Trần Lập Hữu và Lý Quan Trung thấy "đại công cáo thành", cả hai đều mừng không sao tả xiết. Lập tức rèn sắt khi còn nóng, đưa ra hành trình đại thể. Về phần an bài cụ thể thì đương nhiên phải chờ tới ngày mai sẽ thương nghị thỏa đáng với thư ký của Nghiêm Ngọc Thành. Bản thân Nghiêm Ngọc Thành thì sẽ không quan tâm đến chuyện này. Sau đó Trần Lập Hữu và Lý Quan Trung lại hàn huyên với Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tuấn về một số chuyện của quê hương, được một lúc hai người Trần Lập Hữu mới lễ phép đứng dậy cáo từ.
Nghiêm Ngọc Thành vẫn ngồi ngay ngắn, Liễu Tuấn đích thân tiễn hai người ra cửa.
- Liễu bí thư! Việc của Hoài Nghĩa thực sự là rất cảm ơn. . .
Trần Lập Hữu cầm lấy tay Liễu Tuấn rồi hạ giọng nói, vẻ mặt rất là chân thành.
Sau khi Trần Hoài Nghĩa chính thức đảm nhiệm thư ký của Nhạc Hoa Sơn, sĩ đồ đã bước lên một con đường cao tốc. Hiện nay đã rời khỏi bên cạnh Nhạc Hoa Sơn, đảm nhiệm chức vụ phó thị trưởng của một thành phố của tỉnh Mông Cương, đãi ngộ cấp Phó sở. Trần Hoài Nghĩa trẻ hơn Liễu Tuấn hai tuổi, chưa tới t đã đảm nhiệm chức vụ "vững chắc" như vậy, cộng thêm có Liễu Tuấn và Nhạc Hoa Sơn dẫn dắt, tiền đồ ngày khác sẽ không thể hạn lượng.
Nghĩ trước đây, khi Trần Hoài Nghĩa chỉ là một thanh niên tuổi ở Thành ủy đoàn, cũng chỉ là một khoa trưởng nhỏ nhoi không có quyền chức gì, tương lai một mảnh ảm đạm. Nếu không phải Liễu Tuấn trượng nghĩa viện thủ, chỉ sợ sẽ phải sống ở cơ quan nhỏ suốt quãng đời còn lại rồi.
Liễu Tuấn quả nhiên đối với người thân của bạn cũ thật tốt.
- Thị trưởng Lập Hữu, đây chủ yếu là bản thân Hoài Nghĩa biết phấn đấu, đồng chí Hoa Sơn cũng rất tán thưởng cậu ta. Chỉ cần cậu ta làm việc tốt, tương lai sẽ có rất nhiều sân khấu để cậu ta thi triển tài hoa.
Liễu Tuấn mỉm cười nói.
- Vâng, vâng, đa tạ Liễu bí thư quan tâm.
- Xin thị trưởng Lập Hữu hãy chuyển cáo cho Hoài Nghĩa, công tác tại vùng dân tộc thiểu số thì phải đặc biệt chú ý đến chính sách dân tộc, làm việc phải cẩn thận, nhất thiết không thể xung động.
Liễu Tuấn lại dặn thêm một câu.
Trần Lập Hữu gật đầu cứ như gà mổ thóc, luôn miệng xưng phải:
- Vâng, vâng, xin Liễu bí thư yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển đạt chỉ thị của bí thư!
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.
Đến khi tiễn Trần Lập Hữu và Lý Quan Trung về rồi, trở lại phòng khách, Liễu Tuấn thấy Nghiêm bí thư đã châm một điếu thuốc, hút rất thản nhiên tự đắc, vẻ mặt vô cùng hài lòng.
Liễu Tuấn cười lắc đầu.
Nghiêm Ngọc Thành cả đời hào hùng, dù cho thân giữ chức vụ cao, trong nội tâm vẫn luôn chảy dòng máu hào hiệp anh hùng. Nói đến cùng, tính cách của Nghiêm Ngọc Thành ít nhiều mang chút gì đó trẻ con. Hôm nay quyết định trở lại quê hương đã vài chục năm xa cách, trong lòng quả thực vô cùng phấn chấn.
- Ba mãn nguyện rồi chứ?
Liễu Tuấn đi tới ngồi xuống ghế sofa, thuận lợi lột vỏ một trái cam rồi đặt tới trước mặt Nghiêm Ngọc Thành.
Nghiêm Ngọc Thành gật đầu, cười nói:
- Đúng vậy, từ lâu đã muốn về thăm quê rồi. Con thì hạnh phúc hơn ba, đã trở về tới mấy lần rồi còn gì.
Liễu Tuấn không khỏi cười ha ha.
Không ngờ việc này mà Nghiêm đại bí thư cũng muốn "tính toán chi li" với Liễu Tuấn.
- Có chuyện gì mà vui như vậy?
Nghe được tiếng cười, Giải Anh từ phòng đi ra ngoài và cười hỏi. Khi nãy người Trần Lập Hữu đến đây chơi, Giải Anh cũng trò truyện vài câu rồi lại theo "gia huấn" "phu nhân không tham gia chính sự" mà lánh đi, nhưng vẫn còn chưa biết mình sắp được về thăm quê.
- Lần này mà nói ra chắc chắn mẹ sẽ vui. Vừa rồi, ba đã đồng ý với thị trưởng Lập Hữu, ngày ngày tháng sẽ trở về cắt băng khánh thành sân bay Bảo Cương, rồi thuận tiện về huyện Hướng Dương thăm quê luôn.
Liễu Tuấn cười tươi báo cáo tin tức tốt này cho mẹ vợ.
- Phải không? Chao ôi, đây đúng là một tin vui, từ lâu mẹ đã muốn về thăm quê rồi. . . Lão Nghiêm, tin vui như vậy sao ông không nói ngay cho tôi biết?
Quả nhiên Giải Anh vừa nghe vậy cũng mừng rỡ, cười đến miệng cũng không khép lại được.
Nhìn thấy vợ vui mừng như vậy, Nghiêm Ngọc Thành càng thêm vui vẻ. Cuộc đời tại vòng chính trị đã nhiều năm như vậy, Nghiêm Ngọc Thành kỳ thực cảm thấy rất mắc nợ Giải Anh. Giải Anh là người có tính cách rất thích sống vô tư, bản tính cởi mở hướng ngoại. Nói trắng ra là, Giải Anh cũng như bà chủ của những gia đình bình thường khác, thích nhiều thứ như đi dạo phố mua sắm, chơi mạt chược. Thế nhưng gả cho một vị quan lớn như Nghiêm Ngọc Thành, thân thể sẽ không được "tự do". Trước đây khi còn ở TP.Đại Ninh, mặc dù Nghiêm Ngọc Thành là bí thư Tỉnh ủy, Giải Anh thỉnh thoảng còn có thể shoping, đánh bài tiêu khiển với bạn bè, nhưng khi đến thủ đô đã không còn tiện như vậy nữa. Làm vợ của một người lãnh đạo trên cả Ủy viên Cục chính trị, tại phương diện bảo an phải thi hành vô cùng nghiêm ngặt. Chỉ cần Giải Anh vừa ra khỏi cửa, nhất định sẽ tiền hô hậu ủng. Hơn nữa địa vị của Nghiêm Ngọc Thành rất cao, bận rộn nhiều việc, Giải Anh không chỉ phải kiêng dè đến ảnh hưởng, còn phải cố gắng chăm sóc đến cuộc sống hàng ngày của Nghiêm Ngọc Thành, những hoạt động giải trí cá nhân trên cơ bản đều phải gác lại, đều ru rú trong nhà cũng như Nguyễn Bích Tú.
Hôm nay tuy nói về hưu, việc đi lại của Giải Anh vẫn không thể tự do như thường.
- Này Tiểu Tuấn, ngày / không phải con cũng được nghỉ sao? Con không tiện về thì bảo Phỉ Phỉ dẫn Dương Dương đi về cùng với ba mẹ. Trẻ con cũng nên thường trở về quê chơi, không thì sẽ quên gốc mất.
Trên những chuyện thế này, đầu óc của Giải Anh xoay chuyển rất nhanh, lập tức bắt đầu đi vào vấn đề. Theo Giải Anh nghĩ, tuyệt vời nhất là người của hai gia đình đều về cùng. Đương nhiên, đây chỉ là một suy nghĩ tốt đẹp mà thôi, Liễu Tấn Tài vẫn còn chưa về hưu mà, Liễu Tuấn và Nghiêm Minh cũng đều là đại quan biên giới, không tiện xuật hiện tại Bảo Cương.
Nhưng con dâu và cháu ngoại thì sẽ không có điều kiêng kỵ này. Nếu muốn về quê chơi, chỉ đơn độc hai người già về, vậy không tránh khỏi quá vô vị.
Liễu Tuấn cười nói:
- Chủ ý này của mẹ rất tuyệt, cứ quyết định như vậy đi. Bảo chị hai dẫn Nghiêm Hạo, thêm Phỉ Phỉ và Dương Dương nữa, mọi người về cùng luôn đi.
Giải Anh đưa mắt nhìn sang lão nhân.
Nhiều năm như vậy, mọi việc đều phải thông qua ý kiến của lão đầu, đây đã trở thành thói quen của Giải Anh.
Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười đồng ý.
Giải Anh tức thì vui mừng, cũng kiềm chế không nổi nữa, bà chạy ngay vào phòng gọi điện thoại cho các con để thương nghị.
Nghiêm Ngọc Thành dụi tắt đầu mẩu thuốc lá trong cái gạt tàn, rồi ông nhẹ nhàng lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng.
- Ăn mấy lát cam đi ba.
Liễu Tuấn chỉ vào cam trên bàn và nói.
Nghiêm Ngọc Thành cầm lên, bỏ hai lát cam vào miệng mới hỏi:
- Qua vài ngày nữa Đỗ Nghĩa Long sẽ đến tỉnh của con hả?
Các hoạt động ngoại sự quan trọng mà Liễu Tuấn tham gia, Nghiêm Ngọc Thành đều rất rõ.
- Vâng.
Liễu Tuấn gật đầu.
Nghiêm Ngọc Thành từ từ thu lại dáng cười trên mặt, thản nhiên hỏi:
- Con cảm thấy người này thế nào?
Liễu Tuấn lắc đầu:
- Trước đây chưa qua lại nhiều nên không rõ lắm. Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì tương đối thận trọng. Nghe nói ở trong nước, ông ta cũng rất có tiếng nói:
Lấy tuổi tác của Đỗ Nghĩa Long, cùng với hắn lấy thân phận bí thư Tỉnh ủy Hồng Sơn leo lên Cục chính trị của nước An Lãng chấp chính Trung ương đảng, bản thân điều đó đã có thể nói rõ rất nhiều vấn đề. Có người nói Đỗ Nghĩa Long là nhân tuyển tốt nhất cho chức vị tổng bí thư Đảng của nước An Lãng vào nhiệm kỳ tới. Nếu như dựa theo thời gian để tính toán, trên cơ bản sẽ không khác nhiều so với ngày thượng vị của người lãnh đạo như thế hệ Liễu Tuấn. Nói cách khác, sau này Liễu Tuấn có thể qua lại với ông ta rất nhiều.
An Lãng mặc dù không phải là nước lớn, chung quy cũng là nước láng giềng với chúng ta, có thể lý giải nhiều hơn đối với người lãnh đạo tương lai của họ, điều này cũng không có hại gì.
Nước cộng hoà nếu muốn lần thứ hai quật khởi trong hơn năm sau, hoàn thành kế hoạch phục hưng vĩ đại, đầu tiên phải xử lý tốt mối quan hệ giữa các quốc gia chung quanh. Những quốc gia này chịu phục, hoặc chí ít không bị người khác làm mê hoặc, lúc nào cũng gây sự với chúng ta, hoàn cảnh chung quanh sẽ có thể hoàn toàn được yên ổn, chúng ta có thể tập trung tinh lực mà đi ứng đối với các thế cục quốc tế rộng lớn hơn.
- Ừm, chỉ cần ông ta thận trọng thiết thực là được rồi. Nếu như thích gây sự sẽ không có gì tốt.
Nghiêm Ngọc Thành nói.
Liễu Tuấn cười cười, nói với giọng điệu như phớt lờ:
- Nếu muốn gây sự thật thì cũng có biện pháp đối phó.
Nghiêm Ngọc Thành liếc nhìn Liễu Tuấn, rồi khẽ gật đầu.
Người khác nói như vậy, có thể còn còn có ý "phùng má giả làm người mập" ở bên trong, nhưng từ trong miệng Liễu Tuấn thì không cần hoài nghi. Với những chuyện thế này, Liễu Tuấn chưa bao giờ mù quáng, nếu y đã nói như vậy thì nhất định là có nắm chắc.
- Ban trong tỉnh con cũng nên động một chút rồi chứ?
Nghiêm Ngọc Thành chuyển sang đề tài khác:
- Liên hệ với các đồng chí khác thề nào rồi?
Liên hệ ở đây không phải là nhân viên của tỉnh D, mà là chỉ nhân vật đại biểu của các đại phái hệ khác. Lúc này đã đến thời gian cao điểm của việc trung kỳ điều chỉnh, mỗi đại phái hệ đều đang tự điều chỉnh bố cục của mình, làm chuẩn bị cho nhiệm kỳ mới vào hai năm sau. Công tác như vậy trước đây đều là Nghiêm Ngọc Thành tự mình đứng ra phối hợp, hiện tại cũng từ từ chuyển qua mấy người Dung Bách Xuyên, Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cùng với các nhân vật đứng đầu thuộc thế hệ mới của tập đoàn chính trị khác, thậm chí còn thành lập một loại "cơ chế liên hệ cố định", bí thư Tỉnh ủy tỉnh D Khâu Tinh Xuyên và bí thư Tỉnh ủy Giang Hán Cao Trường Hoành chính là khách quen của cơ chế liên hệ này.
Không quản những người khác có phải là cam tâm tình nguyện nhìn thấy hay không, sự liên hệ giữa các đại tập đoàn chính trị càng lúc càng chặt chẽ. Đám người Liễu Tuấn, Cao Trường Hoành, năm trước thậm chí năm trước, đều vẫn là tiểu bối, hôm nay cũng đã chính thức giơ lên lá cờ, trở thành người lãnh đạo hết sức quan trọng của tập đoàn mình. Các nhân vật của Thế hệ trước cũng đều từ từ tán thành tình hình này.
- Trên cơ bản cũng nói chuyện một chút rồi. Ý kiến về đại thể vẫn khá thống nhất. Nhân tuyển bên TP.Giang Khẩu có tranh luận khá lớn, tất cả mọi người không dễ dàng buông tha.
Liễu Tuấn trình bày đơn giản qua với cha vợ.
Trên thực tế đối tượng lần liên hệ này cũng không chỉ bao gồm Khâu Tinh Xuyên và Cao Trường Hoành, cũng bao gồm một số nhân vật quan trọng của Minh Châu hệ và phe phái khác. Thậm chí cả Tiết Viễn Sơn, Liễu Tuấn cũng đã trao đổi qua một cách ngắn gọn.
Nghiêm Ngọc Thành gật đầu:
- Nhân tuyển của Giang Khẩu xưa nay đều tương đối mẫn cảm, có tranh luận vẫn rất bình thường.
Liễu Tuấn cười nói:
- Hiện tại tình huống đặc biệt, chiến tranh tài chính vẫn còn đang tiếp tục, có thể không nhượng bộ thì tận lực không nhượng bộ.
Nghiêm Ngọc Thành biết là đứa con rể này đã hạ quyết tâm, muốn bắt được chức vụ cấp Phó bộ có giá trị này vào trong tay, tuy nhiên Nghiêm Ngọc Thành cũng không nói gì thêm.
Đánh cờ chính trị, cho tới bây giờ đều đặt lợi ích lên cao nhất