Khi Úc Chí Đạt lần thứ hai đi tới căn lầu số thì Khâu chủ tịch đã đi, Liễu bí thư một mình ngồi trên ghế sofa trong phòng khách uống trà, hai nhân viên phục vụ thì khoanh tay đứng ở cách đó không xa, tùy thời chuẩn bị nghe bí thư Tỉnh ủy sai bảo.
Nhân viên của khách sạn Thanh Tùng có một bộ phận là được thông báo tuyển dụng, đương nhiên, chân chính có hộ khẩu ở thủ đô thì rất ít, đa số là đến các cô gái đến thủ đô làm công. Nhưng phục vụ tại khu biệt thự thì tất cả đều có hộ tịch ở tỉnh A, không chỉ tướng mạo vóc người tốt, thẩm tra trên chính trị cũng phải hợp cách, trưởng quầy còn là cán bộ biên chế.
Trực tiếp phục vụ cho lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy, những người lãnh đạo của văn phòng đặt tại thủ đô cũng không dám qua loa.
Úc Chí Đạt chưa vào biệt thự, trong đầu đang thấp thỏm không yên. Không biết Liễu Tuấn cố ý gọi hắn là họa hay phúc. Chắc cũng không phải là họa đâu. Tình cảnh của mình như hiện tại thì còn có cái gì có thể gọi là tai họa nữa? Kết cục xấu nhất sẽ không ngoài Liễu bí thư niệm tình cũ, mời hắn tới nói chuyện cũ, không cho hắn một phần hy vọng mà thôi. Chẳng lẽ còn vô duyên vô cớ mà đi trách cứ một phó chủ nhiệm văn phòng đặt tại thủ đô như mình?
"Chào bí thư!"
Úc Chí Đạt mang tâm tình đó đến gặp Liễu Tuấn, thấp giọng hỏi.
"Chí Đạt, ngồi đi."
Liễu Tuấn cũng không có biểu thị đặc biệt thân cận, rất bình tĩnh gật đầu.
"Vâng, bí thư!"
Úc Chí Đạt dè dặt ngồi xuống ghế sofa, đối mặt với Liễu Tuấn, thắt lưng ưỡn thẳng tắp.
Liễu Tuấn khoát tay áo, hai nhân viên phục vụ hơi khom người, sau đó lui ra ngoài.
Nhìn tình hình này, trong lòng Úc Chí Đạt lại giật thót. Biết đâu, ngày hôm nay Liễu bí thư không chỉ tìm hắn nói chuyện cũ. Nếu chỉ đơn thuần là vậy thì cũng không cần phải bảo nhân viên lui ra ngoài. Đã đến địa vị như Liễu Tuấn hôm nay, ôn chuyện cùng hắn, chẳng lẽ còn tốn nhiều thời gian hay sao? Nhiều lắm p là cùng!
Liễu Tuấn nhìn Úc Chí Đạt, cũng không lập tức mở miệng.
Dưới ánh mắt ôn hòa của Liễu Tuấn, Úc Chí Đạt chỉ cảm thấy cả người như bị thắt chặt, mồ hôi lạnh không dằn nổi ứa ra người. Tới cùng vì sao khẩn trương thì bản thân Úc Chí Đạt cũng nói không rõ. Ở trước mặt Liễu Tuấn, tự nhiên sẽ có cái loại cảm giác kính nể thế này.
"Chí Đạt, đến đây công tác đã được bao lâu rồi?"
Lát sau, Liễu Tuấn mới chậm rãi hỏi.
Úc Chí Đạt cố gắng động mình, kính cẩn đáp: "Báo cáo bí thư, đã hơn năm rồi ạ. . . năm tháng."
Liễu Tuấn mỉm cười: "Nhớ kỹ như vậy ư?"
Lời này tuy nói đơn giản nhưng lại làm cho Úc Chí Đạt khẩn trương. Là câu trả lời không tốt. Thông thường có ý nhớ kỹ như vậy, chính là rất không hài lòng đối với công tác này, sống một ngày bằng một năm.
Trước mặt bí thư Tỉnh ủy oán giận mình không được như ý sao?
Cũng may Liễu Tuấn cũng không xoáy vào vấn đề này của hắn, lại hỏi tiếp: "Đồng chí Trương Hàn đâu?"
Đồng chí Trương Hàn ở đây chính là chủ nhiệm văn phòng đặt tại thủ đô.
Úc Chí Đạt vội vã đáp: "Trong nhà đồng chí Trương Hàn có chút chuyện, mấy ngày nay đã về xử lý rồi."
Thế cũng được rồi, bằng không thì bí thư Tỉnh ủy đến đây, bóng dáng của chủ nhiệm lại không thấy đâu, hoàn toàn ủy thác cho trợ thủ đứng ra tiếp đãi, đó chính là một sai lầm rất lớn. Đủ có thể khiến Trương Hàn bay mất cái mũ ô sa!
Liễu Tuấn gật đầu: "Chí Đạt, để cho anh tới đây công tác là đề nghị của đồng chí Lý Huệ, và tôi đồng ý."
Úc Chí Đạt liên tục gật đầu, lại không biết nói thế là tốt hay không nữa. Chuyện này, chính hắn cũng hiểu. Là thuộc hạ đã từng được Liễu Tuấn coi trọng, sở dĩ con đường sĩ đồ của hắn không thông thuận như thế, nguyên nhân là vì hắn không thu được cảm tình của Lý Huệ. Sau khi Lý Huệ đảm nhiệm bí thư Thành ủy Tiềm Châu, đối với những cán bộ mà Liễu Tuấn coi trọng, phần lớn đều được đề bạt trọng dụng, duy chỉ có mình Úc Chí Đạt hắn là một ngoại lệ. Không biết vì sao, Lý Huệ cứ nhìn hắn không vừa mắt. Miễn cưỡng lắm mới lên tới vị trí phó thị trưởng, chưa tới mấy tháng thì đã bị đẩy tới văn phòng đặt tại thủ đô, triệt để biên duyên hóa.
Nguyên nhân trong đó, đương nhiên Liễu Tuấn cũng hiểu.
Trên thực tế, trong toàn bộ công tác, Liễu Tuấn chân chính coi trọng nhất chính là khảo sát và đào tạo cán bộ. Chủ đề này quán triệt từ đầu đến cuối, chưa bao giờ từng có biến hóa. Lúc này có thể nói cán bộ trong ban của Liễu Tuấn mặc dù số lượng không phải là rất nhiều, nhưng người nào ra người nấy. Bất kể năng lực hay là phẩm cách đều được xem là thượng giai trong số các đồng liêu.
Đương nhiên, cũng không phải nói cán bộ Liễu Tuấn nhìn trúng không có chút tỳ vết nào. Việc đó không có khả năng.
Trên thế giới này, hoàn toàn không thể có người toàn vẹn như thánh nhân.
Nhưng những khuyết điểm trên người của "cán bộ Liễu hệ" đều có thể nằm trong phạm vi dễ dàng tha thứ.
Ngày hôm nay Liễu Tuấn qua đây, thứ nhất là ăn cơm ôn chuyện với Khâu Tinh Xuyên, còn có một nguyên nhân chủ yếu, chính là muốn nói chuyện với Úc Chí Đạt. Lạnh nhạt nhiều năm như vậy, Úc Chí Đạt hẳn là cũng đã tôi luyện được rồi.
"Chí Đạt, anh có biết vì sao Lý Huệ muốn để anh tới văn phòng đặt tại thủ đô không?"
Câu hỏi này của Liễu Tuấn càng ngoài ý liệu của Úc Chí Đạt. Sự tình rõ ràng, Lý Huệ đang bị kì thị mà. Là một tướng tài đắc lực mà Liễu Tuấn coi trọng nhất, năng lực của Lý Huệ là rất mạnh, cái nhìn đại cục và hướng tới tương lai cũng không kém, nhưng có cái tật chính là vô cùng bảo thủ, rất thích làm "nhất ngôn đường". Đây có lẽ là ảnh hưởng của lão bí thư Tỉnh ủy Cận Tú Thật. Cận Tú Thật chính là một cán bộ cực kỳ cường thế đồng thời cũng cực kỳ lạc hậu.
Lý Huệ chủ chính Tiềm Châu, Tiềm Châu phát triển từng ngày, điều này càng dưỡng cho hắn tính tình cao cao tại thượng nghe không vào tai ý kiến bất đồng. Úc Chí Đạt chẳng qua là trên công tác cụ thể cẩn thận chút, liền bị Lý Huệ phê bình vì tư tưởng bảo thủ, không có tiến thủ.
Nhưng những lời này, đương nhiên Úc Chí Đạt không thể nói ra trước mặt Liễu Tuấn.
Hôm nay Lý Huệ đã là thị trưởng Giang Khẩu, người sáng suốt đều rõ ràng, đây đã xem như cán bộ hậu bị để bồi dưỡng. Trong tổ chức của Liễu Tuấn, hắn đã ở vào vị trí hết sức quan trọng, cũng không thua gì địa vị của Lưu Quang Hưng và Sài Thiệu Cơ.
Cái gọi là sơ bất gian thân, chút trí tuệ ấy Úc Chí Đạt vẫn phải có.
Nhưng mà câu hỏi của bí thư Tỉnh ủy không thể luôn luôn không đáp. Úc Chí Đạt suy nghĩ một chút, rất cẩn thận nói: "Bí thư, tôi nghĩ đây cũng là xuất phát từ yêu cầu của công tác. Lý bí thư cho rằng tính cách của tôi cẩn thận quá, càng thích hợp làm những công tác cụ thể này hơn ạ."
Liễu Tuấn nhẹ nhàng lắc đầu: "Chí Đạt, lúc trước Lý Huệ đã nói với tôi, anh đã chịu ảnh hưởng quá sâu của án Bạch Hồ, luôn luôn cẩn thận, trên công tác chưa thể dứt khoát. Cho nên đưa anh tới đây là để mở rộng tầm mắt. Xem ra, hiệu quả cũng không phải rõ ràng, so với trước đây anh càng thận trọng hơn."
Nghe xong lời này, Úc Chí Đạt chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh đã đổ ụp vào đầu.
Vả lại bất kể Lý Huệ nói với Liễu Tuấn như thế có là sự thật hay không, chí ít hiện tại ấn tượng của hắn trong mắt bí thư Tỉnh ủy hình như càng kém đi. Nghe như là hoàn toàn không có hiệu quả. Nói kiểu khác, chính là hắn một chút tiến bộ cũng không có, sẽ không thể được trọng dụng.
Mặc dù là mùa đông khắc nghiệt, mồ hôi lạnh vẫn từ từ thấm ra trên đầu Úc Chí Đạt, hắn nhìn Liễu Tuấn, lắp bắp nói: "Bí thư, tôi. . .tôi đã phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo. . ."
Thấy hình dạng lo lắng hãi hùng của Úc Chí Đạt, Liễu Tuấn nói hòa hoãn hơn: "Chí Đạt, khi làm việc cẩn thận là tốt. Nhất là làm cán bộ lãnh đạo, không thể mù quáng. Tại văn phòng đặt tại thủ đô anh đã công tác nhiều năm như vậy, thành tích vẫn là rất tốt, hàng năm lợi nhuận vẫn đều tăng trưởng. Việc này cũng không dễ dàng gì. Văn phòng đặt tại thủ đô trước đây chỉ là một đơn vị đốt tiền, hàng năm chi tiêu tới hơn vạn còn eo hẹp. Việc này rất không tốt! Sau cải cách, khách sạn Thanh Tùng ngay lập tức đã cho thấy lợi nhuận. Điểm này, đồng chí Trương Hàn có công lao, anh cũng có công lao."
Liễu Tuấn bất ngờ biểu dương làm cho trái tim vốn băng lãnh của Úc Chí Đạt đã trở nên có hơi ấm, mông đã rời khỏi ghế sofa, hướng về Liễu Tuấn hạ thấp người, nói: "Cảm tạ bí thư biểu dương, chúng tôi vẫn còn chưa làm tốt."
Nào ngờ Úc Chí Đạt đã vui mừng quá sớm, Liễu Tuấn mới vừa biểu dương hắn một câu, lập tức lại nhíu mày, nói: "Chí Đạt, chúng ta nhận thức cũng đã nhiều năm. Năm đó khi chống lũ, biểu hiện của anh cũng rất tốt, tôi rất tán thưởng. Mặc dù án Bạch Hồ anh cũng không phải hoàn toàn không có trách nhiệm. Trên bản chất thì anh là cán bộ tốt. Sau này không cần khách sáo nhiều như vậy. Nói chuyện công tác mà, có cái gì thì nói cái đó, hiểu chưa?"
Lúc này Úc Chí Đạt mới bừng tỉnh, sao lại quên mất thói quen của Liễu Tuấn rồi? Liễu Tuấn không thích nhất chính là thuộc hạ cũ ở trước mặt y nói lời khách sáo trên quan trường. Một số tập tục xấu trên quan trường, một số cái gọi là quy tắc ngầm là điều mà Liễu Tuấn vô cùng căm ghét, và đang rất muốn cải biến nó.
Điều này đều phải tự trách mình, rời khỏi bên người Liễu bí thư thời gian quá dài, nên đã dung nhập vào vòng tròn quan trường như bình thường.
"Vâng, tôi nhất định sẽ chú ý."
Úc Chí Đạt vội vàng nhận sai.
"Ừm! Anh nhất định cho là, cho anh tới đây công tác chỉ là bù là vá, đúng không? Kỳ thực anh đã sai rồi, mấy năm nay anh ở khách sạn Thanh Tùng, rất nhiều người vẫn đang nhớ anh đấy."
Liễu Tuấn mỉm cười, nói.
"A?"
Trong nhất thời Úc Chí Đạt có chút choáng váng.
Còn có người nhớ đến mình?
Tuy nhiên, lúc này mình đối mặt chính là bí thư Tỉnh ủy, nghĩ đến chắc cũng không rảnh mà đi nói giỡn với mình đâu!
Liễu Tuấn vừa cười vừa nói: "Đồng chí Thiệu Cơ vẫn luôn nhắc với tôi, nói là anh làm công tác rất được, là một nhân tài, muốn anh trở lại chủ trì công tác mậu dịch. Hiện tại tập đoàn năng lượng Sông Hoài đã sắp đưa vào hoạt động, anh ta muốn anh qua đó công tác đấy."
Lần này Úc Chí Đạt hôn mê thật, mình và Sài Thiệu Cơ thật sự vẫn chưa từng làm cộng sự, mấy năm nay, Sài Thiệu Cơ đến thủ đô họp, cũng qua khách sạn Thanh Tùng vài lần, xem như là đã từng qua lại. Không ngờ hắn lại coi trọng mình đến vậy!
Đều nói Sài tỉnh trưởng là người phúc hậu, quả nhiên danh bất hư truyền.
Chủ trì công tác mậu dịch tỉnh, đó chính là cấp Chính sở. Lẽ nào thật sự mình sẽ được hoạt động rồi.
"Ha ha, nhưng mà đồng chí Thiệu Cơ chỉ sợ là phải thất vọng rồi, nguyên nhân rất đơn giản, thượng cấp cũ của anh là đồng chí Sư Phạm cũng nhìn trúng anh. Ý của anh ta là, cục Quản lý cơ quan sự vụ việc vụn vặt nhiều quá, cần một đồng chí có tâm tư kín đáo đi nắm giữ. Anh ta đã để ý tới anh. Tôi cảm thấy kiến nghị này tương đối thích hợp. Cục Quản lý cơ quan sự vụ quả thực cần một người làm việc cẩn thận, vững vàng trên kinh tế đi quản lý. Anh phải chuẩn bị tâm lý mới được!"
Úc Chí Đạt kích động vạn phần, cũng bất chấp "quy củ" của Liễu Tuấn, lập tức đứng dậy, ưỡn thẳng thắt lưng, như đang biểu thị quyết tâm nói: "Xin bí thư yên tâm, tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó, không cô phụ tín nhiệm của bí thư và thư ký trưởng Sư Phạm!"