"Bổn cung không có bản lĩnh này, có điều bên cạnh bổn cung xác thật có một cô cô, là tỷ muội với Sơ Nhu, bà ấy trong việc này có chút kinh nghiệm."
Một cung nữ ở bên ngoài bước tới, tuổi tác xấp xỉ Chu Sơ Nhu, duỗi tay nhận lấy mấy phong thư kia, bình tĩnh quan sát, nói với Hoàng Hậu: "Hồi bẩm nương nương, những bút tích tương đồng này cùng một người viết."
"Hạo Minh, bút tích này của ai?" Hoàng Hậu thoáng nhìn giấy Tuyên Thành kia, giá trị xa xỉ, không mấy khác biệt với hoàng cung.
"Đây là chữ của vị quản gia này, còn có mẫu thân và Hứa đại nhân." Tề Hạo Minh nói rất chậm, ánh mắt nhìn chằm chằm Hứa thị. Mặt mũi, Nam Dương Hầu phủ còn sao? Thời điểm Đại ca và nữ tử hồng trần có con riêng, phụ thân nỗ lực che giấu, vì Đại ca mà cầu thú đích tiểu thư của Khánh Vương phủ, mà năm đó y xảy ra chuyện, thật sự không có chứng cứ sao? Hay là không muốn truy cứu? Dù sao tàn phế cũng đã tàn phế, cho dù truy cứu y cũng không tốt lên được.
Viên thị nhíu mày, đọc nội dung trong thư, lại nhìn dòng chữ trên giấy Tuyên Thành, ngẩng đầu nhìn Hứa thị: "Không thể ngờ hầu phu nhân và nhân sĩ dị tộc lại có giao tình."
Giờ phút này Hứa thị đã khó mà giữ được tôn vinh của hầu phu nhân, phong thư, Hứa quản gia, Tiết Tam, tất cả chứng cứ đều đầy đủ, là bà ta liều mạng giết người diệt khẩu, thời điểm bà ta phát hiện mọi thứ đã muộn.
"Hồi bẩm nương nương, người này thần phụ không quen biết, chỉ có thư từ qua lại một lần mà thôi." Mười mấy năm trôi qua, nội dung trong phong thư Hứa thị đã nhớ không rõ, bà ta sợ bên trong cất giấu quá nhiều bí mật.
"Người không quen biết, hầu phu nhân sao có thể dùng năm ngàn lượng bạc làm thù lao? Không biết Tiết tiên sinh này đã giúp hầu phu nhân làm gì?" Viên thị đã xem xong phong thư, cung mày khẽ động, bà vốn được nhờ tới làm chỗ dựa cho Tề Hạo Minh, không hề có ý định nhúng tay vào, nhưng những gì Nam Dương Hầu vừa nói khiến bà nhịn không được mà đau lòng cho y.
Hoàng Thượng sớm đã bất mãn với Nam Dương Hầu, mấy ngày trước đó còn có tin đồn năm xưa không phải do rơi xuống nước mà Tề Hạo Minh sốt cao tàn phế hai chân, thời điểm đó có người đứng sau hạ độc, Hoàng Thượng biết chuyện, càng tức giận, cho dù Hoàng Thượng không nói gì, trong lòng Viên thị rất rõ ràng, đây là cơ hội Hoàng Thượng thu hồi tước vị của các nhà mấy năm nay không có công tích.
Nếu không Diệp lão thái quân sao không chọn một thế gia môn đăng hộ đối, cuối cùng gả tiểu thư duy nhất của Diệp gia cho nhi tử của Kiều đại nhân?
"Nam Dương Hầu, trong phủ xảy ra chuyện như vậy, kẻ làm phụ thân như ngươi lại không quan tâm, đây rốt cuộc là ý gì?"
Nam Dương Hầu không thể trả lời, Hứa thị ở cạnh hai tay nắm chặt khăn lụa, chuyện này rõ ràng Tề Hạo Minh sớm đã tra ra, mời Hoàng Hậu nương nương tới chẳng qua là muốn Nam Dương Hầu đứng ra định đoạt.
Mẫu thân sao? Với y mà nói chẳng qua là cách xưng hô, đời này y không phải không có năng lực tranh giành, thứ còn thiếu đơn giản chỉ là một cơ hội, mà hiện tại không phải vừa lúc sao?
"Hoàng Hậu minh giám, năm đó thần phụ có ít việc riêng muốn nhờ Tiết tiên sinh hỗ trợ, có điều thần phụ chưa từng gặp ông ta, thư từ cũng chỉ qua lại một lần." Hứa thị đứng dậy quỳ gối bên cạnh Hứa quản gia, cánh tay run rẩy giấu dưới y phục tiết lộ giờ phút này bà ta vô cùng căng thẳng.
"Hoàng Hậu nương nương, Hứa quản gia lo toàn mọi việc của Hứa gia, trong thư từ giữa ông ta và Tiết Tam nhiều lần nhắc tới chuyện hạ độc khiến thần tàn phế, may là độc trong tay Tiết Tam không phải cực phẩm, nếu không chỉ sợ cái mạng này sớm đã không còn. Nếu Hứa quản gia đã là người của Hứa gia, bản thân ông ta và thần khi đó mới sáu tuổi vốn không thù không oán, hà tất phải hạ độc thần, như vậy Hứa gia rốt cuộc có lợi gì? Mà Hứa gia bày mưu tính kế như thế rốt cuộc là vì ai?" Tề Hạo Minh dõng dạc chất vấn.
Hứa thị ngẩng đầu, đáy mắt lộ rõ hận ý: "Cho dù có thư từ qua lại, con cũng không thể oan uổng Hứa gia! Hứa gia tại sao phải ra tay với con? Khi đó ta gả vào hầu phủ chỉ mới ba năm, nếu thật sự có lòng hại người, đối tượng ta muốn hạ độc nên là Hạo Thịnh mới đúng." Hứa thị nói nghe thật hùng hồn có lý lẽ, Tề Hạo Thịnh là trưởng tử đích tôn của Nam Dương Hầu phủ, nếu mơ tưởng tới vị trí thế tử kia, bà ta sao có thể xuống tay với Tề Hạo Minh?
"Có lẽ mẫu thân cũng muốn độc hại Đại ca, có điều lúc đó trùng hợp ta rơi xuống nước, hơn nữa thời điểm đó bên cạnh chỉ có một nha hoàn, nha hoàn kia tới cuối cùng còn thắt cổ tự sát, không thể kiểm chứng, đó không phải là thời cơ tốt nhất để xuống tay sao? Chỉ cần hạ thêm chút độc, ta đã sốt cao mà chết." Tề Hạo Minh thong dong phân tích, sau đó ra hiệu cho Trác Dạ cầm chồng sổ sách lên.
"Đây là sổ sách thu mua dược liệu mười sáu năm trước của một gian cửa hàng thuộc của hồi môn của Đại tiểu thư Hứa gia đã xuất giá, trong đó có mấy vị thuốc khiến người ta sốt cao không lùi, thân mình suy yếu, mà những thứ này đúng Hứa quản gia là người đi mua, Hứa gia sao có thể yêu cầu hiệu thuốc đã thuộc về nữ nhi mua những thứ này? Hơn nữa nó được sử dụng vào mục đích gì bên trên không hề ghi rõ. Mẫu thân, việc này người giải thích thế nào đây?"
"Sử dụng dược liệu trong hiệu thuốc nhà mình cần gì phải ghi sổ sách?" Hứa thị nhìn chồng sổ sách bị mất trộm ở hiệu thuốc của Đại tỷ kia, khóe mắt giật giật, lạnh lùng nói.
"Hoàng Hậu nương nương, chưởng quầy hiệu thuốc đó có một thói quen rất tốt, cho dù là người nhà lấy dùng, ông ấy đều sẽ ghi chép lại, miễn cho tương lai xảy ra sơ sót gì, vừa lúc có thể chứng minh dược liệu này có vấn đề. Mẫu thân, người còn gì muốn nói không?"
"Chẳng qua là chút sơ sẩy, con không nên quá rối rắm." Hứa thị hạ quyết tâm không thừa nhận chuyện mình hạ độc, cho dù Hứa gia bày mưu tính kế thì có thế nào, có lẽ vì giúp nữ nhi này, nhưng việc đó không có nghĩa liên quan tới bà ta.
Tề Hạo Minh khẽ cười, ngoan cố chống cự, một hai phải chờ gọi mọi người tới, bà ta mới bằng lòng thừa nhận sao?
"Trác Dạ, dẫn bà vú của ta tới đây, nhiều năm không gặp, ta thật nhớ bà ấy."
Hứa thị ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía cửa.
Một phụ nhân chống quải trượng run rẩy đi vào, người chưa đến bốn mươi nhưng đã già như vậy, nếu không nhìn kỹ, không ai có thể nhận ra đây là bà vú nuôi nấng Tề Hạo Minh năm đó.
"Bái kiến Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế. Bái kiến hầu gia, hầu phu nhân, Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia." Tử Yên vội chạy tới đỡ phụ nhân kia quỳ xuống. Quải trượng đặt một bên, Tiền ma ma nhìn Tề Hạo Minh, trong mắt không ngăn được nước mắt.
"Lão nô là bà vú năm đó lão hầu phu nhân tự mình chọn cho Nhị thiếu gia, thời điểm Nhị thiếu gia xảy ra chuyện, hầu gia truy cứu người trong viện của Nhị thiếu gia, lão nô cũng không thể may mắn thoát khỏi, khi ấy hầu phu nhân tìm tới lão nô, muốn lão nô bỏ vài thứ vào chén thuốc của thiếu gia, nói có thể giúp thiếu gia tốt lên, có điều đó là phương thuốc cổ truyền, hầu phu nhân sợ lão gia không cho, nếu lão nô tin bà ấy thì cứ thử một lần." Tiền ma ma khàn khàn nói, "Lão nô không dám cho vào, sợ nếu xảy ra chuyện, lão hầu gia sẽ truy cứu, nhưng hầu phu nhân lại dùng nhi tử ép lão nô, nếu không làm, lão nô không thể gặp lại nhi tử đáng thương của mình. Không còn cách nào khác, lão nô đành phải thuận theo ý của hầu phu nhân, nhưng thuốc lão nô chỉ cho một nửa. Sáng ngày hôm sau, Nhị thiếu gia vốn đã không sao đột nhiên sốt cao lần nữa, hầu phu nhân nói là do chúng hạ nhân như lão nô chiếu cố Nhị thiếu gia không chu toàn, đuổi hết mọi người khỏi Nam Dương Hầu phủ. Thời điểm lão nô về đến nhà, trượng phu và hài tử đều đã mất tích, mấy năm nay lão nô vẫn không có tin tức của họ, mãi đến một năm trước gặp lại thiếu gia lão nô mới biết, thì ra bọn họ sớm đã chết."
"Ngươi ngậm máu phun người! Rõ ràng là các ngươi không chiếu cố Nhị thiếu gia tốt, lão hầu gia mới đuổi các ngươi ra ngoài! Ta sao có thể sai ngươi đi hạ độc Nhị thiếu gia!" Hứa thị ngẩng đầu nhìn Nam Dương Hầu, "Hầu gia, ngài cũng biết ngày đó lúc bệnh tình Hạo Minh nặng thêm, lão hầu gia đã xử lý hạ nhân trong viện thế nào."
"Xác thật là phụ thân làm chủ đuổi bọn họ đi. Tiền ma ma, sao ngươi có thể không bằng không chứng mà nói phu nhân như vậy?" Nam Dương Hầu giờ phút này còn làm chủ được gì, chỉ có thể lắng nghe.
Tiền ma ma bật khóc, chuyện đã trôi qua mười mấy năm, nào còn chứng cứ!
Tề Hạo Minh thoáng nhìn Nam Dương Hầu: "Tiền ma ma, lọ thuốc mẫu thân cho ngươi còn không?"
Tiền ma ma run rẩy lấy ra cái khăn trong lòng ngực, bên trong đúng lúc gói lọ sứ khi đó hầu phu nhân cho bà, nhưng mười mấy trôi qua, thuốc bên trong sớm đã không còn nguyên vẹn.
Trác Dạ nhận lấy bình sứ kia đặt lên mâm, sau đó mở ra, bên trong vách vẫn còn dính chút bột phấn màu xám. Tề Hạo Minh khẽ cười: "Nhiêu đây đã đủ rồi chứ? Phụ thân, ngài có cần mời Tứ thúc tới kiểm tra để chứng minh mẫu thân trong sạch không?"
Hứa thị vốn quỳ thẳng người, trong nháy mắt bất lực lảo đảo ngã xuống đất, bột phấn kia cho dù không nhiều, nhưng với y thuật của Tề Trung Châu, ông ấy chắc chắn có thể nghiệm ra đó là thứ gì.
Tề Hạo Chi ở đó sớm đã không biết phải phản ứng thế nào. Người bọn họ nói là mẫu thân của mình sao? Là người ôm hắn, thời thời khắc khắc dặn hắn tôn kính phụ thân và huynh trưởng sao? Bà ấy sao có thể lúc hắn chưa sinh ra đã hạ độc thủ với Nhị ca như vậy, khi đó Nhị ca chỉ mới sáu tuổi!
Cảm nhận ánh mắt của Tề Hạo Chi bên kia, Hứa thị càng thêm hoảng loạn, lúc này bà ta có thể làm gì, giải thích thế nào đây?
Chỉ là không biết nha hoàn của mình có biết sự tình năm đó không, Hứa thị vội vàng nhìn Nam Dương Hầu, Nam Dương Hầu cũng chú ý tới ánh mắt của thê tử mình, khóe miệng khẽ động, cuối cùng quay vẫn quay đầu đi.