“Em có nghe thấy anh Cố nói gì không? Gửi lời thương yêu vào trong gió….” Jason có mái tóc khá dài màu vàng, dáng vóc rất dễ nhìn, tuy rằng đã qua tuổi nhưng lời nói, cử chỉ tao nhã mang phong thái của bá tước Anh quốc rất cuốn hút người khác.
“Đại thiếu gia sẽ lập tức tới ngay, thỉnh ngài nghỉ ngơi một lát.” Vương lão quản gia mỉm cười, đối với vấn đề không nên trả lời, ông cũng chưa bao giờ nói thêm lấy nửa chữ.
Jason hiểu rõ mà nhún vai, bưng tách cà phê, năm ngón tay cực kỳ thon dài, móng tay cắt ngắn, sạch sẽ.
Cố Viêm từ trên xe bước xuống, thuốc bột ở vết cắn tím bầm trên cổ đã được quần áo che gần hết.
Gương mặt anh âm trầm, nhớ đến tình cảnh nhìn thấy khi bước vào phòng ngủ của mình sáng sớm nay, Cố Viêm chỉ hận không thể đem tên “đệ khống” Đường Niệm này lột da ăn sống.
Bảy giờ rưỡi, Cố Viêm đúng giờ liền tỉnh.
Sau khi rời giường, trước tiên anh tìm men giải rượu, sau đó dọn dẹn tầng một, vào phòng bếp làm điểm tâm và bưng nước ấm cùng thuốc đi vào phòng ngủ.
Cố Viêm vui vẻ nghĩ thầm ‘ta quả thực chính là người đàn ông tốt nhất quả đất’, chỉ là sau khi đẩy cửa bước vào, anh xém chút nữa nổi điên, làm thế nào mà Đường Niệm lại ôm Đường Viễn vù vù ngủ thế kia?
Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt Cố Viêm lập tức tái rồi, suýt chút nữa là đem cốc nước ấm đổ thẳng vào mặt Đường Niệm.
Không khí ăn sáng vô cùng áp lực, trừ bỏ Đường Niệm say rượu đau đầu khó chịu ra, Đường Viễn và Cố Viêm đều lộ ra một cỗ áp suất thấp.
Nhất là Cố Viêm, mình đầy tà hỏa không có chỗ phát, trực tiếp gọi trợ lý công ty yêu cầu đưa hai anh em Đường Niệm trở về. Bản thân anh thì phi thẳng đến sân huấn luyện Lầu một, thay trang phục tác chiến, chọn hào số siêu cường của sân huấn luyện.
Cố Viêm ở bên trong sân huấn luyện năm giờ. Chờ tới khi anh một thân lấm lem đi ra, nhóm kĩ thuật viên có nhiệm vụ dọn vệ sinh rửa sạch sân đi vào, đối mặt với bãi chiến trường trước mắt đều yên lặng sợ hãi thầm than sức chiến đấu của Cố đại thiếu gia quả là khủng khiếp.
Tiếng điện thoại vang lên, Cố Viêm móc ra nhìn thoáng qua, đứng lên, nói : “Này, hiệu trưởng Lý, tôi là Cố Viêm.”
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt anh rõ ràng là tươi tỉnh lên rất nhiều, đẩy cửa tiến vào phòng khách.
“Cố, cậu có muốn đi shoping ở thành phố A với tôi không?” Jason hướng anh ngoắc ngoắc tay, trêu ghẹo nói.
Cố Viêm cởi áo khoác ngoài, tùy ý ném xuống ghế sa lông, vắn ống tay áo, nói: “Muốn đi chỗ nào? Leo núi, bơi lội hay đến hội âm nhạc? Tôi hiện tại không có thời gian, để tôi mời hướng dẫn viên du lịch và thư kí an bài hành trình cho anh nhé.”
“Nhiều năm không thấy, tính tình cậu chẳng thay đổi chút nào.” Jason đặt tách cà phê xuống, đột nhiên chỉ vào cổ mình, cười ái muội: “Ố là la! Cấm dục nhiều năm như vậy rốt cục cũng nhịn không được rồi? Cậu thích bé mèo hoang hả?”
“Bé mèo hoang?” Cố Viêm liếc ông một cái, bưng lên tách cà phê người thư kí vừa mang đến, lại gần bể cá, cầm lấy một ít thức ăn thả xuống, híp mắt nói: “Em ấy cũng không phải là bé mèo hoang.”
Xoay người tựa vào bể cá, Cố Viêm uống một ngụm cà phê, khóe môi nhếch lên, biếng nhác lại lạnh lùng: “Đó là một đầu sói không hơn không kém, sẽ nhe răng, sẽ cắn người và có ý thức lãnh địa rất mạnh.”
“A? Người nào có khả năng được học trò của tôi ca ngợi như vậy?” Jason hứng trí hỏi, khoa chân múa tay nói tiếp: “Cố, cậu nhất định phải cho tôi gặp vị tiểu thư đặc biệt này?”
Jason và Cố Viêm có chung một thầy giáo dạy nhạc lúc vỡ lòng. Ở cục BOF, tại phương diện nhạc lý của đám đặc công, chỉ có duy nhất Tuyết Lang có cùng sư thừa với họ.
Năm đó, Cố Vệ Quốc đã nhặt Tuyết Lang ở bên cạnh một thùng rác, trong một con phố cũ của nước Mỹ. Lúc ấy Tuyết Lang chỉ có tuổi, gầy nhom, nhìn không khác trẻ em nghèo đói Châu Phi là mấy, chỉ có đôi mắt là đặc biệt sáng, đen bóng, tỉnh táo và linh mẫn vượt qua tuổi.
Lúc ấy Cố Vệ Quốc còn chưa có con, ông đã ôm Tuyết Lang giao cho Lăng Vân, híp mắt nói: “Con sói nhỏ này có tiềm lực rất lớn, cậu hãy cho bé con này chế độ giáo dục tốt nhất. Chờ đến thời điểm nó được tuổi, tôi sẽ cho nó tự chọn cách sinh hoạt của bản thân.”
Từ đó về sau, những người lớn tuổi liền theo cách gọi của Lăng Vân để gọi cậu nhóc hay đi bên cạnh ông là Sói con.
Trong căn cứ, có hai đứa trẻ , tuổi luôn luôn thích bẹo má, đem hắn nhấc bổng lên, sau đó không lưu tình thả hắn ngã xuống mặt đất, cười lớn gọi: “Sói con ngốc nghếch.”
Mà mỗi lần như vậy, Tuyết Lang sẽ không nói một lời mà đứng lên, đem quần áo phủi sạch sẽ, sau đó đi tìm Lăng Vân học bản lĩnh.
Qua ba năm, Tuyết Lang bảy tuổi.
Một buổi tối, Tuyết Lang đem hai đứa trẻ kia vào hào sân huấn luyện số , thi đấu hai lần là đánh nhau tay không và huấn luyện thể năng, dùng thực lực của mình để đánh bại bọn họ.
“Hồng, chúng ta thua a ——!” Cậu nhóc có làn da ngăm đen lăn ra trên mặt đất, chân tay giang thành hình chữ đại, thở hổn hển mà ha ha cười.
“Ai!” Đứa bé còn lại nắm tay thành quyền, lao lực mà nhúc nhích đứng dậy, leo đến bên người Tuyết Lang chọc lét, nhếch miệng cười: “Sói con, chúng ta làm bạn tốt đi! Tôi là Du Hồng, cậu kia là Hướng Đông.”
Hướng Đông nghiêng đầu, thuận miệng nói tiếp: “Tôi cùng Hồng bằng tuổi nhau, đều tuổi, chúng tôi tự lựa chọn sinh hoạt ở nơi này. Chờ cậu tuổi, cậu cũng sẽ gặp phải lựa chọn đầu tiên.”
Cậu đặt hai tay ra sau đầu, nhếch chân lên bắt chéo, híp mắt cười: “Sói con! Đến lúc đó, cậu có thể lựa chọn đến trường học đại học, chờ tốt nghiệp tìm một công tác nào đó, rồi chọn một lão bà, sau đó kết hôn, sinh ra một đứa trẻ để tôi và Hồng làm bố đỡ đầu…. Nếu ai dám bắt nạt đứa trẻ đó, hai người chúng tôi sẽ chém chết người đó.”
“Đúng đúng đúng, chính là như vậy!” Du Hồng đứng cạnh Tuyết Lang, hai tay gối sau đầu, nhìn trần nhà, cười hì hì: “Tôi và Đông tuy lớn tuổi hơn cậu, nhưng chúng tôi cũng có thể chờ cậu kết hôn, sau đó chúng tôi mới kết hì hì.”
“Biến! Muốn kết hôn cậu tự đi mà kết, lão tử sẽ không kết!” Hướng Đông đột nhiên rống lên, bật người dựng dậy, bỏ ra ngoài.
“Xem ra mình miệng thối rồi!” Du Hồng vỗ vỗ miệng mình, ghé sát bên tai Tuyết Lang, thấp giọng nói: “Khi còn bé, Đông rất hay bị bạo hành gia đình. Bố cậu ấy là liệt sĩ, sau khi ông ấy hi sinh, mẹ cậu ấy rất hay dùng gậy gộc đánh hai anh em cậu ấy. Em trai cậu ấy còn nhỏ, sức chống chịu kém, bị đánh quá nặng, không qua khỏi. Sau đó, mẹ cậu ấy vào bệnh viện tâm thần. Bây giờ trên lưng Đông vẫn còn vệt sẹo dài hai mươi cm.” Du Hồng đưa tay so ngực ám chỉ với Tuyết Lang, nói tiếp: “Cho nên, Đông cực kì ghét phụ nữ.”
Tuyết Lang nghĩ nghĩ, đột nhiên đứng lên, chạy tới vài bước nhảy lên sau lưng Hướng Đông, ôm cổ hắn, cúi đầu nói: “Đông, tôi mệt, cõng tôi về đi!”
Đôi mắt Hướng Đông đỏ bừng, môi mím lại, gật gật đầu, cõng Tuyết Lang trở về.
Dọc theo đường đi, Du Hồng để hai tay sau gáy, bước song song với Hướng Đông, nghêu ngao một ca khúc, thỉnh thoảng còn chụp đầu Tuyết Lang, cười nói: “Sói con, chờ cậu trưởng thành tôi sẽ cõng cậu.”
Đường Viễn nhìn mèo Mun đang nằm ngủ trưa trên chăn của mình mà ngẩn người, suy nghĩ lại phiêu đến những hồi ức trong quá khứ.
Đối với Tuyết Lang mà nói, Hướng Đông và Du Hồng từng là tồn tại như tay chân của mình vậy.
Khi Tuyết Lang tuổi, lần đầu tiên Cố Vệ Quốc gọi hắn đến thư phòng nói chuyện.
“Sói con, hôm nay cháu tuổi rồi.” Cố Vệ Quốc vẫn cầm bút máy viết viết vẽ vẽ trên một quyển sách, đầu cũng chưa nâng, thanh âm trầm ổn hữu lực: “Cháu nghĩ muốn sống, sinh hoạt như thế nào, hãy nói với chú.”
“Cháu muốn sống tại nơi này.” Tuyết lang ngồi ở ghế đối diện, âm sắc vẫn còn non nớt, lại tựa như ngàn cân.
Cố Vệ Quốc dừng ngòi bút lại, ngẩng đầu nhìn hắn, nheo lại ánh mắt, nói: “Nếu sống ở chỗ này, cháu sẽ phải trở thành một quân nhân trung thành, vì nước vì dân chứ không vì chính bản thân mình, tùy thời đều có khả năng hy sinh. Cháu có hiểu không?” Ông lại chỉ chỉ chi phiếu trên bàn, nói tiếp: “Hiện tại cháu đã có bản lĩnh tự lập, nếu cháu muốn sinh hoạt như một người bình thường, có thể dùng thứ này để mua phòng ở, đến trường, tìm việc làm, kết hôn, sống một cuộc sống hạnh phúc bình dị.”
“Cháu muốn ở lại nơi này.” Tuyết Lang không nháy mắt, nghiêm túc nhìn ông.
Cố Vệ Quốc im lặng, dựa người vào lưng ghế, tỉ mỉ nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên chỉ chỉ cái chén trước mặt, nghiêng người về phía trước, tiếp tục cầm bút máy viết tiếp, nói: “Đồng chí Tuyết Lang, hoan nghênh cậu trở thành quân nhân trong biên chế, chờ cháu sẵn sàng thì hãy đi tham gia khảo hạch của đặc công nhé.”
“Vâng!” Tuyết Lang đứng nghiêm, hướng ông cúi chào theo nghi thức quân đội, bưng cái xuyến nước rót cho Cố Vệ Quốc một ly trà, sau đó đi ra ngoài.
Kết quả, bởi vì Tuyết Lang quyết định ở lại BOF, suốt một tháng liền Hướng Đông không thèm để ý đến hắn.
Chính là, khi Tuyết Lang muốn nhanh chóng tham gia khảo hạch của đặc công, mỗi ngày đều khiến mình trầy da tróc vảy, bầm dập khắp người, lúc ấy Hướng Đông mới vác bộ mặt âm trầm cùng Du Hồng xuất hiện, đỏ mắt mà tẩy trừ miệng vết thương cho hắn, bôi thuốc, một vòng lại một vòng quấn băng vải.
“Đông đem cậu làm em trai mình, cậu ấy vô cùng đau lòng đấy!” Mỗi lần như vậy, Du Hồng sẽ trộm nằm úp sấp bên tai Tuyết Lang, nói với hắn: “Tôi cũng coi cậu như em trai của mình. Nếu cậu bị thương, tôi cũng cảm thấy rất đau lòng và khó chịu.”
“Tiểu Viễn!” Đường Niệm khoác một cái túi trên vai, gõ cửa gọi: “Bố mẹ đã ở dưới nhà rồi!”
Đường Viễn “Dạ” một tiếng, mặc áo khoác, đem mèo Mun đặt lên vai, mở cửa cười nói: “Anh, khi đến nhà ông ngoại, em đàn cho anh nghe nhé!”
“Oh, đó là tiết mục biểu diễn trong tiệc tối đón người mới hả?”
“Ừ, phần lời thì em viết xong rồi, nhạc mới được một nửa. Chờ đến buổi tiệc tối thì em sẽ hát cho anh và bố mẹ nghe, còn có ông ngoại nữa.”
“Hắc hắc, tiểu Viễn nhà ta đã học được cách tạo bất ngờ rồi đó! Được lắm, đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ đến xem em biểu diễn.”
“Anh đi đại học A nhận chức trước, sắp tới soạn hệ sẽ cử hành tiệc tối đón người mới.” Cố Viêm cũng không tính toán sửa lại “nàng” từ miệng Jason, chỉ nghiêng đầu nói: “Em ấy có biểu diễn, cũng là tân sinh của năm nay.”
Mắt Jason phát sáng: “Rất có ý tứ!” Ngẫm lại có gì đó không đúng, Jason đánh giá Cố Viêm một hồi: “Cố, cậu năm nay đã tuổi rồi đúng không? Sinh viên mới của Trung Quốc thì chỉ khoảng tuổi đi, cái này gọi là “trâu già thích gặm cỏ non” hả?”
Cố Viêm đem tách cà phê đặt xuống bên cạnh, để thư kí mang đi: “Bây giờ để chú Vương mang anh đi phòng khách nghỉ ngơi.” Sau đó mặt không đổi sắc xoay người đi lên tầng hai, dừng một chút, ngón trỏ gõ nhẹ thành cầu thang, anh nói tiếp: “Hiệu trưởng đại học A vừa gọi điện cho tôi, bọn họ sẽ cung cấp cho anh nhà trọ tốt nhất dành cho giáo sư, có trang bị đàn piano, nếu còn yêu cầu gì, anh cứ liệt kê danh sách, tôi sẽ bảo trợ lý chuyển giao cho họ.”
Jason nghĩ nghĩ, nhún vai nói: “Không cần gì cả, ở đây cũng không quen thân ai, cậu ở chung phòng với tôi đi.”
“Tôi đã có bạn cùng phòng.” Khóe môi Cố Viêm nhếch lên, hai tay đút túi áo đi tiếp.
Jason sửng sốt hơn nửa ngày mới phá lên cười nói: “Không phải là sói con đáng yêu đó đấy chứ?”