Trùng Sinh Chi Quyển Lang

chương 5: oan gia ngõ hẹp (nhất)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

mini Mp là cái này

Đường Viễn đi theo sau hai anh cán sự nói chuyện liên miên, mở cửa kí túc xá, trầm mặc ngồi xuống mép giường. Hắn híp mắt nhìn một vòng, kí túc xá được dọn dẹp rất sạch sẽ, có hai giường đơn, máy vi tính để bàn độc lập, một giá sách nhỏ khá đẹp được gắn lên tường, không ngờ còn có một phòng tắm riêng với cửa làm bằng thủy tinh mờ.

Một tay hắn ấn mép giường, tay còn lại theo thói quen mà tính đụng đến dưới ván giường dò xét. Giờ phút này, rốt cuộc biểu tình khó hiểu và ý nghĩ không rõ ràng dao động trong lòng hắn cũng khó nén được nữa.

Cố Viêm không chết? Mình bị lừa sao?

Lúc trước Cố Vệ Quốc giận dữ, cơ hồ vận dụng toàn bộ BOF đi san bằng gia tộc Vincent là vì cái gì?

Cố Vệ Quốc có địa vị rất cao, tuy rằng tính nết ngoan lệ nhưng cũng không phải là người dễ dàng nóng giận, nếu không cấp trên cũng chẳng để cho ông ấy một mình chưởng quản BOF.

Đường Viễn nghĩ nghĩ, từ trong túi lấy ra mini MP, cắm tai nghe điện thoại lên tai, chiếc máy bắt đầu phát lần lượt tất cả các ca khúc “hắn” trước kia đã viết.

Làm một đặc công đủ tư cách tốt nghiệp, Tuyết Lang cũng không phải là người dễ dàng quên. Hắn đã từng thấy tận mắt chiếc xe thể thao kia nổ nát vụn, làm sao Cố Viêm lại có thể hoàn hảo không tổn hao gì xuất hiện vào hôm nay? Hơn nữa, còn mang dấu hiệu đặc biệt của Tuyết Lang hắn?

Lẽ nào vụ ám sát kia còn có gì mờ ám? Hay, hoặc là nói Cố Vệ Quốc dùng chính tính mạng của con trai mình để làm lợi thế cho nhiệm vụ?

Cố gia, lại là Cố gia.

Tay Đường Viễn đang ấn mép giường nhẹ nhàng vung lên theo âm nhạc, hắn thật không nghĩ tới, mình mới thay đổi thân thể đã đụng phải người không nên gặp và cũng không muốn gặp này.

Nhưng mà, cái này cùng hắn có gì quan hệ đâu?

Tuyết Lang đã chết rồi.

Đường Viễn đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, nắng vàng trải dài khắp vườn trường, nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra, vừa muốn ấn phím , Đường Niệm đã gọi điện thoại lại đây, thanh âm mang ý cười: “Tiểu Viễn?”

“Anh!” Đường Viễn tháo xuống tai nghe, đem điện thoại áp tới lỗ tai.

“Thủ tục nhập học xong hết chưa em?”

“Xong rồi anh.”

“Trường em chính thức khai giảng vào ngày mai. Anh xem…. Ừ, giờ em đi đến cổng trường mất khoảng phút, chúng ta sẽ đi siêu thị mua vài thứ, tối nay cho em ăn sườn xào chua ngọt.”

“Vâng!” Đường Viễn nhìn áp phích trò chơi dán trên tường đối diện, ánh mắt dừng một chút ở con gà tiểu Hoàng đang híp mắt cười hề hề, lại nói thêm: “Anh, em đánh mất mũ rồi.”

“Mũ?” Đường Niệm “À” một tiếng, cười nói: “Đoạn thời gian trước em chơi Kiếm Tam, không phải có một hai người đại diện tặng em cả xấp gà tiểu Hoàng sao? Mẹ đều treo ở trong tiệm bán quần áo làm phụ kiện đi kèm đấy. Nếu em thích thì quay về lấy một cái thôi.”

Đường Viễn cúp điện thoại, trầm mặc đem đồ trong hành lý và túi đeo lưng ra bên ngoài sắp xếp lại.

Tốc độ tay chợt chậm lại, trán mơ hồ nổi gân xanh, Đường Viễn đột nhiên hít sâu một hơi, đưa tay đặt một quyển manga lên giá sách.

Kiếm Tam? Tranh châm biếm? Thu thập giấy gói kẹo và bút máy? Còn có một phòng gấu mèo, quần áo in hình gấu mèo trố mắt nhìn, dép gấu mèo, trên quần lót cũng in hình gấu mèo,…

Đường Viễn nhắm mắt, cố gắng bình phục tâm tình quỷ dị.

Hừ hừ, nhớ tới Đường Niệm ngày hôm qua, gương mặt thỏa mãn không gì sánh được khi đem cái quần lót in hình gấu mèo bỏ vào rương hành lý, hắn chỉ có thể tự nhủ nhẫn, phải nhẫn, thân thể này năm nay mới tuổi, trẻ con tuổi có chút sở thích ấu trĩ là chuyện thường thôi.

Chính vì thế mà sau khi ngồi vào ghế sau xe, thấy Đường Niệm thuận tay đưa kẹo mút tới, hắn cũng không phản ứng nhiều lắm, liền há miệng ngậm vào.

“Tiểu Viễn, đây là anh Văn Suất.” Đường Niệm vừa lòng nhéo nhéo vành tai hắn, hướng đến chỗ người lái giương cằm, ý bảo: “Còn nhớ rõ không? Năm trước đến nhà chúng ta chúc tết đó, về sau học đại học có vấn đề gì, anh chưa tới được, em cứ bảo anh Văn Suất, được chứ?”

Đường Viễn lúng búng “Dạ” một tiếng, lấy que kẹo ra: “Anh Văn Suất!”

Văn Suất đeo kính râm, hai bên thái dương thế đến rất cao (Thế: xu hướng sức mạnh biểu hiện ra ngoài), mũi thẳng, ngũ quan làm cho người ta cảm thấy một loại góc cạnh lưu loát rõ ràng, rành mạch đâu vào đấy, một bộ dạng rất nam tính đẹp trai.

Cậu ta liếc qua kính xe nhìn Đường Viễn, gật đầu cười nói: “Oh! Mấy tháng rồi không gặp, tiểu Viễn ngày càng đẹp trai, vóc dáng vượt qua anh trai em rồi.”

“Chú ý lái xe đi!” Đường Niệm dùng chân đá đá ghế lái xe, một tay đặt lên bả vai Đường Viễn, châm chọc nói: “Cậu đừng tinh tướng! Hiện tại phỏng chừng vóc dáng của tiểu Viễn với cậu không sai biệt lắm đâu. Về phần muốn vượt qua tớ thì còn phải đợi vài năm nữa nhá!”

Tay lái vừa chuyển, Văn Suất hướng Đường Niệm so ngón tay. Sau khi xe dừng hẳn, cậu rút chìa khóa ra, mở miệng nói: “Đến nơi rồi, xuống xe thôi tiểu Viễn, chúng ta đi mua thức ăn.”

Đường Viễn nhanh chóng hút hút kẹo que, cắn vài cái rồi nuốt vào bụng, đi theo Đường Niệm xuống xe.

Ba người chân trước vừa mới bước vào siêu thị, Cố Thiếu Cảnh chân sau đã xuống xe.

Cậu nhìn cửa xe trước, khom người xuống ngang với vị trí lái xe, nói “Anh Đông, anh đến chỗ tiểu Lục rồi quay lại đón em nhé. Đúng rồi, anh quay đầu xe lại, trước đi Nhà cũ mang con mèo Mun đến Lầu một giúp em. Anh không biết chứ, ông anh nhà em mỗi ngày đều phải cùng nó diễn màn “hổ miêu đại chiến”, thiếu nó phân tán tư tưởng, em sẽ bị ông ý tra tấn gần chết mất (o >_

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio