Mười tám tuổi, Tô Kha quay trở lại trường học, Đoạn Lôi Khải sắp xếp cho cậu vào lớp mười hai của một trường cao trung. Chắc do cuộc sống an nhàn trôi qua quá lâu, sau khi nhập học, Tô Kha liền cảm thấy có chút không thích ứng, may mà những gì thầy cô giảng cậu đều hiểu, cuộc sống học sinh cũng không quá khổ.
Sau một năm học hành gian khổ, cậu cũng thi đậu tốt nghiệp, thành tích cũng không tệ, đậu vào một trường đại học lý tưởng, cách nhà không xa, Đoạn Lôi Khải rất vừa lòng với chuyện này.
Từ khi đến trường đi học trở lại, thời gian của Tô Kha không còn rảnh rỗi như trước nữa, nhưng cũng may là Mạt Kình Lộc bình thường vẫn phải làm việc, cho nên hai người cũng không quá xa cách nhau cho lắm.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, vẫn trôi qua êm đềm, không có gì thay đổi, chính là thời gian dần trôi, năm tháng như con thoi đưa, vừa xoay người trời lại vào hạ.
Đã nhiều ngày nay Tô Kha không có ở nhà, Đoạn Lôi Khải cảm thấy đây là dấu hiệu bé con của mình trưởng thành, mặc dù cũng vui vẻ, nhưng trong lòng vẫn có chút mất mát nho nhỏ.
Côme đang ngủ bên cạnh hắn trở mình, nheo mắt nhìn hắn, bóng lưng khuất trong ánh sáng mờ tối trông có vẻ gầy yếu, y vươn tay, cánh tay dài ôm lấy eo Đoạn Lôi Khải, “Anh mau ngủ đi!”
Đoạn Lôi Khải xoay người lại, nép vào trên g ngực Côme, ngón tay chọc chọc ngực người yêu, “Em nói thử xem, có phải con anh đã không còn quan tâm tới anh nữa?”
Côme nhắm mắt lại, trầm mặc ba giây, đối với cái nghi vấn này, không biết y đã nghe Đoạn Lôi Khải nhắc đến không biết bao nhiêu lần rồi, y lựa chọn trầm mặc, nhưng vì phòng ngừa Đoạn Lôi Khải lại bàn về vấn đề này...... “Anh yêu, em phát hiện anh vẫn còn rất có tinh thần nha!” Y nhíu mày, rồi sau đó đè ót Đoạn Lôi Khải, không để ý thanh âm “Ô ô” của Đoạn Lôi Khải, bá đạo hôn lên.
“Côme, đợi chút......” Tranh thủ mở miệng thở dốc một lát, tay Đoạn Lôi Khải chống lên ngực Côme.
Người đàn ông Pháp luôn dịu dàng kia, giờ phút này lại không hề kiên nhẫn, nhanh chóng cởi quần áo hắn ra, thân thể Đoạn Lôi Khải lộ ra ngoài không khí, hai tay y dao động trên người hắn, nếu sớm biết có thể sử dụng phương pháp này làm cho hắn câm miệng, y đã sớm dùng.
Cởi quần áo của chính mình, rồi sau đó trở thân, đặt Đoạn Lôi Khải dưới thân, bắt đầu kích thích.
Mấy ngày vẫn không thấy con mình về nhà, rốt cục Đoạn papa không thể ngồi yên nữa.
Hắn gọi điện thoại cho Tô Kha, Tô Kha không biết đang làm cái gì, bên kia đều là tạp âm, Đoạn Lôi Khải nghe không rõ, lập lại hai lần, đầu dây bên kia liền cúp máy.
Hắn sửng sốt một chút, rồi mờ mịt nhìn điện thoại bị cúp đột ngột.
Không biết từ lúc nào, bé con của mình bắt đầu lớn lên, chậm rãi trở nên tự lập, rời khỏi vòng tay mình. Hắn ngồi ở trên sô-pha, cầm xấp ảnh chụp của bé con mình lúc trước, hắn chống cằm, nhìn bé con đáng yêu trong hình không chuyển mắt.
Đối với thái độ Tô Kha, Đoạn Lôi Khải vẫn đều để mặc cho cậu tự do phát triển. Hắn vẫn canh cánh trong lòng về chuyện tìm thấy Tô Kha ở trong bệnh viện, cứ có cảm giác mình đang thiếu nợ đứa con này, thật hắn không nợ Tô Kha bất cứ điều gì. Hắn là một người cha vô cùng tốt, căn bản không cần vịn vào cái lý do áy náy vớ vẩn này.
Đoạn Lôi Khải rất sợ lạnh, khi mùa đông đến, hắn đều ở lỳ trong công ty xử lý văn kiện, có việc phải ra ngoài bàn bạc với khách hàng đều giao cho Côme, chỉ sợ không có việc gì làm.
Ngày hôm đó, trời rất lạnh, người đi trên đường đều bịt kín mít từ đầu đến chân, vội vàng đi đi lại lại, Đoạn Lôi Khải nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác mình thật may mắn khi không phải đi ra ngoài.
Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, hắn cầm lấy di động, vừa nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình là “Con ngoan”, vẻ mặt Đoạn Lôi Khải liền trở nên vui vẻ, nhấn nút nhận điện thoại.
“Papa, con có chút việc cần ba giúp đỡ, ba có thể đến đây một chút được không?”
Âm thanh của Tô Kha trong điện thoại có chút run run, Đoạn Lôi Khải nghe xong cảm thấy giọng con mình có điểm không đúng, nhưng hỏi vài câu, Tô Kha lại không nói gì.
Hắn đành phải hỏi, “Bây giờ con đang ở đâu?”
“Con đang ở nhà, papa, nhanh tới nha.” Nói xong liền cúp máy, có chút vội vàng, Đoạn Lôi Khải lập tức đứng lên. Hiện tại Côme vừa bị Đoạn Lôi Khải nhờ ra ngoài có chút việc, không có ở bên cạnh, hắn đành phải gọi người chuẩn bị xe, rồi sau đó một mình rời khỏi công ty.
Tuyết bay tán loạn, trên đường phố đều đọng tuyết, máy xe vì lạnh nên khởi động rất chậm, trong lòng Đoạn Lôi Khải vì lo lắng Tô Kha có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, mà gấp muốn chết.
Đường đi bị tuyết bao phủ không thể di chuyển bằng xe, nhìn nhìn con đường lạnh lẽo không bóng người, hắn cắn chặt răng, cho xe dừng lại ven đường, rồi sau đó xuống xe đi bộ về nhà.
Dù sao nơi này cách nhà cũng không xa lắm, chạy bộ về nhà cũng coi như là một hình thức rèn luyện thân thể, từng cơn gió lạnh thấu xương thổi vào người, Đoạn Lôi Khải tự an ủi mình.
Không biết chạy bao lâu, Đoạn Lôi Khải thở hồng hộc, trên người cũng nóng lên không ít, hai má ửng đỏ, dừng lại trước cửa nhà, hắn tiến lên mở cửa, trong phòng vô cùng im ắng, hắn ngừng thở, đi về phía trước vài bước.
Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên bên tai hắn, hắn hoảng sợ, xoay người sang chỗ khác, liền nhìn thấy con mình đang đứng đó nở nụ cười.
“Papa, sinh nhật vui vẻ......”
Đoạn Lôi Khải kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, trên bàn ăn dài trong phòng khách bày rất nhiều thức ăn ngon, đúng lúc này một khúc nhạc vang lên, mọi người không biết trốn ở đâu đều đi ra, mang theo ý cười. Tô Kha đi đến bên cạnh Đoạn Lôi Khải, giữ chặt tay Đoạn Lôi Khải, dẫn hắn tới trước bàn.
“Papa, hôm nay là sinh nhật ba, sinh nhật vui vẻ.”
Tô Kha cong khóe mắt, khuôn mặt cậu dưới ánh đèn vô cùng xinh đẹp, cậu kéo tay Đoạn Lôi Khải, vô cùng thân thiết gọi “Papa”.
“Hôm nay là sinh nhật của ba?”
“Papa, ba quên rồi sao, vậy tin nhắn này là do ai gửi?” Tô Kha cười cười đem điện thoại di động đặt trước mặt Đoạn Lôi Khải, quơ qua quơ lại, bên trên là một hàng chữ: Côme, ngày mai là sinh nhật anh, em còn nhớ không?
“Đây là..... gửi nhầm!!!!” Đoạn Lôi Khải nhìn gần, nhất thời giận sôi lên.
Tô Kha bất đắc dĩ sờ sờ Đoạn Lôi Khải, “Papa, ba thật đáng yêu.”
Lúc này, Côme từ phía sau ôm lấy hắn, “Anh yêu, đừng nghĩ tới chuyện này nữa, tới thổi nến nào!”
Đoạn Lôi Khải ấp úng gật đầu.
Sau ca khúc chúc mừng sinh nhật, Đoạn Lôi Khải thổi nến và thầm ước ba điều, đã từ rất lâu rồi, hắn không có tổ chức sinh nhật, sau này trưởng thành, cảm thấy mình đã lớn, không cần tổ chức sinh nhật làm gì, sau này có tuổi, liền bỏ qua luôn.
Vào ngày này, hắn cũng chỉ cùng Côme ăn chung bữa cơm, rồi sau đó ôn tồn một phen.
“Những món này là do ai làm?”
Sau khi cắt bánh kem xong, Đoạn Lôi Khải nhớ tới một bàn đồ ănlúc nãy, bé con nhà hắn nhướng mày, “Papa, đều là do con nấu.” Tô Kha có chút tự hào nói, mấy ngày nay cậu đã vất vả học nấu những món này, vì để hôm nay làm cho papa mình ột bàn thức ăn thịnh soạn.
Đoạn Lôi Khải khẽ nhếch miệng, có chút không dám tin, hắn kinh ngạc nhìn bé con của mình, nhìn đến Tô Kha có chút ngượng ngùng, hắn mới cúi mặt, chôn vào hõm vai Côme.
Tô Kha có chút lo lắng nhìn hắn, vai Đoạn Lôi Khải hơn run rẩy, “Papa, ba..... Không sao chứ?”
Đoạn Lôi Khải khoát tay, phát ra giọng nói buồn buồn, “Không có việc gì, papa...... Ba chỉ là quá xúc động mà thôi.” Nói xong, còn nức nở vài tiếng.
Tô Kha sửng sốt, rồi sau đó hiểu ý nở nụ cười.
Cậu đi đến bên cạnh Đoạn Lôi Khải, vươn tay kéo hắn lại, cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt papa mình, Tô Kha nhớ lại khuôn mặt của ba mình trước kia, rồi sau đó nhìn khuôn mặt của Đoạn Lôi Khải, rất giống nhau.
“Papa, con đã trưởng thành, sau này.... Chờ thêm vài năm, có lẽ phải qua thêm vài năm nữa, chờ ba không thể chăm sóc con được nữa, khi đó sẽ đến lượt con chăm sóc cho ba.”
“Được không?”
“Ừm......”