Có điều bên phía Liễu Thịnh và Nguyễn Chính Bình mau chóng gặp phải rắc rối.
Phòng khách quá nhỏ, độ cao cũng không được nhiều cho trực thăng phát huy, không cẩn thận một chút thôi là đụng phải trần, rầm một tiếng rơi xuống. May là cái trực thăng chắc chắn, nếu không đã tan rồi.
- Ba, con và anh Thịnh Thịnh ra ngoài chơi...
Nguyễn Chính Bình đưa ra yêu cầu.
Không đợi Nguyễn Vĩ Đức đáp lời, Trương Lệ Tuệ đã nói;
- Bên ngoài gió lạnh lắm, chơi trong nhà đi.
Nguyễn Chính Bình phụng phịu là bàu:
- Chơi trong nhà không thích, con muốn ra ngoài cho hai cái máy bay đua..
Nguyễn Vĩ Đức cười nói:
- Tiểu Tuấn, công phu của cậu vẫn còn luyện chứ?
Liễu Tuấn tuổi dũng cảm đấu với tên lưu manh cầm dao, chuyện này cả Liễu gia sơn đầu biết, khi ấy Liễu Thanh còn đỡ cho y một dao.
Liễu Tuấn cười:
- Ngày nào cũng rèn luyện.
- Được, vậy chúng ta đi chơi mấy ván cầu, thế nào? Tiểu Thanh có hứng thú không? Trong đó không gian đủ lớn, vừa khéo cho bọn nhỏ chơi.
Nguyễn Vĩ Đức xuất thân quân nhân, nhiều năm qua luôn kiên trì rèn luyện thể dục, sức khỏe rất tốt, ngày nào không hoạt động là khó chịu. Đương nhiên mới Liễu Tuấn và Tiểu Thanh đi đánh cầu cũng là muốn giữ bọn họ lại thêm, cùng ăn cơm. Trình cảm anh em họ rất tốt, nhiều năm không gặp, rất muốn ở với nhau thêm vài tiếng.
Liễu Tuấn rất hiểu tâm tư của anh họ, liếc nhìn Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh cười:
- Đừng nhìn em, ngày nào em cũng rèn luyện đấy.
Tiểu Thanh ngày bận rộn trăm bề, vẫn giữ gìn rất tốt, rèn luyện là không thể thiếu.
- Vậy thì tốt, cùng đi nào, anh thường cùng Lệ Tuệ đi đánh cầu, đi thôi đi thôi.
Nguyễn Vĩ Đức rất cao hứng.
Trương Lệ Tuệ quả nhiên rất hiền huệ, chồng nói sao nghe vậy, chỉ nhỏ giọng nhắc một câu:
- Vậy trưa ăn cơm ở đâu?
- Không sao không sao, đánh cầu trước đã, tới khi đó ra hiệu ăn là được.
Trương Lệ Tuệ không nói nhiều nữa.
Nguyễn Chính Bình nghe nói là đi đánh cầu rất là vui mừng, reo hò ầm ĩ, lấy chiếc máy bay màu đỏ ra, cùng Liễu Thịnh tay nắm tay, đẩy cửa chạy ra ngoài.
Liễu Thịnh tựa hồ hết sức cao hứng, miệng cười suốt.
Liễu Tuân nói với vợ:
- Em thấy chưa, đó mới là khuôn mặt thật của trẻ con, em yêu cầu quá nghiêm khắc rồi đấy.
Tiểu Thanh lườm y một cái, không thèm để ý.
Chuyện giáo dục này, Tiểu Thanh cho rằng Liêu bí thư chắc biết gì, chỉ biết dung túng nuông chiều. Nếu cứ theo cách y mà dạy con, nhà họ Liễu không biết nuôi được bao nhiêu hoàn khố siêu cấp, cho nên ở phương diện này, các hồng nhan của y đều thống nhất, chẳng ai coi lời y vào đâu.
Liễu bí thư ức lắm.
Nguyễn Vĩ Đức quả nhiên là người thích đánh cầu, trong nhà chuẩn bị mấy bộ vợt, thế là hai nhà nói cười đi tới sân thể dục của tiểu khu.
Các vệ sĩ từ trên xe đi xuống, tản ra xung quanh theo cùng. Bọn họ ăn mặc rất tùy ý, không hề giống trong phim ảnh ai ai cũng mặc véc tây, khắc bốn chữ "ta là vệ sĩ" lên trên trán. Nếu như có người muốn gây bất lợi cho Liễu Tuấn và Tiểu Thanh, thì đám "ta là vệ sĩ" sẽ thành bia sống hết.
Trương Lệ Tuệ hiển nhiên cũng chú ý những vệ sĩ này, không khỏi tò mò hỏi nhỏ Nguyễn Vĩ Đức:
- Những người đó làm gì thế?
- Vệ sĩ.
Trương Lệ Tệ há hốc mồm ra.
Tám vệ sĩ.
Vậy hai người em họ này rốt cuộc thân phận là gì?
Nguyễn Vĩ Đức phát hiện ra vợ ngạc nhiên, nói nhỏ:
- Sau này nói với em... Đầu là những nhân vật lớn.
Trương Lệ Tuệ càng cả kinh, cô ta biết chồng mình là nhân vật ghê gớm lắm rồi, thường cùng bí thư thành ủy Giang Khẩu uống trà tán gẫu. Nhân vật lớn trong miệng hắn phải lợi hại ra sao? Hai người này trông còn quá trẻ, chỉ mới ba mấy.
Tiểu khu này rất đầu đủ, có một nơi tập luyện, hiện giờ là buổi sáng, không có nhiều người lắm, sân cầu trống không. Bốn người lớn chia thành hai cặp đấu đôi. Nguyễn Chính Bình và Liễu Thịnh san một sân khác cho hai chiếc trực thăng đuổi nhau, tiếng cười vui vẻ vang vọng khắp sân.
Nguyễn Vĩ Đức mặc dù mỗi ngày rèn luyện, dù sao năm tháng không tha ai, trên rồi, thể lực không thể so với Liễu Tuấn. Một hai ván còn chống đỡ được, Liễu Tuấn cũng không quá đáng dốc toàn lực hạ anh họ. Hơn nữa còn chú ý tới hai nữ đồng chí.
Sau khi chơi hai ván, mọi người liền bỏ vợt xuống, ngồi ở khu nghi ngơi tán gẫu.
Liễu Tuấn nhìn sân cầu, hỏi:
- Anh, cái tiểu khu này giá cả ra sao? Tiểu khu như thế này ở Giang Khẩu cấp bậc thế nào?
Nguyễn Vĩ Đức cười:
- Bí thư đại nhân lúc nào cũng chú ý tới dân sinh nhỉ?
- À, thuận miệng hỏi thôi, Giang Khẩu là thành phố hoạt động kinh tế sôi động nhất, giá nhà đất của nó có ý nghĩa chỉ đường với các thành phố khác.
Liễu Tuấn bình ổn giá nhà đất ở tỉnh A, từng gây xôn xao trong dân gian, nhất là trên mạng càng là chủ đề nóng. Nguyễn Vĩ Đức không lạ gì.
- Tiểu khu này ở Giang Khẩu tính là trên tầm trung một chút, không ở dải hoàng kim. Nhà anh mua ba năm trước, khi đó Khâu bí thư ở Giang Khẩu ổn định giá nhà, cho nên không đắt lắm, chừng nghìn/mét vuông, tổng cộng mua hơn triệu, trang trí nữa là triệu. Lệ Tuệ có phải thế không?
Mua biệt thự với nhà giàu bình thường mà nói là chuyện lớn rồi, triệu chi ra bất kể ra sao cũng là một con số lớn. Có điều Nguyễn Vĩ Đắc tựa hồ không nhớ lắm, chẳng trách được, hắn và mấy người anh họ khác là tỷ phủ, mua một cái biệt thự chẳng bận tâm, hoàn toàn giao cho Trương Lệ Tuệ lo.
Trương Lệ Tệ vội gật đầu:
- Gần như thế, tổng cộng triệu , giá nhà khi đó là /mét vuông, hiện giờ cao hơn một chút chừng /mét vuông. Thành phố luôn khống chế giá nhà đất không cho nó tăng quá nhanh.
Liễu Tuấn nghe thế gật đầu, khẽ thở phào.
Giá biệt thự /mét vuông không thể coi là đắt. So với ở thế giới bình hình khác, năm sao có thể mua được biệt thự với giá đó ở Giang Khẩu? Giá nhà phổ thông, còn không phải ở dải hoàng kim, cũng đã có giá bình quân gần ./mét vuông rồi.
Hiện giờ giá nhà bình thường ở Giang Khẩu khống chế bình ổn chừng ở mức /mét vuông. Cung Chiêu Lễ cho dù không cùng đường với Khâu Tình Xuyên và Lý Huệ, nhưng ở phương diện chấp hành chính sách lớn, tựa hồ cũng không đi theo hướng khác. Có lẽ là xuất phát từ thị trường, địa ốc không phải là cổ phiếu, nếu không thời gian ngắn tăng lên quá nhanh, tạo thành ảnh hưởng cực lớn tới dân gian, không những ảnh hưởng tới quy hoạch chỉnh thể của thành phố, cũng ảnh hưởng nghiêm trọng tới thanh danh của đảng và chính phủ.
Cán bộ được cao tầng chú ý như Cung Chiêu Lễ, tầm nhìn không thể hạn hẹp như thế.
Nguyễn Vĩ Đức nói:
- Hình như giá nhà đất bên phía Nam Phương cao hơn bên này một chút. Các biện pháp hành chính của họ không hiệu quả lắm, chủ yếu dựa vào thị trường điều tiết.
Tiểu Thanh nói:
- Bên Giang Khẩu giá không vọt lên được, Nam Phương muốn đi một mình rất khó.
Nguyễn Vĩ Đức cười:
- Còn sao nữa, bên phía Nam Phương nếu tăng quá cao mọi người sẽ chạy sang Giang Khẩu mua nhà hết. Tiểu Tuấn sách lược kiềm chế lẫn nhau, ảnh hưởng lẫn nhau này của cậu anh thấy có hiệu quả.
- Chuyện này anh ấy làm năm sau năm, vì nó mà hao tổn không biết bao nhiêu tế bào não, thế nào cũng phải có chút hiệu quả chứ, nếu không mất mặt nhường nào? Hi hi...
Tiểu Thanh trêu Liễu Tuấn vài câu, có điều nói ra, Tiểu Thanh rất bội phục quyết tâm của Liễu Tuấn. Trước kia khi Liễu Tuấn đề xuất ổn định giá nhà đất ở Ngọc Lan, gần như quan viên cả nước đều phản đối trong lòng, cho rằng y chơi trội. Nhưng tính y là thế, chuyện gì cho là đúng, bất kể gian nam hiểm trở ra sao, đều liều mạng làm. Hiện giờ hiệu quả dần lộ ra, toàn quốc trừ số ít các thành phố lớn, thì giá nhà đật cơ bản vận hành bình ổn, không xuất hiện hiện tượng cực đoan giá tăng vọt.
Với thân phận một thị trưởng ảnh hưởng tới đại cục toàn quốc, chỉ một mình y làm được.
Nguyễn Vĩ Đức khen:
- Làm rất tốt, anh ủng hộ cách làm này của Tiểu Tuấn, để bách tính an cư lạc nghiệp trước tiên phải an cư.
Bên này đang nói chuyện, ở lối vào đột nhiên vang lên tiếng tranh cãi.
Mọi người nhìn tới, thấy mấy người trẻ tuổi đang chuẩn bị vào đánh cầu, nhưng bị mấy vệ sĩ ngăn lại. Trong đó có một cô gái trẻ tóc đỏ, đang trợn trừng mắt cãi nhau với vệ sĩ, giọng the thé.
Tiểu Thanh không khỏi nhíu mày.
Cô gái tóc đỏ này vừa rồi chính là người lái chiếc xe mui trần thiếu chút nữa đâm vào chiếc Trường Phong, mái tóc của cô ta hết sức nổi bật, nhìn một cái là nhận ra ngay.
Đoán chừng chính vì nhận ra cô ta nên các vệ sĩ mới ngăn lại.
Vừa rồi thiếu chút nữa xô vào xe Liễu chủ tịch, giờ lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ thực sự là trùng hợp?