Tôi đến thành phố Nam Phương trước mấy ngày, dù sao tôi cũng không giống như các sinh viên khác, đến báo nhập học rồi là chỉ đợi ngày đi học, rất đơn giản. Tôi ở bên cạnh trường đại học Hao Nam. Hắc Tử làm việc tôi rất yên tâm, nhưng vẫn có một số việc, tôi phải tự tay đi làm thì tôi mới yên tâm được. Còn chuyện của Xảo Nhi, nhất thết phải cần một quãng thời gian cô ấy mới thích nghi được với hoàn cảnh mới.
Nhưng khi tôi đến thành phố Nam Phương, sinh viên mới đã đến nhập học gần hết rồi, trường đã bắt đầu sắp xếp thời khoá biểu đi học. Dù sao tôi cũng phải lùi lại hai ngày, đưa Nghiêm Phi và chị ba đến trường đại học Ninh Thanh.
Sau khi ổn định chỗ ở, tôi ở lại hai ngày, để cô ấy quen mới hoàn cảnh môi trường trường đại học Ninh Thanh, sau đó đưa cô ấy đi thăm Chu tiên sinh.
Thấy tôi đi cùng bạn gái tới nhà, tiên sinh ngạc nhiên, sư mẫu thì mỉm cười. Mọi người sớm đã thích Phi Phi rồi, trai anh hùng, gái thuyền quyên, đúng là trời sinh một đôi.
Tiên sinh rất coi trọng thành tích thi đại học lần này của tôi, việc này tôi sơm đã gọi điện thông báo rồi, tiên sinh rất hãnh điện.
Hi hi, đệ tử thi đại học đứng thứ nhất toàn tỉnh, quả thực không phụ tâm huyết mong đợi của mọi người.
Ăn cơm tối cùng Bồi tiên sinh, tiên sinh rất vui, uống chén rượu, một bát cơm, vui mừng nói chuyện làm đệ tử, hai thấy trò thì thào to nhỏ, chuyện thiên nam hải bắc.
Quan hệ giữa tiên sinh và Nghiêm gia cũng rất thân thiết, nhưng Nghiêm Phi nói chuyện cùng Chu tiên sinh rất ít, trước mặt hai vị " Sư tổ ", rất lễ phép, ngồi không được - phút, liền nhìn đông, nhìn tây, trong lòng không yên.
Sư mẫu nhìn thấy vậy, cười thầm, tiến lên trước kéo cô bé đi, rồi cùng người bảo mẫu, ba người đi ra ngoài. Chu Nha thường hay ngại ngùng, sống trong khu tập thể thường vụ mấy năm rồi, gặp nhau không đươc nhiều, bây giờ biến thành một người hoà đồng, nói chuyện cùng Nghiêm Phi.
Xem ra người con gái này, trời sinh biệt tài nói chuyện với con gái sao ấy.
" Bảo Châu lần này lên thành phố Bảo Châu thành công, trong tỉnh rất vui...."
Tiên sinh mỉm cười.
" Các đồng chí của Bảo Châu, dự định khi nào thì treo biển?"
Tôi mỉm cười, trả lời: " Nghe nói là tháng , chuẩn bị triển khai cuộc hop đảng bộ lần thứ nhất."
Tiên sinh mỉm cười : " Tình trạng sức khoẻ của Chu Bồi Minh càng ngày càng kém...."
Trái tim tôi lập tức nhói lại, tiên sinh là thường uỷ tỉnh uỷ, từng câu nói, không thể coi như là chuyện đùa được.
" Bác, trong tỉnh có ý kiến gì không?"
Tiên sinh mỉm cười, nói: "Khu vục ngày càng phồn vinh, nếu cháu là bác, cháu có ý kiến gì không?"
Nói về cách học vấn, Chu Bồi Minh hơn tôi ở điềm nào?
Tôi mỉm cười, nói, thuận tay lại gãi gãi đầu.
Tiên sinh mỉm cười.
Mọi người đều là người thông minh, so bì làm chi.
Tôi dẫn Nghiêm Phi và chị ba đến gặp chị Bạch Dương.
Bạch Dương bên ngoài khoác một chiếc áo ves, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, nhan nhẹn, có khí chất của một vị lãnh đạo.
" À, tiểu Tuấn, đưa bạn gái đến nhập học hả?"
Nhìn thấy mấy người chúng tôi, Bạch Dương rất vui, tiến lên trước vỗ tôi một cái, rồi đưa mắt nhìn Nghiêm Phi, miệng lẩm bẩm.
" Tiểu Tuấn à, Phi Phi xinh đẹp như vậy, em để cô ấy một mình ở trường đại học Ninh Thanh, không lo lắng sao?"
Nghiêm Phi liền đỏ mặt, có chút xấu hổ, ngược lại không phủ nhận.
Tôi mỉm cười: "Cho nên em mới bảo chị và chị ba để ý đến cô ấy, nên dẫn cô ấy đến đây, nhờ chị giúp đỡ....Bạn giá em yêu người khác, em sẽ đến hỏi tội chị..."
Nghiêm Phi đấm nhẹ tôi hai cái, nói: " Lại nói bậy bạ vậy, em....em sẽ không chạy theo người khác đâu..."
Bạch Dương cười: "Nói rất đúng, Phi Phi của chúng ta rất ngoan, tất cả đều là chủ ý của Tiểu Tuấn."
Nghe thấy như vậy, nha nội tôi mặt dày, cũng có chút xấu hổ.
.............................
" Tiểu Tuấn, theo sự giao phó của cậu, tất cả chuận bị xong rồi."
Bên trái cổng trường đại học Hoa Nam là một toà nhà năm tầng, Hắc Tử đắc ý báo cáo. Từ lúc tôi giao phó, ngôi nhà năm tầng đã được xây dựng, không đến mấy tháng đã hoàn thành.
Tôi mỉm cười: " Vậy gọi bà chủ Lương đến kiểm tra."
Hắc Tử và Xảo Nhi cũng quen nhau, không có gì ngại.
Hắc Tử đón tiếp, mỉm cười, cúi người xuống, đưa hai tay lên trước, nói: " Mời bà chủ Lương...."
Xảo Nhi đỏ mặt, hỏi: " Chúng ta sống ở phòng nào? tầng mấy?"
Vừa nói vừa nhìn chiếc santana, ý muốn đi lấy hành lí.
Lần này đến thành phố Nam Phương, là tôi lái xe đến.
Hay là chúng ta gọi Tô Kiên Trung đến, tôi nói một câu thăm dò. Tô Kiên Trung theo tôi, rất lâu rồi, nháy mắt đã - tuổi rồi, đến một người bạn giá cũng không có, bảo anh ấy đến thành phố Nam Phương xa xôi này, tôi cũng sợ lại trì hoãn đại việc đại sự cả đời của anh.
Ai biết người này lại vô tư như thế, không quan tâm đến chuyện " Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng" . Ngày nào cũng vậy, không có việc làm thì ngồi xem TV, thỉnh thoảng lại nói chuyện với anh Tiêu Vũ.
Lúc tôi nói đến chuyện đến thành phố Nam Phương cùng tôi, anh ngạc nhiên nhìn tôi, ấp úng nói : " Ông chủ, tôi làm không tốt sao?"
Tôi thật thất vọng.
Người này, rốt cuộc là người hay cục gỗ vậy?
" Không phải như vậy, Kiến Trung, anh là người lái xe giỏi và trung thành nhất mà em từng gặp...Em lo lắng, cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ tìm không được vợ."
Tôi đành phải nhẫn lại giải thích.
Tô Kiến Trung thản nhiên nói: "Thành phố Nam Phương không có con gái sao?"
Ôi, bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì.
Nhưng tôi quả thực có chút không vui, Xảo Nhi quốc sắc thiên hương, người này ngày nào cũng ở trong cửa hàng làm bánh, đến liếc nhìn cũng không dám nhìn, thật không biết có phải anh ấy có bệnh gì không.
Thành phố Bảo Châu cách thành phố Nam Phương rất xa, lúc đó vẫn chưa có đường cao tốc, tôi và Tô Kiên Trung thay phiên nhau lái xe, mất một ngày một đêm mới đến nơi. Ba người xuống xe, mặt mũi đõ ửng. Sớm biết như vậy, trược tiếp ngồi máy bay, rồi bảo anh Kiến Trung từ từ lái xe đến.
Nói đến lần chuyển nhà, Xảo Nhi chuẩn bị túi lớn túi bé, cũng phải đến cái. Tôi mỉm cười, không cho mang nhiều, cuối cùng chỉ cho ba túi lên xe, tất cả chỉ là những đồ dùng hàng ngày và quần áo. Ngoài ra còn những thứ tạm thời chưa dùng đến, Xảo Nhi không lỡ bỏ lại, liền gửi xe chuyển đồ mang đến sau.
Công ty chuyển đồ, trụ sở chính cũng vừa chuyển đến thành phố Bảo Châu, mô hình hoạt động rất rộng.
Công ty vận chuyển, ngày nào cũng có xe chạy đến thành phố Nam Phương.
Xảo Nhi liếc nhìn, thấy Tô Kiên Trung đang xếp đồ, lập tức chạy đi, cầm hai túi, chạy đến.
" Không gian ở trên tầng thượng, đã lắp đặt xong..."
Hắc Tử chỉ vào tầng số hai nói.
Mặc dù cả bốn tầng đều là mới xây, nhưng vẫn có sự khác biệt. Hắc Tử nói tầng chiếm diện tích lớn nhất, khoảng -m.
Tôi mỉm cười: " Thành phố Nam Phương rất nóng, có lắp điều hoà không?"
" Có, từ HồngKông đưa về, chủ tịch Kim giúp đỡ, hàng của mĩ, còn cao cấp hơp khách sạn."
Hắc Tử trả lời.
Tôi rất ngạc nhiên, không bảo Hắc Tử lắp điều hoà, không ngờ lại lắp, lại còn nhờ vào quan hệ của Kim Phú Xương."
" Không có hàng trong nước sao?"
Tôi cười.
Thực ra câu này nói chỉ là dư thừa mà thôi, lúc đó trong nước làm gì có nhà máy nào đủ điều kiện để sản xuất ra điều hoà. Công ty phát triển Đằng Phi cũng đang nghiên cứu, nhưng do thiếu nhân tài, sản phẩn vẫn chưa được đưa ra thị trường.
Xem ra trình độ đối ngoại không đủ, dẫn đến thiều hụt nhân tài.
" Điều hoà là gì vậy?"
Xảo Nhi tò mỏ hỏi.
" Điều hoà là máy làm lạnh, nói có thể làm giảm nhiệt độ oi bức của mùa hè."
Tôi giải thich, đua tay ra ôm đầu Xảo Nhi. Thành phố Nam Phương, mùa đông không có tuyết, không cần đến lò sưởi.
Lúc đến tầng bốn, chiếc cửa sắt lập tức được mở ra, tầng bốn có lắp hệ thống bảo vệ.
Tôi gật đâu, Hắc Tử đúng là người tỉ mỉ.
Lương Xảo xinh đẹp, đã có " Quốc vệ" bảo vệ rồi.
Hắc Từ mở của một căn phòng ngay cầu thang tầng bốn, nói: " Tiểu Tô, anh sống ở đây
Cách sắp xếp này rất hợp lí, Tô Kiến Trung sống ở đây, lại có tác dụng bảo vệ.
Tô Kiên Trung gật đầu, đẩy cửa đưa hành lí đơn giản của mình vào trong phòng. Căn phòng có một phòng ngủ và một phòng khách, diện tích khoảng - m, phòng vệ sinh, ga trải giường tất cả đều có, thậm chí đến cả TV cũng chuẩn bị đầy đủ, tuy không gian không được to, nhưng cũng tương đối dễ chịu.
Tính cách của Tô Trung Kiên rất khó gần, có phần giống Hắc Tử. Lúc đó không nói gì, đưa hành lí vào phòng, đầu ngước nhìn tầng năm, ý rất rõ ràng, tôi sống ở đâu cũng được, có chỗ ngủ là được.
Hắc Tử cũng biết tính cách của anh ấy, mỉm cười, tiếp tục đi lên phía trên.
Nhìn bộ dạng này là biết, toàn bộ tầng năm là phòng của chị Xảo Nhi.
Mở cách của sắt nặng, thấy cách bố trí bên ngoài và bên trong không giống nhau, sàn nhà là đó cẩm thạnh màu đen, thời đó hình như không chuộng đồ gỗ, dưới m, vây quanh gạch men màu trắng sữa là một lớp trơn bóng sáng ngời.
Xảo Nhi nhìn thấy, ngạc nhiên.
Tầng năm chỉ có một cửa ra vào, lắp hai cái quạt điện, bên ngoài là một cách cửa xếp, bên trong là cửa gỗ, thời đó thịnh hành hai cửa, hình như tôi lại nhớ đến thế kỉ rồi.
" Chuông cửa ở đây."
Hắc Tử chỉ vào nút ấn màu đỏ ở một góc tường.
Ha ha, đến cửa cũng lắp chuông.
Đột nhiên tôi phát hiện ra một vấn đề, nói: " Hắc Tử, lắp chuông cửa không có nhiều tác dụng? Người không quen, lên đến tầng bốn là không vào được nữa rồi."
" Đây là vì em mà chuẩn bị, nhỡ lúc em đi đâu về quên mang thìa khoá ?"
Hắc Tử thản nhiên nói.
Tôi lắc đầu, hì hì, nói : " Cũng có đạo lí."
Nhìn thấy tôi " Da mặt dày" như vậy, Xảo Nhi nhịn không được, liền đưa tay ra véo tôi một cái, chỉ là không nỡ dùng lực, giống như gãi ngứa.
Từ trong túi, Hắc Từ lấy ra cái chìa khoá.
Tôi nhìn chằm chằm chiếc chuông cửa.
Hắc Tử lấy làm lạ, hỏi: " Sao vậy?"
" Chiếc chuông cửa này vô tác dụng, nếu em quên chìa khoá, cũng không thể nào vào được cánh cửa sắt."
" Bên ngoài cửa sắt cũng có chuông."
Hắc Tử trả lời, ánh mắt rõ ràng, nói: " Muốn tìm chỗ tra? không dễ dàng."
" Uh....Anh có thể thông qua chuông cửa, có thể nói chuyện...đúng, làm như vậy đi, anh có thể nói với bác Năm, công ty Đằng Phi có thể sản xuất sản phẩm này, kĩ thuật cũng không có gì phức tạp."
Hắc Tử lắc đầu, cảm thấy Tuấn gia này quả thật không giống một đứa trẻ , từ một cái chuông cứa, có thể nghĩ ra một sản phẩm mới. Những nghĩ lại, tôi nói rất có lí, chiếc chuông cửa có thể nói chuyện này, việc tiêu thụ nhất định không tồi.
Lương Xảo mỉm cười: " Chẳng trách anh lại biết cách kiếm tiền như vậy...."
Nha nội tôi khiêm tốn, không phải nịnh đi.
Hắc Tử lấy chìa khoá ra, mở cánh cửa gỗ....
Xảo Nhi " Wa" một tiếng, không nói câu gì.
Không phải nói đến Xảo Nhi, với kiến thức rộng của nhà nội tôi, nhìn thấy phòng khách rộng rãi, cũng phải đứng im. Phòng rộng khoảnh m, thảm và rèm cửa có hình hoa văn màu xanh.
" Cái thảm này, là tư Hông Kông đưa về, toàn là lông thật, giống thảm ở khách sạn Thu Thuỷ."
Hắc Tử nói, không có ẩn ý gì, anh ấy cảm thấy, Tuấn gia xứng đáng được hưởng thụ sự đãi ngộ này.
Chẳng trách tôi cảm thấy rất quen mắt.
Ngoài chiếc thảm ra, phòng khách có đặt một bộ sôfa màu vàng, còn có chiếc TV màu in, máy thu âm, không khác gì căn phòng hào hoa của khách sạn lớn.
" Tổng cộng có năm phòng , mỗi một phòng lại có một nhà vệ sinh. Ngoài phòng bếp và phòng ăn là chúng ra, vẫn còn một phòng tiếp khách nhỏ...."
Hắc Tử tiếp tục giới thiệu cho chúng tôi.
" Phòng này, là phòng của em."
Tôi không khỏi ngạc nhiên.
Xem ra Hắc Tử đã quyết định phòng này là phòng của tôi rồi.
Uh, hình như tôi đoán không sai.
Lúc đó, Xảo Nhi không chú ý đến câu nói của Hắc Tử, cô ấy bị căn phòng hào hoa làm cho hoa mắt, đi đến chỗ nào trong căn phòng cũng sờ sờ, nhìn nhìn, sắc mặt rất vui vẻ.
"Đây là phòng bếp của hai người."
Hắc Tử kéo tôi vào căn phòng ngủ to rộng, quay đầu nhìn Xảo Nhi từ phòng bếp đi ra, miệng lẩm bẩm, sắc mặt vui mừng, đột nhiên hạ giọng nói: "Đồ trên giường là theo tiêu chuẩn lần trước em đến khách sạn Thu Thuỷ nói, nếu hai người cảm thấy không hài lòng, có thể tự đi mua đồ mới...."