Cho dù nha nội này biết trước cảm thấy trước, nhìn xa trông rộng, vẫn có rất nhiều việc bất ngờ. Lịch mỹ nữ mới phát có nửa, hiệu quả quảng cáo vẫn chưa thấy gì, kích động một chút nói, đó có thể là tính chấn động. Chẳng qua, đầu tiên chân tay luống cuống, người chết ngựa đổ không phải vì hai người bác năm và trương lực. mà là cửa hàng bánh mỳ của Xảo Xảo, là nha nội này và bà chủ Lương Xảo.
Cửa hàng bánh mỳ Xảo Xảo trước khi nhà máy cơ khí khai trương, trước khi khởi nghiệp, tình trạng kinh doanh rất bình thường, thâm chí co thể nói là tình hình tăm tối. Khi đó công năng của máy nướng bánh mỳ chỉ đơn năng, chỉ có thể nướng một loại bánh mỳ tròn. Đối với kiểu trò đùa này, phần lớn những người dân ở đây đều có thái độ mong chờ. Bánh mỳ màu vàng thơm, xốp giòn ngon miệng, còn phết thêm mật ong nữa, khi cắn miếng nào thì đều cảm thấy hương vị không tồi, chỉ là giá hơi đắt một chút, hai đồng một cái. Khi đó ăn bánh bao cũng đồng phiếu lương thực.
Định giá đồng, cũng là tính đi tính lại nhiều lần. then chốt ở chỗ thành phẩm giá hơi cao. Khi đó bột mỳ là thống nhất cung ứng, cần có lương thực và phiếu lương thực, cửa hàng kinh doanh nhà nước tự có tiêu chuẩn định lượng, cửa hàng bánh mỳ cá nhân này, cục lương thực và trạm lương đều không thể cung ứng cho lượng bột mỳ vượt mức như thế này. Bột mỳ cần mua ở chợ nông thương, khi đó cái được gọi “ Nghị giá lương”! chất lượng sẩn phẩm có thể bảo đảm, chỉ là giá thành hơi cao.
Cần nói, năng lực trước đây của tôi, cũng không phải cục lương thực không làm được một chút bột mỳ nào. Nhưng nói thật, bột mỳ của họ tôi vẫn thật sự có chút không coi trọng. Đều là hang không tốt, bột mỳ nướng xong hương vị không ngon, có thể đập vỡ bảng hiệu của gia đình.
Mấy ngày liền lượng tiêu thụ không hề tăng, Lương Xảo vô cùng lo lắng. Vì tôi nói, những bánh mỳ này, nếu như trong ngày không bán hết, thì phải bỏ đi toàn bộ, không thể bán tiếp.
Mấy ngày liên tiếp đều phải vứt đi mười mấy mười mấy cái, ngay cả Tiểu Xảo trước sau tin tưởng của tôi bây giờ cũng không thể nhận nại nữa mà quay ra nghi ngờ quyết đinh của tôi.
“ Tiểu Tuấn, cái…cái này thì lãng phí quá. Vứt đi lương thực, tạo sấm…sấm…”
Nói đến đây, Lương Xảo ý thức được không đúng, vội vàng im lặng.
Tôi cười nói bổ túc cho cô: “ Cần tạo sấm đánh có phải không?”
“ Không phải, không phải nói em đâu..”
Lương Xảo đưa tay ra che miệng tôi lại, nỗi hoảng hốt thể hiện trên cả khuôn mặt. Cô gái xuất thân từ nông thôn, rất tin những thứ như thế này.
Tôi tiện dịp liền nắm lấy tay cô ấy, nhẹ nhàng kéo lại, thân hình mềm mại của Xảo nhi dựa vào vai tôi. Ài, cô ấy cao hơn tôi, cái cảm giác mềm mại ấm áp trong lòng lại giảm đi phần nào.
Ông trời cũng thật là biết chọc ghẹo, sao không cho tôi lớn thêm vài tuổi chứ? Há không phải có thể lập tức thoải mái không chính đáng? Haha , nhưng như vậy, lại chưa chắc có thể được quen biết tương phùng với Xảo nhi, sợ là sớm đã bị bà mai mối quái ác của bà chị dâu Quế Hoa bán cho tên côn đồ rồi.
Xảo nhi dựa nhẹ nhàng vào vai tôi một chút, liền vội vàng rời xa luôn.
Sợ người khác nhìn thấy.
Trong cửa hàng có mời đến người giúp việc, tên là Lương Tú Cúc, cũng là người đại đội Phong Thụ,mười mấy tuổi, tính ra cũng là chị em chưa tới đời với Lương Xảo. Lương Tú Cúc rất có năng lực, làm việc nhanh nhẹn. có cô ấy làm cùng, khi tôi không có ở đây, Lương Xảo cũng có người nói chuyện. Vốn là mời chị Lương Thiếu Lan của Lương Xảo đến giúp đỡ, nhưng cô ấy vừa sinh em bé, không thể đi làm ngay được.
“ Nha đầu ngốc, làm ăn phải chú ý tới chữ tín. Bánh mỳ để ngày, thì không thể ngon được, ăn vào cảm thấy hương vị rất tồi, sẽ ảnh hưởng tới tiếng tăm của chúng ta”
Lương Xảo gật đầu: “Chị biết, em nói đều có lý cả. Chị chỉ là thấy hơi đau lòng ….”
“ Không cần lo lắng, buôn bán sẽ nhanh chóng tốt lên thôi,sợ chỉ sợ đến khi đấy chị lại bận quá thôi.”
“ Hihi, thế mới tốt đó”
Lương Xảo lộ ra vẻ mặt rất tin tưởng vào ngày đó.
Cô ấy đều tin tưởng không chút nghi ngờ vào những lời tôi nói, nhưng cũng không thể biết cái “ Bận không thắng” đến nhanh như thế, đột ngột như vậy.
Vì sản phẩm không giống nhau, đối tượng phát lịch mỹ nữ và phạm vi cũng không giống nhau. Lịch của xưởng cơ khí chủ yếu phát tới các huyện quê, một bộ phận nhỏ phát đến thành bảo châu và huyện thanh an gần đó. Đối tượng quảng cáo của cửa hàng bánh mỳ Xảo Xảo, đương nhiên tập trung toàn bộ vào khu vực trấn hướng dương. tờ lịch phát đi nửa, cửa hàng bánh mỳ Xảo Xảo thiếu chút nữa chật khách đến nỗi phá hỏng cả bậc cửa.
Phòng trưởng mới của phòng tiếp khách Trương Chung Sơn tự đến đặt hàng, yêu cầu cửa hàng bánh mỳ của Xảo Xảo mỗi ngày ít nhất cũng phải cung ứng trăm cái bánh mỳ, nó cung cấp cho khách hàng của phòng tiếp khách để làm bữa sáng.
Lương Xảo có chút khó khăn. Đứa trẻ này cảm thấy rất ngạc nhiên, chớp mắt bánh mỳ đã không kịp để đáp ứng nhu cầu của khách hàng, lòng nghĩ người ta vừa mở miệng đã là cái, còn ít nhất là cái, đồng ý với họ, khách hàng khác đến cửa hàng mà không mua được thì làm sao?
“ Đồng chí tiểu Lương, phòng tiếp khách ở chỗ nào, đồng chí có biết không ?sống ở đó đều là lãnh đạo của huyện, thậm chí còn có lãnh đạo khu vực và trong tỉnh, đây có phải là nhiệm vụ chính trị.”
Chung Sơn thấy Lương Xảo căng thẳng, liền có chút không vui, đem ra cái dáng điệu của “ Chính phủ chọn mua”. Chỉ là cô Lương Xảo mặc đồng phục màu xanh nhạt, đầu đội chiếc mũ màu xanh nhạt, trên vai đeo chiếc tạp dề màu trắng trông cô thật xinh đẹp, Chung Sơn không thể tiếp tục mang khuôn mặt nghiêm túc được nữa.
Tôi nghe thấy tiếng Chung Sơn, đi từ gian trong ra, cười, nói: “ Chào chú Chung”
“ Tiểu Tuấn, sao cháu lại ở đây?”
Chung Sơn vô cùng kinh ngạc, thực tế không ngờ sẽ gặp tôi ở đây.
Chú trước đây là phó chủ nhiệm của công xã hồng kì, cũng biết tôi. Bây giờ cũng coi như là thân thiết với nghiêm ngọc thành và cha.
“ Cửa hàng này là của chị cháu ạ! Cháu ở đây giúp chị”
Tôi cười chỉ chỉ vào hình dáng thướt tha của Lương Xảo.
Tôi vốn không muốn nói toạc móng heo ra, cửa hàng bánh mỳ nằm tại chỗ nhiều người qua lại, rất dễ bị truyền những câu nói này ra ngoài. Chẳng qua đề cập đến Lương Xảo, cho nên tôi đành ra mặt. Tôi hận là không thể đóng dấu chữ “ Liễu” trên trán của Lương Xảo, cho cả thiên hạ này biết------đây là người con gái của nha nội này, ai mà dám bắt nạt hoặc có ý với cô ấy, thì cha đây sẽ cùng nguời đó sống chết!
“ Chị cháu?”
Chung Sơn rõ ràng không tin. Đối với tình hình của gia đình tôi, chú ta rõ ràng hơn người khác.
“ Sư tỉ của cháu. Chị ý là cháu gái của cục trưởng Lương cục công an …..” tôi nghĩ rồi lại nói thêm một câu: “ Bạn thân nhất của cháu”
“ ừm….là như thế, chú hiểu rồi.” Chung Sơn đột nhiên bừng tỉnh: “ Đã là người quen, thì càng dễ ăn nói. Chỗ chú mỗi ngày cần cái, không thể ít hơn”
Tôi thầm cười trong lòng, quảng cáo vừa phát đi, vốn là bánh mỳ của cô gái không ai hỏi tới lập tức biến thành hoàng đế, ý của Chung Sơn, tôi nếu như đồng ý, chú thật sự có thể nói với cha tôi.
“Không vấn đề, chú chung ạ. Nhưng cháu phải nói trước, người trong cửa hàng rất bận, mấy ngày đầu sợ là không thể cho người đem bánh tới cho chú được, chú cho người đến lây về, cháu sẽ nhận lời của chú. Đợi sau mấy ngày có người tới giúp, thì cháu sẽ cho người mang bánh đến cho chú.”
Chung Sơn lập tức cười ,gật đầu, nói: “ Được được, được, chú cho người đến lấy”
“Vẫn phải cần mời người ạ”
Đợi Chung Sơn đi, Xảo Xảo hỏi
.
Mời một người giúp việc đồng tiền lương mỗi tháng, còn phải bao ăn ở, Lương Xảo sợ chi phí nhiều quá.
Nhìn đôi mắt đen nháy của cô chớp chớp không ngừng, khuôn mặt lại dính một chút bột mỳ trắng, tôi rất muốn hôn cô chút, đưa tay phết nhẹ lên mũi cô. Cười nói: “ Đương nhiên phải mời người giúp việc, nhìn cái dáng điệu này, chỉ dựa vào chị và tú cúc sợ là không đủ dùng. Như thế này, lại mời một người đến đây giúp việc, ngoài ra mua thêm chiếc máy kéo cũ, hai nhân viên bán hàng”
“Nhân viên bán hàng, làm gì chứ?”
Lương Xảo hỏi một cách kì lạ.
“Nhân viên bán hàng có ý là người bán bánh mỳ. hai người này cần là người của trấn Hướng Dương, không cần ở lại cửa hàng, cũng không cần cho ăn, không câng trả công..”
“ Cái gì? Không ăn không tiền lương, người ta dựa vào cái gì mà làm việc cho mình?”
“ Tiền công của họ do chính họ đi kiếm, chúng ta đưa bánh cho họ, mỗi cái đồng hoặc đồng , tự học đi xe đến các nơi khác để rao bán, bán được bao nhiêu thì hưởng bấy nhiêu. Nếu như lười không làm việc, thì đồng tiền cũng không kiếm được”
Lương Xảo tĩnh lặng tính toán một chút, cảm thấy cũng được. Nếu như bình quân mối ngày có thể bán hết cái bánh, thì có thể kiếm được - đồng, một tháng tính ra thì cũng phải được - đồng. Nhưng số tiền này không cần bỏ ra đồng thế chấp thêm chiếc xe cũ.
“ Tiểu Tuấn, em thật thông minh, cái gì cũng có thể nghĩ ra”
Lương Xảo không ngớt khen ngợi.
Tôi cười nhẹ nhàng hôn nhẹ lên đôi môi của Lương Xảo coi như tự mình thưởng cho mình.
“Bà chủ, hai trăm cái bánh mỳ”
Một giọng nói sôi nổi, âm thanh vô cùng hùng hồn từ ngoài cửa chuyển vào.
Tôi và Lương Xảo lập tức cười.
Người đứng ở cửa, không phải là cục trưởng Lương cục công an khỏe mạnh, khôi ngô, oai phong lẫm liệt hay sao?
“ Sư thúc, bác đã đi làm về rồi ạ?”
“ Chú, chú mau vào trong này ngồi đi ạ..”
Lương Xảo vội vàng mở rộng cánh cửa, mời Lương Quốc Cường vào trong, lại bê băng ghế đến, vừa bê trà lên.
“ Bây giờ mấy giờ, mà đi làm về? ta nghe Trình Tân Kiến nói các cháu mở cửa hàng bánh mỳ, đặc biệt đến đây xem thế nào.”
“ Haha, Lương cục trưởng đến thị sát, cửa hàng nhỏ tối tăm liền phát sáng, xin hỏi cục trưởng đại nhân có chỉ thị gì không ạ?”
Nói ra những lời đấu khẩu, vị võ sư phụ này đương nhiên không phải là đối thủ của tiểu đồ đệ. Nhưng Lương cục trưởng vẫn là cao thủ, đạo lý tinh thông không hề trống rỗng, căn bản không nhận cái gốc rạ là tôi, liền túm lấy Lương Xảo mà hỏi cái này cái kia.
Trước mặt chú khoan dung, Lương Xảo vô cùng thoải mái, ríu rít kể rõ ràng những việc trong cửa hàng bánh mỳ này. Tôi cũng không để ý để cho sư thúc biết chân tướng.
“ Tiểu Tuấn, thật giỏi giang”
Sư thúc khen.
Thấy chú ý không mang khuôn mặt nghiêm khăc nói chuyện, tôi có chút vô cùng kinh ngạc, suy nghĩ sâu hơn một chút, thì cũng tỉnh ngộ ra. Lương Quốc Cường nghiêm khắc thì nghiêm khắc, nhưng cũng không phải là người thông thái rởm. Thử nghĩ một du mộc võ công cao hơn nữa, đâu có thể làm tốt lính trinh sát thông minh vô cùng như thế này? càng không phải nói tới đảm nhiệm chức vụ cục trưởng công an của một huyện. chỉ cần tôi mang cái “ Tài giỏi này” dùng trên con đường chính nghĩa thì đương nhiên không hề phản đối.
Từ khi giúp đỡ Lương Quốc Thành thoát cái nạn vào tù, giữ được cái anh hùng chiến đấu của Lương Kinh Vĩ, lại giúp đỡ Lương Xảo tự lập, tiếp đó giúp đỡ Lương gia nuôi ong mật, đến bây giờ cửa hàng buôn bán tốt rồi, hàng loạt nhưng việc như thế, làm cho Lương Quốc Cường rất vui mừng. nhưng tôi thân là con trai của chủ nhiệm ủy ban cách mạng huyện, trẻ con, khi luyện công có thể chịu khổ, tuyệt nhiên không kêu ca, cũng làm cho Lương Quốc Cường cảm thấy mãn nguyện. Với ai cũng nhắc đến tên đồ đệ nhỏ này, đều là không ngừng khen ngợi.
Còn về tôi khi nói với Nghiêm Ngọc Thành, cũng kể về những công lao của bác ấy, nhưng là chưa đủ cho người bên ngoài thấy hết. Nếu như để người ta biết thay đổi của cục trưởng công an một huyện, rõ ràng là nói ra từ miệng của một đứa trẻ tuổi, sợ là sẽ gợi lên những đợt sóng to gió lớn.
“ Chú, ăn cái bánh mỳ đi, vừa nướng xong đó ạ. Rất thơm’
Lương Xảo dùng mâm bê lên - cái bánh mỳ mới, niềm nở mời.
Được biết cửa hàng bánh mỳ này ra do tôi bỏ vốn ra, Lương Quốc Cường cũng không khách khí, liền cắn miếng lớn.
“Um, không tồi, quả nhiên là rất thơm, vừa thơm vừa ngọt”
Thấy chú ăn ngon như vậy, tôi và Lương Xảo đều vui mừng cười.
“ Tiểu Tuấn, nghe nói cháu để Hắc Tử đến đánh con trai của cục trưởng Khang cục công thương à?”
Lương Quốc Cường liền một hơi ăn hết cái bánh, nhấc cốc trà lên uống, tiện hỏi luôn.
Tôi trước thì cảm thấy kinh ngạc, sau đó liền cười, nói : “ Vâng ạ, Khang Tiểu Cương là đồ đểu, ỷ thế ức hiếp người, còn cả cái người lão Lâm kia nữa, rõ ràng là sàm sỡ Xảo nhi…..TNN, đánh hắn còn nhẹ, nếu cháu lớn thêm vài tuổi, thì sẽ đích thân rat ay, đánh gãy chân chó của hắn luôn!”
“Phịch” một tiếng, lương quốc thành đập tay xuống bàn, làm cho tôi và Lương Xảo giật mình.
“ Nói hay lắm!’
Lương Quốc Cường thở ra vài
“ Dây mới là đồ đệ của ta, hảo hán có tâm huyết!”
Tôi cười mỉm.
“ Nhưng, tiểu Tuấn à, người không phạm ta thì ta không phạm người. giống như loại đểu giả khang tiểu cương và lão lâm đó, giáo huấn một chút cũng không có cái gì không nên. Nhung không cho phép ỷ thế bắt nạt người!
Lương Quốc Thành nhìn vào mặt tôi, nghiêm khắc nói.
: ‘Xin chú cứ yên tâm, cháu biết nên làm như thế nao”
“ Đúng, chú Quốc Cường, tiểu Tuấn tuyệt đối không làm chuyện xấu đâu!”
Cho dù Lương Quốc Cường có phản ứng như thế nào, thì tôi đã lưng ướt đẫm mồ hôi trước rồi. bề ngoài tôi giống như trung hậu thành thật như vậy sao? Tôi có thể chưa từng cho mình là “ Dân tốt”.
Lương Quốc Cường cười, nói: “ Cháu làm sao biết được nó sẽ không làm việc xấu chứ?”
Lương Xảo cong môi, nói nhỏ: “ Cháu chính là biết…….”
Lương Quốc Cường ha ha cười lớn, xoa xoa đầu Lương Xảo.
“ Sư phụ, cháu thương lượng với chú cái này.”
Thấy Lương Quốc Cường tâm tình rất tốt, tôi quyết định nhân cơ hội này chớp lẫy cơ hội.
Lương Quốc Cường nhìn tôi hồi, đột nhiên có chút xảo quyệt cười, nói: “ Làm sao, nghĩ vẫn hăc tử một tình nghĩa sao?”
Tôi ngạc nhiên, nếu châu tiên sinh có khả năng như “ Gia Cát Lượng” thì cũng được, người mà đội cái mũ giáo sư trên đầu như thế, làm sao đây lại mạo nhận một “ Lưu Bác Ôn”chứ?
Thấy tôi có chút ngạc nhiên, Lương Quốc Cường cười, nói : “ tiểu Tuấn, cháu tiền đồ vô lượng, không cần cùng với những người như hắc tử thì tốt”
Tôi lắc đầu, nói: “ Sư phụ, sư phụ hiểu sai rồi. cháu không hề hùa theo hắc tử, cháu không muốn tiếp tục hồ đồ cùng họ, muốn kéo anh ta một tay….người này coi trọng nghĩa khí, bản tính không hoàn toàn xấu, nếu như thật sự có thể kéo lên được, vẫn nên cứu người ta.”
Đây không có gì là nói chuyện giật gân, dựa việc cứ tiếp tục hồ đồ như thế này, khi đến năm sẽ nghiêm trị, hắc tử phần sẽ phải ăn “ Gạo đậu phộng”. một hán tử hùng dũng như thế, đáng tiếc lắm.
Thấy tôi nói ra những lời lễ nghĩa vẹn toàn như vậy, Lương Quốc Cường hai mắt phát sáng, nhìn tôi với cặp mắt khác xưa.
“ Thế cháu định cứu hắn như thế nào?”
“ Tìm cho anh ta một việc chính nghĩa để làm, đừng tiếp tục hồ đồ nữa.”
“ Hơ…. Đây là một cách không tồi…”
Lương Quốc Cường trầm tĩnh suy nghĩ.
Cán bộ cục công an, ngoài “Đả kích phạm tội”, còn có nhiệm vụ quan trọng nữa , chính là “ Trị bệnh cứu người”. Lương Quốc Cường hảo hán thực sự này, có lẽ coi trọng việc “ Chữa bệnh cứu người” hơn một chút”
.
“ Chú, cháu thấy tiểu Tuấn nói rất có lý đó”
Lương Xảo lại đứng bên cạnh nói thêm vào.
Kì thực cô ấy ngay hắc tử là thần thánh phương nào cũng không rõ. Chẳng qua chỉ là những điều tôi nói, thì nhất định là có lý.
Lương Quốc Cường từ từ gật đầu.