Âu Dương Nguyệt - người này khi ở kiếp trước Ngọc Tình đã từng nghe nói tới. Âu Dương Nguyệt chính là thần đồng về máy tình, khi mới tuổi vì tấn công vào hệ thống sự việc M, bị ép đuổi về nước, nhưng ở môi trường nào thì tài năng cũng không bao giờ chết yểu, ngược lại tài năng của cô ấy càng có không gian để phát huy. Nghe đồng, khi tuổi, Âu Dương Nguyệt đã có thể công kích vào hệ thống giám sát vệ tinh, thậm chí còn có thể phá hỏng đường truyền vận hành của nó, nặng thì còn có thể làm cho vệ tinh bị rơi xuống.
Đi ra khỏi quán nét, Ngọc Tình khẽ cười, nếu có thể thu nhận người phụ nữ này làm người của mình thì nhất định sẽ là trợ thủ đắc lực cho cô.
Lúc này ngồi trước một màn hình máy tính khác, một bé gái tuổi, nghiến răng nhìn vào màn hình máy tính: “Muốn thu nhận ta làm em ngươi? Hức! Nằm mơ, ta nhất định phải xem xem, người rốt cuộc là người thế nào, có mấy cái miệng mà đòi ăn nói hão huyền!”
Bỏ qua chuyện Âu Dương Nguyệt không nói tới nữa, trong đầu Ngọc Tình đột nhiên xuất hiện hình ảnh của một người phụ nữ, người phụ nữ này rất mê hoặc và quyến rũ, mái tóc dài lượn sóng màu đỏ dài tới ngang vai, vóc dáng ma quỷ hút lấy mắt người khác, điều quan trọng nhất là đôi mắt hếch ngược lên trên của cô ta như hút lấy linh hồn của người khác. Người phụ này chính là người bạn duy nhất của Ngọc Tình ở kiếp trước, cô ta là một sát thủ.
Rất khó tưởng tượng, người chấp pháp và luôn đứng về chính nghĩa lại có thể làm bạn với kẻ giết người, nhưng người phụ nữ đó tính cho tới nay là người Ngọc Tình thấy cảm thấy thích thú, cô ta tên Thất Nguyệt.
Ngọc Tình khẽ hít thở thật sâu, trong ánh mắt cô có chút thất vọng: “Đúng là tôi rất nhớ cậu, nhớ tới mức sắp không nhớ ra nữa rồi, ha ha, Nguyệt, Cậu vẫn tốt chứ?”
Cô không biết Thất Nguyệt bây giờ sống cuộc sống thế nào, không biết có xa hoa đồi trụy như trước đây, có thường cưỡi ngựa xem hoa không. Nhưng cô dám chắc chắn tin rằng, Thất Nguyệt nhất định nhớ tới cô – người bạn này. Bởi vief người phụ nữ đó không giống với những kẻ giết người khác, cô không vô tình, không lạnh nhạt, cô vô cùng nhiệt tình, không phải đồ máu lạnh mà lại vô cùng trọng tình.
Cô cười, ánh mắt cũng cười theo, cô kiên định tự hào rằng: “Nguyệt, kiếp này tôi nhất định phải tìm thấy cậu.”
Đương nhiên không kể là Âu Dương Nguyệt hay Thất Nguyệt, đây đều là điều có vội cũng không được, nhiệm vụ quan trọng tiếp theo của Ngọc Tình đó là phải tiêu diệt được kẻ ác quỷ kia để cứu lấy những cô gái vô tội!
Vừa nãy từ trong kho dữ liệu, Ngọc Tình đã có được những thông tin cần thiết. Ngày mai tại khu Hoa Viên phía đông của thành phố X sẽ có một cô gái còn trong trắng đón sinh nhật lần thứ . Ngọc Tình chậm rãi bước về nhà, trên môi vẫn là nụ cười lạnh lùng theo thói quen, cô nhất định sẽ không tha cho hắn! Vì vậy hãy đợi đấy, hắn ta sẽ chết rất thảm!
Thời gian chớp mắt trôi qua, chiều tối hôm đó Ngọc Tình nói với bố mẹ rằng có bạn đón sinh nhật nên sẽ đến nhà của An Tiểu Mễ ngủ lại, sau khi ra khỏi nhà,cô chạy thẳng tới khu Hoa Viên phía đông thành phố X.
Vừa mới tới Ngọc Tình liền cảm nhận thấy một luồng khí quen thuộc, cô khẽ cười, đến đúng là sớm thật đấy!
Ngọc Tình với thần sắc thản nhiên đi vào khu vực đó, đi tới phía dưới nhà của cô gái sẽ đón sinh nhật, ngẩng đầu nhìn lên, rồi cô ngồi lên một chiếc ghế đá cạnh đó, đôi mắt to tròn của cô khẽ nhắm lại hờ hờ, chợp mắt một lát.
Nhìn thấy bộ dạng này của Ngọc Tình, đặc công đang mai phục ở bên cạnh hơi đơ người ra, cái cô bé cũng đúng là bị điên à! Thời tiết âm hai mươi mấy độ thế này mà ngồi ở ghế đá dưới nhà người ta để ngủ? Ba người họ quay ra nhìn nhau, ánh mắt như đang nói với nhau: “Yên lặng chờ xem động thái.”
Sự giao tiếp bằng mắt đó không qua nổi mắt Ngọc Tình, sức mạnh tinh thần của cô giống như một cái lưới đã được bao quanh lấy khu Hoa Viên phía đông này rồi, nói không quá, nhưng chỉ một con ruồi bay qua cũng không thể thoát được khỏi Ngọc Tình.
Chỉ nhếch mép cười, Ngọc Tình ngồi dựa vào ghế không hề có bất kì động tĩnh gì, nếu không phải thỉnh thoảng hai hàng lông mi của cô còn chớp chớp thì người khác nhìn vào sẽ nghĩ liệu đây có phải một người đã chết!
Thời gian cứ thế qua đi, trời bắt đầu tối dần, màn đêm của thành phố X rất sáng, mỗi một vì sao đều lấp lánh như đang chớp mắt, còn trên người Ngọc Tình cũng đã có một lớp băng trắng bao phủ lên quần áo.
Trong sự lạnh lẽo và yên tĩnh của màn đêm, một luồng khí ác cuối cùng cũng xuất hiện vào lúc h, cái gia đình hạnh phúc đó, cái cô gái thuần khiết kia!
Đúng lúc này, đôi mắt Ngọc Tình mở ra, trong đôi mắt đó là một sự tỉnh táo đến bất ngờ, không hề có ý nghĩ muốn ngủ tiếp, đồng tử mắt lạnh lùng, cô vẫn ngồi yên lặng ở đó, khí thế không dễ mà bỏ qua được.
Cũng đúng lúc này, ba người của đội đặc công, đột nhiên hai mắt mở tròn xoe, sắc mặt trang nghiêm.
Một thanh kiếm bay từ nơi nào không biết bay tới, mọi người thần sắc thận trọng, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm bay đó.
Thanh kiếm đó không hề rơi xuống đất, mà chạy thẳng tới nhà của cô gái đó, dừng lại ở phía ngoài cửa sổ, không biết kẻ ma quỷ đó đã làm cái gì mà cảnh cửa sổ từ từ mở rang, kẻ đó thu về thanh kiếm sau đó tiến vào trong.
Sau khi kẻ ma quỷ đó biến mất ở cửa sổ, ba người của đội đặc công lúc này mới hiện thân, lấy ra thanh kiếm của riêng mình, bay lên phía cửa sổ. Lúc này Ngọc Tình vẫn ngồi im tại đó không có bất kì động tĩnh gì.
Mãi cho tới khi bao người vào tới trong phòng rồi, Ngọc Tình mới đứng lên, nhanh chân tiến lên phía trước, phát ra sức mạnh tinh thần bao trọn lấy bản thân, nhẹ nhàng bay lên phía trên.
Vừa vào tới trong phòng Ngọc Tình đã dùng sức mạnh tinh thần để giấu đi sự có mặt của bản thân, hướng về phía căn phòng của cô gái.
Tên ma quỷ kia đã tiến hành ma thuật với cô gái, cô gái rơi vào cơn mơ, thần sắc ngọt ngòa, Ngọc Tình nhìn khuôn mặt ngây thơ thuần khiết đó, lại một lần nữa hạ quyết tâm phải lột được da thịt của kẻ ma quỷ kia! Chỉ vì bản thân mà hắn lại nhẫn tâm sát hại một cô gái xinh đẹp đáng yêu thế này, kẻ này đúng là không bằng cả loài cầm thú.
Ngọc Tình giơ tay ra, một luồng sức mạnh tinh thần được phát ra, khóa chặt lấy căn phòng bé nhỏ, không để cho những người khác bị kinh động bởi những gì diễn ra trong căn phòng này.
Tên ma quỷ đó cười he he, khuôn mặt gầy gò của hắn lóe lên một nụ cười của kẻ dâm dê, hắn bước về phía trước một bước, đưa tay ra muốn động vào cơ thể của cô gái.
“Dừng tay!” lúc này ba người của đội đặc công hiện thân, nói vẻ đanh thép như ra lệnh.
“Các người là ai?” kẻ ma quỷ đó đơ người ra, thu tay về, quay đầu lại, nhìn ba người với bộ dạng cảnh giác, hỏi lại với giọng điệu lạnh lùng.
“Ngươi không có tư cách để biết! Đồ thú tính, nộp mạng đi!” một người trong số đó lên tiếng, rồi một bàn tay đưa ra đòn với tốc độ nhanh không tưởng tượng được: “Hoa Thiên chưởng!”
Một đòn mạnh mẽ được tung ra nhưng không hề có được sự thắng lợi nào, chỉ thấy tên ma quỷ kia cười khinh bỉ, hắn nghiêng người né qua đòn đó. Đồng thời cùng lúc đó, linh khí ma quỷ màu đen được hút tập trung vào trong lòng bàn tay, tên ác quỷ cười mỉa mai, đẩy mạnh tay ra ra đòn: “Chết đi!”
Người vừa nãy ra đòn Hoa Thiên chưởng đơ người ra, lập tức mở hay bàn tay đặt đối xứng nhau thành một hình cầu, tập trung sinh lực tạo ra một bức tường ngăn cách trước người mình, song, linh khí màu đen kia căn bản không hề sợ bức tường dày dặn đó mà vẫn cứ tiến lên.
“Phụt” bống nhiên một dòng máu đỏ tươi từ miệng người đó phun ra, cơ thể cũng bị đẩy lùi về phía sau vài bước, lưng đập cả vào tường, ngạc nhiên và có phần sợ hãi nhìn tên ác quỷ.
“Ha ha!” tên ác quỷ cười lạnh lùng: “Dám ngăn cản việc của ta, chết hết đi.”
Nói rồi bà tay hắn lại cử động, một quả cầu khí màu đen xuất hiện trong hai bàn tay. Điều khiển quả cầu, khuôn mặt gầy gò của hắn ánh lên nụ cười độc ác, hai tay đẩy ra, quả cầu màu đen đột nhiên trở nên to hơn và bay ra khỏi tay hắn: “Đi chết đi!”
Tiếng nói rùng rợn vang lên trong căn phòng chật hẹp, trong quả cầu màu đen đó đột nhiên có một chiếc đầu lâu màu trắng hiện ra.