Không phải sao?” Dù nheo lại đôi mắt, Stephen cũng không thể dấu được sự khiếp sợ, vùng xung quanh lông mày càng nhíu chặt.
Kỳ thật, từ lúc Từ Thạch nhìn ảnh chụp nói ra thông tin của hai anh sinh đôi, Stephen đã có chút kinh ngạc, bởi vì gã đã từng gặp qua hai anh em nhà này.
Cuối năm ngoái, Stephen nhận được tin tình báo Đường Viễn gặp tai nạn ở phim trường, Cố Viêm đã xuất hiện thăm bệnh. Vì muốn tiếp xúc gần quan sát Cố Viêm, gã đã ngụy trang thành bác sĩ ngoại khoa đến kiểm tra lần cuối cho Đường Viễn trước khi xuất viện. Tất nhiên gã còn nhớ rất rõ hai anh em sinh đôi giống hệt nhau ngồi trong phòng bệnh.
Hơn nữa, lúc ấy Stephen còn bị một cô nàng chanh chua tên là Kiều Mạch gì gì đó đụng phải.
Cho nên, khi nhận được tin tức của Từ Thạch, gã rất nhanh chóng đoán cậu anh Đường Niệm chính là đặc công cao cấp của BOF. Xét đến lực công kích rất cường hãn mà Đường Viễn đã thể hiện lúc giao chiến, Stephen và Từ Thạch quyết định điều động những nhân viên tinh anh nhất, cộng thêm việc Đường Niệm không cảnh giác, cậu rất nhanh bị tóm đi.
“Điều đó không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng… Đường Niệm không phải là đặc công của BOF ư?” Stephen có chút khó có thể tin mà nhìn về phía Từ Thạch, nghiêm sắc mặt, nói: “Từ tham mưu, tôi đã từng gặp cậu nhóc tên là Đường Viễn. Cuối năm ngoái cậu ta bị thương ở chân, chỉ mới mấy tháng, làm sao thằng nhóc này có thể mang cái chân vừa lành chiến đấu ầm ầm như vậy được? … Trừ phi cậu ta có kinh nghiệm chiến đấu phong phú cùng thực lực siêu quần, nếu không… với một cậu nhóc chỉ chừng ấy tuổi, tuyệt đối không có năng lực giết nhiều người của tôi như vậy.”
Từ Thạch bất động thanh sắc mà hút thuốc, qua một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Stephen tiên sinh, tôi có thể khẳng định với ông, thằng nhóc Đường Niệm này tuyệt đối không phải là đặc công. Thậm chí, những điều cơ bản nhất của đặc công cậu ta cũng không biết, thể chất, thực lực chiến đấu cá nhân cũng không đạt yêu cầu.”
“Mà nếu Đường Viễn là đặc công, cộng thêm những điều ông vừa nói, vậy thì cậu ta chính là thiên tài. Xem ra lần này chúng ta có chút phiền phức rồi!” Hít sâu một hơi, Từ Thạch lấy điện thoại di động ra, trầm giọng nói: “Tôi yêu cầu thông báo cho Dã tướng quân, căn cứ vào tin tình báo của tôi, Đường Viễn là diễn viên trong bộ phim của Hải Ưng, mà con trai của Dã tướng quân cũng tham gia vào bộ phim này.”
“Chỉ có thể như vậy, với năng lực của Dã Hạo Dương thì tóm cậu nhóc kia chắc không quá khó khăn.” Stephen gật gật đầu, gã đương nhiên biết Từ Hải Ưng là con trai của Từ Thạch. Nhưng đồng thời gã cũng biết, đại thiếu gia của Từ gia là một kẻ có tính cách bất thường, một con người cực kì cổ quái, gia cảnh tốt không biết lợi dụng lại muốn tự thân lập nghiệp chạy vào cái giới giải trí lằng nhằng gì đó.
Là gia chủ của đại gia tộc Vincent tiếng tăm lẫy lừng cả trăm năm nay, không thể nghi ngờ, Stephen luôn coi Từ Hải Ưng là một sỉ nhục của gia tộc.
Sau khi thu được tin tức của Từ Thạch, Dã Đại lập tức ra lệnh cho Hạo Dương bắt sống Đường Viễn.
“Kết thúc công việc! Ảnh đế, cảnh quay hôm nay của cậu đến đây thôi.” Phó đạo diễn khẽ cười nói.
Hạo Dương cười cười gật đầu, gỡ bỏ hóa trang trên người. Sau khi nhận được mệnh lệnh từ bố, vùng xung quanh lông mày của anh nhăn lại.
“Bắt sống Đường Viễn”, trừ bỏ khiếp sợ ban đầu ở ngoài, giờ phút này, trong lòng Hạo Dương lại ẩn ẩn có một loại kích động khó có thể kiềm chế, giống như máu đang sôi trào hừng hực.
Đường Viễn, cậu quả nhiên không phải người bình thường!
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Đường Viễn ở tiệc tối đón người mới của đại học A, Hạo Dương đã quan sát rất kĩ cậu thiếu niên tuổi này. Tiết mục biểu diễn của Đường Viễn đã gây ấn tượng sâu sắc với tất cả mọi người, dẫn phát lên một hồi oanh động trong giới giải trí, đồng thời cũng được báo giới truyền thông gọi là “Tân nhân vương”.
Sau đó, khi tham gia diễn thử trong ǁTuyệt Sátǁ, Đường Viễn đã nhập vai hoàn mỹ vào nhân vật không có một lời thoại nào từ đầu phim đến cuối phim – Bạch Luật. Đây là một nhân vật khó, nhưng Đường Viễn đã diễn xuất như một bản năng, chỉ nhìn qua cũng cảm nhận được một Bạch Luật tồn tại với đủ sắc thái tâm lý, biểu cảm, quả thật là chính xác đến cực hạn.
Điểm này làm cho Hạo Dương vô cùng bất ngờ, trong lòng ẩn ẩn xúc động và suy đoán lớn mật. Một cậu nhóc trẻ tuổi mà có một thế giới nội tâm thật cường đại, thực thần bí… Hơn nữa, Đường Viễn là cháu trai của Triển Viễn Kiếm và có quan hệ mẫn cảm với Cố Viêm… Hết thảy đều làm Hạo Dương cảm thấy Đường Viễn này thật sự không đơn giản.
Vào thời điểm Đường Viễn gặp tai nạn tại trường quay bị ngã gãy chân.
Tuy rằng, lúc ấy Hạo Dương đã biết là Kiều Mạch động tay chân, nhưng anh cũng không có vạch trần cô ta. Hạo Dương vốn định mượn cơ hội này để nhìn xem Đường Viễn có phải là loại người mà anh suy đoán hay không.
Nào biết, khi Đường Viễn từ trên không trung ngã xuống, khuôn mặt lại lộ ra biểu tình hoảng sợ, điều này làm cho Hạo Dương vô cùng nghi hoặc. Cũng khiến cho anh quyết định lấy cớ đến “Thăm bệnh” vào dịp đầu năm để đến gần quan sát thêm, mà ngoài ý liệu, Hạo Dương thật không thể ngờ mình lại gặp Cố Viêm.
“Không nghĩ tới, Đường Viễn thật sự không đơn giản!” Hạo Dương mỉm cười, thầm nghĩ ‘có thể khiến cho bố tôi chú ý như thế lại cộng thêm thân phận đặc biệt của Cố Viêm, tôi có thể khẳng định cậu có liên hệ với BOF rồi’.
Cường giả đối với cường giả, có loại khát vọng trời sinh.
Dã Hạo Dương cũng không phải một nhân vật đơn giản, xem như trong gia tộc họ Dã, anh cũng là một thiên tài quân sự trăm năm khó gặp. Chuyện anh có sự chú ý, quan tâm đặc biệt đến Đường Viễn ngay từ lần gặp nhau đầu tiên, có lẽ cũng xuất phát từ trực giác của cường giả.
“Tôi thực chờ mong được nhìn thấy thực lực của cậu!” Hạo Dương biết hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của Đường Viễn, trong lòng đã cấp tốc tính toán ra một kế hoạch.
Còn bên kia, Cố Viêm liên tục tuyển chọn, tập hợp nhân viên để tạo thành siêu cấp tiểu đội, âm thầm bảo hộ Đường gia và chỗ ở của Triển Viễn Kiếm.
“Thật không ngờ thiết bị truy tung của mười mấy năm trước còn dùng được tốt như vậy!” Thảo Môi ngồi trong đại sảnh của Lầu hai, mười ngón tung bay, rất nhanh anh liền tìm được mục tiêu, khoanh tròn vị trí địa lý, miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Rốt cuộc là ai đã cải tiến cái thiết bị này a? Mà giấu nó ở chỗ nào mới được chứ? Thật quá biến thái! Cư nhiên nó có cùng nguyên lý với thiết bị truy tung đời mới nhất hiện tại!”
Giờ phút này, nếu cẩn thận quan sát Đường Niệm đang bị vây trong trạng thái ngủ say, sẽ phát hiện ra ở một góc thịt non dưới móng cái trên bàn chân phải của cậu có màu tối hơn so với những móng khác. Đây đúng là một thiết bị truy tung kiểu cũ đã được Đường Viễn cải biến trộm đeo lên người Đường Niệm vào năm ngoái.
Thảo Môi khiếp sợ, chẳng có gì lạ.
Trước đây, Đường Viễn đã tự mình lắp ráp một bộ xử lý để xâm nhập vào tổng bộ kĩ thuật của BOF. Tuy rằng chỉ trong giây ngắn ngủi, nhưng khi Đường Viễn trùng sinh thì đã cách ngày anh mất đến năm, có thể xâm nhập vào cơ sở dữ liệu của BOF đã là rất biến thái. Dù sao, trong năm, toàn bộ khoa học kỹ thuật của thế giới đã nhảy vọt những bước rất dài, càng miễn bàn đến khoa học kĩ thuật luôn đứng ở đỉnh được sử dụng trong quân đội.
“Điều tra ra!” Hướng Đông chỉ vào một vị trí ở ngoại thành của thành phố B, nói: “Ở đây! May mà tiểu Viễn đã đeo cho Đường Niệm thiết bị truy tung, nếu không chắc còn mất nhiều thời gian hơn nữa!”
“Không ngờ ở phía Đông Nam.” Cố Viêm nắm thật chặt tay Đường Viễn, mắt nhíu lại, hừ lạnh nói: “Địa điểm hoàn toàn tương phản với tin tức truyền lại từ Tả Quang.”
“Vậy tám chín phần mười là Stephen, lão cáo già này cũng không dễ dàng tin tưởng người khác.” Hướng Đông vắn ống tay áo lộ ra cơ bắp rắn chắc, anh phân tích nói: “Tên Từ Thạch khốn kiếp kia cũng có tý đầu óc, không dám nhảy đến chỗ sáng trước mí mắt chúng ta. Mà gã Dã Đại kia một khi không nắm chắc con bài chưa lật cũng tuyệt đối không lộ diện làm bia ngắm đánh cho chúng ta.”
Vẻ hiền lành trên mặt Đường Viễn mất sạch, tay phải sờ mã tấu trên thắt lưng, hắn gắt gao nhìn chằm chằm điểm đỏ trên bản đồ, lạnh nhạt nói: “Lần này anh dẫn đầu, tiểu Viêm, anh muốn mười đặc công cực mạnh!”
Nhân viên của BOF ở khắp nơi nhận được lệnh điều động khẩn cấp nhanh chóng tập hợp lại ở thành phố B. Vụ Đường Niệm bị bắt cóc lần này đã hoàn toàn chọc giận Đường Viễn.
Đường Viễn ngồi trong một chiếc xe có bề ngoài rất phổ thông, bên trong lại được thiết kế vô cùng hiện đại với đủ trang thiết bị. Trên vai hắn đeo một khẩu súng laser mới nhất, gương mặt lạnh như băng, một chút độ ấm đều không có, hô hấp lần lượt thay đổi, một loại cảm giác áp bách lạnh lùng, trống rỗng, đông cứng, giết chóc cường đại tỏa ra bốn phía.
Trong xe là một mảnh áp lực.
Trừ bỏ người lái xe và Hướng Đông, tám người tham gia hành động lần này kể cả Thảo Môi, lúc mới vào xe đều bị khí thế cường đại của Đường Viễn tỏa ra mà hoảng sợ sững sờ, cả hô hấp cũng có chút trầm trọng.
Trong những năm gần đây, bọn họ thật không biết tổ chức BOF còn tồn tại một nhân vật như vậy. Tuổi rất trẻ, thế nhưng cậu ta lại đảm nhiệm chức vị đội trưởng trong một tiểu đội tập hợp cả Liêm Đao Quỷ và Độc Phong, một tiểu đội cấu thành từ mười người siêu cường nổi tiếng của BOF. Rốt cuộc cậu thiếu niên này có thực lực như thế nào a?
Trừ bỏ khiếp sợ, trong mắt bọn họ càng nhiều thêm phần sùng kính, ngưỡng mộ!
Độc Phong, một quân nhân truyền kì, người đã từng phụ trách toàn bộ căn cứ tiểu đảo trong nhiều năm liền. Vậy mà trong lần hành động đặc biệt này, anh chỉ đảm nhiệm chức vụ lái xe.
Thảo Môi hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm tình khiếp sợ trong lòng. Anh vẫn còn nhớ rõ trong lần giao tranh trước, đặc công có danh hiệu “Hổ Phách” này là một nhân viên phụ trách thông tin giống anh. Như thế nào mà chỉ chớp mắt một cái, cậu thiếu niên này đã có thể dẫn đầu một tiểu đội đặc công cực mạnh của BOF như vậy?
Không thể nhìn người qua tướng mạo! Thực lực! Cậu thiếu niên này nhất định có thực lực vô cùng đáng sợ! Hơn nữa, cậu ta rất có thể là đặc công toàn năng cao nhất! Lực chiến đấu của cậu ta chắc chắc phi thường khủng khiếp!
Độc Phong hơi hơi nhíu mày, ánh mắt ngẫu nhiên từ sau kính râm liếc nhìn Đường Viễn qua gương. Đối với đội trưởng trẻ tuổi lần này, anh thật có chút ngạc nhiên, bởi vì anh vô cùng quen thuộc khí thế cùng quyết đoán phát ra từ trên người Đường Viễn.
Đúng vậy, chính là quen thuộc! Khí thế này cùng khí thế của Tuyết Lang phát ra năm đó hoàn toàn ăn khớp!
“Tuy rằng vẫn chưa bắt kịp được cậu ta, nhưng với cái tuổi này… Đã rất mạnh rồi, thành tựu về sau không thể lường được.” Độc Phong mỉm cười, nghiêng đầu nhìn sang Hướng Đông đang ngồi trên ghế phó lái, nói: “Liêm Đao Quỷ, chúng ta thật đúng là già rồi a! Nhìn đi nhìn lại một cái, bây giờ BOF đã là thế giới của những người trẻ tuổi rồi, ha ha ha…”
Đang trầm mặc trong xe, Độc Phong đột ngột cười lớn, Hướng Đông chỉ cười nhạt lắc lắc đầu. Nếu như Độc Phong biết tiểu Viễn chính là Tuyết Lang, phỏng chừng sẽ trực tiếp điên mất đi?
Dù sao năm đó thanh danh bên ngoài của Tuyết Lang rất lớn, mà Độc Phong cũng là một người phi thường cường hãn và ngạo khí, cả đời chỉ chào bằng nghi thức quân đội với người có thực lực làm anh nể phục. Lúc ấy, Cố Viêm vẫn chỉ là một đứa trẻ, toàn bộ BOF chỉ có ba người là Cố Vệ Quốc, Lăng Vân và Tuyết Lang được Độc Phong chủ động, tự nguyện chào theo nghi thức quân đội mà thôi. Bởi vậy có thể thấy được thực lực của Tuyết Lang biến thái cỡ nào!
Đường Viễn chỉ thản nhiên liếc nhìn Độc Phong, cũng không nói lời nào.
Hướng Đông vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra trong hai tuần vừa qua ở Châu Phi. Đường Viễn liên tục tiêm vào cơ thể một số lượng lớn thuốc dẫn phát và thanh tỉnh, mỗi ngày chỉ ngủ từ đến tiếng, toàn bộ thời gian còn lại đều dùng để kích phát sức chiến đấu bưu hãn trước kia.
Hiểu rõ ngọn nguồn các tình tiết xảy ra trong kiếp trước cộng với sự có mặt của Stephen tại thành phố B, Đường Viễn hầu như đã biến thành một tên biến thái, liên tục thúc ép, huấn luyện cơ thể vượt xa người thường, cũng không từ thủ đoạn đấu đối kháng với Hướng Đông. Thậm chí, hắn còn thủ phục trong một lùm cây trên thảo nguyên, cùng với vua tốc độ của thế giới động vật – báo đốm so cước trình, so khả năng bền bỉ, so năng lực chiến đấu, so linh mẫn.
Trước giờ Đường Viễn vẫn không hề gián đoạn việc lén lút rèn luyện cơ thể, thêm nửa tháng đặc huấn này, thân thể đang bị vây trong thời kì trưởng thành của hắn nhanh chóng lột xác, tuy rằng chỉ bằng một nửa so với cơ thể Tuyết Lang cùng tuổi năm đó, nhưng dẫn dắt một tiểu đội siêu cường đối phó Stephen là dư dả!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: không biết mọi người có thích nhìn hình tượng chiến sĩ giết giết giết của Gấu mập hay không….