không cao lắm, ngôi chùa trên núi hương khói rất tốt, trên đảo quanh năm gieo trồng hoa tươi, là thắng địa du lịch gần đây.
Giữa tháng năm, trên đảo Bát Phúc đúng dịp hoa nở rực rỡ, trên đường nhỏ đều là cánh hoa đào bay lả tả, ven đường rao bán bánh gạo nếp hoa hồng, bánh củ từ táo tàu. Đúng ngay mùa hoa thược dược tươi đẹp nở đỏ thẫm như thạch lựu nhiễm sáng toàn bộ đảo nhỏ.
Lục Khôn Đức lần đầu tiên tới đảo Bát Phúc, không nghĩ tới đảo nhỏ hoàn toàn chính là chốn đào nguyên, lúc này đảo Bát Phúc còn chưa bị khai phá hoàn toàn, nhưng nhân văn cảnh sắc () nguyên nước nguyên vị () càng cho người ta chấn động.
() Địa điểm du lịch với những đặc sắc về lịch sử, văn hoá hay những giá trị vật chất, tinh thần nhất định
() Nguyên bản, không bị ảnh hưởng từ bên ngoài
Lục Quân Cường cầm bánh gạo nếp táo tàu mua ở bên đường, giấy dầu màu nâu bao lấy cái bánh màu trắng trong suốt rất đẹp, cậu cười cười: "Anh hai ăn chút đi, rất ngọt."
Lục Khôn Đức cùng Lục Quân Cường lang thang không có mục tiêu dạo chơi khắp phố, đi đến đâu ăn đến đấy, chui rúc vào vô số hẻm nhỏ vô danh, bất tri bất giác liền đến buổi tối.
Tối đến đảo nhỏ dần dần an tĩnh lại, bóng đêm phủ xuống chỉ có hương hoa là còn tràn ngập, Lục Khôn Đức cười ha ha ngồi ở trên ghế đá đầu hẻm ăn vạ không đi nữa.
"Có đi hay không? Chút nữa là trời tối thui rồi."
Lục Khôn Đức duỗi hai chân, thảnh thơi cắn kẹo mè: "Không! Đi!"
"Không đi?" Lục Quân Cường cong một bên khóe miệng, "Vậy em đây... không khách khí!" Lục Quân Cường bế Lục Khôn Đức lên vác trên vai, cười lớn chạy ra đường cái. Lục Khôn Đức hưng phấn kêu to, gắt gao ôm lấy cậu.
Lục Quân Cường tìm một khách sạn thuê phòng, hai người đều đi mệt, cũng không cảm thấy đói, tắm rửa một cái nằm xuống liền ngủ.
Ngày hôm sau Lục Khôn Đức tỉnh lại khi trời đã sáng rõ, Lục Quân Cường không biết đã đi đâu, anh rửa mặt lắc lư lắc lư mặc quần áo, thấy trên bàn có ghi chú Lục Quân Cường lưu lại: "Bữa sáng ở đây miễn phí, anh hai cứ đi ăn, hôm nay chúng ta đi leo núi, sợ không kịp nên em đi trước, anh ăn sáng xong lại đến tìm em, không cần trả phòng."
Lục Khôn Đức lật qua lật lại tờ ghi chú nhìn nhìn, không biết Lục Quân Cường muốn làm gì, cậu đi rồi mà anh giờ mới đi thì nào có thể theo kịp.
Lục Khôn Đức vội vàng ăn sáng, thu dọn liền đi tới núi Bát Phúc.
Đã hơn chín giờ sáng, trên núi Bát Phúc người đã khá nhiều, phần lớn là tới dâng hương, Lục Khôn Đức kẹt trong đám đông du khách rộn ràng nhốn nháo, thấy hoa dại trên sườn núi, không ngừng nhìn chung quanh tìm Lục Quân Cường.
Lúc đi đến giữa sườn núi thì thấy du khách đều chỉ chỉ trỏ trỏ về phía trước.
"Em xem! Đó là làm gì?"
"Đây là lạy tạ thần đi?"
"Cầu nguyện bao lớn a, còn phải quỳ lên núi..."
Lục Khôn Đức theo ánh mắt bọn họ nhìn qua, tức khắc ngây ngẩn cả người.
Trên thềm đá phủ đầy rêu xanh của núi Bát Phúc, có một người đang nhất bước tam khấu lên núi.
Áo sơ mi hơi mỏng của Lục Quân Cường đã ướt đẫm, trên mặt nổi lên màu đỏ nhàn nhạt, nhưng hô hấp không có chút nào loạn, chân dài hữu lực một chút cũng không run lên, kiên định một bước một quỳ, dập đầu, một cái, hai cái, ba cái, rồi đứng dậy, một bước, lại quỳ xuống, dập đầu, một cái, hai cái, ba cái...
Núi Bát Phúc cũng không tính là cao, không đến mét, nhưng mấy ngàn bậc thềm đá, Lục Quân Cường cứ như vậy một bước một quỳ lên núi, trong những lời cầu nguyện vào ngày sinh nhật, lại có được một nguyện vọng linh nghiệm lần duy nhất trong đời.
Du khách nhìn cậu, đi qua bên người cậu, Lục Quân Cường giống như không thấy, từng bước thong thả, kiên định lên núi.
"Một năm ấy, ta dập đầu nằm rạp trên sơn lộ, chẳng vì gặp gỡ, chỉ để kề cận hơi ấm của người; Một đời ấy, ta chuyển nước chuyển non dời Phật tháp, chẳng vì tu lai sinh, chỉ để giữa đường cùng người gặp lại." ()
()Trích "Một ngày, một tháng, một năm, một đời ấy"
Lục Khôn Đức hơi hơi ngẩng đầu không cho nước mắt chảy ra, câu châm ngôn này của Thương Ương Gia Thố, dùng vào lúc này thật vừa vặn.
Lục Khôn Đức cái gì cũng không nói, chậm rãi đi từng bước một theo sau lên núi, anh biết Lục Quân Cường trước kia không tin những thứ này, hoặc là cậu hiện tại cũng không tin, cậu chỉ là đang dùng tất cả những gì cậu biết, dùng tất cả mọi cách có thể làm được để yêu anh. Những thứ làm Lục Khôn Đức bối rối mấy ngày nay bỗng chốc biến mất, anh nhìn người yêu trước mắt cảm thấy vô cùng an tâm.
Tới chùa trên đỉnh núi thì đã là hoàng hôn, Lục Quân Cường hơi thở không loạn, một bước một quỳ đi được tới trước Phật Tổ.
Đại hòa thượng trong chùa đã sớm biết có người nhất bước tam khấu lên núi, sớm chờ ở bên án, cầm mười ba nén hương đưa cho Lục Quân Cường, Lục Quân Cường vội vàng chắp tay trước ngực, trong giọng nói còn có chút thở dốc: "Không dám, ba nén hương là được."
Đại hòa thượng cười cười không nói gì, lắc đầu vẫn đưa mười ba nén hương cho cậu, Lục Quân Cường trịnh trọng xá một cái, đôi tay tiếp nhận cao hương.
Lục Quân Cường tay trái cầm mười ba nén hương, tay phải nâng nến đỏ, cẩn thận châm lửa, trịnh trọng cắm vào lư hương, lại vừa đi vừa quỳ tới trên đệm hương bồ, Lục Quân Cường quay đầu lại nhìn Lục Khôn Đức, Lục Khôn Đức đi tới, cũng trịnh trọng quỳ gối bên phải đệm hương bồ.
Lục Quân Cường nhìn Phật Tổ bảo tướng trang nghiêm () trước mặt, trong mắt trong lòng tràn đầy chân thành, trầm giọng nói: "Lục Quân Cường, thành tâm thành ý quỳ lạy Thích Ca Mâu Ni Phật."
() Cách gọi những bức tượng trang trọng trong Phật giáo
Trên bàn thờ mười ba nén cao hương từ từ cháy lên, nhất thời trước tượng Phật khói hương tràn ngập, chuông cổ vang lên, cùng với thành kính của Lục Quân Cường tán truyền khắp toàn bộ chùa.
"Con tạo nhiều ác nghiệp, từng buông bỏ từng trả giá, hôm nay chung thành chính quả, tới đây lạy tạ."
"Nguyện, sai lầm ngày xưa toàn từ thân con."
"Nguyện, phúc trạch hôm nay toàn che chở anh con."
"A di đà phật."
"A di đà phật."
"A di đà phật."
Lục Quân Cường mỗi khi nói một câu "A di đà phật" liền dập đầu một cái, ba tiếng A di đà phật, lễ tất.
Nước mắt Lục Khôn Đức không ngừng rơi, quay đầu nhìn Lục Quân Cường mà gần như không khống chế được ái ý trong lòng. Lục Khôn Đức vừa định nói chuyện mới phát hiện giọng nói đều khàn cả rồi, anh lau nước mắt, cũng lạy ba lạy.
Lục Quân Cường nhìn Lục Khôn Đức không nói gì, có chút hổn hển lại có chút đắc ý cười cười, đỡ bả vai anh đứng dậy, xuống núi.