“Cho dù trí nhớ của Tuyết Lang có kém thế nào, cho dù căn cứ đối với nó dấu diếm ra sao, tình huống của cơ thể chính mình thế nào nó không có khả năng không rõ.” Cố Vệ Quốc dụi tắt điếu thuốc, nói: “Nó hiểu được, nếu như mình không nhận nhiệm vụ, cũng chỉ có thể đến căn cứ ở tiểu đảo. Hơn nữa, chiếu theo tính tình của nó…. Con có hiểu ý bố không, tiểu Viêm?”
“Anh ấy cảm thấy nợ Cố gia? Vẫn là thua thiệt BOF?” Máu trong thân thể Cố Viêm kịch liệt quay cuồng, giống như bị những lời kia của Cố Vệ Quốc làm phỏng: “Trừ bỏ tình nguyện chết trận cũng không muốn chết ở trên giường bệnh, không phải anh ấy muốn giúp đỡ BOF giải quyết rụng con ghẻ là mình hay sao? Anh ấy muốn làm gì? Trả lại ân tình năm đó bố cưu mang?”
“Thua thiệt a…” Cố Vệ Quốc hít một hơi thật sâu, nheo mắt nói: “Tuyết Lang, coi như là bố nhìn lớn lên, không khác gì con trai mình. Thời điểm thằng bé , tuổi theo bố làm một nhiệm vụ bí mật ở nước ngoài. Bởi vì khi nó ẩn núp có sơ hở dẫn đến đối phương cảnh giác, nhưng toàn bộ hành động lại không thể gián đoạn.”
“Trong quá trình lui lại, đối phương đột nhiên đem mục tiêu tập trung tại địa điểm ẩn nấp của tiểu đội Tuyết Lang. Thời điểm bố dẫn người đến nơi, một đặc công kĩ thuật và một đặc công toàn năng vì cứu nó mà hi sinh. Đến bây giờ bố vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của nó lúc đó, không lên tiếng, cứ giữ chặt cánh tay của đồng đội đã chết, nước mắt theo hai má chảy xuống.”
“Đó là lần duy nhất bố thấy Tuyết Lang khóc, chiến hữu ở trong lòng nó có phân lượng không thể so sánh với bất cứ người nào mà thấp hơn. Cho nên, hành trình đến Nam Phi, bố để Lăng Vân và bọn Hướng Đông đi cùng.”
“Bố!” Cố Viêm nhịn không được rống to, ánh mắt đỏ lên nói: “Bố có biết hay không? Như vậy đối anh ấy, đối với chú Vân, đối với bọn anh Đông, đó là đại khổ hình cỡ nào với bọn họ?”
“Con không biết Tuyết Lang, cũng không biết nhóm anh em của nó!” Cố Vệ Quốc lẳng lặng mà nhìn con trai, nói: “Con cho rằng thời điểm đó Tuyết Lang sẽ hận? Sẽ oán? Không! Nó từ nhỏ đã không có cái loại tính tình này. Bố muốn để nó sạch sẽ ra đi, thời điểm nó chết, nó sẽ nghĩ rằng ta – Cố Vệ Quốc giết nó, ân oán đã thanh toán xong! Không cần nghĩ sẽ thiếu Cố Vệ Quốc ta ân tình, cũng không cần nghĩ thiếu BOF ân tình gì nữa!”
“Đi liền đi nhanh lên, đỡ phải nửa sống nửa chết khó chịu! Kiếp sau đầu thai sẽ làm một người bình thường, sống cuộc sống bình thường! Cách lão tử càng xa càng tốt!” Cố Vệ Quốc mãnh liệt đập cái cốc xuống bàn, hốc mắt đỏ bừng, nhớ tới tin tức Tuyết lang đã từng nhắn lại, trừ bỏ việc điều tra đặc công trú tại nước R, còn có một câu, Cố Vệ Quốc chưa nói với Cố Viêm.
“Chú Cố, những năm qua được chú và BOF nuôi dưỡng dạy dỗ, cháu cảm thấy thiếu chú cùng BOF rất nhiều. Cháu sắp làm nhiệm vụ, đúng rồi, ở Nam Phi! Chi phiếu và tiền trong ngân hàng của cháu chú chuyển sang cho bọn Du Hồng và chú Vân mua đồ nhé. Chú thu trước cho cháu đi.”
Đường Viễn nhanh chóng trốn vào hàng cây rậm phía sau nghĩa trang liệt sĩ, nhìn hai viên cảnh vệ đứng thẳng tắp dưới trăng. Hắn nhếch môi, vươn tay vỗ vỗ ngực, mèo Mun “Meo” một tiếng, nhảy đến trên mặt đất, thành công dẫn dụ chú ý của hai cảnh vệ gác cửa.
Thân thủ Đường Viễn cực nhanh, trước khi hai viên cảnh vệ trở về, hắn đã tìm được mộ bia.
“Tổ quốc ghi công, X, đồng chí Tuyết Lang.”
“Tổ quốc ghi công, X, đồng chí Du Hồng.”
Đường Viễn ngồi xổm giữa hai mộ bia màu trắng, mái tóc ngắn trên trán theo gió đêm hơi hơi đung đưa. Hắn lẳng lặng mà nhìn mộ mình, qua hồi lâu, vươn tay nhẹ nhàng chạm đến chữ “Du Hồng”. Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn vang lên: “Hồng…”
Trên mộ bia Du Hồng đeo một tượng gỗ điêu khắc tuấn mã, vẫn một bộ rong ruổi oai hùng. Đường Viễn dùng tay sờ sờ, lại nhìn mộ bia chính mình. Hắn vươn tay nhấc cái tượng gỗ điêu khắc mặt nạ, đeo thử lên mặt, nhẹ giọng cười nói: “Thích, chính là hơi to một chút….”
Nói xong, hắn ngồi dưới đất, đem tượng gỗ điêu khắc mặt nạ để vào người. Mèo Mun lắc lắc lông, từ trong bụi cây cối chạy ra, nhanh nhẹn nhảy đến trên vai Đường Viễn, ngồi xổm, cũng không kêu tiếng nào, chỉ cọ cọ mặt hắn.
Đường Viễn vỗ vỗ đầu nó, từ trong ba lô lấy ra túi lạc cùng rượu trắng, còn có bốn cái chén, hắn theo thứ tự rót đầy.
“Hồng, này chén tôi mời anh.” Đường Viễn cầm một cái chén cùng vài cái khác chạm vào, một hơi cạn sạch, ném vài hạt lạc vào miệng, lại rót đầy rượu: “Đã phạm luật rồi hi sinh mà cái địa phương này vẫn đem cậu lưu lại hả? Như thế nào? Tôi không ở trong đội nên không có ai làm mắt cho cậu sao? Đông thật đúng là cao tuổi, cả cậu cũng nhìn không được!”
Đường Viễn lại uống một ly rượu, từ trong túi tiền lấy ra một tờ giấy A, nương dưới anh trăng quơ quơ: “Tôi đã nghĩ cẩn thận vài ngày, trước khi đi Nam Phi chẳng phải tôi đã tặng mỗi người các cậu một cái lễ vật hay sao? Đưa cho cậu một cái biệt thự ở hải cảng ấy? Hoành tráng chưa? Qua một thời gian nữa tôi dẫn cậu đi xem đi….”
Không hề có dấu hiệu, nước mắt của Đường Viễn “tạch tạch” một tiếng lại một tiếng, đọng lại trên tờ giấy A.
Hắn dùng bàn tay lau mặt, nước mắt lại trào ra càng nhiều, cổ họng phát nghẹn lại, nói: “Ở bên kia tìm không thấy tôi đi? Tưởng theo tôi giải thích cái gì? Chỗ này của tôi còn đau hay không sao?” Đường Viễn vuốt ấn đường, dừng một chút, lại cúi đầu, chậm rãi nói: “Các cậu đều tình nguyện để tôi chết trên tay người nhà đúng không? Tình nguyện để trước khi tôi ra đi được nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cả nhóm, chứ không nguyện ý để tôi mang theo tiếc nuối cùng áy náy rời đi, đúng không? Các cậu giấu diếm cái gì….”
“Thời điểm xuống tay, nơi này của cậu có đau không? Đông có đau không? Anh Vân có đau không?” Đường Viễn nặng nề mà đập tay vào ngực, mắt đỏ bừng, cơ hồ cắn răng gầm nhẹ: “Ít nhất một khắc kia tôi không thể lý giải được chuyện này, tại sao mọi người đối xử với tôi như vậy. Nơi này rất khó chịu! Cho tới bây giờ tôi còn chưa tức giận như vậy, Du Hồng, cậu có biết hay không hả?”
Mèo Mun theo bản năng phát ra một trận gầm nhẹ trong cổ, liều mạng dùng đầu cọ cọ hai má Đường Viễn.
“Lúc ấy tôi rất muốn hỏi, vì cái gì mà những người hợp tác làm nhiệm vụ thân thiết nhất với tôi trong những năm qua lại thiết lập địa điểm mai phục tôi? Vì cái gì mọi người lại không chút nào nương tay khi quyết đấu với tôi? Vì cái gì lão gia tử muốn giết tôi? …. Có phải giá trị của tôi đối với BOF thật sự chỉ có năm?” Vẻ mặt Đường Viễn khó lường, ngẩng đầu nhìn ánh sao ảm đạm trong đêm, lẩm bẩm nói: “Tôi còn tưởng rằng do mình đã thiếu nhân tình với lão gia tử, với BOF, cho nên tại Nam Phi…. Cậu có biết hay không? Hồng?…. Cố Viêm nói….”
“Này, cậu nghe được không?” Cảnh vệ A quay đầu lại nhìn sâu vào lăng liệt sĩ, cau mày nói: “Có phải có người đang khóc hay không?”
“Ta sát! Nói cậu bao nhiêu lần? Con mẹ nó, nửa đêm cậu đừng có nói chuyện này một cách nghiêm túc như vậy được không?” Cảnh vệ B dựng tóc gáy, thở dài: “Chiến hữu tịch mịch a! Aizz! Ngày mai đi quán bar không?”
“Quy củ cũ, tôi phụ trách đồ nhắm rượu, cậu phụ trách rượu…”
“Lần này sẽ mua cho anh em rượu tốt, hắc hắc, tiền lương vừa mới phát rồi…”
Đường Viễn lau mặt, lắc lắc bình rượu, đã uống cạn hết rồi. Hắn cúi đầu đem mấy ly rượu trên mặt đất cạn sạch, vừa thu dọn đồ đạc vào trong ba lô vừa nói: “Hôm nay tới đây thôi.” Hắn vươn tay vỗ vỗ mộ bia của Du Hồng, nói: “Mùng tháng ? Chăm sóc chính mình, mấy ngày nữa tôi sẽ trở lại thăm cậu.”
Cố Viêm nhón chân nhẹ nhàng mở cửa, đổi dép lê trực tiếp phi thẳng lên tầng hai. Đứng trước cửa phòng ngủ, anh cầm cái chìa khóa nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lựa chọn gõ cửa, thân thể tựa vào vách tường, nói: “Tiểu Viễn? Tiểu Viễn?”
Hoàn toàn không phản ứng.
Cố Viêm nhíu mày, phi thường bất mãn mà dùng cái chìa khóa mở cửa, không có một bóng người.
Mà giờ này khắc này, Đường Viễn xuống xe taxi, khoác ba lô lên vai hướng nhà trọ giáo sư trở về. Mèo Mun nằm trong người hắn, thoải mãi mà grừ grừ khe khẽ trong cổ họng
Đường Viễn ợ một cái, ngẩng đầu hướng nơi nào đó vô ý mà liếc mắt, vẻ mặt đình trệ, ngực lại đập mãnh liệt.