Trùng Sinh Chi Nha Nội

chương 2022: cảnh nguy hiểm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một chiếc xe Trường Phong bình thường đi vào khu nhà của Giang Khẩu.

Một chiếc xe cỡ này rất ít thấy ở đây, quy mô cấp bậc của khu này chỉ được coi là bình thường ở Giang Khẩu, nhưng hai chiếc BMW chạy trước sau chiếc Trường Phong lại khá bắt mắt.

Đương nhiên chẳng ai đoán được ra, hai chiếc BMW đen bóng đó kỳ thực là xe bảo vệ cho chiếc Trường Phong màu trắng, trên mỗi xe đều có bốn vệ sĩ.

Còn tài xế chiếc Trường Phong kia lại khá "xa hoa", đó là đồng chí Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn tơi đây vì tư không vì công, y cùng Tiểu Thanh tới thăm anh họ Nguyễn Vĩ Đức sống ở nơi này.

Đáng lý thân là chủ tịch công ty Đằng Phi tại Giang Khẩu, một trong ba cự đầu của tập đoàn Đằng Phi, cũng không tới mức ở một nơi như thế.

Nguyên nhân không gì khác, bà bé của Nguyễn Vĩ Đức ở nơi này.

Nhìn qua cửa sổ, Tiểu Thanh mỉm cười nói:

- Anh Vĩ Đức ở nơi này không tệ, nhìn qua các công trình phụ trợ cũng đầy đủ.

- Đúng thế, tiểu khu ở Giang Khẩu cũng không thể quá kém. Cho dù nơi này không ở trung tâm, nhưng được cái yên tĩnh, diện tích xanh hóa cao. Nếu là ở trung tâm, khó mà có tỉ lệ cây xanh nhiều như vậy.

- Ừ, thật ra chỗ ở phải chú trọng thoải mái, bề ngoài xa hoa chỉ là cho người ta nhìn, từ phương diện này mà nói, anh Vĩ Đức nhìn rất thấu triệt.

- Hôm nay chủ tịch Liễu có hơi đa sầu đa cảm. Không thấy uy phong bà chủ lớn đâu.

Tiểu Thanh trừng mắt nhìn y một cái:

- Ở trước mặt Liễu bí thư ai dám uy phong? Không muốn sống nữa hả?

- Không phải chứ? Anh đáng sợ như vậy à?

- Anh nói xem? Đoán chừng muộn nhất là tới sang năm, Liễu bí thư sẽ thành người giới tư bản toàn thế giới sợ nhất cũng là căm hận nhất.

Liễu Tuấn lắc đầu:

- Không đúng, Liễu bí thư vĩnh viễn là người tốt, còn người bị căm hận nhất bị sợ nhất kia phải là chủ tịch Liễu. Ha ha ha, nhà tư bản toàn làm người xấu, quan viên phải làm người tốt.

Tiểu Thanh không phục:

- Ai quy định như thế?

- Chẳng cần ai quy định, mọi người đều cho rằng như thế, nhà tư bản có làm bao nhiêu chuyện tốt, người ta vẫn không coi là người tốt.

- Vậy quan viên thì sao? Đừng nói thanh danh của quan viên tốt hơn nhà tư bản.

- Nhìn chung thì thanh danh của quan viên cũng chẳng tốt hơn, nhưng quần chúng rất khoan dung với quan viên, yêu cầu cũng rất thấp. Quan viên chỉ cần làm một chút chuyện tốt, quần chúng sẽ cho rằng anh là người tốt.

Tiểu Thanh cười khúc khích:

- Liễu bí thư cuối cùng cũng nói thật rồi.. Thì ra anh đánh giá quan viên thấp như thế.

- Đây không phải là đánh giá của anh, sự thực là thế.

Tiểu Thanh gật đầu:

- Đúng vậy, rất nhiều quan viên của chúng ta như trẻ con vậy, không còn tư duy bình thường nữa rồi. Làm sai là chuyện bình thường, thi thoảng làm đúng được một việc, quần chúng tán dương, cho rằng là người tốt.

Liễu Thịnh vốn ngoan ngoãn ngồi một bên, đột nhiên hỏi:

- Ba, thực sự là thế sao?

Liễu Tuấn nghiêm túc nói:

- Thịnh Thịnh, đúng là có hiện tượng này. Nhưng đây không phải điều bình thường, cần phải thay đổi.

Liễu Thịnh gật đầu:

- Ba là quan tốt phải không?

Mặc dù Liễu Thịnh chỉ tuổi, nhưng nó cũng biết cha là quan to. Hơn nữa mẹ cũng thường nói cha là quan tốt.

Liễu Tuấn mỉm cười, không hề do dự nói:

- Đúng, ba là quan tốt.

Lần này Tiểu Thanh không trêu y, hết sức nghiêm túc nói với con:

- Thịnh Thịnh, ba con là quan tốt. Ba con bắt rất nhiều quan xấu, quan tham. Con phải nhớ kỹ, muốn làm một lãnh đạo tốt, trước tiên phải lập nên chế độ tốt, sau đó kiên định chấp hành chế độ đó. Như thế con mới thành nhà lãnh đạo ưu tú, hiểu chưa?

Bất kỳ lúc nào, chỉ cần có cơ hội là Liễu Thanh tiến hành giáo dục cho con.

Liễu Thịnh liền gật đầu.

Ba người trên xe nói chuyện, thấy sắp tới nơi, đột nhiên Liễu Tuấn hỏi:

- Tiểu Thanh, ... Người đó của anh họ tên là gì? Anh chỉ nhớ con họ tên là Chính Bình.

Liễu Tuấn hỏi tên của vợ bé Nguyễn Vĩ Đức, còn chị dâu chính tông tất nhiên là y nhớ. Vốn Liễu Tuấn và Liễu Thanh tới , Nguyễn Vĩ Đức nên ở cùng phu nhân chân chính. Nhưng sắp tới Tết, chị dâu mang con về Liễu gia sơn, Nguyễn Vĩ Đức trước tết cũng sẽ về.

Ông bà nội tuổi đã cao, chỉ cần không có chuyện đặc biệt, Nguyễn Vĩ Đức đều mang vợ con về nhà ăn tết, bầu bạn với lão nhân gia.

Chị dâu về rồi, trong nhà vắng vẻ, nên Nguyễn Vĩ Đức mới gặp mặt em họ ở đây. Người phụ nữ đó cũng theo hắn rất lâu rồi, có một đứa con trai mười tuổi, tên là Nguyễn Chính Bình.

Tiểu Thanh Đáp:

- Hình như tên là Trương Lệ Tuệ, nghe anh họ nói, chị ấy rất hiền huệ, là người phụ nữ gia đình tiêu chuẩn.

Liễu Tuấn gật gù:

- Hiền huệ là tốt.

Tiểu Thanh bĩu môi:

- Đúng thế, không cãi vã nhau đương nhiên là tốt rồi. Nếu không anh họ sẽ đau đầu.

Liễu bí thư vội ngậm miệng, chuyên tâm lái xe.

Chiếc Trường Phong đi qua đoạn rẽ, Liễu Tuấn đột nhiên phanh gấp, thì ra có một chiếc xe lao tới, thiếu chút nưa va phải.

Đó là một chiếc xe mui trần đỏ chót, mặc dù mùa đông ở Giang Khẩu cũng khá lạnh, có điều chiếc xe mui trần kia không che chắn gì, ba bốn người trẻ tuổi ngồi bên trên gào rú, phóng vụt qua chiếc Trường Phong, tựa hồ chẳng hề để ý tới nguy hiểm vừa rồi.

Tiểu Thanh nghiêm mặt lại, cực kỳ khó chịu.

Hai chiếc BMW dừng lại, mấy vệ sĩ nhảy xuống, lập tức tạo thành đội ngũ cảnh giới.

Liễu Tuấn lắc đầu:

- Đều là đám thanh niên không hiểu chuyện, đừng chấp.

Liễu Thanh nghĩ một lúc rồi gật đầu, hạ cửa sổ xuống, ra hiệu cho vệ sĩ.

Các vệ sĩ lập tức lên xe, đội xe tiếp túc lên đường.

Cảnh nguy hiểm vừa rồi Nguyễn Vĩ Đức tất nhiên không biết, hắn và Trương Lệ Tuệ và con trai Nguyễn Chính Bình đứng ở cửa biệt thự đón khách.

Cho dù biệt thư Nguyễn Vĩ Đức ở đã là biệt thự cao cấp nhất khu này, có điều sân có hạn, ba chiếc xe cùng đi vào là không chứa được, hai chiếc BMW dừng hai bên cổng như hai thần giữ cửa.

Chiếc Trường Phong vừa đỗ lại, Nguyễn Vĩ Đức liền đi tới mở cửa xe nói:

- Tiểu Tuấn đích thân làm tài xế cơ đấy.

Nguyễn Vũ Đức lớn hơn Liễu Tuấn mười mấy tuổi, chỉ trẻ hơn Liễu Triệu Ngọc một chút, đã hai mấy rồi, có điều tóc đen nhánh, vóc dáng tiêu chuẩn, lưng thẳng tắp, trông như bốn hai bốn ba tuổi.

Liễu Tuấn cười:

- Lãnh đạo trên xe, tất nhiên em phải làm tài xế rồi.

Tiểu Thanh từ trên xe xuống, trừng mắt nhìn y:

- Lúc nào cũng thích dẻo miệng.

Tiểu Thanh hôm nay ăn mặc rất đơn giản, phấn xoa nhạt, dáng vẻ thanh thuần, chẳng ai liên hệ với con cá mập tài chính lớn nhất toàn cầu.

Có lẽ vì nghĩ tới Trương Lệ Tuệ, nghe Nguyễn Vĩ Đức nói cô ta là phụ nữ gia đình điển hình, không thích xa hoa. Tiểu Thanh trang điểm quá xinh đẹp, không khỏi làm Trương Lệ Tuệ áp lực.

Tiểu Thanh trước kia cũng cùng Nguyễn Vĩ Đức sống cùng thôn gần năm, quan hệ rất tốt, Tiểu Thanh không muốn để cho thứ phu nhân của Nguyễn Vĩ Đức thiếu tự nhiên.

- Tiểu Thanh này, mấy năm không gặp, em vẫn cứ xinh đẹp như trước, ha ha, ái dà.. Anh đúng là nhớ mấy đứa.

Nguyễn Vĩ Đức bắt tay Liễu Tuấn, rồi chuyển qua bắt tay Tiểu Thanh, nhìn cô từ trên xuống dưới, không ngừng tấm tắc khen.

Thân phận địa vị của Liễu Thanh hiện nay trong giới tài chính thế giới, những người thường ở Liễu gia sơn có thể không biết, Nguyễn Vĩ Đức là sao không biết cho được.

Ngay cả quan hệ giữa Tiểu Thanh và Liễu Tuấn, thậm chí "lai lịch xuất thân" của Liễu Thịnh, Nguyễn Vĩ Đức cũng biết rõ ràng. Đương nhiên, loại quan hệ này Nguyễn Vĩ Đức không nói cho Trương Lệ Tuệ, cũng không tiết lộ thân phận của Liễu Tuấn.

Trong mắt Trương Lệ Tuệ hôm nay có hai người em họ của Nguyễn Vĩ Đức tới làm khách.

- Anh Vĩ Đức, em nhớ trước kia miệng anh đâu có ngọt như vậy, có phải làm ông chủ lâu rồi, tự nhiên mà thay đổi không.

Tiểu Thanh cười hì hì đùa.

Nguyễn Vĩ Đức xua tay nói:

- Đây không phải là lời tâng bốc, em tự xoi gương xem, có phải vẫn xinh đẹp như xưa không? Năm xưa em là cô nương xinh đẹp nhất Liễu gia sơn chúng ta, hiện giờ vẫn xinh đẹp nhất.

Mặc dù là lời "khách sáo", nhưng Tiểu Thanh nghe vào tai vẫn cảm thấy rất vui vẻ, quay lại bảo con:

- Nào Thịnh Thịnh, mau tới đây chào hai bác đi.

Liễu Thịnh đi tới, quy củ chào vợ chồng Nguyễn Vĩ Đức.

- Ái chà Thịnh Thịnh đã cao thế này rồi cơ à? Tương lai nhất định giống như ba cháu, thành đại hán cao lớn.

Nguyễn Vĩ Đức xoa đầu cháu, khen luôn miệng.

Trương Lệ Tuệ nhìn như ba mấy, trông không phải là quá xinh đẹp, dung mạo kha khá, cười khen Liễu Thịnh mấy câu rồi cũng gọi con tới chào chú thím.

Nguyễn Chính Bình tuổi ngang với Liễu Thịnh, thấp hơn một chút, giống cha, rất là cường tráng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio