Biết được việc này Lý thị vô cùng tức giận, nhìn nữ nhi tiều tụy, lòng bà thật sự đau đớn, hỏi Thẩm phu nhân mới biết thiếu niên kia là Nhữ Dương Vương, trong lòng lập tức tính toán một phen.
Oánh Tú qua thỉnh an Thẩm phu nhân đúng lúc Lý thị đang hỏi lai lịch của thiếu niên đó, Thẩm phu nhân đối với Lý thị không biết lượng sức mình mà đau đầu, thấy Oánh Tú tới liền gạt chủ đề này sang một bên: "Tú Nhi, lần trước con đi Vạn An Tự, chi bằng lần này dẫn Oánh Vận ra ngoài giải sầu đi, thuận tiện cầu phúc, ta thấy sắc mặt nó gần đây không tốt lắm."
"Nếu đường tỷ nguyện ý, Tú Nhi đương nhiên đi cùng." Oánh Tú ngồi bên phải bọn họ, nha đầu phía sau lập tức dâng trà. Thỉnh an là việc bắt buộc mỗi ngày, chẳng qua là tới viện của Thẩm phu nhân ngồi một lúc mà thôi.
Lúc này Oánh Huệ cũng tới, vừa vào cửa liền nghe Thẩm phu nhân nói tới chuyện đạp thanh, tinh thần lập tức phấn chấn: "Nương, chi bằng chúng ta cùng đi đi, đầu xuân nhà chúng ta không có ra ngoài."
Thẩm phu nhân gật đầu, nhìn Lý thị: "Đại tẩu, tẩu thấy thế nào?"
Tuy không quen thuộc kinh thành nhưng danh hào của Vạn An Tự Lý thị cũng biết tới, nghe vậy liền cười nói: "Cùng đi cũng tốt, để ta nói với Vận Nhi." Dứt lời, bà ta liền đứng dậy trở về tìm nữ nhi.
Oánh Tú nghe Thẩm phu nhân và Oánh Huệ trò chuyện, thỉnh thoảng cười đáp một câu, mãi tới giờ Mùi mới trở về phòng.
Thanh Bích tựa hồ đã đứng chờ một lúc, thấy nàng về liền vội tiếp đón: "Tiểu thư, vừa rồi Khổng di nương phái người tới nói thân mình không khỏe, hỏi tiểu thư có thể giúp mời đại phu bắt mạch được không."
"Không báo với phu nhân sao? Đã bao lâu rồi?" Trong lòng Oánh Tú không khỏi lộp bộp, "Ngươi kêu Tử Yên dẫn theo nha hoàn tới thông báo kia đi xin chỉ thị của phu nhân, ngươi cùng ta qua đó xem trước."
Oánh Tú không thể vượt quyền Thẩm phu nhân tự ý ra ngoài mời đại phu, thời điểm tới Hương Hà Viện, áp chế nghi hoặc trong lòng, vừa vào phòng, nàng liền ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt, Khổng di nương sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường.
"Ngươi ra ngoài hỏi thăm Tiểu Hồng một chút." Oánh Tú phân phó Thanh Bích dẫn theo nha hoàn trong phòng ra ngoài, tự mình ngồi bên mép giường.
"Đại tiểu thư, lại phiền người phải tới đây." Khổng di nương cố gắng duy trì thanh tỉnh.
"Đừng nói nữa, ta đã kêu Tử Yên dẫn người đi báo với mẫu thân, thỉnh đại phu vẫn là để mẫu thân phân phó, người yên tâm đi." Oánh Tú vỗ vỗ tay bà, ý bảo bà đừng hoảng hốt.
Thanh Bích rất nhanh đã quay về, Oánh Tú kêu Khổng di nương nghỉ ngơi, tự mình cùng Thanh Bích qua một bên, nghe nha hoàn bẩm báo: "Khi sáng Khổng di nương vẫn rất tốt, tới buổi chiều sau khi ăn ít điểm tâm liền thấy không thoải mái, bà ấy muốn nghỉ ngơi một lúc, sau đó không ngờ lại đau bụng, bắt đầu chảy máu."
"Điểm tâm? Điểm tâm gì?" Oánh Tú ngẩng đầu nhìn vào phòng, trên bàn cạnh giường vẫn còn đĩa thức ăn, bên trên chỉ còn lại vài khối điểm tâm, "Tiểu Hồng, là Khổng di nương ăn hết sao?"
Tiểu Hồng giúp Khổng di nương buông màn che xuống, đáp: "Không, mấy ngày nay di nương ăn uống không tốt, chỉ ăn một ít rồi thôi, còn lại di nương đều thưởng cho chúng nô tỳ."
Oánh Tú quan sát sắc mặt Tiểu Hồng, thấy nàng ta không chút khác thường, nếu điểm tâm thật sự có vấn đề, mấy nha hoàn đã ăn khẳng định cũng xảy ra chuyện.
"Thanh Bích, đưa khăn sạch đây." Oánh Tú nhận khăn tay Thanh Bích đưa ra, lấy một khối gói lại rồi cất vào cổ tay áo, "Ngoại trừ điểm tâm, giữa trưa di nương còn ăn gì không?"
"Giữa trưa nô tỳ xuống bếp nhận cơm, di nương ăn không nhiều lắm, chỉ dùng nửa chén và ít canh xương hầm." Tiểu Hồng kể lại toàn bộ.
Lúc này, Thẩm phu nhân đã cùng đại phu tới Hương Hà Viện. Thấy Oánh Tú ở đây, bà ta cũng không nói nhiều, trực tiếp vào trong. Thiếp thị có thai Thẩm phu nhân đương nhiên không thoải mái, nhưng cho dù như vậy, thân là chủ mẫu bà ta vẫn phải tỏ vẻ săn sóc.
"Ta đã kê thuốc an thai, tốt nhất phải tĩnh dưỡng trên giường mấy ngày, hiện tại thai nhi chưa ổn định, thức ăn phải chú ý một chút." Sau khi bắt mạch, đại phu kê phương thuốc rồi giao cho Thẩm phu nhân.
Thẩm phu nhân trả tiền, phân phó hạ nhân tiễn đại phu ra ngoài. Nhìn Khổng di nương thần sắc không tốt đang nằm trên giường, trong lòng bà ta vô cùng phiền loạn.
"Muội cứ an tâm nghỉ ngơi, chờ lão gia buổi tối trở về ta sẽ nói với ngài ấy." An ủi vài câu tượng trưng, Thẩm phu nhân không hỏi vì sao Khổng di nương xuất huyết, chỉ cho rằng Khổng di nương yếu đuối không chịu nghỉ ngơi,
Thấy đại phu đã tới, Oánh Tú liền trở về Vân Thư Viện trước. Không bao lâu, Thanh Bích cũng từ Hà Hương Viện trở về: "Tiểu thư, vừa rồi trên đường nô tỳ gặp Vệ di nương, hình như muốn tới Hà Hương Viện."
"Hỏi thăm được gì chưa?" Oánh Tú mở khăn tay ra, bỏ khối bánh vào hộp trang điểm, "Điểm tâm này có phải cũng do phòng bếp làm không?"
"Tiểu Hồng nói điểm tâm này nàng ta cũng lấy từ phòng bếp, có điều các nàng ăn đều không sao. Tiểu thư, bánh hoa quế này có vấn đề gì sao?"
"Người thường ăn có lẽ không có việc gì. Ngươi còn nhớ đại phu kia không, mang cho ông ta kiểm tra xem, ông ta bắt mạch cho di nương, có lẽ sẽ biết một ít." Oánh Tú giao cái hộp cho Thanh Bích, kêu nàng xuất phủ đi tìm đại phu.
Chờ Thanh Bích trở về sắc trời đã tối, Oánh Tú nhận phong thư trong tay nàng, mở ra đọc chẩn bệnh của đại phu, trong bánh quế hoa kia hình như có ít thành phần có vấn đề.
"Thanh Bích, ngày mai ngươi xuống phòng bếp một chút, là ai đã dùng hoa hồng Tây Tạng () nấu ăn." Oánh Tú ném phong thư vào huân lò. Thẩm phu nhân cho rằng Khổng di nương không khỏe, thậm chí còn mời đại phu, nhưng Khổng di nương rốt cuộc có biết bản thân không khỏe hay không? Bà ấy có biết nguyên nhân bên trong không?
() Hoa hồng Tây Tạng: còn gọi là Nghệ tây, là loài hoa có nhiều công dụng cho sức khỏe lẫn sắc đẹp
Oánh Tú lắc đầu, gạt bỏ nghi vấn này khỏi đầu. Nếu Khổng di nương sảy thai, mũi giáo lập tức chỉ thẳng về phía Thẩm phu nhân. Trong Thẩm phủ này, người không muốn Khổng di nương sinh hạ hài tử chính là bà ta, nhưng bà ta sao có thể chấp nhận rủi ro như vậy? Chẳng lẽ thật sự chỉ là vô tình sao?
Phòng bếp thường xuyên nấu trà an thần, hoa hồng Tây Tạng thỉnh thoảng phải dùng tới, nếu người có lòng bỏ thêm quá mức, hài tử của Khổng di nương một khi không cẩn thận sẽ mất...
Có lẽ kiếp trước đối diện với quá nhiều khói mù, Oánh Tú đứng trước việc này vô cùng chấp nhất, mãi tới khi Thanh Bích dò hỏi được tin tức dưới phòng bếp. Mấy ngày nay thân thể Oánh Vận không khỏe, tâm tình không tốt, Lý thị đã lấy ra hoa hồng Tây Tạng tốt nhất sai phòng bếp bỏ thêm vào trà hoặc đồ ăn để giúp Oánh Vận an thần, đồ ăn các viện đều được an bài thống nhất, nếu trong lúc hỗn loạn có người bỏ hoa hồng Tây Tạng vào bánh quế hoa cho Khổng di nương ăn, đây là điều hoàn toàn có khả năng.
Thẩm phủ hiện tại có một vị mang thai, dựa theo tính tình của mẫu thân, bà ta không thể bỏ mặc, thức ăn hẳn sẽ tách ra làm riêng, cũng may Khổng di nương ăn uống không tốt nên ăn không nhiều.
Oánh Tú càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, lướt qua vài lời giải thích hợp lý càng thấy sự tình có vấn đề, cho dù là vô ý bỏ hoa hồng Tây Tạng vào điểm tâm, nhưng tại sao lại là điểm tâm? Không phải cơm trưa, cũng không phải thức ăn đưa đến bên này....
Vì sức khỏe của Khổng di nương, chuyến đi tới Vạn An Tự dời lại vài ngày, đúng lúc Kỳ Chí được nghỉ, Thẩm phu nhân liền dẫn bọn họ cùng nhau tới Vạn An Tự.
Oánh Tú để Thanh Bích ở lại Thẩm phủ, bên cạnh chỉ dẫn theo Hương Lăng và Bão Cầm. Nửa ngày lộ trình, đoàn người cuối cùng cũng tới chân núi, nối tiếp nhau đi lên chính là đường núi thông với Vạn An Tự, một bên là thềm đá, một bên là đường cho xe chạy, bốn phía tách ra không ít đường nhỏ. Dưới chân núi có mấy khách điếm, ban ngày nơi này cũng không ít người, xung quanh còn có chỗ bán hương nến kinh thư.
Hôm nay người tới Vạn An Tự không ít, dưới chân núi dừng rất nhiều xe ngựa, Lý thị ngại đi bộ, không muốn xuống xe, vì thế Thẩm phu nhân phân phó xe ngựa trực tiếp lên núi.
Giữa chủ điện là một đỉnh lò rất lớn, những lúc tế thiên, chủ trì Vạn An Tự sẽ đứng ở chỗ cao nhất thăm viếng thiên địa, cầu bình an cho kinh thành và cả quốc gia. Mười tuổi Oánh Tú đã theo Thẩm phu nhân tới đây một chuyến, khi đó nơi này biển người tấp nập, tất cả đều hi vọng có thể hấp thụ ít ánh sáng của Phật, được Phật phù hộ.
Mọi người lần lượt tới các phòng dành cho khách, dùng bữa cơm chay xong, Thẩm phu nhân liền kêu Oánh Tú dẫn Oánh Vận đi dạo giải sầu, lúc này hoa đào đã rụng, dọc đường mòn, hai sườn anh đào chỉ còn lại những cây trơ trụi. Oánh Tú dẫn các nàng đi về phía trước, tới tiểu đình liền dừng lại. Nơi này là chỗ cao nhất của Vạn An Tự, từ đây nhìn xuống vừa lúc có thể nhìn thấy phong cảnh náo nhiệt.
"Đi tiếp có thể tới duyên đường, chi bằng chúng ta nghỉ ở đây một chút?" Oánh Tú chỉ vào đường mòn sâu trong rừng đào, nói.
Oánh Huệ đưa mắt nhìn qua, cảm thấy chán ghét: "Vậy chúng ta đi thôi, nơi này có gì đẹp?"
Hai tháng trước tới duyên đường xin sâm, Oánh Tú vẫn còn nhớ rất rõ, hôm nay bước vào đại điện, mọi thứ vẫn như vậy. Oánh Huệ tới trước đệm hương bồ, chậm rãi quỳ xuống.
Oánh Tú cũng quỳ trên đệm hương bồ, chắp tay trước ngực, nhắm mắt cầu nguyện một hồi, đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới một trận xôn xao, một thân ảnh màu trắng đi tới, dáng người yểu điệu như thiên tiên.
Bốn phía đều truyền tới tiếng bàn luận, Oánh Tú mở mắt, bái ba bái, Bão Cầm ở cạnh vội đỡ nàng đứng dậy: "Tiểu thư người xem."
Oánh Tú ngẩng đầu nhìn thân ảnh màu trắng đứng trước đại sư đang giải sâm, cảm thấy có chút quen mắt: "Sao vậy?"
"Các nàng đều là nữ tử Họa Phường, tiểu thư, chúng ta nên cách xa các nàng một chút." Bão Cầm vừa nói vừa kéo Oánh Tú lại gần.
Oánh Tú càng nhìn càng cảm thấy nữ tử một thân bạch y che mặt vô cùng quen mắt, đợi người nọ quay đầu mới xác định, đó chẳng phải là Liễu Nhứ Nhi sao?
Dung nhan sau khăn che mặt điềm tĩnh đạm nhiên, nàng thành kính nhìn tượng Quan Âm, đối với lời ra tiếng vào bên cạnh đều không để ý. Liễu Nhứ Nhi quỳ xuống đệm hương bộ, hai tay ôm ống thẻ nhẹ nhàng lắc.
Oánh Huệ và Oánh Vận đi về hướng Oánh Tú, sắc mặt Oánh Vận để lộ mấy phần khinh thường: "Ăn mặc như vậy đúng là đồi phong bại tục."
Oánh Tú lắc đầu: "Nữ tử Họa Phường cũng có quyền xin sâm, nơi này nhiều người, chúng ta ra ngoài trước thôi."
Thấy mọi người đều đổ dồn vào nhân vật chính của câu chuyện huyên náo mấy ngày nay, Oánh Tú liền dẫn các nàng ra khỏi duyên đường.