Tháng năm , hội nghị lần thứ hai Hội đồng nhân dân toàn quốc khóa được tổ chức tại thủ đô.
Liễu bí thư đã về tới thủ đô.
Tháng năm ngoái, cơn khủng hoảng tài chính nước Mỹ bắt đầu toàn diện bạo phát, đã lập tức lan tràn, sau khi Cty Lehman Brother phá sản phải đóng cửa, một ngân hàng đầu tư khác của Mỹ cũng bị Cty Cao Thịnh thu mua, năm ngân hàng đầu tư lớn nhất của Mỹ thoáng cái bị sụp đổ mất ba. Hai công ty còn lại thì giá cả đang ngày một xuống dốc không phanh, trong đoạn thời gian tương đối dài sau này, cũng không nhìn thấy bất cứ hy vọng Đông Sơn tái khởi gì.
Chính phủ Mỹ vì muốn cứu vãn hai Cty này, trước sau đã đưa vào hơn tỷ USD. Nhưng với tình hình thị trường công trái và tài chính như hiện tại, chút tiền ấy thật sự như muối bỏ biển. Một số chuyên gia kinh tế bảo thủ còn phỏng đoán, Chính phủ Mỹ nếu muốn cứu vớt hai Cty, chí ít cần đưa vào trên tỷ, mà một số nhà kinh tế học bi quan hơn khác thì phân tích, khả năng cần phải đưa vào tỷ USD mới có thể tiếp cận được hiệu quả.
Bất luận là tỷ hay là tỷ USD, đều vượt qua điểm cực hạn mà Chính phủ Mỹ có thể đảm đương được.
Tân nhiệm tổng thống nước Mỹ Jack, vì thế đã cảm thấy rất đau đầu, thậm chí đau đến sứt đầu mẻ trán. Các chính khách Mỹ đều đến các quốc gia thế giới bên ngoài tìm kiếm viện trợ. Tuy nhiên hiệu quả vẫn rất nhỏ bé. Bởi vì ảnh hưởng nhất thể hóa của toàn cầu, các quốc gia EU cũng chịu liên luỵ của đợt khủng hoảng tài chính, ốc còn không mang nổi mình ốc.
Lúc này, nước Mỹ và các quốc gia phương tây đã ký thác toàn bộ hy vọng tại thế giới phương đông. Nếu như nước cộng hoà và một quốc gia phát triển khác sẵn lòng viện trợ, thì có thể sẽ trợ giúp nước Mỹ vượt qua cửa ải khó khăn, chí ít là tranh thủ được thời gian để thở dốc.
Tuy nhiên hy vọng này có thể thực hiện được hay không, thì cũng không do nước Mỹ làm chủ.
Trong một căn biệt thự tại công viên Long Sơn, Quách Kỳ Lương và Liễu Tuấn, Khâu Tinh Xuyên đang ngồi quây quanh bàn.
Đây là phủ đệ của Quách Kỳ Lương.
Lần gặp gỡ này là Quách Kỳ Lương mời, trên danh nghĩa là gặp gỡ cá nhân. Quách Kỳ Lương mời Liễu Tuấn và Khâu Tinh Xuyên đến nhà hắn cùng dùng cơm. Nếu như đơn độc một một người trong đó thì cũng không có vấn đề gì. Giữa các lãnh đạo cao tầng cũng có buổi gặp gỡ cá nhân mà. Chỉ là đồng thời mời Liễu Tuấn và Khâu Tinh Xuyên, có vẻ hơi vượt quy cách.
Quan hệ mật thiết giữa Liễu Tuấn và Khâu Tinh Xuyên, rất nhiều đại lão cao tầng cũng biết. Nhưng mà quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân, việc công là việc công. Liễu Tuấn và Khâu Tinh Xuyên bình thường ngồi cùng nhau uống trà, trò chuyện, người khác thấy mãi cũng quen, cũng không hề gì. Nhưng đồng thời xuất hiện ở trong nhà Quách Kỳ Lương, vậy thì sẽ không tốt đẹp như vậy.
Nhưng Quách Kỳ Lương hình như cũng không quá lưu ý đến những điều này.
Hắn mời Liễu Tuấn và Khâu Tinh Xuyên qua đây, cũng không phải vì liên lạc cảm tình, mà có chuyện rất quan trọng cần thảo luận. Ngày mai hội nghị Cục chính trị sẽ được tổ chức, thảo luận phương sách ứng đối với cơn khủng hoảng tài chính nước Mỹ. Quách Kỳ Lương là phó thủ tướng chủ quản hệ thống tài chính, nhất định phải trên hội nghị Cục chính trị đưa ra phương án của mình. Trước đó, Quách Kỳ Lương muốn trưng cầu một chút ý kiến của Liễu Tuấn và Khâu Tinh Xuyên.
Hai vị này, đều là lấy tài tên cướp kiến thiết kinh tế để trứ danh, hơn nữa đã cùng tham gia chiến dịch "ngăn chặn Hương Cảng" vào năm trước, thành công đánh bại con cá sấu của tài chính quốc tế đối với xâm phạm Hương Cảng, giành được toàn thắng.
Tại phương diện chiến lược tài chính, liên hệ với họ là điều rất cần thiết.
"Tất cả đúng như sở liệu của Liễu bí thư. . ."
Quách Kỳ Lương nâng chung trà lên uống một ngụm, có phần cảm khái nói.
Lời này của Quách Kỳ Lương là phát ra từ cảm giác thật. Nói cũng không chỉ có dự đoán của Liễu Tuấn đối với cơn khủng hoảng tài chính nước Mỹ. Năm trước Cty tài chính New Century phá sản, cơn khủng hoảng tài chính nước Mỹ đã thấy được vết tích, Chính phủ Mỹ đã rất nỗ lực "giả cảnh thái bình", nhưng mà một số nhà kinh tế học có ánh mắt nhạy cảm vẫn nhận ra sự phiêu lưu rất lớn ẩn dấu tại phương diện này. Tuy nhiên cũng như Liễu Tuấn, ở trên hội nghị Cục chính trị hệ thống trình bày tiền căn hậu quả của cơn khủng hoảng tài chính nước Mỹ có thể sẽ bạo phát, đây lại là lần đầu tiên. Hơn nữa tại trường hợp hội nghị Cục chính trị cũng đã định trước lần dự đoán này của Liễu Tuấn không bình thường. Một khi dự đoán sai lầm, sẽ dẫn đến ứng đối sai lầm, Liễu Tuấn sẽ nhận được khó khăn tại nhiều mặt.
Thế nhưng Liễu Tuấn không có sai lầm, thật giống như y là đạo diễn, cơn khủng hoảng tài chính nước Mỹ hoàn toàn dựa theo "kịch bản" của y để trình diễn.
Sau khi cơn khủng hoảng tài chính bạo phát, Cục chính trị liên tiếp tổ chức mấy lần hội nghị, thương thảo biện pháp ứng đối, mỗi một lần Liễu Tuấn đề nghị, cũng đều nhận được sự coi trọng cao độ của mọi người.
Trong quá trình này, nước Mỹ hiển nhiên cũng sẽ không khoanh tay chịu chết, đã áp dụng nhiều loại phương sách, gây áp lực về phía ta. Nhất là đối với đề án bán vũ khí cho Đài Loan, càng cho rằng là một lợi thế để mà thỉnh thoảng lấy ra thương lượng.
Mà mỗi lần đề nghị của Liễu Tuấn, hạch tâm tư tưởng chỉ có hai chữ -- cường ngạnh!
Phải nói, thái độ này của Liễu Tuấn đã dẫn ra sự chia rẽ tương đối nghiêm trọng. Một số lãnh đạo lão luyện thành thục cho rằng, xét thấy chênh lệch thực tế về quốc lực giữa hai nước, giai đoạn hiện tại không thích hợp để trở mặt với Mỹ, cần nên lá mặt lá trái, thích hợp thì nên dành cho bên đó chút lợi ích, đây cũng là yêu cầu về sách lược. Đồng thời, chúng ta cũng có thể gánh vác trách nhiệm của một nước lớn, lấy điều này để mà đắp nặn hình tượng, xác lập địa vị của một nước lớn. Mà một số lãnh đạo khác thì lại ủng hộ cách làm của Liễu Tuấn, giai đoạn hiện tại, chính là cần phải cường ngạnh, nên trong trận chiến tranh tài chính này để cho thấy uy phong, xác lập địa vị của một cường quốc tài chính.
Nhìn từ hình thức phát triển, trên cơ bản biện pháp ứng đối của Liễu Tuấn là tương đối thích hợp. Mỹ đã bắt đầu bày tỏ với chúng ta, và đề ra yêu cầu trợ giúp.
Thành công dự đoán được đại cục tài chính, nói đến cùng, vẫn chỉ là "bản phận" của một tên cướp kiến thiết kinh tế, nhưng trong cuộc đấu giữa các quốc gia, mỗi một biến pháp ứng đối đều cơ bản thích hợp, đó nhưng lại không phải chuyện dễ dàng gì.
Liễu Tuấn không chỉ hoàn toàn xác lập uy vọng tại tỉnh D, cũng từ từ tại Trung ương xác lập địa vị của mình. Hầu như mỗi một hội nghị Cục chính trị, chủ tịch Lý Trị Quốc đều muốn điểm danh trưng cầu ý kiến của Liễu Tuấn.
Điều này đã cho thấy một tín hiệu rõ ràng.
Liễu Tuấn mỉm cười, không nói năng gì.
Trước mặt Quách Kỳ Lương và Khâu Tinh Xuyên, y không cần khách sáo nhiều.
"Bên phía Mỹ đã có mấy nghị sĩ đưa ra một nghị án chế tài. Chuyện này, cần phải thảo luận một chút."
Quách Kỳ Lương lập tức nói tới chính đề.
Khâu Tinh Xuyên cười nói: "Kệ cậu ta đi!"
Sau khi Khâu Tinh Xuyên đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy tỉnh A, tiếp nhận toàn bộ thành viên tổ chức mà Liễu Tuấn để lại, hơn nữa có Bạch Dương chung sức hợp tác, đã hoàn toàn dựng nên uy vọng, trở nên càng trầm mặc ít lời, và rất có uy nghiêm.
Ngay tmặt Quách Kỳ Lương, hắn cũng biểu hiện như thế.
Quách Kỳ Lương cũng cười, liếc Liễu Tuấn một cái: "Liễu bí thư cũng có ý kiến này hả?"
Liễu Tuấn cười nói: "Quách thủ tướng đã tính trước mọi việc, vậy cần gì phải hỏi chúng tôi!"
Quách Kỳ Lương cười ha ha, cầm lấy thuốc lá trên bàn đưa cho Liễu Tuấn và Khâu Tinh Xuyên. Mặc dù tuổi tác của ba người kém xa, những việc trải qua cũng không hoàn toàn tương đồng, nhưng Quách Kỳ Lương phát hiện, rất nhiều ý nghĩ của mình rất có nhất trí với Liễu Tuấn và Khâu Tinh Xuyên, đa số thời gian đều là không mưu mà hợp.
Nghị án mà các nghị sĩ Mỹ đề xuất chĩa vào chúng ta cũng không phải một lần hai lần, đây đã hình thành một lệ cũ, cũng là thủ pháp quen dùng của một bộ phận chính khách Mỹ. Khi mâu thuẫn tại quốc nội trở nên gay gắt, khó có thể điều hòa, các chính khách thường sẽ dùng tới chiêu này để công kích về các quốc gia khác, nhằm dời đi lực chú ý của dân chúng trong nước, chuyển mâu thuẫn tại quốc nội Mỹ thành mâu thuẫn quốc tế.
Nhiều năm trước tới nay, dưới bao phủ của hào quang đệ nhất cường quốc, rất nhiều dân chúng Mỹ cũng dưỡng thành loại tâm lý kiêu ngạo này, nhận định sự vụ của toàn thế giới nước Mỹ đều có quyền nhúng tay vào, bất kể là quốc gia nào cũng phải chuyển động dựa theo cây gậy chỉ huy của Mỹ.
Tuy nhiên loại thủ pháp này trong mắt đám người Liễu Tuấn thì lại không hề có chút thần kỳ, đều đã lỗi thời cả rồi.
Nhiều năm trước, xí nghiệp xuất khẩu của chúng ta đông đảo, vì kiếm lấy đồng ngoại tệ, đã dựa vào thị trường Mỹ khá nhiều, nước Mỹ thường thường sẽ vung cây gậy "chế tài" này, và thường có thể thu được tác dụng trấn áp. Vì suy nghĩ cho đại cục, sẽ phải làm ra nhượng bộ nhất định đối với họ. Không chỉ chúng ta, rất nhiều quốc gia đang phát triển khác cũng đã đã từng bị Mỹ "bắt chẹt" qua.
Thế nhưng lần này, tình huống rõ ràng đã khác xưa. Mỹ đang tích cực tìm kiếm sự trợ giúp của chúng ta, giờ khắc này, theo lý nên chủ động liên hệ với chúng ta, tìm kiếm phương thức hợp tác. Không hề nghi ngờ, hiện tại đến phiên họ nhượng bộ với chúng ta. Nhưng vẫn còn thủ đoạn như vậy, dựa theo tục ngữ của chúng ta, quả thực quá không thức thời vụ, điển hình là "đảo lư bất đảo giá".
()ngang bướng, thua nhưng không chịu chấp nhận.
"Tuy nhiên, nghị án này cũng có khả năng được thông qua."
Quách Kỳ Lương châm thuốc hút hai hơi rồi nói, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.
Khâu Tinh Xuyên thản nhiên nói: "Coi như là thông qua, vấn đề cũng không lớn. Chúng ta có thể phản chế tài."
Liễu Tuấn cười nói: "Nếu như họ đủ thông minh thì sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn này."
Khâu Tinh Xuyên cười nói: "Có một số người luôn thích tự vả vào miệng mình, có biện pháp nào đâu. . . Nhưng dự toán quân phí năm nay của họ cũng đáng để quan tâm."
Lời Khâu Tinh Xuyên vừa nói ra, Quách Kỳ Lương và Liễu Tuấn đồng thời biến sắc mặt.
Sau khi Jack nhậm chức tổng thống, đã đệ trình lên quốc hội bản dự thảo dự toán quân phí, là cao nhất trong bao năm qua, hầu như đã chiếm phân nửa tổng dự toán quân phí toàn cầu, là tổng số quân phí dự toán của các quốc gia khác, còn cao hơn mấy chục tỷ USD so với năm ngoái.
Vốn chi tiêu quân phí của Mỹ đã cực kỳ khổng lồ, so với năm ngoái cao hơn mấy chục tỷ USD cũng không tính thái quá. Nhưng hiện nay dưới tình hình khủng hoảng tài chính, không ngờ còn đưa ra dự án cho quân phí dự toán khổng lồ như vậy, điều này không hề bình thường.
Liễu Tuấn trầm tư chốc lát mới chậm rãi nói: "Bởi vậy có thể thấy được, trong mắt nhân tâm nước Mỹ cái gì mới là quan trọng nhất. Đó chính là cường đại! Bất kể là lĩnh vực quân sự hay là kinh tế, họ đều thủy chung muốn bảo trì địa vị bá chủ này. Chỉ có đủ cường đại thì mới có đủ quyền chủ đạo. Cho nên, dù cho khủng hoảng tài chính có nghiêm trọng, lực lượng quân sự không thể suy yếu. Quốc gia không có võ bị cường đại, càng giàu có cũng chỉ có thể khiến cho sài lang có cái tâm thèm muốn. Bất cứ lúc nào, đều phải cực lực nắm trong tay quyền chủ động, điểm này, tôi cho rằng rất đáng để chúng ta tham khảo."
Quách Kỳ Lương và Khâu Tinh Xuyên đều chậm rãi gật đầu