Liễu Tuấn và Tiết Viễn Sơn hội diện trong văn phòng của Tiết Viễn Sơn.
Liễu Tuấn hoàn toàn dựa theo quy củ, chính thức đưa ra thỉnh cầu gặp mặt, nói là có vấn đề kiến thiết đảng muốn báo cáo. Tiết Viết Sơn lập tức trả lời, hoan nghênh Liễu bí thư, rất hi vọng cùng tham khảo công tác kiến thiết đảng với Liễu bí thư.
Nghiêm Ngọc Thành gật đầu tán thành quyết định này của Liễu Tuấn.
Chiếc Audi rời khỏi công viên Long Sơn đi thẳng vào đại nội.
Khi tới cửa văn phòng, Tiết Viễn Sơn đích thân đứng đợi.
Liễu Tuấn đã giữ quy củ, thì hắn cũng phải giữ quy củ, nhất là giai đoạn hiện tại, Tiết Viễn Sơn cần đại đa số viên quan lớn một cõi ủng hộ, đặc biệt là bí thư tỉnh ủy thân phận như Liễu Tuấn.
Hai tháng trước, Tiết Viễn Sơn còn là bí thư tỉnh ủy như Liễu tuấn, khi họp toàn thể TW, hai người chung tổ Hoa Đông.
Liễu Tuấn thấy thế, hơi rảo bước nhanh hơn, lên bậc thềm bắt tay Tiết Viễn Sơn.
- Chào Tiết bí thư.
- Hoan nghênh Liễu bí thư quang lâm.
Hai người hàn quyên qua loa ở cổng rồi sóng vai đi vào văn phòng của Tiết Viễn Sơn, ngồi đối diện với nhau ở ghế sô pha.
- Liễu bí thư, tôi rất tán thành phương án ứng phó nguy cơ tài chính mà thủ tướng đề xuất ra. Tiếp đó Liễu bí thư bổ xung, tôi thấy cũng rất có đạo lý.
Tiết Viễn Sơn mỉm cười nói.
Trên cuộc họp , Tiết Viễn Sơn không tỏ thái độ, hiện giờ nói trước mặt Liễu Tuấn, có thể thấy trong lòng hắn tán đồng với cha con họ Liễu, không tỏ thái độ khi ấy là một loại sách lược.
- Cám ơn Tiết bí thư.
Liễu Tuấn mỉm cười đáp lễ.
- Liễu bí thư có kiến nghị gì về công tác kiến thiết đảng?
- Tiết bí thư, để tôi nói về một số tình hình ở tỉnh D. Ban đầu cải cách mở cửa, vì ủng hộ kiến thiết đặc khu kinh tế, TW điều rất nhiều cán bộ từ bộ ủy ban quốc gia và tỉnh khác tới những thành phố đó, toàn là tinh binh mãnh tướng, có kinh nghiệm địa phương, có trình độ lý luận. Đem một số tư tưởng và quan điểm tới đến, cho nên đặc khu kinh tế ở tỉnh D mới phát triển nhanh chóng. Hiện giờ ban bệ lãnh đạo cấp thành phố tỉnh D tương đối ổn định. Đương nhiên đây là chuyện tốt, có ổn định mới phát huy được sức chiến đấu. Có điều chuyện phải phân tách ra nhìn rõ ràng, đội ngũ quá ổn định lại thiếu sức sống, hơn nữa dễ sinh ra tư tưởng độc lập và đặc quyền. Vì thế tôi cho rằng, việc giao lưu cán bộ là điều rất cần thiết. Không chỉ giao lưu trong tỉnh, còn nên mở rộng phạm vi. Một số cán bộ lãnh đạo chủ yếu cũng nên làm mới lại, tới trường đảng học tập tri thức mới, mới có thể thích ứng được với thời đại mới và hoàn cảnh mới.
Tiết Viễn Sơn gật đầu:
- Ý nghĩ này của Liễu bí thư vừa khéo hợp với tôi. Đội ngũ cán bộ điều động quá liên tục không tốt, nhưng không điều động cũng không tốt. Giao lưu và học tập thích hợp là điều cần thiết.
... ....
Mai Văn Hoa vốn định tận dụng kỳ nghỉ tết Nguyên Đán về Hãn Hồ một chuyến, hắn tới trường đảng TW một thời gian rồi, nên về thăm vợ con, làm trọn nghĩa vụ của chồng và cha.
Thời gian gần đây, Mai Văn Hoa lòng bất an, nguyên nhân là công tác mới của hắn mãi chưa được quyết định.
Hiện giờ kỳ bồi dưỡng đã kết thúc, công tác mới vẫn chưa thấy đâu, trong tỉnh truyền tới tin tức đều không được rõ ràng, tới nay chưa có quyết định. Cho dù là tin tức mơ hồ, thì chức vụ mới cũng không lý tưởng.
Mai Văn Hoa đoán chừng điều này có liên quan tới "môi trường" hiện nay trong tỉnh.
Chương Thần Văn vừa tiếp nhận bí thư tỉnh ủy được một năm, cơ bản đang ở giai đoạn bố cục. Mai Văn Hoa tự thấy mình chẳng có quan hệ gì với Chương bí thư, mong người ta nhớ tới mình vào lúc này mà trọng dụng là khó khăn lớn.
Phó sở tới chính sở là một hố ngăn cách lớn mà rất nhiều quan viên cả đời không bước qua được. Mai Văn Hoa hắn, từ một cán bộ nông thôn lên tới một phó thị trưởng thành phố cấp phó tỉnh đã là cơ duyên cực lớn rồi, rất nhiều thứ không thể cưỡng cầu.
Mai Văn Hoa cũng không định đi cầu khẩn nhờ cậy ai, lần này về nhà cũng chủ yếu là muốn xum họp với vợ con không có ý nghĩ nào khác.
Ai ngờ lúc này điện thoại của Liễu Tuấn gọi tới.
Nhìn màn hình hiện lên ba chữ " Liễu bí thư", Mai Vân Hoa ngẩn ra tới mấy giây.
Liễu bí thư?
Liễu bí thư lại đích thân gọi điện cho hắn?
- Chào Liễu bí thư...
Mai Văn Hoa run run tiếp điện thoại.
- Văn Hoa, còn ở thủ đô hả?
- Vâng thưa bí thư, vẫn ở thủ đô ạ.
- Được, anh tới CLB Trường Thành một chuyến, tôi đợi.
Giọng nói với Liễu Tuấn vẫn ôn hòa, nhưng với hắn đó là mệnh lệnh không thể kháng cự, Mai Văn Hoa không cần suy nghĩ vâng một tiếng, bên phía Liễu Tuấn đã cúp điện thoại một lúc rồi, Mai Văn Hoa vẫn cầm điện thoại tới ngây ra.
Khi Mai Văn Hoa vào đại sảnh CB Trường Thành, lập tức có một nam nhân trung niên trông có vẻ như là giám đốc, tươi cười hỏi hắn có phải là Mai thị trưởng không?
Mai Văn Hoa gật đầu.
Vị giám đốc đó khom người nói:
- Mai thị trưởng, mời theo tôi.
Mai Văn Hoa theo viên giám đốc tới một thụy tạ, lên tới lầu hai, đó là một lầu gác kiểu cổ, không gian không lớn lắm. Mai Văn Hoa nhìn ra ngay vật liệu xây dựng toàn bằng gỗ thực sự, không phải bằng xi măng.
Lầu hai có thể bày một bộ ghế sô pha, mấy thứ như TV đầu video đương nhiên không thể thiếu gì.
Một thân hình cao lớn đang đứng ở cửa sổ mở rộng, vịn tay vào lan can nhìn về đằng xa, gió lạnh thổi vào, làm Mai Văn Hoa rùng mình.
- Chào bí thư.
Mai Văn Hoa tất nhiên nhìn một cái nhận ra ngay, nam nhân cao lớn đó chính là Liễu Tuấn, cung kính chào hỏi.
- Ồ, Văn Hoa tới rồi hả.
Liễu Tuấn quay lại gật đầu.
- Vâng thưa bí thư.
Liễu Tuấn chậm rãi đi tới ghế sô pha ngồi xuống:
- Văn Hoa, tới đây ngồi đi.
- Vâng.
Mai Văn Hoa đi tới ngồi xuống ghế bên, chăm chú nhìn Liễu Tuấn.
Trong phòng chỉ có một mình Liễu Tuấn, không có phục vụ khác. Đương nhiên ở dưới tầng một, Mai Văn Hoa nhìn thấy bốn phục vụ xinh đẹp yểu điệu sẵn sàng đợi lệnh.
Viên giám đốc thấy Liễu Tuấn ngồi xuống rồi vội tới đóng cửa sổ, rót trà cho hai người, thấy Liễu Tuấn không có dặn dò gì nữa mới nhẹ nhàng lui ra.
- Văn Hoa, chuyến bồi dưỡng ở trường đảng sắp kết thúc rồi chứ?
Liễu Tuấn châm một điếu thuốc rồi đẩy bao thuốc lá tới trước mặt Mai Văn Hoa.
Mai Văn Hoa khom người cám ơn, châm một điếu thuốc, đáp:
- Vâng thưa bí thư, hai buổi nữa là kết thúc rồi.
Trước kia ở huyện Ninh Bắc, Mai Văn Hoa ở trước mặt Liễu Tuấn khá tự nhiên, khi ấy hắn tuổi tương đương với Liễu Tuấn, đều là thanh niên trẻ đầy hào khí, tâm tư chưa được kín kẽ. Mười mấy năm trôi qua, Liễu Tuấn đã là lãnh đạo TW, Mai Văn Hoa cũng không phải là "thanh niên lấc cấc" nữa, tất nhiên không dám tùy tiện nữa.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Có suy nghĩ gì về công tác sau này không?
Tim Mai Văn Hoa giật đánh thót, đây là lần thứ hai Liễu Tuấn hỏi như thế rồi, lần thứ nhất khi sau bao năm gặp lại, Mai Văn Hoa không dám nói gì, chỉ "phục tùng tổ chức". Nhưng hiện giờ Mai Văn Hoa không nghĩ với quan hệ hai bên, hắn có thể đơn độc gặp Liễu Tuấn thêm một lần nữa.
Có lẽ cơ duyên ngay ở trước mặt.
- Bí thư, đáng lý cán bộ phải phục tùng tổ chức, có điều bản thân tôi rất muốn được theo bí thư làm việc... Khoảng thời gian ở huyện Ninh Bắc là những năm vui vẻ nhất từ khi tôi tham gia công tác tới nay.
Mai Văn Hoa không do dự nói thẳng luôn, tim cứ đập thình thịch.
Hắn đang rõ ràng xin quan chức với Liễu Tuấn mà.
Ai mà biết được trong lòng những nhân vật lớn như Liễu Tuấn suy nghĩ gì.
Liễu Tuấn cười:
- Ừm, cậu vẫn không thay đổi, vẫn là Mai Văn Hoa trước kia.
Mai Văn Hoa thở phào, bất kể nói thế nào, câu này không giống phê bình.
- Vâng thưa bí thư, nói thực nhiều năm qua không phải tính cách của tôi không bị bên ngoài ảnh hưởng ... Nhưng trước mặt bí thư tôi không dám nói dối, cũng không nói dối được...
Nếu như người khác nói thế thì là nịnh bợ quá rõ ràng, có điều Mai Văn Hoa thì đúng như hắn nói "không nói dối được."
Liễu Tuấn cười:
- Không nói dối là tốt, Văn Hoa tôi nhớ cậu tốt nghiệp khoa Triết đại học Ninh Thanh?
Mai Văn Hoa bội phục nói:
- Vâng thưa bí thư.
Liễu Tuấn còn nhớ điều này sao?
- Về sau còn học nghiên cứu sinh thạc sĩ triết học Marx ở trường đảng tỉnh?
- Vâng thưa bí thư.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Thế thì tốt, Văn Hoa, tôi định đưa cậu tới tỉnh D, hiệp trợ đồng chí La Lương Hoa trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, quản lý chuyện thường ngày của trường đảng tỉnh, ý cậu thế nào.
Mai Văn Hoa kích động không thôi:
- Tôi không có ý kiến gì, tất cả phục tùng sự an bài của bí thư.