Trùng Sinh Chi Nha Nội

chương 1957: cao thủ dã chiến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dư Đan hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến hắn nữa, trực tiếp đội mũ giáp, che đi dung nhan thiên kiều bá mị của mình. Những kẻ hoàn khố công tử thế này, Dư Đan luôn nhìn không vừa mắt.

Người này cười quái dị một tiếng, ánh mắt quét qua những người trong phòng, nhún nhún vai, lại huýt sáo một tiếng, sau đó cùng mấy người bạn đi khỏi.

Dư Đan thở hổn hển gỡ xuống mũ giáp, nói với Lương Kinh Vĩ: "Cậu phải dạy cho thằng kia một bài học mới được, để cho anh ta biết cái gì gọi là anh hùng chiến đấu, cái gì là ếch ngồi đáy giếng."

Lương Kinh Vĩ mỉm cười, đứng dậy nói: "Đi thôi."

Nếu là "hành động quân sự", tự nhiên tất cả phải phục tòng chỉ huy của đồng chí tướng quân, đồng chí Liễu Tuấn đệ nhất bí thư Đảng uỷ quân khu tỉnh A cũng chỉ có thể cam chịu đi theo đuôi.

Địa hình họ lựa chọn tác chiến là rừng cây.

Nhóm của Lương Kinh Vĩ ở phía Bắc, bên kia thì ở phía Nam, chính giữa cách một rừng cây, cự ly đường thẳng khoảng chừng mét. Khi vừa đến địa điểm tập kết, Lương Kinh Vĩ mở ra địa đồ, tỉ mỉ nghiên cứu. Hồ Hạo Nhiên không đợi phân phó, bò ngay lên một thân cây, ẩn núp ở giữa cành lá, áp dụng trạng thái cảnh giới.

Sân bãi tác chiến với địa hình thế này, tự nhiên không cần nghiên cứu quá lâu.

Lương Kinh Vĩ ngẩng đầu lên, chỉ vào địa đồ nói: "Nơi này có một bãi đất, Liễu Tuấn, cậu dẫn Đan Đan và Khải Tú ẩn nấp ở chỗ này để chờ thời. ANh và Mộng Khiết, cả Hồ Hạo Nhiên sẽ binh phân ba đường, Mộng Khiết ở giữa, anh bên trái, Hồ Hạo Nhiên bên phải, hình thành thế vây quanh với địch. Tranh thủ diệt toàn bộ quân địch ở khu chính giữa rừng cây."

Liễu bí thư đương nhiên là không có ý kiến. Đối với việc này, y cũng không quá hứng thú, cũng chỉ góp mặt để giúp vui mà thôi, coi như là một sự bảo vệ đối với tiểu bối. Nếu như tự mình ra trận, để bất hạnh bỏ mình, vậy mùi vị cũng không được hay ho cho lắm.

Dư Đan lại không nghe theo: "Cậu, nói như vậy không có bọn cháu hả? Ba người cậu tính bao cả sao?"

Lương Kinh Vĩ cười nói: "Đối phó với họ không cần sáu người. Chiến tranh cũng không phải nhân mã càng nhiều càng tốt. Binh quý tinh bất quý đa."

Đây là cho Liễu bí thư thể diện thôi, chung quy không thể nói thẳng bí thư đại nhân đi theo chỉ tổ vướng tay vướng chân mà? Vậy cũng đả kích người quá.

Cố Khải Tú thì nghiêm túc hơn: "Sao cậu có thể khẳng định họ sẽ chủ động tiến công? Nếu như họ cũng dĩ dật đãi lao, phục kích chúng ta thì sao?"

Lương Kinh Vĩ thản nhiên nói: "Đây là phán đoán đối với quân địch. Người thanh niên vừa rồi, tính tình rất nóng nảy, rõ ràng là thủ lĩnh của bên kia. Cậu ta muốn biểu hiện mình, tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chúng ta tới."

Liễu Tuấn khẽ cười nói: "Chủ nghĩa anh hùng cá nhân sẽ hại chết người."

Lương Kinh Vĩ cũng cười rộ lên, chỉ là tiếng cười hơi "kỳ hoặc", đương nhiên là lời này của Liễu bí thư quả nhiên có lý, có vẻ như bí thư đại nhân thường thường cũng sẽ phát tác chủ nghĩa anh hùng cá nhân một chút.

Dư Đan nói: "Cháu không tán thành đánh như vậy, không thú vị chút nào. Thật vất vả mới được ra ngoài chơi một chuyến, chẳng lẽ ngồi coi náo nhiệt thôi sao? Không được, cháu cũng muốn chủ động xuất kích, cháu muốn tự tay diệt tên kia."

Lương Kinh Vĩ nói: "Cháu cũng không thể quá coi thường người ta. Khẩu khí của họ lớn như vậy, khẳng định cũng là tay già đời, không phải dễ đối phó đâu. Ba người cứ ở bãi đất áp dụng thế phòng ngự hình tam giác, sẽ không để cho địch đánh lén, tỷ lệ sinh tồn sẽ rất lớn."

Dư Đan vẫn lắc đầu: "Như vậy hay hơn, chúng ta vẫn binh phân ba đường, cháu theo mợ, Khải Tú theo cậu, Hồ Hạo Nhiên theo chú Liễu, có ba cao thủ dẫn đội, chúng ta sẽ không có việc gì đâu."

Liễu Tuấn cười nói: "Nếu như chú tình nguyện ở bãi đất, ngồi đợi tin chiến thắng. Hơn nữa, đã thương lượng là một người năm nghìn, chúng ta ở lại bãi đất, một vạn có thể nắm chắc trong tay, ha ha, hà tất phải đi mạo hiểm?"

Dư Đan liền bĩu môi nói: "Chú cũng thật là, đã làm bí thư Tỉnh ủy rồi mà sao mà nhát hơn cả tụi cháu vậy?"

Cố Khải Tú nghe vậy giật cả mình.

Mặc dù Liễu Tuấn là chú của Dư Đan, dù sao cũng là bí thư Tỉnh ủy, thân phận này cao cỡ nào? Dư Đan nhưng lại không phân lớn nhỏ "chỉ trích" Liễu Tuấn nhát gan, không chừng sẽ trêu cho Liễu Tuấn tức giận.

Cố Khải Tú tất nhiên là không biết, khi còn nhỏ Dư Đan rất hay theo đuôi Liễu Tuấn, Liễu Tuấn cũng rất sủng ái Dư Đan, cũng coi như con gái của mình, Dư Đan ở trước mặt Liễu Tuấn cũng không có cái tâm lý gánh vác gì.

"Chú không phải là nhát gan, là tranh thủ tối đại hóa hiệu quả và lợi ích. Chúng ta đi theo ba người họ, khẳng định sẽ là gánh nặng. Họ còn phải phân tâm chiếu cố chúng ta, nói không chừng sẽ hỏng việc, ngược lại bị người ta tiêu diệt, thua là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn, ha ha..."

Liễu Tuấn không tức giận chút nào, vừa cười vừa nói.

"Không, cháu muốn theo mợ." Dư Đan vẫn ngoan cường: "Cháu sẽ không trở thành gánh nặng, cháu còn muốn bảo vệ đảo Minh Hà nữa mà. Nếu thật sự bị nguy hiểm, mợ cũng đừng quản cháu, cứ tiêu diệt hết họ là được."

Hà Mộng Khiết vừa cười vừa nói: "Không vứt bỏ là kỷ luật của bộ đội chúng ta. Mợ mặc kệ cháu chính là trái với kỷ luật chiến trường, đến lúc đó Lương tham mưu trưởng sẽ xử lý mợ theo quân pháp."

Hà Mộng Khiết là một "tín đồ" của Hà Trường Chinh, rất ít khi chọc. Tuy nhiên ngày hôm nay tâm tình rất tốt, lại ở cùng với người thân, cho nên phá lệ.

Lương Kinh Vĩ giơ cổ tay nhìn đồng hồ, đoạn vung tay lên làm quyết định: "Thời gian bắt đầu tiến công đã sắp tới. Đây là hành động quân sự không được thảo luận nhiều như vậy, phải phục tòng mệnh lệnh."

"Cháu không phải là lính của cậu."

Dư Đan còn đang nói thầm, Lương Kinh Vĩ cũng không để ý đến cô, làm mấy thủ thế với Hồ Hạo Nhiên ở trên cây. Hồ Hạo Nhiên lập tức trườn xuống cây, hướng về Lương Kinh Vĩ nhấc tay làm một lễ, lại hướng về Liễu Tuấn cũng kính một lễ, cầm lấy súng bắn đạn màu rồi lẻn vào rừng cây, rất nhanh đã không thấy bóng. Lập tức Lương Kinh Vĩ và Hà Mộng Khiết binh chia làm hai đường, cũng tiến vào rừng.

Liễu bí thư cười cười, nói: "Đan Đan, đi thôi, chúng ta tới bãi đất nói chuyện, nhìn trời xanh mây trắng, ngồi đợi tin chiến thắng báo về đi!"

Dư Đan chán nản lắc đầu, chỉ phải đi theo Liễu Tuấn đến bãi đất, đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, nói: "Sao mình ngu thế nhỉ, họ không dẫn mình theo, mình không biết đi theo sao? Chú ơi, mình chú đi nhìn trời xanh mây trắng đi. Khải Tú, anh và em đi theo sau, nói không chừng có thể kiếm được một con mồi."

Nói rồi, tiểu nha đầu hưng phấn kéo tay Cố Khải Tú, muốn chạy ào vào trong rừng.

Cố Khải Tú do dự nói: "Đan Đan, việc này. . .không tốt đâu? Có một mình chú đấy."

Theo hắn nghĩ, để lại một mình bí thư Tỉnh ủy ở đây, bất kể như thế nào cũng không thích đáng.

Dư Đan cười nói: "Hì hì, anh lo lắng cho chú thế nhỉ? Nói cho anh biết, thân thủ của chú ấy không kém cậu đâu, họ là sư huynh đệ đấy. Người như anh á, bốn năm người cũng đừng tiếp cận được chú ấy."

Cố Khải Tú liền giật mình nhìn Liễu Tuấn, dù cho cách một tấm thủy tinh dày, hắn vẫn có thể thấy ánh mắt của hắn không tin tưởng. Bí thư Tỉnh ủy là "võ lâm cao thủ", điều này đã phá vỡ nhận thức vốn có của hắn.

Liễu Tuấn cười nói: "Hai đứa nhất định phải đi hả, vậy đi đi. Đáng tiếc, mất một vạn rồi."

Dư Đan rất là không phục, nói: "Chú cũng đừng quá coi thường cháu. Dựa vào cái gì mà nói cháu nhất định sẽ 'hi sinh'?"

"Không hi sinh thì tốt, đi đi."

Liễu Tuấn cũng không ngăn họ, dù sao thì chỉ là trò chơi, không có nguy hiểm chân chính gì, cũng không cần quá thận trọng. Đi ra ngoài là giải sầu, vui vẻ là quan trọng nhất.

Thấy Liễu Tuấn cho phép, Dư Đan tức khắc hoan hô nhảy nhót.

Cố Khải Tú hơi do dự: "Chú thực sự sẽ không có việc gì chứ?"

Liễu Tuấn cười khoát tay, một mình đi lên bãi đất. Chờ khi Liễu Tuấn leo lên được gò đất, Dư Đan và Cố Khải Tú cũng đã ẩn thân trong rừng, không thấy hình bóng.

Liễu bí thư tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, lấy thuốc ra hút, hưởng thụ không khí ấm áp đầu mùa xuân, rất là thanh thản. Mặc dù ngày hôm nay đã thấy mặt trời, nhưng vùng ngoại ô thủ đô kỳ thực vẫn tương đối lạnh, tuy nhiên Liễu bí thư tập võ có thành tựu, thân thể thường ngày cũng cường tráng nên cũng không để bụng chút gió lạnh ấy.

Đợi Liễu bí thư hút được hơn phân nửa điếu thuốc, y mới mới phát hiện mình cũng không phải người duy nhất trên gò đất này, vì còn có một cô gái nữa, cô này cũng mặc áo ngụy trang, mũ giáp đã cởi xuống, đang tựa lưng trên một tảng đá soi gương, bộ dạng có vẻ rất chán nản.

Ánh mắt của Liễu bí thư rất tốt, mặc dù cách hơi xa nhưng vẫn có thể thấy rõ đại thể khuôn mặt của cô gái, ngũ quan cũng xem như đoan chính, tóc dài đến vai, nhìn tuổi tác còn rất trẻ, cũng chỉ khoảng , tuổi.

Cô hiển nhiên cũng phát hiện ra Liễu Tuấn, liền tươi cười, lớn tiếng nói: "Đi cùng người khác tới chơi hả? Không thích trò chơi này?"

Liễu Tuấn vốn cũng không phải là người hễ thấy gái là bu đến, tuy nhiên tại nơi hoang vu thế này, chung quanh không một bóng người, hình như cũng buồn chán, thế là y đáp lại: "Đúng vậy, họ đang đánh cược, tôi không đi giúp vui, nên trốn đến một nơi thanh tĩnh."

Điều này hình như khiến cô gái rất hứng thú, cô cất tấm gương đi, cầm lấy mũ giáp và chạy tới. Nhìn qua, vóc người cũng không tệ lắm.

"Đánh cược? Cược với mấy người Ngụy thiếu gia hả?"

Cô gái đi tới trước mặt Liễu Tuấn và hỏi.

Liễu Tuấn lắc đầu: "Việc này tôi cũng không rõ lắm, chưa hỏi qua tên của đối phương."

Cô gái nói: "Chắc là mấy người Ngụy thiếu gia rồi. Chỉ có họ mới hay ở chỗ này đánh cược với người khác. Hì hì, mấy anh lần đầu tiên tới đây chơi hả? Chắc chưa nghe qua đại danh của đám Ngụy thiếu gia, họ đều là cao thủ chơi dã chiến cả đấy, rất nhiều bộ đội còn đánh không lại họ đấy. Các anh cược thế nào?"

Cô gái này hình như tương đối quen thuộc tình hình nơi đây, nên rất hứng thú hỏi.

"Năm nghìn, một người năm nghìn."

Liễu Tuấn thuận miệng đáp.

Cô gái mỉm cười. Liễu Tuấn mơ hồ nghe cô nói thầm một câu "Lại một đám dê béo."

Liễu Tuấn cũng cười.

Có thể Ngụy thiếu gia gì đó kia trong số những công tử hoàn khố thông thường được xem là "cao thủ dã chiến", người trong bộ đội đánh không lại họ cũng không phải là việc kỳ lạ gì, dù sao mỗi quân nhân cũng không phải đều am hiểu chiến đấu. Hơn nữa bọn Ngụy thiếu gia ở đây thời gian cũng dài, chơi nhiều lần, rất quen thuộc địa hình, cho nên cũng chiếm được tiện nghi nhất định.

Chẳng qua là, Lương Kinh Vĩ Hà Mộng Khiết và Hồ Hạo Nhiên, cũng tuyệt đối không phải là quân nhân bình thường.

Nếu như mấy người gọi là hoàn khố "cao thủ dã chiến", có thể đánh bại anh hùng chiến đấu toàn quân, Lương tham mưu trưởng của quân khu Đông Nam quả thật sẽ bị trở thành trò cười.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio