Chớp mắt đã đến tháng , tháng thu hoạch.
Khắp nơi trên huyện Hướng Dương đều bừng lên niềm vui của mùa thu hoạch. Hơn nửa năm nay, cha và Đường Hải Thiên vô cùng đoàn kết, hai người đều làm việc thực tế, thậm chí còn làm việc ăn ý hơn so với cha và Nghiêm Ngọc Thành. Vì thế, đã vượt qua được việc đẩy người đứng đầu đi, những cán bộ mà Mạnh Vũ Hàn và Mã Trí Khoan lập nên hầu hết đều không thay đổi vì thế đã ổn định được lòng dân, trên trên dưới dưới đoàn kết vững chắc như một sợi dây thừng, nắm chặt kiến thiết kinh tế, thúc đẩy sản xuất, đạt được thành tích đáng kể. Khi cha tham gia bầu cử bí thư huyện, mục tiêu đề ra trong cuộc họp lần thứ nhất, đã hoàn thành trước kế hoạch. Trước mắt đã sắp đến cuối năm, tổng sản lượng nông nghiệp sẽ không chỉ tăng %, mà rất có khả năng còn tăng hơn nữa, thu nhập tài chính có hi vọng sẽ tăng hơn gấp đôi so với năm trước.
Đây là thành tích rất to lớn.
Tôi kịp thời báo cáo thành tích này cho Chu Tiên Sinh và Bạch Dương. Tôi mỗi tuần phải nói chuyện với Chu Tiên Sinh một lần, ngoài việc hỏi thăm như thường lệ, nếu đọc sách có vấp phải vấn đề gì, tôi cũng thỉnh giáo ông trong điện thoại. Nếu nói không rõ ràng được, thì tôi viết cho ông một bức thư.
Còn tôi và Bạch Dương giờ đây, về cơ bản cũng mỗi tuần một cuộc điện thoại, chủ yếu là nói chuyện với cô ấy về những tình hình mới trong huyện Hướng Dương, hoặc là tán gẫu vài câu. Bạch Dương có lẽ cũng không để tâm đến tuổi tác của bổn thiếu gia tôi, nên nói chuyện điện thoại rất nhiệt tình, thỉnh thoảng còn nói đùa hỏi chuyện về “cô bạn gái nhỏ” tên Nghiêm Phỉ của tôi. Tất nhiên tôi cũng không chịu kém, trêu cô ấy và Cổ Phi. Nhưng nghe giọng điệu của Bạch Dương, dường như sự nỗ lực không ngừng của Cổ Phi đã có tác dụng, Bạch Dương dần dần chấp nhận anh ta.
Thế này cũng tốt, Cổ Phi được xem là thanh nhiên vô cùng ưu tú, nếu đổi lại là những cô gái khác, thì Cổ Phi phải được xếp vào hạng con rể đáng quý! Tất nhiên khi qua lại với Bạch Dương, không tránh khỏi có những hoài nghi. Bộ trưởng Bạch Kiến minh vẫn còn khỏe khoắn, rất có khả năng thăng quan tiến chức nữa. Trước mắt ông đã đảm nhận vị trí bộ trưởng tuyên truyền tỉnh ủy mấy năm, vài năm nữa lại tiến thêm một bước, trở thành lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy hoặc là lãnh đạo trung ương là điều có khả năng.
“A, Tiểu Tuấn, tổng sản lượng nông nghiệp tăng %, tổng thu nhập tài chính tăng %, đây là điều đáng mừng, đúng là giỏi, giỏi thật, tám mươi mấy huyện thị khu của toàn tỉnh, nơi phát triển nhanh đến vậy đúng là không nhiều...”
Bạch Dương rất vui vẻ trong điện thoại.
Mấy lần đến huyện Hướng Dương phỏng vấn, thêm vào quan hệ với Chu Tiên Sinh, Bạch Dương cũng rất chú ý đến huyện Hướng Dương, không giống với những huyện khác.
“Đúng là như thế. Chị Bạch Dương, chị và anh Cổ Phi nếu có thời gian thì đến thăm huyện Hướng Dương chút, rất nhiều tin tức có thể khai thác được đó.”
Tôi nhân dịp này, cổ động Bạch Dương “phất cờ quảng cáo” cho nền kinh tế huyện Hướng Dương. Điều này trong các thủ đoạn trên quan trường, cũng là một chi tiết quan trọng, cha và Đường Hải Thiên chỉ “vùi đầu kéo xe”, thì việc “ngẩng đầu nhìn đường”, để bổn thiếu gia lo vậy.
“Được được. Tôi sẽ đi báo cáo với Lữ chủ nhiệm...”
Chủ nhiệm Lữ, chính là Lữ Tống bộ biên tập báo tỉnh, học trò của Chu Tiên Sinh, cũng được coi là người có quan hệ không tồi. Có việc điển hình thế này, báo tỉnh nhất định sẽ không bỏ qua.
Không lâu sau, Cổ Phi và Bạch Dương lại đến huyện Hướng Dương phỏng vấn.
Điều kiện của báo tỉnh vẫn còn bình thường, không thể bằng đời sau. Cổ Phi và Bạch Dương lại muốn làm một cuộc phỏng vấn điều tra chi tiết trên huyện Hướng Dương. Bên báo tỉnh không phái xe đưa đón họ. Hai người thu dọn xong hành lý, chuẩn bị ra ga đi tàu. Không ngờ một chiếc xe Jeep đã đến nơi, mở toang cửa xe, bổn thiếu gia cười hì hì bước ra, trong tay cầm một bó hoa tươi rói, đi thẳng đến trước mặt họ.
“Anh Cổ, theo lời anh, hoa đến rồi đây. Có phải để tặng cho chị Bạch Dương không?”
Tôi đứng quay mặt vào chị Bạch Dương, nháy mắt với Cổ Phi.
Cổ Phi rất nhanh nhẹn, ngay lập tức cười tươi, rồi đưa tay nhận bó hoa, nói: “Tiểu Tuấn, tôi chỉ nói thế thôi, mà cậu lại còn đến cả tỉnh để đón chúng tôi, ôi chà, điều này thật là...”
Bạch Dương rất bất ngờ, hỏi: “Sao? Là anh gọi Tiểu Tuấn đến đón chúng ta ư?”
Cổ Phi có chút ngại ngần, anh ta biết rất rõ tính tình của vị tiểu thư này, nếu như trở mặt, cho mình cái danh hiệu “lạm dụng chức quyền để lừa dối đồng chí cấp dưới”, thì tình hình sẽ không tốt đẹp chút nào, nhất định sẽ bị mắng suốt dọc đường!
Việc này, Bạch Dương nhất định làm được, còn về việc có muốn làm hay không, thì phải xem tiểu thư đó có đang vui vẻ hay không.
Lúc này, tôi nhất định phải đứng ra giải nguy cho Cổ Phi.
“Không phải đâu, chị Bạch Dương, em đến trường đảng ủy để thăm bác Chu, sợ rằng hai người sẽ phải về huyện Hướng Dương trong mấy ngày này, nên cố tình gọi điện thoại hỏi lộ trình của hai người, hì, không ngờ vừa đúng lúc.....Chị xem anh Cổ tốt thế chứ, sợ chị cô đơn trên đường, nên đã bảo em hái hoa tươi đến nè...Ôi, chỉ có vườn hoa của trường Đảng là khổ thô, bị tên ‘ác nhân’ như em hành hạ thế này....”
Tôi vừa nói vừa cười khanh khách, có hơi chút nói quá, làm Bạch Dương cũng cười khanh khách theo, mặt mày tươi rói, lên đường cùng với bó hoa trong tay Cổ Phi.
Cổ Phi thầm thở phào một hơi.
Chỉ cần bà cô này cười, là mọi việc không thành vấn đề nữa rồi!
“Dương Dương, tặng cho em!”
Cổ Phi đưa bó hoa ra trước mặt bằng hai tay, suýt nữa thì quỳ rạp hẳn xuống.
Bạch Dương cười nhận bó hoa, rồi nói lời cảm ơn, đi lên trước mở cửa xe, còn về trọng trách xách hành lý, tất nhiên là rơi lên đầu bổn thiếu gia và Cổ Phi rồi. Bổn thiếu gia cũng chẳng khách khí, kéo cửa xe ngồi vào trong.
Tôi đã cho xe đến đón, lại còn vì anh mà chuẩn bị một bó hoa to đùng để nịnh bạn gái anh, chẳng lẽ còn phải làm “cửu vạn” cho nhà anh nữa sao, tự thân vận động nhé!
Tên “cửu vạn” Cổ Phi này lại rất cam tâm tình nguyện, lúc la lúc lắc, chạy nhanh như chớp.
Suốt dọc đường, bổn thiếu gia rất biết điều, tạo một bầu không khí vui vẻ, chăm sóc hai vị phóng viên hết sức chu đáo.
“Tiểu Tuấn, cậu lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”
Bạch Dương ngờ hoặc hỏi.
Trong lòng tôi ngầm kinh thường cô phóng viên trẻ này!
Thật đúng là, trước khi ăn cơm thì cô không hỏi, giờ cơm no rượu say rồi, còn điều tra bổn thiếu gia tôi làm gì nữa? Làm người mà chẳng biết điều gì! Nhưng Bạch Dương vô cùng xinh đẹp, như bạn biết đấy, thiếu gia tôi không có hệ thống miễn dịch với gái đẹp. Phóng viên BẠch vừa là người con gái của cấp trên thiếu gia tôi, lại là bạn tốt của tôi, nên mức độ khinh bỉ này cũng ở mức thấp nhất!
“Chị Bạch Dương, chị lại không hiểu rõ rồi....Xe này là xe của thôn Liễu Gia Sơn, tiền cũng là của bác năm cho....bác năm em nói, hai vị phóng viên lần này đến Liễu Gia Sơn làm phóng sự, rất có ích.”
Đối với vị “thiên kim tiểu thư” Bạch Dương này, nhất định sẽ hỏi “tác dụng lớn” gì, nhưng bổn thiếu gia đã chuẩn bị sẵn cách ứng phó rồi.
“Ồ? Tác dụng lớn gì vậy?”
Bạch Dương cười, nhưng có thể thấy rằng cô không chú ý gì đến việc đón tiếp, chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi.
“Hì hì, báo tỉnh làm phóng sự, đồng nghĩa với việc cho Liễu Gia Sơn một cái quảng cáo tốt nhất rồi. Dù là có người vẫn chút hoài nghi, nhưng nếu xem báo tỉnh, những hoài nghi ấy nhất định sẽ tiêu tan. Đã được lên báo tỉnh rồi, còn là giả được sao?”
Bạch Dương và Cổ Phi đều cười.
Có thể thông qua lần phóng sự này làm điều gì đó cho doanh nghiệp thôn, cũng chính là điều họ muốn làm.
Mặc dù có xe đến đón,nhưng tiền bỏ ra suốt dọc đường đều là của bổn thiếu gia tôi, đến huyện, tất của cũng phải sắp đặt hết, đầu tiên là Lý Thừa Ngạn ra đón tiếp, sau đó là cha và Đường Hải Thiên cũng lộ mặt. Lần trước Bạch Dương và Cổ Phi ở huyện Hướng Dương đến ngày, đã rất quen với người trong huyện, đồng chí phóng viên lại đến, lần này đến để “ca ngợi” sự nghiệp kiến thiết kinh tế của huyện Hướng Dương, gặp mặt lần nữa, mọi người càng vui vẻ hơn.
Giờ đây thu nhập tài chính của huyện Hướng Dương đã tăng cao đang kể, người huyện trưởng như Đường Hải Thiên đảm nhận chức vụ đó thoải mái hơn cha nhiều, mặc dù vẫn chưa cải tạo điều kiện làm việc của chính phru huyện ủy (có lẽ cũng sắp đưa ra kiến nghị rồi), nhưng xe cũng đã được tăng lên mấy chiếc, từ phó bí thư trở lên đều có bố trí xe riêng. Ngoài thành phố Bảo Châu, điều này là độc nhất trong bảy huyện ở khu Bảo Châu. Hai vị đồng chí phóng viên tất nhiên cũng được hưởng thụ sự đãi ngộ có xe riêng đưa đón này.
Bổn thiếu gia đã trút bỏ công việc “tiếp đón”, chỉ mỗi tối đến phòng tiếp đón nói chuyện phiếm với Cổ Phi và Bạch Dương, mang đến cho họ ít hoa quả. Cổ Phi rất tận tâm với công việc, về cơ bản cứ về tới phòng tiếp đón là viết bài, để cô bạn gái xinh đẹp cho tôi. Cũng là vì bổn thiếu gia còn nhỏ, lại đề cao nghĩa khí, nếu không thì đã hớt tay trên cô ấy từ lâu rồi. Con gái yêu của bộ trưởng bộ tuyên truyền tỉnh ủy, nữ phóng viên xinh đẹp, có ông con trai nào là không ghen tị chứ?
Đi phỏng vấn cùng Cổ Phi, Bạch Dương rất nhàn nhã, chẳng khác là mấy so với đi du lịch.
“Chị Bạch Dương, khi nào thì cho em uống rượu mừng vậy?”
Ngồi ăn lê trước mặt Bạch Dương, tôi đột nhiên hỏi.
Bạch Dương chợt đỏ mặt, cười mắng: “Tiểu Tuấn, nói bừa gì vậy? Phạt đánh nhé!”
Tôi bĩu môi: “Trai khôn gả vợ gái lớn lấy chồng, là việc bình thường quá đỗi rồi mà, chỉ có mỗi phụ nữ các chị là xấu hổ thế!”
“Cậu còn nói nữa xem, tôi có dám đánh cậu không!”
Bạch Dương giả vờ xông lên.
Tôi chỉ đành giơ hai tay đầu hàng, hỏi: “Hai người định đến lúc nào thì qua Liễu Gia Sơn xem tình hình?”
“Mấy ngàu nữa rồi đi, Liễu Gia Sơn là trọng điểm lần phỏng vấn này của chúng tôi.
“Vậy thì tốt, đến lúc đó tôi sẽ đi cùng.”
......
Đi về Liễu Gia Sơn, điều thay đổi đầu tiên là đường xá. Từ khi xã Hồng Kỳ bắt đầu sửa đường, một con đường hoàn toàn mới rộng đến m đã được xây lên, đến tận trước mặt tòa nhà “hội ủy viên quản lý doanh nghiệp Liễu Gia Sơn.”
“Con đường nhựa này, sửa từ lúc nào thế?”
Trên xe, Bạch Dương ngạc nhiên hỏi không ngừng.
“Sửa năm nay, vừa đưa vào sử dụng không lâu. Cơ bản là do Liễu Gia Sơn bỏ tiền, nhờ các thôn bên cạnh bỏ sức lực, xã Hồng Kỳ cũng giúp. Tổng thảy km.”
Con đường này, cũng là trọng điểm tôi chú tâm đến, vì thế chiều dài tôi nhớ rất kỹ.
“Bác năm tôi nói, năm sau phải sửa cả con đường từ xã Hồng Kỳ đến huyện, khoảng chừng , km.”
Cổ Phi xúc động nói: “Tấn Văn chi thư thật giỏi, thật khí phách!”
Tôi cười ha ha.
Mặc dù người ta không biết trong chuyện này có cả cái đuôi của bổn thiếu gia, nhưng khen ngợi vậy nghe cũng thật sướng tai.
Đến Liễu Gia Sơn, bác năm mừng rỡ ra đón, hàn huyên một lúc, rồi đưa hai vị phóng viên đi xem xét doanh nghiệp dưới bác. Nghe nói Liễu Gia Sơn đã xây dựng “trung tâm bồi dưỡng”, Cổ Phi Và Bạch Dương vô cùng mừng rỡ, ngay lập tức phải đi xem liền.
“Trung tâm bồi dưỡng kỹ thuật nghiệp vụ” của Liễu Gia Sơn nằm ở bên cạnh một rừng trúc, khoảng tầm hơn mẫu, một tòa phòng học, một tòa ký túc xá và một tòa công xưởng, diện tích kiến trúc rơi vào khoảng vạn mét vuông. Bên cạnh khu ký túc xá còn một khoảng đất trống, chuẩn bị phát triển về sau, khi học viên tăng lên thì sẽ mở rộng ký túc xá. Ngoài ra còn có bãi cầu lông, bóng chuyền, xà đơn xà kép...trong vườn trường rợp bóng cây xanh, còn xây dựng một hồ nước nho nhỏ, hai đình nghỉ ngơi có chút phông cách cổ điển, dưới bóng cây có mấy chiếc ghế đá, rất đẹp, nếu so sánh với trường đại học Ninh Thanh, thì cũng không kém cạnh.
Xây dựng lên trung tâm bồi dưỡng này, đã bỏ ra đến , vạn, mặc dù Tấn Văn chi thư “khí phách”, nhưng cũng có chút đau lòng. Trung tâm bồi dưỡng và làm đường, trước mắt đều là khoản chi, chưa thu lợi. May mà tôi kiên quyết và ủng hộ cho bác năm, nên bắc mới làm thật đẹp đẽ hai công trình này.
Sự ủng hộ của tôi cũng rất có “màu sắc Liễu Tuấn”, tôi chơi đòn “mời tướng không bằng khích tướng”. Khi bác năm nói không muốn mở trung tâm bồi dưỡng lớn đến vậy, tôi chỉ cười nói một câu: “Bác năm, nếu bác không nỡ bỏ tiền, thì cứ lấy từ chỗ cháu cũng được.”
Như bạn đã biêt, bác năm không thể chịu được mấy câu này, nên ngay lập tức trợn tròn mắt, tức tối nói: “Sao, coi thường bác năm ư? Nực cười, việc công của bác còn phải lợi dụng cháu ư?”
Mỗi lần nghĩ đến việc bác năm “bị lừa”, tôi đều ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Bác năm càng già càng đáng yêu! Mong rằng cùng với sự phát triển của doanh nghiệp, thói quen đáng yêu này của bác năm vẫn như xưa. Đừng giống như mấy vị chủ của phía bắc, toàn ngày càng kém đi, xấu xa đi. Việc này, vẫn phải thường xuyên đánh hồi chuông cảnh tỉnh cho bác năm.
Cổ Phi và Bạch Dương vui vẻ đi tham quan trung tâm bồi dưỡng. Khi đến lớp bồi dưỡng điện, tôi bất ngờ thấy Vũ Quân Huy cũng ở đó, ngước đầu nhìn các con số thầy giáo viết trên bảng, rồi chốc chốc lại ghi chép, vô cùng chăm chỉ.
Ừ, vị “anh rể” này, hình như kiếp trước chưa từng làm ngành điện. Xem ra sự việc đã có sự thay đổi to lớn. Từ lúc biết tin Hạ Trí Cao chỉ có một con trai hai con gái, vợ kiếp trước của tôi biến mất, tôi dù thế nào cũng không tin, bảo anh ta phải đi điều tra lần nữa. Trình Tân Kiến không hiểu lý do tại sao, nhưng vẫn rất kiên quyết “tuân lệnh”. Nhưng kết quả vẫn giống như lần đầu tiên, Hạ Trí Cao thật sự chỉ có hai con gái một con trai, không có đứa con thứ tư.
Cũng có nghĩa là, ở thế giới này, chưa từng có sự tồn tại của Hạ Hiểu Tình.
Tại sao lại thế, tôi thật sự không tài nào hiểu nổi. Có lẽ ông trời cùng với việc sắp đặt cho tôi quay ngược thời gian, cũng đã sắp đặt một cuộc đời khác không hề giống với kiếp trước cho tôi sao?