Siêu thị ở ngay phụ cận, anh có thể tự đi.” Đường Viễn giật giật chân trái, lại lạnh nhạt nói: “Cho anh mặc mấy thứ này làm gì?”
“Ngụy trang a, gã họ Hạo kia không đơn giản.” Cố Viêm mặc một bộ áo dài màu trắng, bề ngoài nhìn vô cùng cuốn hút, nháy mắt lộ ra một cỗ khí phách kiêu ngạo. Anh nhẹ cước bộ, ôm lấy Đường Viễn nhanh nhẹn quẹo trái, quẹo phải ra đến cửa bệnh viện, nói: “Anh cũng muốn cho em mặc một bộ áo dài a, cho nên thuận tay sờ xoạng luôn hai kiện, cũng không thể để một mình anh mặc áo blouse ra ngoài đi?”
Đường Viễn không nhìn Cố Viêm, ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc mà nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt giật mình, miệng khẽ nhếch, một tay vẫn ôm cổ Cố Viêm.
“Như thế nào?” Cố Viêm buồn cười, theo tầm mắt của Đường Viễn xoay mặt lại, trêu chọc nói: “Không phải là tuyết … Đường Niệm?” Âm điệu mãnh liệt cất cao.
Đường Niệm mặc một đống áo khoác, người tròn vo như con gấu, âm điệu so với Cố Viêm còn cao hơn, tay cầm bình giữ nhiệt chuyên dụng hình gấu mèo của Đường Viễn, tức giận đến cả người phát run, hướng Cố Viêm quát: “Anh làm gì?”
Đời trước, Tuyết Lang chỉ mới biết phát cáu, chứ chưa biết sợ là cái quái gì. Nhưng hiện tại, chính hắn cũng không ngờ, mới vừa rồi bị Đường Niệm rống một cái, cư nhiên hắn lại không khống chế được mà run run.
“Anh —— tê!” Hiếm khi Cố Viêm bị người khác sử dụng đê-xi-ben loại cao khiêu chiến quyền uy như vậy, cổ họng vừa mới định rống trở về đã bị Đường Viễn gắt gao véo một đoàn thịt sau gáy, người nhất thời khựng lại, hít một hơi.
“Cố Viêm!” Đường Niệm đem bình giữ ấm chứa canh xương hầm đặt trên mặt đất, như một viên đạo pháo bắn lại gần, chỉ hận không thể một quyền đánh chết Cố Viêm, cả giận nói: “Con mẹ nó, anh cư nhiên dám ôm em trai tôi?”
Cố Viêm trợn trắng mắt, nghiêng người về bên trái, tâm nói ‘Con mẹ nó, tôi còn hôn rồi! Chỗ này, chỗ kia đều đã hôn, cậu làm gì được tôi? Người là của lão tử, cậu được gọi là anh trai chính là đã chiếm đại tiện nghi lắm rồi đấy!’.
“Tiểu Viễn! Em!” Đường Niệm nhào vào khoảng không, tức giận đến nghẹn lại, lần đầu tỏ ra giận dữ với Đường Viễn, quát: “Em ăn mặc kiểu gì vậy? Cởi ngay ra cho anh! Xuống khỏi người tên khốn này ngay! Tay đặt ở chỗ nào vậy?”
Vốn là tâm tình của Cố Viêm rất tốt, vừa rồi tại bệnh viện, tuy rằng Đường Viễn không đáp ứng anh cái gì, nhưng cũng đã nhận vòng tay xích hổ của anh. Ít nhất thì, Đường Viễn không hề bài xích cùng kháng cự tình cảm của anh.
Mà việc có “ăn” Đường Viễn hay không, đó là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra. Cố Viêm còn muốn, muốn thừa dịp Đường Viễn đang đi đứng bất tiện, giá trị công kích giảm xuống, thuận tiện ăn nhiều đậu hũ một chút.
Kết quả, Cố Viêm sở hữu ý tưởng còn chưa kịp thực thi, đã đụng phải “đại bóng đèn” Đường Niệm .
Kỳ thật, Đường Niệm tới cũng khéo. Nguyên bản khi ở trong khách sạn tắm rửa xong, cậu ngồi trên ghế sa lông gửi cho Đường Viễn một cái tin nhắn. Đường Viễn trả lời rằng cậu không cần phải đến bệnh viện, buổi tối đã có hộ sĩ chăm sóc, cậu cứ ở trong khách sạn nghỉ ngơi.
Lúc ấy Đường Niệm mỏi rã rời, một ngày lái xe mệt đến ngất ngư, liền ngã vào trên ghế sa lông ngủ tít. Kết quả hơn nửa đêm tuyết rơi, mèo Mun cùng Tia Chớp lăn qua lăn lại, ầm ĩ hết cả lên khiến cậu thức giấc. Cậu bèn đứng dậy đi vệ sinh, sau đó lăn qua lộn lại trên giường vẫn không ngủ được. Híp mắt suy nghĩ một hồi, cậu quyết định nấu một nồi canh xương hầm, đạp tuyết đến tìm em trai.
“Anh, anh đỡ cái chân bó bột giúp em.” Đường Viễn lấy sức, nhấc chân từ người Cố Viêm nhảy xuống. Bộ đồng phục bệnh viện – áo blouse nữ màu phấn hồng mặc trên người hắn có vẻ hơi nhỏ, nhưng lại hợp vô cùng với màu da trắng hồng của Đường Viễn.
Mặt Đường Niệm đen xì đến dọa người, không hé răng. Mặt Cố Viêm lại càng đen hơn, đã dòm thấy ngọn lửa cháy phừng phừng trong mắt.
Đột nhiên Đường Viễn cảm thấy có chút muốn cười.
Nếu tính tuổi của linh hồn, Đường Niệm phải gọi hắn một tiếng anh hoặc chú đi. Nhưng hiện tại, hắn thành một thiếu niên tuổi, anh trai sinh đôi của hắn là một “đệ khống”, cả ngày coi hắn như một đứa trẻ chăm sóc, bảo vệ, chiếu cố. Bây giờ, bên cạnh hắn lại thêm một người sinh ra dục vọng đối với hắn – Cố Viêm, không hôn chính là ôm….
Thở dài, Đường Viễn đột nhiên rất muốn mang theo mèo Mun cùng Tia Chớp đi tìm Hướng Đông.
“Anh, anh tức giận sao?” Đường Viễn nhìn bình canh xương hầm trên mặt tuyết tỏa ra nhiệt khí, liếm liếm môi, sôi nổi mà tính đi cầm lên, không ngờ dưới chân trượt một cái, Cố Viêm cùng Đường Niệm đồng thời cả kinh kêu lên: “Tiểu Viễn!”
Cố Viêm vốn vẫn đứng gần Đường Viễn, cánh tay vươn ra, lập tức ôm lấy, đột nhiên cả giận nói: “Em còn sợ một thằng nhóc xấu tính tuổi hả?”
Rống xong, Cố Viêm ngẩng đầu nhìn Đường Niệm, lạnh nhạt nói: “Không phải cậu hỏi anh đang làm gì sao? Anh cho cậu biết anh đang làm gì!” Không đợi Đường Viễn phản ứng, Cố Viêm cúi đầu chạm môi vào môi hắn hôn một chập, sau đó ôm bổng người lên, nói: “Đường Niệm! Cậu xem rõ ràng chưa? Từ nay về sau, tiểu Viễn chính là người của tôi – Cố Viêm, “đệ khống” cậu không cần quá gà mẹ thế đâu!”
Nháy mắt, Đường Niệm chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, há miệng không nói được câu nào, nhìn chằm chằm Đường Viễn và Cố Viêm, thiên linh cái giống như bị búa tạ đục một lỗ. Qua thật lâu, cậu vẫn vô pháp điều chỉnh biểu tình trên mặt, ách cổ họng, hút không khí, nói: “Tiểu Viễn, hai người…”
Đường Viễn quả thực tức giận đến dạ dày rút gân, một quyền giáng thẳng vào cằm Cố Viêm, cả giận nói: “Cố Viêm!”
Vì thế, nhân viên siêu thị giờ nơm nớp lo sợ thu tiền đưa tới của Cố Viêm, tìm tiền lẻ trả lại, run run nói: “Cám ơn…. quý khách!…hẹn gặp lại….”
“Không có lần sau!” Cố Viêm mặc một thân áo dài trắng, cằm đỏ bừng, trên gương mặt cũng có vài nơi hơi hơi tím.
“…” Người thu ngân nuốt ngụm nước miếng, tâm nói ‘ôi mẹ ui, tuy rằng khá đáng sợ, nhìn mặt hơi bị bầm dập, nhưng bệnh viện này lại có một bác sĩ khốc vậy sao? Mà sao hơn nửa đêm, gần sáng anh ấy lại chạy đến đây mua Oreo và bao tay làm gì?’
Mặt Đường Niệm đen như đáy nồi, cậu hầm hầm đỡ Đường Viễn, không nói câu nào. Còn Cố Viêm thì lấy đống Oreo trong túi ra, chén tằng tằng một hơi một cái, cũng không nói gì.
“Anh…”
“Từ từ, em đừng nói chuyện, một chữ cũng không được nói.” Đường Niệm giống như người bệnh bị thương nặng, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Viêm, dừng một chút, lạnh nhạt nói: “Khi nào thì bắt đầu?”
Cố Viêm “A” mà cười một tiếng, liếc mắt nhìn nhìn Đường Viễn, miễn cưỡng nói: “Thời điểm anh tuổi.”
Đường Viễn: “…”
Một bàn tay của Đường Niệm sờ tới sờ lui trên mặt đất, phỏng chừng là muốn tìm vài cục đá, kết quả chỉ nắm được một nắm tuyết, quát: “Thúi lắm!”
Đường Viễn: “…”
Cố Viêm hí mắt, nghiêng đầu, chiếc vòng cổ lộ ra, hướng Đường Viễn hỏi: “Lão bà, em nói có đúng hay không?”
“…” Đường Viễn liếc nhìn Đường Niệm đang tức giận gần chết, gân xanh cả người đều nhanh bạo, liền cho Cố Viêm một ánh mắt sắc như dao.
Cố Viêm tỏ vẻ không hề gì mà nhíu mày, nhún vai nói: “Dù sao, sớm muộn gì cậu nhóc này cũng biết được thôi. Với lại, anh cũng không tính toán che dấu bất kì ai, kể cả bố anh – Cố Vệ Quốc cũng đã biết anh thích đàn ông rồi. Anh còn sợ cái quái gì nữa chứ?” Cố Viêm cười hai tiếng, lại lẩm bẩm: “Bất quá, đời này anh chỉ sợ duy nhất một người thôi, chỉ sợ đầu lang này….”
“Đường Niệm, mặc kệ em có thành kiến gì đối với anh, cũng mặc kệ em có bao nhiêu để ý tiểu Viễn.” Cố Viêm cầm gói Oreo to đoành chỉ còn lại vỏ đứng lên, thuận tay ném vào thùng rác, khẽ cười nói: “Cả đời này, Cố Viêm – anh khẳng định sẽ ở cùng Đường Viễn, bạch thủ bất tương ly (bên nhau đến bạc đầu), ngoài em ấy ra sẽ không còn ai khác.”
Thân thể Đường Viễn đột nhiên cứng đờ, Đường Niệm hít vào một hơi, nắm chặt tay em trai, nửa ngày không nói chuyện.
Ba người cứ ngồi như vậy ở trên bậc thang trước cửa siêu thị, không ai nói gì. Tuyết bay toán loạn chồng chất lên nhau, tích một tầng thảm trắng thật dầy trên mặt đất. Nhân viên siêu thị chống khuỷu tay trên quầy, chăm chú nhìn ba người đang xuất thần ngoài cửa.
Cũng không biết qua bao lâu, Đường Niệm cầm lấy cái nạng, đặt đầu Đường Viễn dựa vào vai mình, nhẹ giọng nói: “Viễn Viễn, nói thật với anh, em có thích anh ta không?”
Đường Viễn sửng sốt một lát, trả lời: “Em không biết.”
Đường Niệm đột nhiên mỉm cười, sờ sờ đầu em trai, nói: “Không sợ, gia đình đều rất yêu em.”
Nháy mắt, hốc mắt của Đường Viễn liền đỏ, hắn biết ý tứ Đường Niệm. Coi như mình thật sự thích Cố Viêm, sau này sống cùng một nhà với một người đàn ông, những thành viên Đường gia vẫn trước sau như một mà đau hắn, thương hắn, luyến tiếc không muốn trách cứ hắn nửa câu.
Cố Viêm ngửa đầu nhìn tuyết bay, khóe môi hơi hơi gợn lên ý cười, không biết suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên, Đường Viễn cảm thấy hoảng hốt.
Đời trước, Đường Viễn chưa bao giờ biết đến quyến luyến và tình cảm là thế nào. Vậy mà vào thời khắc này, những thứ hắn chưa từng có được, chưa từng trải qua, những ấm áp khác thường cơ hồ xoắn lại, bao phủ ngập đầu khiến hắn vô cùng lo lắng nhưng cũng vô cùng vui vẻ. Nước mắt ngập tràn khóe mi, Đường Viễn như một đứa trẻ dỡ xuống hàng rào phòng bị, nghẹn ngào mà khóc không thành tiếng.
Trước mắt hắn mơ hồ một mảnh, những kí ức đã từng bị Đường Viễn tận lực phong ấn ở sâu trong ký ức đột nhiên không hề phòng bị mà kéo lên một tầng, lại một tầng.
Khi còn bé, Tuyết Lang không được gọi Tuyết Lang. Hắn vẫn không biết khi mình vừa được sinh ra đã bị người trộm đem đi, dùng sữa bột rẻ tiền uy đến khi tuổi, lại bị bán cho bọn buôn người, trăn trở mấy lần, hắn cũng coi như may mắn, được một đôi vợ chồng trẻ có một công ty ở nước Mỹ thu dưỡng, mang ra nước ngoài.
Catherine phu nhân – người mẹ nuôi xinh đẹp ôn nhu ấy thường xuyên chỉ vào nước Trung Quốc trên mô hình địa cầu, dịu dàng nói với hắn: “Jamie, khi con trưởng thành, nhất định phải đến nơi này nhìn một cái. Trung Quốc là một đất nước xinh đẹp.”
“Khi Jamie lớn lên, con sẽ đưa bố mẹ đến đây, Trung Quốc.” Dù mới chỉ ba tuổi, trí nhớ của hắn đã rất tốt, thông minh đáng yêu, cũng rất hay cười, cực kì được bố mẹ cưng chiều.
Nhưng mà, không đợi Jamie được tuổi, bố nuôi hắn đột nhiên chết bất đắc kỳ tử tại công ty, Catherine phu nhân thương tâm quá độ, bị một đám bác sĩ lộng vào trại an dưỡng.
Jamie ôm mô hình địa cầu, khóc sưng cả mắt, chưa kịp gặp mặt người đàn ông đã đồng ý dẫn hắn đi gặp Catherine phu nhân một lần nữa thì mệt quá ngủ mất. Mà chờ thời điểm hắn tỉnh lại, hắn nhận ra mình đã bị ném tới bên cạnh một thùng rác trong một khu phố cũ ở nước Mỹ.
Một năm kia, đối Jamie bé bỏng mà nói, là một năm đầy giông tố.
Hắn trước sau bị người lừa bán quá hai lần, cũng rất may mắn mà trốn thoát. Sau đó, Jamie không khóc cũng không cười, luôn luôn lạnh như băng, rất ít nói chuyện, đói bụng liền lần mò thùng rác, mệt nhọc tìm một góc đường ngủ, nhưng dù nghèo túng, trong người hắn vẫn có loại thiên tính cao ngạo. Có những người qua đường tốt bụng sẽ sờ sờ đầu hắn, cho hắn vài tờ đô la hoặc đi mua một chút thức ăn đặt trước mặt hắn. Cũng có những đứa trẻ nghịch ngợm lấy đá ném hắn, trêu chọc gọi hắn là “Tên bẩn thỉu người Trung Quốc”.
Sau đó, Cố Vệ Quốc đã nhặt hắn bên thùng rác, đưa hắn về BOF, Jamie có tên mới, gọi là Tuyết Lang.
Những kí ức hữu hạn của Tuyết lang về cha mẹ chỉ ngắn ngủi có nửa năm, từ khi hắn ba tuổi cho đến khi bị vứt ra đường.
Có đôi khi, bánh răng của vận mệnh thật là kỳ lạ. Ai có thể biết, lão thiên lại quyến luyến đầu độc lang này đến vậy. Trong sinh mệnh hắn thiếu hụt một số đồ vật, linh hồn gặp dày vò, lão thiên gia đã suy bụng ta ra bụng người, đem hết thảy trả lại cho hắn.
Tuyết Lang nhớ tới tâm tình của mình khi vừa trùng sinh, đảo mắt vậy mà đã qua nửa năm rồi. Hắn cảm thấy có chút hoảng hốt, bỗng nhiên có gia đình, có người chí thân, có rất nhiều bạn bè, thậm chí có cả người muốn nắm tay, đi cùng hắn suốt cuộc đời. Hắn khóc khóc cười cười, nước mắt chảy xuống thật lâu.
“Không phải chỉ có đối tượng thôi sao? Có cái gì tốt mà khóc thế?” Đường Niệm ôm hắn, cười to nói: “Chúc em Giáng Sinh vui vẻ! Anh vĩnh viễn yêu em!”