Trùng Sinh Chi Sủng

chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vô tình thì gặp được cố tình tìm lại hoài không thấy đâu, Bạch lão gia tử gấp đến phát hoả rồi, hai lần đuổi theo đều không gặp được người.

Bạch Thành Phong đi cùng có đắng không dám than, Bạch lão gia tử phát hoả là trút lên đầu hắn ah, hắn cũng đâu có muốn không gặp được người chứ, hắn còn muốn gấp hơn nữa kìa, dù sao nó cũng là đứa con gái ruột của hắn mà

Là lỗi của hắn nên mới để Bạch Lộ phải chịu khổ nhiều năm như vậy, sống trong cô nhi viện lại phải lo kiếm tiền bương trải cuộc sống, nó chỉ mới t đã bôn ba ra ngoài làm việc. Lòng hắn thật xót, lúc nghe lão gia tử nói đã tìm được Bạch Lộ hắn vui mừng đến không biết phải làm gì.

Là hắn có lỗi với mẹ Bạch Lộ còn làm liên luỵ nó chịu khổ. Lại không ngờ nó lại giỏi giang đến vậy, thành tích luôn đứng top đầu bảng lại tạo dựng một công ty cho riêng mình. Người làm cha như hắn rất tự hào.

Nhưng lại chua xót không thôi, con gái con trai chị hai đều được bảo bọc trong vòng tay người nhà, nâng niu trên tay mà sủng, ra ngoài gặp chút uỷ khuất gì đều được cha mẹ cậu giải quyết.

Nhưng có đứa nào ra dáng giống Bạch Lộ chứ. Trai thì ăn chơi gái gú, tiêu xào hoan phí không hề biết tiết kiệm. Gái thì hống hách kiêu căng tính tình đại tiểu thư không ra gì. Hai đứa còn muốn lớn tuổi hơn Bạch Lộ hai tuổi.

Trong khi đó Bạch Lộ một thân một mình cố gắng phấn đấu trong đó có bao nhiêu mồ hôi nước mắt, bao nhiêu uỷ khuất phải chịu đựng. Nghĩ đến đó lòng hắn thắt lại, ngực như bị cái gì đó đè nén lại ẩn ẩn đau.

Bạch Lão gia tử lại chạy về thành phố S nhưng lần này hợp đồng bên B thị Tuyết Tuyên gặp chút rắc rối nên Bạch Lộ lại vừa về đến thành phố S lại bay đến B thị. Mọi chuyện sắp xếp cho bọn nhỏ đều nhờ Dạ Tiếu Thiên lo.

Ông có số của Bạch Lộ nhưng không gọi chuyện này sao có thể nói qua điện thoại chứ! Phải gặp mặt nói rõ ràng và xin sự tha thứ , chấp nhận của Bạch Lộ. Nhưng hiện tại đành phải gọi một cuộc rồi.

"Con nghe đây!" Bạch Lộ nhìn màng hình thấy Bạch Lão gia tử nên vui vẻ bắt máy.

"Ah.. Con hiện đang ở đâu?" Bạch lão gia hồi hợp hỏi.

"Con hiện đang ở B thị giải quyết một chút việc, định xong sẽ qua thăm ông không ngờ ông lại gọi cho con trước" Bạch Lộ cười cười nói.

"Con khi nào về S thị? "

"Chắc ngày mốt, có chuyện gì không ông?"

"Không có gì ! chỉ là ông muốn gặp con, ngày mai con có thời gian không?"

"Buổi chiều khoảng h con giải quyết xong hợp đồng nên có thời gian, ông đã khoẻ chưa ạ! "

"Ông đã tốt lắm là nhờ có con. Con vẫn ở khách sạn củ sao? Chiều mai ông sẽ qua đón con."

"Có chuyện gì quan trọng không ạ? "

"Không, không có chuyện gì đâu. Con cứ làm việc tiếp đi. Mai gặp!"

"Dạ mai gặp " Bạch Lộ tắt máy, nghĩ nghĩ lại bấm số gọi cho người nào đó.

"Anh nghe, em đã ăn gì chưa? Anh đang định gọi cho em thì em lại gọi tới" Dạ Tiếu Thiên buông giấy tờ trên tay xuống, ngã người vào lưng ghế nụ cười vui vẻ treo trên khoé môi.

"Em nhớ anh!" Bạch Lộ nhẹ nhàng nói một câu làm Dạ Tiếu Thiên kinh hỷ phát ngốc.

"Sao? Anh không nhớ em ah?" Bạch Lộ làm bộ dỗi. Sau chuyện của mẹ Lưu nàng hiện tại đã không còn ngại ngùng mà thổ lộ, yêu quý trân trọng người trước mắt mới là điều quan trọng nhất. Nếu còn bỏ qua cơ hội không biết khi nào sẽ đánh mất người mình quý trọng nhất.

"Không ah, anh rất là nhớ em, rất nhớ." Dạ Tiếu Thiên bất ngờ lại vui mừng trả lời.

"Ngốc! Em đột nhiên muốn gặp anh"

"Tiếc thật anh vẫn còn chuyện chưa làm xong, ah xin lỗi em anh có chút chuyện phải giải quyết, xong anh gọi cho em!" Dạ Tiếu Thiên nhìn màng hình rồi cười thần bí.

Ngốc này em vẫn chưa nói gì hết đã tắt máy. Mà thôi vẫn chưa xát định chuyện đó đúng không vẫn là xác định xong hẳn nói vậy. Bạch lộ tiếp tục cùng Tuyết Tuyên đi gặp đối tác. Đến tối muộn mới trở về khách sạn, nhưng lạ là tất cả mọi người đều ở xung quanh nhìn vào khách sạn.

"Cậu có biết hôm nay có chuyện gì không? Ở đây đông quá" Bạch Lộ quay sang hỏi Tuyết Tuyên, xe không vào được nên cả hai xuống xe rồi đi vào nhưng dòng người thật đông.

"ah, chắc là tên ngốc nào đó muốn cầu hôn thôi, làm gì mà khoa trương như vậy chứ?" Tuýet Tuyên bất mãn càu nhào

"Ha, là mình thấy cậu ghen tị đúng hơn, sao ? động lòng xuân rồi? Với ai?

"Hứ mình mà ghen tị sao? Nhưng mà không biết cô gái ấy sẽ trả lời thế nào đây? Là từ chối hay đồng ý? Cậu nói thử xem" Tuyết Tuyên mỉm cười thần bí

"Mình nghĩ hẳn là đồng ý đi, nhìn đã biết tốn không ít công phu chuẩn bị đủ thể hiện tình cảm của người đó, mình không biết cô gái đó có yêu người này không nhưng người này yêu cô ấy" quả thật chuẩn bị rất cầu kỳ, những đoá hoa hồng trải dài theo thảm đỏ không đốt đèn mà dùng nến trải dài truớc cửa vào đại sảnh, vì hơi tối nên không nhìn thấy bên trong. Hoa hồng một đoá là bông hoa, xếp thành một hình trái tim lộng lẫy.

"Bạn có biết cô gái hôm nay là ai không?"

"Làm sao mình biết được?" Bạch Lộ bỉu môi, rất là hâm mộ đi. Tuy nàng đã qua tuổi mơ mộng nhưng mà ai không có một ước mơ nho nhỏ được chàng hoàng tử quỳ gối cầu hôn trước mắt bao người xung quanh đầy nến và hoa hồng chứ?

"Hi hi, cậu không phải sẽ liền biết sao?"

"Hả? Oái" Bạch lộ chưa kịp nghĩ lời Tuyết Tuyên nói có ý gì thì bị đẩy một cái về phía trước. Đèn xung quanh vụt sáng lên nơi nàng đứng là một trái tim rất lớn ngẩn đầu nhìn lên trên mấy tầng của khách sạn cư nhiên là hình nàng đang cười một dòng chữ rất to bằng đèn led -anh yêu em. Một người xung quanh liền lấy điện thoại ra quay lại khoảnh khắc này.

Một người từ trong sảnh bước ra trên tay cầm một bó hoa hồng, một bộ tây trang trắng toát càng làm hiện lên nét tuấn mỹ trên gương mặt kia. Còn đẹp trai hơn cả minh tinh, trên môi một nụ cười tươi ấm áp làm rung động không biết bao nhiêu trái tim của các cô gái vây xem.

Bạch Lộ kinh ngạc đến không thốt nên lời, người vừa bước ra không là ai khác mà là người đáng lẽ đang ở S thị. Dạ Tiếu Thiên. Nhìn người này đang từng bước tiến về phía nàng tim nàng bỗng đập rất nhanh, rất nhanh.

Dừng trước mặt nàng quỳ gối một chân người đàn ông tựa như nam thần kia lộ ra một nụ cười rực rỡ đôi mắt chỉ nhìn nàng, phản chiếu trong đôi mắt ấy là vẻ bối rối của nàng .

"Bạch Lộ em có biết em xuất hiện như cho cuộc đời anh ánh sáng và sự ấm áp. Nếu không có em anh chỉ nhìn thấy một màu đen. Lần đầu tiên anh chú ý tới em là lúc em thu mua cổ phiếu, anh chỉ hiếu kỳ, nhưng anh cũng dần quên đến lúc em cho ra đời thương hiệu nằm trong dự án anh đang triển khai anh mới lại chú ý và muốn gặp em."

"Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau?. Lúc đó em còn mang một cặp kính mặc áo thun trắng và giầy thể thao nhưng trên người em phát ra tự tin và sự mạnh mẻ làm thu hút anh. Đến lúc nói chuyện với em anh mới biết một cô gái bề ngoài nhỏ nhắn lại vô cùng thông minh vá sắc xảo. Trầm tĩnh mà nhìn thấu mọi chuyện. Em như là tia sáng ấm áp đi vào lòng anh vậy anh không còn thấy mình cô đơn, trống trải.

Anh không thể rời mắt khỏi em, anh muốn gặp em nhiều hơn, mỗi lần gặp em anh rất vui vẻ cảm thấy tim mình đập thật nhanh. Rồi anh lại muốn em chú ý anh, tìm cách yên lặng mà theo đuổi em. Bạch Lộ tuy anh không phải người đàn ông tốt nhất nhưng anh hứa chỉ đối tốt với một mình em, chỉ yêu và nhìn em, anh không biết tương lai sẽ có những trắc trở gì nhưng anh muốn đứng bên em cùng em trải qua hết thảy. Anh muốn nắm tay em đi đến suốt cuộc đời. Cho dù anh già rồi không còn sức nắm lấy tay em thì đôi mắt anh luôn nhìn em. Em luôn ở ngay đây, trong tim anh." Dạ Tiếu Thiên đặt tay lên ngực.

"Người ta nói yêu là phải biết chấp nhận cho người đó tìm được hạnh phúc. Nhưng anh không muốn nhìn em với người khác, anh muốn mình chính là người mang hạnh phúc đến cho em, anh muốn trói em lại bên mình tuyên bố với mọi người em là của anh. Dù em có từ chối anh vẫn tiếp tục đuổi theo em, anh sẽ xử lý sạnh sẽ những người đàn ông muốn tiếp cận em đến khi bên người em chỉ có anh. Chỉ có thể nắm láy tay anh.

Em có thể cho anh cơ hội nắm tay em đến già không? Bạch Lộ em đồng ý làm vợ anh nhé!" Dạ Tiếu thiên khẩn trương nhìn Bạch Lộ.

"Nếu em không đồng ý có phải anh định thủ tiêu hết thảy nhân viên công ty tài xế xe của em không? Ngốc quá có ai lại vừa cầu hôn vừa uy hiếp như anh chứ. Bá đạo mà!"

Nhìn hắn khẩn trương lên rồi ủ rủ cuối đầu Bạch Lộ rất là vui, chỉ có mình mới khiến người này hiện ra những vẻ mặt đó. Những biểu hiện này là vì nàng.

"Khụ, nhưng mà để tránh người nào đó cô dơn một mình, không có gì làm đi uy hiếp người khác. Em đành chấp nhận vậy! Em đồng ý ! "

Nhưng mà Dạ Tiếu Thiên vẫn ngốc nghếch thừ người nhìn Bạch Lộ, như khôngtin vào tai mình. Bạch Lộ phì cười, cuối xuống hôn một cái lên môi hắn. Rồi đứng thẳng dậy đưa bàn tay ra phía trước.

"Nhẫn đâu ah!" Dạ Tiếu Thiên ngây ngốc đeo nhẫn vào tay Bạch Lộ. Rồi đáng thương hề hề nhìn Bạch Lộ. Bạch Lộ trở tay nắm lấy tay Dạ Tiếu Thiên kéo lên.

"Không phải muốn nắm tay em đến già sao? Ngây ngốc như vậy có phải đổi ý rồi không?" Bạch Lộ cười trêu.

"Không ah, sao có thể! anh sẽ nắm tay em không buông, không bao giờ bỏ ra. Chỉ khi nào anh chết !"

"Nói bậy cái gì đó, vẫn chưa làm đám cưới anh trù ẻo em làm goá phụ sao?"

"Nè hai người các cậu thôi đi. Nhanh nhanh hôn đi rồi vào ah" Tuyết Tuyên chướng mắt cắt ngang.

"Đúng vậy! Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!" Người xung quanh cũng kích động hét lên.

Dạ Tiếu Thiên ôm lấy Bạch Lộ trao một nụ hôn nóng bỏng mà hạnh phúc. Sáng ngày hôm sau màng cầu hôn lãng mạn của Dạ Tổng đưa lên trang đầu báo. Clip quay lại không biết là ai đưa lên mạng chỉ sau một đêm số lượt xem lên đến và hơn like.

Mà Dạ Tổng chúng ta đang hạnh phúc nấu bữa sáng cho vợ. Ai nha! Có thể gọi là bà xã rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio