Hôm nay, hội trường ở khu phía bắc đại học A từ hơn hai giờ chiều đã bắt đầu đông chật như nêm cối.
Vương Sấm vội đến sứt đầu mẻ trán, liền vác điện thoại gọi toàn bộ đội bóng rổ tới. Một đám cao to sôi nổi cầm loa phóng thanh duy trì trật tự, nhanh chóng thành người bảo vệ một cách chuyên nghiệp.
Chỉ một giờ nữa, “Tiệc tối soạn hệ chào đón sinh viên mới ” sẽ mở màn.
Bởi vì có thêm Đường Viễn và Diệp Minh cường thế gia nhập, hơn nữa lúc trước hai người đã thi đấu bóng rổ đối kháng nhau vô cùng phấn khích, cho nên cuộc đọ sức lần nữa của hai người trong tiệc tối này cũng vô cùng thu hút người xem.
“Ai, cậu có nghe nói không? Hạo thiên vương đến đây!”
“Trời! Không phải người giống người đấy chứ? Anh ấy thật muốn hoạt động trong cả lĩnh vực điện ảnh và âm nhạc à? Nghe nói Đường Viễn sẽ hát ca khúc cậu ấy tự sáng tác trong tối nay, có khi nào Hạo Dương đến để đặt mua ca khúc này không? Đúng hay không hả? Ối trời, chen gì thế?”
“Nhao nhao cái gì? Không phát hiện ra người phía sau đẩy tôi sao?”
“Đường Viễn sẽ hát á? Không phải cậu ấy chỉ viết ca khúc chứ không tự mình biểu diễn sao? Quỷ thần ơi, lão nương muốn vào, ——!”
“Diệp Minh cũng hát ca khúc mới sáng tác đó! Cậu không thấy báo chí mấy hôm nay chẳng đăng ầm ầm còn gì? Nghe nói cậu ta cũng muốn tiến quân vào giới ca hát. Bố cậu ta đã bỏ ra một số tiền lớn cho cậu ta làm một album đấy!”
“Diệp Minh rất đẹp trai a! Khi cậu ấy không nói lời nào có cảm giác đặc biệt giống quý công tử!”
“Haizz! Chúng ta mà được như hai cậu ấy thì không phải bàn, công thành danh toại!”
Ồn ào, nhốn nháo, chen chúc.
Vương Sấm xách cái loa, mặt hầm hầm, tâm nói ‘không phải chỉ có hai sinh viên mới biểu diễn một bài thui sao, làm gì mà chen chúc dữ vậy?’.
“Anh Sấm!” Bạch Tĩnh là bạn gái của Vương Sấm, cô gái vùng Đông Bắc, mặt rất trắng, dáng cao gầy thon thả. Cô đưa một quyển vở tinh xảo qua nói: “Bớt tý thời gian nhờ Đường Viễn và Diệp Minh kí hộ em đi, mấy chị em đang mong ngóng a!”
Vương Sấm đem loa cho cô cầm giúp, cầm lấy quyển vở, thuận tay đút vào túi áo, nói: “Lão bà, giúp anh nói mấy tiếng a! Mấy cô này làm anh mệt gần chết, đẩy không được, quát không được, còn chưa đến giờ biểu diễn mà….”
“Chỉ cô đấy! Ai, đã nhắc rồi mà! Chen cái gì mà chen? Tất cả trật tự hết cho tôi! Sấm, anh lấy cho em vài cái gậy gộc đi! Kháo! Lại còn đẩy lại à?”
Vương Sấm: “…”
Mọi người: “…”
Hội trường, chỗ ngồi dành cho khách quý.
“Chậc, lão Bạch, như thế nào? Còn tức giận sao a?” Lão Trịnh dùng đầu ngón tay xoa xoa cái bàn, cười nói: “Đường Viễn cùng Diệp Minh chẳng phải đã bị soạn hệ buộc lại rồi sao? Đã thế, tôi còn đem thời gian tiệc tối của hệ điện âm lùi lại vào đêm mai, nhường lại sân khấu cho các ông còn gì? Sao? Vẫn chưa vừa lòng à?”
“Hứ, tiệc tối hệ điện âm mà không dịch lại thời gian, chỉ sợ chả có ma nào xem đi?” Lão Bạch hừ một tiếng, dùng bút máy khoanh tròn vài tiết mục, hỏi: “Học sinh ông tới làm gì?”
“Ông nói Hạo Dương?” Lão Trịnh dùng đầu ngón tay đè lên tiết mục đơn ǁHuyền Dạǁ, có ý điều chỉ: “Tại phương diện ca hát, thằng bé vốn xuất thân chính quy đấy. Năm trước nó đã lấy được danh hiệu ảnh đế, hiện tại chuyên tâm luyện tập chuyên ngành không phải rất bình thường sao?”
Lão Bạch liếc ông một cái, dựa vào lưng ghế: “Tôi không biết ông đánh chủ ý gì, nhưng Đường Viễn đã gia nhập công ty truyền thông Hoa Thiên. Công ty này sẽ có quyền phát hành ca khúc của thằng bé, Hạo Dương lấy không được bài hát đâu.”
“Hạo Dương có thể đổi công ty mà!” Lão Trịnh nheo lại đôi mắt hồ ly, nói tiếp: “Cố Viêm tuổi trẻ rất có năng lực, mạnh dạn đi đầu, sớm muộn gì công ty truyền thông Hoa Thiên sẽ tiến quân vào điện ảnh truyền hình. Nếu cậu ta có thể sớm kí hợp đồng với tân thiên vương thì chỉ có lợi chứ không có hại.”
Lão Trịnh cười cười, lại dùng ngón tay chỉ chỉ tiết mục đơn ǁNiên kỷ quỷ hút máuǁ, có điều ý chỉ nói: “Còn nữa, thực lực của công ty giải trí Thành Duệ cũng rất mạnh, Hạo Dương không nhất định có thể coi trọng ca khúc mới của Đường Viễn, Diệp Minh cũng được coi là thiên tài âm nhạc.”
Lão Bạch từ chối cho ý kiến, cửa hội trường đã theo thứ tự mở ra, có rất nhiều sinh viên chen chúc tranh nhau vào.
“Ai, cậu Cố!” Diệp Thành đứng ở bên cạnh cửa dành cho khách quý, tươi cười cùng Cố Viêm bắt tay, ánh mắt dừng lại ở vệt thuốc trên cổ anh một giây rồi nhanh chóng dời đi. Diệp Thành mới tuổi đã có con, hiện tại tuổi ông còn không đến tuổi, mặc một thân tây trang, nhìn qua rất nho nhã.
“Không nghĩ tới ông chủ Diệp hôm nay cũng tới.” Trên mặt Cố Viêm tươi cười, trong lòng lại nói ‘con của ông vô cùng có gan, người của lão tử cũng muốn dở trò, tìm ngược rồi đó, đừng trách tôi’.
“Ngài Diệp, đây là ông hoàng Jason, anh ấy đến đây làm giảng viên.” Cố Viêm hơi hơi nghiêng đầu, ý bảo: “Jason, đây là ông chủ của công ty giải trí Thành Duệ, Diệp Thành.”
“Ai nha! Jason giáo sư, thật không nghĩ tới ở nơi này cũng có thể thấy ngài, tôi vô cùng ngưỡng mộ đại danh a.” Diệp Thành tươi cười bắt tay chào hỏi Jason, ba người được cán bộ sinh viên phụ trách tiếp đón đưa đến vị trí ghế ngồi.
Cố Thiếu Cảnh đem màn sân khấu buông xuống, hắc hắc cười, lấy điện thoại ra nhắn: [Chị, dấu vết trên cổ của anh cả được Đường Viễn tặng cho vẫn còn đây nè (´▽`)]
[Chị với Gấu mập đã bàn bạc, biểu diễn phải điều chỉnh một chút, cần thêm một tay trống, em tới phụ trách đi.]
[Gì cơ? Nè nè, em thuộc hệ điện âm nhá! Vì sao phải sang giúp soạn hệ các chị?]
[Rốt cuộc đến hay không? Nói?]
[….. Giáo viên chủ nhiệm hệ điện âm bọn em đang có mặt a, ông ấy mà thấy, em thảm lắm đó!]
[Biểu diễn thì đeo mặt nạ vào! À còn mấy con sâu, chú thuận tiện giải quyết giúp chị. Bà chị yêu dấu này hiện tại là thiếu nữ chân yếu tay mềm, không ra tay được.]
Cố Thiếu Cảnh đội một mặt nạ kim sắc, hai tay đút túi áo thể dục, vươn chân đá qua một cước, một đầu lĩnh thanh niên bị đá ngã lăn trên mặt đất. Cậu nâng cằm, câu môi hỏi: “Chuyện gì thế này? Sao hậu trường biểu diễn của đại học A lại cho người ngoài vào chơi thế???”
Chậc chậc, vài người Tổ Khánh Lâm tìm được này, nếu không có thân mình to cao, cơ bắp cuồn cuộn nổi bần bật và mặt không viết mấy chữ ‘bắt nạt kẻ yếu’ thế này thì cũng khó phát hiện ra lắm.
Bình thường Cố Thiếu Cảnh luôn luôn bị Cố Viêm và Cố Lãnh Đông bắt nạt, rất ít khi hiển lộ sát khí của mình, nhưng bản thân cậu cũng là tiểu lão hổ, một khi đã phát uy thì chính là phiên bản của Cố Viêm.
Một người tướng đối to cao nuốt nước miếng, vớ cây gậy bên người, ý đồ hù dọa Cố Thiếu Cảnh, kết quả bị Dương Tuấn tung một cước đá văng ra.
“Ai cho mày vào?” Dương Tuấn đứng trước người Cố Thiếu Cảnh, nhìn kẻ đầu lĩnh, giọng nói lạnh lùng.
Cố Thiếu Cảnh nhíu mày, không nói chuyện.
“Cậu ta!” Một người trong đám chỉ tay ra phía sau hai người, Dương Tuấn quay người nhìn lại, Cố Thiếu Cảnh khoanh tay, dựa người vào tường nhìn mấy tên côn đồ đứng lên, điên cuồng bỏ chạy ra ngoài.
Nháy mắt khi quay đầu nhìn lại, Dương Tuấn liền biết mình bị lừa, vẻ mặt xanh mét.
Cố Thiếu Cảnh cười vỗ vỗ bả vai cậu, người thoáng nghiêng về phia trước nói: “Cảm ơn nhá người anh em!”
“Các vị lãnh đạo, các vị khách…”
“Các vị thầy giáo, các bạn sinh viên…”
“Chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ!” Mạch Kỳ cùng Tô Minh Niệm mặc lễ phục, cầm micro đồng thanh nói.
“Tiệc tối đón người mới của soạn hệ năm chính thức bắt đầu.” Mạch Kỳ mang phong cách tinh quái, nhiệt tình vỗ tay đi qua, cô hơi hơi nghiêng đầu trừng mắt với người hợp tác của mình: “Tô Minh Niệm, cậu có biết hôm nay có khách quý thần bí đến đây không?”
“Khách quý thần bí thì tôi chưa thấy.” Tô Minh Niệm trả lời, tầm mắt rơi xuống vị trí khách quý gần sân khấu: “Bất quá, vị chế tác âm nhạc nổi tiếng thế giới Jason cùng với hai ông chủ của hai ông ty giải trí nổi tiếng nước ta thì tôi thấy đặc biệt rõ ràng.”
Jason đứng dậy, hai tay tạo thành chữ thập, hướng mọi người mỉm cười thăm hỏi.
Cố Viêm cùng Diệp Thành cũng cười vỗ tay, nhất thời những tiếng thét chói tai vang lên trong hội trường, cũng may ban tổ chức đã tăng người bảo vệ giữ trật tự mới có thể khống chế được sự cuồng nhiệt của sinh viên.
“Đêm nay thật là tiệc tối chào đón sinh viên mới của soạn hệ chúng ta sao? Đoàn khách quý cũng quá xa hoa đi?” Mạch Kỳ kinh ngạc, nhìn khắp nơi nói tiếp: “Có thể phá vỡ hội trường không a?”
“Đương nhiên sẽ không.” Tô Minh Niệm cười làm cái “Thỉnh” thủ thế, theo thứ tự tiếp tục giới thiệu khách quý: “Đêm nay còn có hiệu trưởng Lý Gia Ngọc, phó hiệu trưởng …”
Sau mấy chục lần vỗ tay đi qua, Tô Minh Niệm đem kịch bản khép lại, nói: “Mời các vị khách quý, các vị đại biểu thưởng thức tiết mục mở màn của soạn hệ lớp —— ǁMùa thu địch tư ni đồng thoạiǁ.”
“Ông nội, ông ngoại, đó là lớp của tiểu Viễn!” Đường Niệm cười tít mắt, chỉ vào sân khấu: “Tiểu Viễn vừa gọi điện cho con, tiết mục của em ấy xếp thứ ạ!”
Triển Viễn Kiếm cười nghiêng người, quay sang nói với Đường lão gia tử: “Qua nhiều năm như vậy, tôi cũng chỉ nghe Viễn Viễn hát chúc mừng sinh nhật tôi thôi a!”
“Tôi cũng vậy!” Đường lão gia tử tóc hoa râm một mảnh, tai thính mắt tinh, trên người toát ra vẻ cơ trí cùng phong độ của người trí thức, cười nói: “Niệm Niệm nói có kinh hỉ, tôi còn rất chờ mong đây…”
“Bố, mẹ, nhìn nơi này!” Triển Cẩn Lan vui vẻ lục DV trong túi ra, nói: “Ca khúc này là tiểu Viễn viết tặng cho chúng ta. Con có nghe thử một lần, rất hay đó ạ!”
Đường Kính là viện trưởng hệ tài chính trường Đường Niệm, ở lĩnh vực học thuật trong nước rất có danh vọng, ông đang cùng thầy giáo bên cạnh chào hỏi: “Oh, đây là cậu con lớn của tôi! Đúng vậy, hôm nay cả nhà tôi đến đây xem cậu con út biểu diễn, ha ha…”
Tiệc tối chào đón người mới của soạn hệ có chất lượng phi thường cao, mỗi tiết mục đều rất cuốn hút, không khí trong hội trường càng ngày càng nóng lên. Thẳng đến khi Mạch Kỳ kéo chiếc váy dài lam sắc đi ra, đứng cạnh đàn piano, tươi cười nói: “Cảm ơn các bạn sinh viên soạn hệ lớp mang đến cho chúng ta màn biểu diễn rất sôi động vừa rồi.”
Vừa dứt lời, không hề có dấu hiệu báo trước, toàn trường chợt ầm ầm vang lên những tiết hút sáo, tiếng hét, hoan hô, trò chuyện rôm rả.
“Tiểu Viễn sắp lên sân khấu !” Triển Cẩn Lan kích động, cầm DV chỉ lên sân khấu, mừng rỡ nói với Đường Kính: “Anh xem, con trai anh được nhiều người hoan nghênh chưa?”
Triển Viễn Kiếm cười nói: “Ông bạn già, Viễn Viễn sắp biểu diễn rồi!”
“Đây, kính mắt, đeo lên nhìn cho rõ.” Đường lão gia tử cũng mỉm cười, đưa cho ông thông gia một cái kính.
Chỗ ngồi khách quý, Diệp Thành nhìn tiết mục đơn, nghiêng đầu cười nói: “Giám đốc Cố, Đường Viễn rất được hoan nghênh a.”
“Nghe nói tiểu thiếu gia của ngài Diệp đây cũng rất được hâm mộ a.” Cố Viêm nhìn chằm chằm đàn piano trên sân khấu, khóe môi không tự chủ được mà cong lên.
Mạch Kỳ đợi sáu, bảy giây, hiện trường vẫn ầm ầm chưa có dấu hiệu thuyên giảm.
Cô đem tầm mắt chuyển đến thầy Bạch ở chỗ ngồi khách quý. Lão Bạch hướng nàng ra hiệu, Mạch Kỳ cười gật gật đầu, mắt nhìn kịch bản trong tay, tận lực đề cao thanh âm, cười nói: “Mọi người đang vô cùng nhiệt tình, chắc đã biết tiết mục biểu diễn kế tiếp.”
Có mấy người nữ sinh lớn mật đã bật người đứng dậy thét chói tai hô tên “Đường Viễn!”
“Năm nay đại học A có không ít sinh viên mới nổi bật, soạn hệ chúng tôi rất vui mừng vì có hai sinh viên thiên tài âm nhạc gia nhập. Vừa vặn, đêm nay hai bạn ấy đều biểu diễn ca khúc mới của mình.” Mạch Kỳ đem kịch bản khép lại, cười nói: “Bất quá, tôi cảm thấy người phụ trách âm thanh hôm nay sẽ rất đau đầu vì hiện tại anh ấy đã hoàn toàn bị đánh bại bởi các thanh âm nhiệt tình của các bạn.”
Một trận cười nhẹ vang lên, hội trường ồn ào từ từ trật tự trở lại, ngọn đèn sân khấu cũng dần dần mờ mờ tối.
Mạch Kỳ hít một hơi, rõ ràng nói: “Bây giờ mời bạn Đường Viễn, soạn hệ lớp lên sân khấu. Hôm nay bạn Đường Viễn sẽ mang cho chúng ta ca khúc mới sáng tác của bạn ấy – ǁHuyền Dạǁ.”
Hiện trường im phăng phắc, toàn bộ hội trường trở nên yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng châm rơi.
“Ca khúc ǁHuyền Dạǁ xin được dành tặng cho những người tôi yêu – gia đình của tôi!” Thanh âm tinh thuần không lẫn một tia tạp chất vang lên, ngọn đèn vàng đột nhiên sáng lên, chiếu thẳng vào trung tâm sân khấu.
Đường Viễn mặc một bộ quần áo rất tinh xảo, áo bành tô đen dài, bên trong là quần áo trắng, một nơ bướm màu hồng đeo trên cổ và chiếc mặt nạ kim sắc che trụ đôi mắt sáng, lộ ra một cỗ thần bí cùng cao quý.
Có người không cẩn thận kinh hô một tiếng.
Cùng với ngọn đèn hoàn mỹ trên sân khấu phối hợp, Đường Viễn mang theo một cảm xúc cấm dục mãnh liệt cùng vẻ đẹp cực hạn thuần túy, làm rung động toàn trường.
Bề ngoài Cố Viêm tỏ ra thực lãnh tĩnh, trái tim lại bang bang mà đập loạn, nhìn chằm chằm đôi mắt dài nhỏ kia, lỗ tai đều vang lên ma âm tuần hoàn “Hiến cho ta để ta được yêu người”.
Cố Lãnh Đông nắm đàn ghi-ta màu đỏ rực đi lên sân khấu.
Cô mặc một bộ áo da bó sát người, áo khoác lửng, vòng tay đinh tán sáng lấp lánh, mặt nạ kim sắc để lộ đôi môi đỏ mọng.
Cố Lãnh Đông hướng Đường Viễn gật gật đầu.
Cố Thiếu Cảnh mặc chiếc quần màu xám, ống tay trắng thả đến khuỷu tay, hai tay cầm dùi trống, tóc vuốt ngược lên, mặt nạ kim sắc che đi đôi mắt tà mị đang cong cong.
Cậu hướng Đường Viễn nâng cằm.
Đường Viễn mỉm cười, mười ngón lạc phím đàn.