Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ

chương 69

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Nếu cha cháu còn viết thư như vậy, cháu cứ trả lời ông ta, kêu ông ta tới tìm chúng ta nói chuyện, ta thật muốn nhìn xem ông ta có thể hồ đồ thành bộ dáng gì!" Kiều lão phu nhân nhẹ nhàng vỗ tay Oánh Tú, "Cháu cứ ở nhà, bình an sinh hài tử ra là được."

Oánh Tú thấy Kiều lão phu nhân đau lòng nhìn mình, làm nũng: "Bà ngoại, đây là muốn đuổi cháu về sao?"

"Học cái tốt không học, lại học theo tính tình của Thi Nhã." Kiều lão phu nhân oán trách một câu, ý cười trên mặt càng đậm.

Dùng cơm ở Kiều gia xong, Cẩn Lộc còn ở học viện, Oánh Tú liền cùng Thi Nhã tới chỗ của Trương thị, thăm Đại biểu tẩu này. Hiện tại vừa tới cửa sân, bên trong đột nhiên có một người lao ra, Thụy Châu nhanh nhạy kéo Oánh Tú sang một bên, thiếu chút đã đụng trúng.

Đợi đứng vững, thân ảnh kia cũng không thèm nhìn các nàng, vội vã chạy đi. Oánh Tú lòng còn sợ hãi mà vỗ ngực, ngẩng đầu nhìn Thi Nhã, cả hai đều nghi hoặc.

"Muội không sao chứ? Hạ nhân của Đại tẩu sao một chút cũng không hiểu lễ nghĩa vậy!"

Oánh Tú lắc đầu: "Chúng ta vào xem đi, có thể là chuyện."

Đi thêm mấy bước, lại gặp hai nha hoàn đi ra, cúi đầu, trong tay cầm thứ gì đó, bước chân vô cùng gấp gáp. Rõ ràng thấy các nàng, bọn họ cư nhiên một chút phản ứng cũng không có.

Thi Nhã cao giọng gọi: "Đứng lại!"

Hai nha hoàn kia dừng bước, quay đầu nhìn Thi Nhã, một người trong số đó run rẩy đáp: "Nhị tiểu thư."

Thi Nhã cau mày nhìn đồ nàng ta giấu trong tay, chỗ cổ tay áo lộ ra một mạt màu đỏ: "Giấu cái gì đó! òn không lấy ra!"

Nha hoàn bên cạnh bị nàng quát lớn, cánh tay dính máu run run đưa lên. Bão Cầm vội che mắt Oánh Tú lại, sợ nàng sợ hãi.

Trong phòng lại truyền tới tiếng la hét, Thi Nhã đẩy hai nha hoàn kia, đẩy cửa đi vào, một mùi máu tươi lập tức truyền tới. Một thai phụ mang thai bảy tám tháng nằm ở góc bàn, hai tay ôm bụng, dưới thân toàn là máu. Trước mặt Oánh Tú trở nên mơ hồ, Thụy Châu phía sau vội chạy tới đỡ lấy nàng, nàng lập tức bắt lấy tay Thi Nhã: "Mau, mau đi tìm người!"

Bàn ghế trong phòng đã hỗn loạn, Trương thị nghe tiếng nói chuyện mang sắc mặt trắng bệch từ buồng trong bước ra, đang định mắng chửi người tới, thấy đó là các nàng, thân mình liền cứng đờ.

"Đại tẩu, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không thông báo với Đại bá mẫu một tiếng. Thụy Châu, hiện tại ngươi lập tức tới chỗ của phu nhân, cứ nói di nương trong viện của Đại ca xảy ra chuyện." Nhìn vệt máu kia, di nương này nằm ở đây cũng không phải chuyện vừa rồi. Thi Nhã hoàn hồn, phân phó Thụy Châu một tiếng, tự mình đỡ Oánh Tú ra ngoài.

Thụy Châu thấp giọng dặn dò Bão Cầm vài câu, không thèm nhìn Trương thị, lập tức chạy đi tìm Kiều phu nhân.

Đáy mắt Trương thị lộ rõ vẻ không cam lòng: "Nhị muội, đây là chuyện của nhà ta, thỉnh Nhị muội đừng nhúng tay vào."

"Đại tẩu, muội cũng không muốn nhúng tay, chỉ là đây là sự tình liên quan tới mạng người, nếu hài tử xảy ra ngoài ý muốn, tẩu định lần nữa nạp thiếp cho biểu ca sao?" Thi Nhã nhìn hai nha hoàn còn đứng ở hành lang, nổi giận mắng, "Còn đứng đó làm gì, không biết trong bụng của di nương là hài tử của Đại thiếu gia các ngươi sao? Xảy ra chuyện gì tất cả các ngươi đừng hòng trốn tránh trách nhiệm!"

Hai nha hoàn kia sợ hãi nhìn Trương thị, trong đó có một người bước ra, kẻ còn lại vội kéo nàng ấy về.

Thi Nhã giận tới bật cười: "Đại tẩu, nha hoàn tẩu dạy đúng là biết nghe lời tẩu, Kiều Thi Nhã ta là người đã xuất giá, xác thật không quản được việc trong phòng của tẩu, đợi lát nữa Đại bá mẫu tới đây, tẩu ngẫm nghĩ nên giải thích thế nào đi."

Sắc mặt Trương thị thay đổi, thấy trong phòng hỗn loạn, đáy lòng càng hoảng, vì thiếp thất mang thai mà bản thân lại không giữ được hài tử, nàng ta đã có bất mãn, có rất nhiều lần khắc khe với nàng ấy, hôm nay vì chuyện nước đá, hai người ở trong phòng xảy ra tranh chấp, Trương thị lỡ tay đẩy nàng ấy một cái, thiếp thị liền ngã xuống không thể đứng lên.

Thụy Châu nhanh chóng dẫn Kiều phu nhân tới, Kiều phu nhân vừa thấy tình hình trong phòng, trái tim thắt chặt, lập tức sai người đi mời đại phu, kêu hai bà tử sức lực trước đưa di nương lên giường. Người sáng suốt vừa nhìn liền thấy hài tử đã không thể giữ, vết máu dưới đất đã lan đến bàn chân, Oánh Tú ở bên ngoài ngửi thấy mùi máu tươi, dạ dày liền không thoải mái.

Sau giờ Ngọ vốn nên an tĩnh lập tức ầm ĩ lên, Thi Nhã dẫn Oánh Tú qua sương phòng ngồi, cầm khăn lông lạnh xoa trán cho nàng: "Muội nghỉ ngơi đi, ta qua kia xem một cái."

"Tỷ đừng đi, đã nói là người xuất giá, Đại cữu mẫu sẽ xử lý tốt việc này." Oánh Tú giữ chặt Thi Nhã, lắc đầu, "Đây là việc nhà, chúng ta không tiện nhúng tay."

Thi Nhã muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ biết thở dài ngồi xuống cạnh nàng: "Ta chỉ là cảm thấy đau lòng thay Đại ca."

Oánh Tú không đáp. Cùng là người mang thai, nhìn di nương kia hơi thở thoi thóp nằm dưới đất, trong lòng nàng cũng không thoải mái: "Buổi chiều ông ngoại và Đại cữu cữu sẽ về, việc này khẳng định kinh động tới bà ngoại, tỷ vẫn là tìm một nha hoàn báo tin cho Vương ma ma trước, miễn tới khi biết chuyện bà ngoại lại chịu kích động."

Sự tình trong phủ, tới buổi chiều đã lan rộng, Vương ma ma chờ Kiều lão phu nhân tỉnh dậy, cân nhắc một hồi, cẩn thận đem chuyện ở trong viện của Đại thiếu gia bẩm báo.

"Té ngã? Đang tốt đẹp sao lại té ngã?" Kiều lão phu nhân vừa nhận khăn lông lau mặt, không tin mà nhìn Vương ma ma, "Rốt cuộc là chuyện thế nào, mau đi hỏi thăm xem."

Không dám lập tức bẩm báo việc hài tử đã không giữ được cho Kiều lão phu nhân, Vương ma ma ra ngoài gọi nha hoàn tới viện của Đại thiếu gia, còn mình quay lại hầu hạ Kiều lão phu nhân rời giường.

Kiều lão phu nhân trái phải suy nghĩ đều cảm thấy không đúng: "Không được, ta phải tự mình qua xem."

Trong viện đã vô cùng hỗn loạn, sau khi đại phu tới, nhìn tình hình liền lắc đầu, hài tử chưa tới tám tháng không thể sinh, huống chi va chạm khiến mất nhiều máy như vậy, chỉ sợ hài tử sớm đã chết trong bụng.

Hai bà tử ở bên trong thử xem nàng có sức sinh hài tử không, nhưng tháng chưa đủ, sản đạo không mở, căn bản không có chút sức lực, tiếng la của di nương ngày càng yếu đi. Trương thị đứng dưới mái hiên, hai tay nắm chặt.

Chờ Kiều lão phu nhân tới, di nương kia vì mất quá nhiều máu mà đã ra đi, hài tử kia sau khi lấy ra mới biết là nam hài, vốn dĩ có chút lo lắng, giờ phút này Kiều lão phu nhân cũng không chống đỡ được, suýt nữa hôn mê, nhìn vào trong phòng, bi thương mà kêu: "Đúng là làm bậy, làm bậy mà!"

Kiều phu nhân thấy bà đỡ ôm hài tử đã thành hình ra, bất lực phất tay: "Tìm một nơi chôn cất nó đi."

Trương thị nhìn thứ đồ kia, thân mình bất giác run rẩy, không ngừng nỗ lực ép bản thân bình tĩnh lại. Không phải nàng cố ý đẩy, không phải, là nàng ta tự đứng không vững mà té ngã, chuyện này không liên quan tới nàng.

"Người đâu, gọi tất cả nha hoàn bà tử trong viện này tới đây cho ta." An bài người thu dọn hậu sự, Kiều lão phu nhân kêu Thi Nhã và Oánh Tú đưa Kiều lão phu nhân về trước, sau đó lạnh giọng nói.

Thủ hạ của Kiều phu nhân nhanh chóng đưa người tới đây, Kiều phu nhân đứng trước phòng nhìn đám người trong sân, quay đầu trầm giọng với Trương thị: "Ngươi xem còn ai chưa tới không!"

Trương thị ngẩng đầu nhìn nha hoàn trong viện, ánh mắt dừng ở chỗ mấy nha hoàn thân cận của mình: "Gần đủ."

Buổi chiều nắng gắt, mấy nha hoàn nhất đẳng đứng một hồi liền không chịu nổi, Kiều phu nhân nhàn nhạt nhìn bọn họ, bà làm sao không biết trong đây thiếu ai, vừa rồi Thụy Châu tới đã đem mọi chuyện bẩm báo một lần, cái người vội vàng rời đi chính là nha hoàn theo Trương thị gã tới.

"Mẫu thân, Hoàn Nhi sáng sớm thay con ra ngoài mua đồ, không biết khi nào mới trở về." Trương thị mắt thấy tướng công của mình sắp về, sự tình nháo lớn, hắn cũng không bảo vệ được mình.

"Thu Văn, ngươi là nha hoàn chiếu cố di nương, sao lại để nàng ấy té ngã!" Kiều phu nhân liếc mắt nhìn Trương thị, sau đó điểm danh một nha hoàn đứng trong viện.

Thu Văn hoảng sợ quỳ xuống đất, khóc lóc: "Phu nhân, người phải thay di nương làm chủ, phu nhân."

Sắc mặt Trương thị lập tức đen xuống, Kiều phu nhân ra hiệu cho bà tử kéo nha hoàn kia tới gần: "Có gì ngươi cứ nói."

Thu Văn biết di nương vừa chết, bản thân cũng không thoát được can hệ, vì thế nức nở đem sự tình từ đầu tới đuôi kể lại. Sắc mặt Trương thị càng âm trầm, nha hoàn của mình phái đi, thế nhưng hiện tại lật lọng quay lại cắn mình.

"Thời tiết ngày càng nóng, phòng của di nương vốn ở phía nam, nên kêu Thu Văn tới chỗ Đại nãi nãi xin chút nước đá, Đại thiếu phu nhân nói di nương có thai, trong phòng chỉ được dùng một cái. Mỗi trưa di nương đều ngủ không yên, vì thế hôm nay tự mình tới đây nói chuyện với Thiếu phu nhân, kết quả hai người liền có tranh chấp." Thu Văn chỉ đứng bên ngoài, không dám vào trong, nàng cũng không biết rõ tình hình cụ thể.

Cảm nhận được ánh mắt độc ác của Trương thị, Thu Văn run lên, cảm giác một trận băng hàn ập tới, vội cúi đầu không dám nhìn Kiều phu nhân.

Kiều phu nhân trầm giọng hỏi: "Tại sao di nương lại té ngã?"

"Thu Văn không nhìn thấy, lúc Thu Văn đi vào, di nương đã té ngã dưới đất."

Kiều phu nhân liền nhìn hai nha hoàn bên cạnh Trương thị: "Lúc đó các ngươi ở trong phòng, vì sao di nương lại té ngã?"

Làm trò trước mặt Trương thị, hai nha hoàn kia lắc đầu, một người đứng ra đáp: "Tự di nương té ngã, tiểu thư vốn định đỡ nàng ta, kết quả bị nàng ta đẩy một cái."

Kiều phu nhân nhìn các nàng chằm chằm, phân phó ma ma phía sau: "Trần ma ma, nhốt hai nha hoàn không nói sự thật lại cho ta, không cho ăn cơm."

"Mẫu thân, các nàng không sai, cầu mẫu thân tha cho các nàng." Trương thị sao có thể để nha hoàn của mình bị đưa đi, vội tới trước mặt Kiều phu nhân cầu đạo, "Sau khi biết không thể vì tướng công giữ lại hài tử, trong lòng tức phụ thập phần áy náy, đương nhiên phải đối đãi thật tốt với di nương. Đại phu đã nói người có thai không thể chịu lạnh, di nương không nghe, càng muốn bồn nước đó, tức phụ liền nói nàng ta vài câu, không ngờ di nương cho rằng tức phụ hại nàng ta, tự mình té ngã, tức phụ vì đỡ nàng ta không kịp cũng thiếu chút ngã theo."

"Nha hoàn không nói lời thật sẽ dạy hư chủ tử, Kiều gia chúng ta không cần nha hoàn như vậy, người chiếu ứng trong phòng ngươi, ta sẽ đưa vài người thành thật tới. Còn ngây ra đó làm gì, dẫn đi!" Kiều phu nhân lạnh lùng nói

Trần ma ma lập tức trói người lại, lôi ra ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio