- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của tỉnh trưởng, giao lưu cán bộ, nhất là cán bộ lãnh đạo chủ yếu, cần phải thận trọng. Tôi kiến nghị phòng tổ chức khi xác định danh sách cán bộ giao lưu phải cố gắng công khai, phải trưng cầu ý kiến của số đông, nhất là bản thân ý kiến cán bộ giao lưu càng phải coi trọng. Giao lưu cán bộ là để triển khai công tác tốt hơn, nếu như để nó ảnh hưởng tới triển khai công tác bình thường, thì tác dụng lại trái ngược rồi.
Ngụy Ninh Sinh vừa mới dứt lời, Triệu Tiên Giác chủ động đứng ra, toàn lực ủng hộ.
Liên quan tới lợi ích sát sườn, Triệu Tiên Giác cũng bất chấp lễ tiết quan trường, nếu như Liễu Tuấn lấy cớ giao lưu cán bộ, đem cán bộ cấp phó chủ yếu của hắn điều đi, thì sự khống chế của hắn với Nam Phương sẽ sụt giảm, hắn không muốn cho ra rìa như thế.
- Ừm, tôi thấy ý kiến của Ngụy tỉnh trưởng và đồng chí Tiên Giác đáng coi trọng. Đồng chí Lương Hoa, điều động cán bộ, nhất là cán bộ lãnh đạo chủ yếu, đúng là nên thận trọng, trưng cầu ký kiến các đồng chí là đúng.
Lần này Trần Chính Long lên tiếng, ủng hộ cho Ngụy Ninh Sinh.
Liễu Tuấn mới tới nhậm chức, muốn được cán bộ cấp phó bộ như hắn một lòng đi theo là không hiện thực. Kiến nghị đầu tiên là về kinh tế, Liễu Tuấn lại giơ cao chiêu bài của Quốc vụ viện và cục chính trị, Trần Chính Long liền thuận nước đầy thuyền, tặng một ân tình. Hiện giờ liên quan tới điều chỉnh cán bộ, tất nhiên không thể tùy tiện tỏ thái độ.
Trần Chính Long làm phó bí thư đảng bộ và trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy thời gian rất dài, trong tỉnh D rất có thực lực, có nhiều cán bộ do hắn đề bạt lên. Hiện giờ chuyển sang làm công tác chính pháp, vấn đề bổ nhiệm cán bộ, chỉ ngang với thường ủy bình thường. Hắn lo lắng trong hoạt động giao lưu này, tâm phúc của mình bị giao lưu quá nhiều.
Bất kể là ai cảm giác bị bóp cổ chẳng dễ chịu gì, muốn hắn nhảy ra chủ động phản đối đề nghị giao lưu cán bộ này thì khó, có điều Ngụy Ninh Sinh và Triệu Tiên Giác đã đi tiên phong rồi, hắn ở đẳng sau đẩy thêm một cái thì hoàn toàn có thể.
Cung Chiêu Lễ cũng biểu thị ý kiến tương đồng:
- Liễu bí thư, các đồng chí, giao lưu cán bộ là chuyện tốt, cá nhân tôi hoàn toàn tán đồng. Đương nhiên, ý kiến của Ngụy tỉnh trưởng và đồng chí Tiên Giác cũng đáng coi trọng, vấn đề cán bộ thận trọng một trước là hơn. Quan trọng là không ảnh hưởng tới công tác.
Giang Khẩu là thành phố cấp phó tỉnh thanh danh hiển hách nhất toàn quốc, Liễu Tuấn không thể không "thèm", huống chi Giang Khẩu có nền móng cán bộ hùng hậu của Khâu Tình Xuyên và Lý Huệ, thị trưởng mới nghe nói cũng là cán bộ rất được Liễu Tấn Tài coi trọng, cũng chính là nhân mã đích hệ của Liễu Tuấn. Liễu Tuấn rất có khả năng nhân cơ hội giao lưu này tăng cường thực lực của mình.
Cung Chiêu Lễ không thể không đề phòng.
Yêu Hải Anh không tán đồng với những ý kiến đó:
- Tôi cũng tán đồng ý kiến của mọingười, giao lưu cán bộ là chuyện tốt. Các đồng chí cũng hiểu rõ, cán bộ nhậm chức cùng một nơi cùng một lĩnh vực quá lâu, dễ dàng sinh ra hiện tượng hủ bại. Cho nên tôi hoàn toàn ủng hộ Liễu bí thư và phòng tổ chức, công tác này phải giám sát thực thi chặt chẽ. Kỷ ủy tỉnh sẽ toàn lực phối hợp với phòng tổ chức làm tốt công tác giao lưu này.
Yêu Hải Anh tỏ thái độ như thế là trong dự liệu của mọi người, cô ta và Liễu Tuấn vừa mới tới nhậm chức, vừa vặn nhân cơ hội này "thanh lý" những kẻ không nghe lời xác lập nên quyền uy của mình.
Bất ngờ Lưu Thiên Minh giữ im lặng.
Có lẽ trong lòng hắn không tán đồng lắm cách làm của Liễu Tuấn, nhưng muốn hắn rõ ràng đứng theo phe Ngụy Ninh Sinh, đối địch với Liễu Tuấn thì phải suy nghĩ rất nhiều. Đã mâu thuẫn công khai với Ngụy Ninh Sinh, lại còn đối đầu vớ Liễu Tuấn, thì hắn cũng phải nghĩ cho kỹ bước tiếp theo nên đi thể nào.
Vương Bỉnh Hỏa cười nói:
- Tôi hoàn toàn ủng hộ chỉ thị của lãnh đạo TW và Liễu bí thư, giao lưu cán bộ là điều TW luôn yêu cầu, chúng ta phải toàn lực phối hợp.
Xem ra Vương Bỉnh Hòa và La Lương Hoa giống nhau, đã quyết định đi theo Liễu Tuấn vô điều kiện, thái độ giống như Yêu Hải Anh.
Liễu Tuấn cười không nói, ánh mắt dừng ở Nghiêm Á Bình, cuộc họp thường ủy lần này, Nghiêm Á Bình và mấy thường ủy xếp sau đều hết sức khiêm tốn, trừ phụ họa theo số đông mấy câu, cơ bản là không phát biểu ý kiến của mình.
Thấy Liễu Tuấn nhìn qua mình, Nghiêm Á Bình rất lễ độ mỉm cười gật đầu, nhưng nhắm mắt lại, không có ý tứ phát biểu. Vấn đề trọng đại như thế, Nghiêm Á Bình sáng suốt lựa chọn im lặng, có lẽ trong lòng cô ta cũng không đồng ý với phương án của phòng tổ chức, nhưng nói ra hay không thì phải suy nghĩ cho rõ ràng.
Ánh mắt của Liễu Tuấn lập tức nhìn sang sở trưởng công an Hoàng Chấn Bình.
Hoàng Chấn Bình mỉm cười nói:
- Tôi tán đồng với bí thư Hải Anh và thư ký trưởng Bỉnh Hòa, hoàn toàn ủng hộ lãnh đạo chỉ thị TW và Liễu bí thư.
Hoàng Chấn An là cán bộ bản địa điển hình, nghe nói quan hệ với Ngụy Ninh Sinh không tệ. Hắn tỏ thái độ như thế nằm ngoài dự liệu của mọi người. Có điều nghĩ kỹ lại tựa hồ rất bình thường. Hoàng Chấn An vừa mới nhậm chức sở trưởng công an, trước kia chưa từng làm công tác chính pháp, không có nền móng trong sở công an, huống chi trên đầu hắn còn có phó bí thư tỉnh ủy phân quản công tác chính pháp, áp lực trên lẫn dưới đều không nhỏ. Liễu Tuấn đề xuất ra phương án giao lưu cán bộ, nếu như làm tốt, Hoàng Chấn An cũng nương theo, mau chóng lập nên ban bệ của mình trong sở công an.
Cuối cùng là Tống Thụ Bình, hắn và La Lương Hoa giống nhau, là cán bộ học giả điển hình, coi như là thường ủy giơ tay điển hình. Nhưng mọi người đã phát biểu cả rồi, hắn nếu không nói vài câu thì không hay lắm.
- Liễu bí thư, Ngụy tỉnh trưởng, các đồng chí, tôi nói ý kiến của mình vậy. Tôi hoàn toàn ủng hộ quyết sách của lãnh đạo TW, Tiết bí thư và Dung bộ trưởng quan tâm tới công tác cán bộ ở tỉnh D chúng ta như thế là chuyện rất tốt. Chúng ta nên tranh thủ làm tốt chuyện này, dưới tiền đề không ảnh hưởng tới công tác, cố gắng giao lưu tới tinh binh mãnh tướng, chẳng những có lợi cho kiến thiết đội ngũ cán bộ của chúng ta, còn là sự ủng hộ với kiến thiết cán bộ các tỉnh anh em và bộ ủy ban quốc gia.
Tống Thụ Bình chậm rãi nói.
Trong con mắt của các cán bộ ngoại tỉnh, cán bộ tỉnh D đều là chuyên gia làm kinh tế. Đưa cán bộ tỉnh D giao lưu tới tỉnh khác, đúng là có thể coi như một sự chi viện.
Lời này của Tống Thụ Bình nghe như không đắc tội với bên nào, kỳ thực bên trong vẫn khá ngả theo Ngụy Ninh Sinh.
Tình hình hiện tại của ban thường ủy tỉnh D cơ bản là thế, Yêu Hải Anh không cần phải nói, La Lương Hoa và Vương Bỉnh Hòa quyết tâm đi theo Liễu Tuấn, cũng là điều bình thường, thư ký trưởng tỉnh ủy và trưởng phòng tổ chức không nhất trí với bí thư tỉnh ủy và rất nguy hiểm, trừ cái đó ra thì mỗi cá nhân đều có suy nghĩ riêng của mình, với đề nghị khác nhau có thái độ khác nhau.
Liễu Tuấn muốn giống như ở tỉnh A, khống chế thường ủy như điều khiển bàn tay, thì còn có con đường rất dài để đi, có điều với tình thế hiện nay, đã là không tệ rồi, không xuất hiện một bên có ưu thế áp đảo để chống lại Liễu Tuấn.
Tống Thụ Bình phát biểu xong, phòng hội nghị yên tĩnh trở lại, ánh mắt mọi người dừng ở trên mặt Liễu Tuấn, đợi y đưa ra phát biểu tổng kết.
Liễu Tuấn mỉm cười, cầm cốc trà lên uống một ngụm, nói:
- Ý kiến của các đồng chí đều rất có lý, tôi cũng cho rằng việc này nên tiến hành ổn thỏa. Giao lưu cán bộ không thể ảnh hưởng tới công tác bình thường, đó là điều chắc chắn, ý kiến của đồng chí Lương Hoa, Ngụy tỉnh trưởng đều rất tốt. Phòng tổ chức theo đường lối này tiến hành thẩm tra cán bộ, xác định danh sách bồi dưỡng giao lưu cán bộ. Sau tết, chúng ta tiến hành thảo luận tiếp, phải trưng cầu ý kiến của quảng đại quần chúng, cố gắng công khai hết mức có thể.
- Vâng thưa Liễu bí thư.
La Lương Hoa gật đầu vâng lời.
Một sự kính ngạc thoáng qua mặt các thường ủy, vốn cho rằng Liễu Tuấn đã đề xuất ra kiến nghị này, nhất định phải ra sức thi hành. Hơn nữa trong thường ủy có một bộ phận kha khá hoàn toàn ủng hộ, cứ dựa theo phương án của La Lương Hoa hoàn toàn thực thi trong hai tháng sau tết, cũng không phải là không làm được. Không ngờ Liễu Tuấn lại đồng ý với Ngụy Ninh Sinh, biểu thị có thể trì hoãn. Xem ra Liễu nha nội cũng có điều cố kỵ, không muốn vừa tới nhậm chức đã làm "dân oán sục sôi".
Ngược lại trên mặt Ngụy Ninh Sinh chẳng có chút nào nhẹ nhõm, tựa hồ còn khá lo lắng.
Tới được vị trí ngày hôm nay, có ai là đơn giản, lập tức hiểu ra.
Chỉ cần thường ủy không phủ quyết giao lưu cán bộ là Liễu Tuấn đã giành được ưu thế hoàn toàn. Liễu Tuấn ban đầu đã quyết định, chỉ còn là thực thi ra sao, chính là ý này.
Giao lưu cán bộ tiến hành ra sao, hoàn toàn là vấn đề mang tính chuyên môn, quyền chủ động nằm trong tay Liễu Tuấn. Có lẽ không vội giao lưu càng tốt, chỉ tiêu kia như thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu cán bộ trung tầng. Trong thời gian tiếp theo, chỉ cần ai không giữ sự nhất trí với Liễu Tuấn, không chấp hành phương châm lớn do y đưa ra là chắc chắn sẽ có tên trên danh sách giao lưu.
Cái khả năng không xác định này mới có sức uy hiếp lớn nhất.
Nếu như sớm xác định danh sách thì không còn gì phải hồi hộp nữa, đã xác định là không thể kháng cự. Còn những cán bộ không vào danh sách tất nhiên thở phào, phải làm gì cứ làm nấy, không cần lo lắng nữa.
Liễu Tuấn một tay cầm gậy, một tay cầm củ cà rốt, cây gậy không vội giáng xuống, củ cà rốt cũng không ném ra, đó gọi là nhử mồi, làm người ta không thể chống lại.