Năm cái đầu đang hứng thú hừng hực thảo luận phương án phát triển Ngưu Nhân Bộ Lạc. Đường Nghiêu càng nói càng hăng, nào là chân đạp Quang Minh Thánh Diễm, oanh sát Khải Hoàn Đế Quốc… xưng bá thiên hạ đều được hắn lôi ra, bọn Quách Hoài nghe mà trợn trắng mắt, mọi thứ còn đang trong giai đoạn thảo luận, Đường Nghiêu đã nghĩ tới thống nhất thiên hạ!
Nhiếp Ngôn mỉm cười, hắn biết tính Đường Nghiêu là như thế, luôn nói cười hoạt bát.
Cả bọn đang hưng phấn bàn tán, không để ý một bóng dáng mảnh khảnh đang tới gần, khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều, làn da trắng sáng như ngọc, nàng diện một bộ sườn xám (đơn tùng: chắc là siêu phẩm của Lâm Vãn Vinh) cách điệu, càng nổi bật những đường cong mê người. Nàng tên Trầm Duyệt, lớp trưởng lúc sơ trung của bọn hắn, hơn nữa nàng còn là một hoa khôi, fan thật không ít, Quách Hoài cũng nằm trong số đó.
- A, lớp trưởng Trầm, chào ngươi!
Triệu Lê ngồi hướng đối diện, nhìn thấy Trầm Duyệt đi tới, liền lên tiếng chào hỏi.
Nghe Triệu Lê nói, Quách Hoài quay lại nhìn, phát hiện Trầm Duyệt đã đến sau lưng, nhất thời trở nên lúng túng. Bộ dáng Quách Hoài khiến cả bọn mỉm cười, nỗi lòng thời sơ trung của Quách Hoài, cả bọn đều biết, cho đến bây giờ, hắn vẫn còn loanh quanh đâu đó trong mộng tưởng thưở ấy. Thử hỏi, những rung động đầu đời, những cảm xúc thưở ban đầu ấy, trong những năm tháng về sau của cuộc đời, mấy ai có thể quên được!?!?
- Năm người các ngươi giỏi thật, trốn ở đây tán dóc, khiến chúng ta đi tìm đến sốt cả ruột. Mau mau qua bên kia, lớp đã có hơn người đến rồi. Chà, Nhiếp Ngôn năm nay cao không ít ha. Còn Quách Hoài, mặt mày sao hồng hồng thế kia, ốm à?
Trầm Duyệt một hơi không nghĩ, trước giả vờ trách mắng, sau thì thân thiết hỏi thăm từng người.
- Hôm nay họp mặt, được thấy lại Trầm mỹ nữ, cho nên hắn trong lòng cao hứng, làm mấy ly ấy mà!
Nhiếp Ngôn thay mặt đáp lời, lúc này hắn không thể để Quách Hoài mất mặt được.
Quách Hoài ánh mắt cảm kích nhìn Nhiếp Ngôn cảm ơn, đây mới chính là bạn bè thật sự a! bình thường bọn họ trêu chọc ngươi, có thể còn cười nhạo ngươi, nhưng đến khi xảy ra chuyện, bọn họ liền không tính toán giúp đỡ ngươi, nếu gặp phải địch nhân, bọn họ còn có thể vì ngươi mà không ngại ra mặt. Quả thật, trong cả trăm cả ngàn người quen biết, thử hỏi có mấy người là chân chính bằng hữu! (hâm mộ anh ấy quá!)
Bọn họ một tấm giao tình, qua năm tháng nuôi dưỡng mà thành.
- Quách Hoài! Uống ít một chút, chú ý giữ gìn sức khỏe.
Trầm Duyệt quan tâm nói.
- Ừ, ta sẽ chú ý!
Quách Hoài hơi bối rối, nhưng vẫn không quên trả lời.
- Chúng ta nhanh đi thôi, tranh thủ chút thời gian, buổi chiều nhiều người còn phải đi làm nữa. Mau qua bên kia họp mặt!
Trầm Duyệt hôi thúc, bọn họ tuy còn là học sinh cao nhị, nhưng cũng có nhiều người làm việc ngoài giờ, cho nên thời gian rảnh rỗi cũng không nhiều.
- Chúng ta đi thôi! Nhiếp Ngôn đứng lên. Cả bọn liền theo hướng Trầm Duyệt mà bước.
- Nhiếp Ngôn này, lát nữa nếu các bạn nữ cứ bám lấy ta, ngươi giúp ta một chút nhé.
Triệu Lê vẻ mặt khổ não nói.
- Loại việc này chỉ sợ ta không có khả năng, tốt hơn hết là ngươi tự mình đối phó đi.
Nhiếp Ngôn ha ha cười nói. Lúc học sơ trung, trong lớp cũng không ít nữ sinh gan to mật lớn, ngay cả trình độ của Triệu Lê cũng không đối phó nổi, huống chi bây giờ.
- Nhiếp Ngôn, ngươi thấy chết không cứu. Ngươi giúp Quách Hoài sao không giúp ta, thật là bất công mà!
- Cái gì? Ngươi đúng là có phúc mà không biết hưởng, thử hỏi bọn ta có ai không mong muốn cái diễm phúc của ngươi, cái này mới là chân chính bất công a!!!
Nhiếp Ngôn cười đáp.
Bọn họ mang theo câu chuyện tới chỗ họp lớp, trước kia cái nhóm này, người một tiểu đội, ai cũng như ai, nhưng hiện tại, xảy ra chút biến hóa vi diệu, Nhiếp Ngôn đang dần dần chiếm vị trí trung tâm tiểu đội. Bọn họ cũng có người tinh ý nhìn thấy điều này, liền rất là kinh ngạc. Nhiếp Ngôn bây giờ so với lúc sơ trung hoàn toàn bất đồng, càng lúc hắn càng ảnh hưởng tới người khác, ngược lại người khác bắt đầu quan tâm tới ý kiến cùng quyết định của hắn, còn lúc sơ trung, Nhiếp Ngôn mặc dù cũng có chủ kiến, nhưng hắn hiếm khi biểu đạt nó.
Trùng sinh, Nhiếp Ngôn đối với bạn học ngày xưa đã quên không ít, chỉ có thể chú ý nghe giới thiệu mà nhớ lại, tại buổi tiệc vẫn bình tĩnh ứng phó.
Nhiều đồng học cũng kinh ngạc phát hiện ra sự thay đổi của Nhiếp Ngôn, hắn trước kia gầy ốm, học tập tốt, tính tình tốt, có xu hướng nội tâm, ít kết giao. Hiện tạ, hắn nói năng tự nhiên, phong cách đầy tự tin, hơn nữa cũng trở nên cao lớn khỏe mạnh hơn nhiều, nhìn kỹ còn có thể thấy không ít cơ bắp, điều này khiến cho không ít nữ sinh đỏ mặt xao xuyến.
Biểu hiện của Nhiếp Ngôn khiến bọn Quách Hoài thật sự thay đổi cách nhìn với hắn, bọn họ mừng thầm không ít, Nhiếp Ngôn thay đổi mạnh mẽ như thế, chuyện công hội không chừng thành công hơn mong đợi.
- Hi, Quách Hoài, đã lâu không gặp.
Một người mặc trang phục thể thao màu trắng, thân thể rắn chắc vạm vỡ, trên mặt lồ lộ vài phần khí phách, tay cầm một ly nước chanh đi tới năm người Nhiếp Ngôn.
Nhìn thấy đồng học này, trong mắt Quách Hoài thoáng qua một tia âm trầm.
Nhiếp Ngôn nhìn tới, thấy người này có vẻ quen quen, nhưng nhất thời không nghĩ ra.
- Ai thế?
Hắn thấp giọng hỏi Đường Nghiêu.
- Sở Chấn Phi, lớp . có luyện qua Thái Quyền (Zap: không phải Thái Cực Quyền đâu đơn tùng ^^), thành viên đội bóng rổ. Hắn cũng theo đuổi lớp trưởng Trầm, nghe chúng ta họp lớp, hắn liền tới chung vui.
Bỗng nhiên Nhiếp Ngôn nhớ đến, kiếp trước, cũng trong buổi họp mặt này, xuất hiện một người kêu Sở Chấn Phi, nhà hắn kinh doanh ô-tô, có thể coi là có tiền, nhưng cũng không thể so với Quách Hoài, chỉ là Quách Hoài không thích khoe ra mà thôi.
Không rõ Sở Chấn Phi từ đâu biết được Quách Hoài thích Trầm Duyệt, liền lại Quách Hoài chào hỏi, trước mắt nhiều người, lịch sự mời Quách Hoài một ly nước chanh. Hắn biết rõ Quách Hoài dị ứng với nước chanh, càng biết rõ trong hoàn cảnh như vậy, Quách Hoài không thẻ từ chối hắn.
Lúc đó, Quách Hoài nuốt giận uống hết, rồi nhanh chóng rời đi, sau đó nằm viện hai ngày. Ra khỏi bệnh viện, Quách Hoài liền mang theo huynh đệ tìm Sở Chấn Phi trả nợ, làm cho hắn chuyển nhà vào bệnh viện hơn hai tháng, từ đó về sau, hắn gặp Quách Hoài liền tìm đường vòng mà đi.
Quách Hoài bình thường ít nói, nhìn có vẻ trung thực, nhưng đừng thấy hắn vậy mà khi dễ hắn, chọc hắn khùng lên, hậu quả thiệt khó mà tưởng tượng.
Thật ra Nhiếp Ngôn với tính cách Quách Hoài rất hợp ý, lúc hắn bị Tào Húc làm cho tan cửa nát nhà, cha mẹ lần lượt qua đời, đối với hắn đả kích rất lớn. Theo lý mà nói, Tào Húc sẽ không buông tha cho Nhiếp Ngôn, thực hiện nhổ cỏ nhổ tận gốc. Lúc ấy, Nhiếp Ngôn thể hiện ra tâm lý chán nản, đắm chìm trong men rượu, la cà đây đó. Đến lúc Tào Húc không phòng bị, liền cắn ngược lại một cái, một phát đạn đem Tào Húc bắn chết.
Ở thời điểm cần ẩn nhẫn, phải ẩn nhẫn! Tìm đúng thời cơ địch thủ sơ hở, một kích tất sát! Lúc ấy, Nhiếp Ngôn cùng bọn Hắc Thành không biết Quách Hoài dị ứng nước chanh, chỉ biết thường ngày Quách Hoài chưa bao giờ uống nước chanh, nếu biết, không riêng Nhiếp Ngôn, bọn Hắc Thành cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn.
- Quách Hoài, trước kia chúng ta vì không hiểu nhau mà có chút mâu thuẩn, bây giờ cũng sắp tốt nghiệp, hay là đem mọi chuyển xóa hết đi, biểu lộ thành ý, lấy nước chanh thay rượu ta kính ngươi một ly.
Sở Chấn Phi vẻ mặt thành khẩn nói.
- Đúng, không nên uống rượu, nước chanh hay các thứ khác đều có thể.
Trầm Duyệt lên tiếng, nàng biết Sở Chấn Phi có ý với nàng, Quách Hoài cũng vậy, nên lo lắng xảy ra xung đột, không nghĩ tới Sở Chấn Phi lại tạ lỗi với Quách Hoài, với nàng có chút ngoài dự liệu, lập tức, hảo cảm với Sở Chấn Phi tăng lên không ít.
- Sở Chấn Phi, ngươi thật sự mời ta ly nước chanh này sao?
Quách Hoài im lặng nhìn chằm chằm Sở Chấn Phi, vẻ mặt âm trầm.
Tiếp xúc ánh mắt Quách Hoài, Sở Chấn Phi không rét mà run, nhưng vẫn không chịu từ bỏ:
- Ta chân thành tạ lỗi với ngươi, ta chỉ muốn sau khi chúng ta tốt nghiệp, với khoảng thời gian này sẽ không có gì tiếc nuối.
- Quách Hoài, nếu Sở Chấn Phi chân thành như thế, ngươi cũng nên uống đi mới phải.
Trầm Duyệt bên cạnh Quách Hoài nói, trong ấn tượng của nàng, Quách Hoài là một người ôn hòa, nên hảo cảm với hắn cũng không ít.
Nhiếp Ngôn nãy giờ chứng kiến hết thảy, Quách Hoài hiện tại mới chỉ là một học sinh trung học, đối nhân xử thế hãy còn rất ngây thơ. Chỉ vì muốn giữ vững hình tượng trong mắt Trầm Duyệt, hắn sẽ không cự tuyệt.
- Được, ta uống.
Quách Hoài đón ly nước chanh từ tay Sở Chấn Phi.
Nhiếp Ngôn bên cạnh bước lên, một mặt ngăn cản Quách Hoài, mặt khác đón lấy ly nước chanh từ tay Sở Chấn Phi. Hắn cười một cách thoải mái:
- Ly nước chanh này ta thay Quách Hoài uống. Ngươi biết rõ hắn dị ứng với nước chanh, lại có ý mời hắn uống, ngươi cũng thật chân thành ah.
- Bậy, ngươi nói bậy.
Sở Chấn Phi không nghĩ giữa đường lại vọt ra một con kỳ đà cản mũi Nhiếp Ngôn.
- Nhiếp Ngôn nói là sự thật hả?
Trầm Duyệt mờ mịt hỏi Quách Hoài.
- Đúng vậy, Quách Hoài từ bé đã dị ứng với nước chanh.
Nhiếp Ngôn nói.
Trầm Duyệt cũng không ngốc, suy nghĩ một chút liền hiểu rõ.
- Quách Hoài, ngươi cũng thật là, không ống được thì cứ từ chối, ngươi thật là…
Rồi nàng quay qua Sở Chấn Phi, chút hảo cảm lúc nãy tan biến đâu mất:
- Sở Chấn Phi, nơi này không chào đón ngươi, ngươi đi đi.
- Tên khốn kiếp!
Sở Chấn Phi trong lòng muốn trêu cợt Quách Hoài, không ngờ khéo quá hóa vụng, tự bôi tro trát trấu lên mặt mình. Thẹn quá hóa giận, hắn đem bực tức dồn vào trong một cước, đá tới con kỳ đà Nhiếp Ngôn. Hắn thể hình to lớn, một cước đá ra, khí thế kinh người.
Bọn Hắc Thành ngay lúc đầu đã không vừa mắt Sở Chấn Phi, đều đã chuẩn bị động thủ, đề phòng xung đột xảy ra, nhưng một màn trước mắt diễn ra quá nhanh, bọn hắn đều không kịp phản ứng.
Chỉ thấy Nhiếp Ngôn xoay người, vừa tránh khỏi đòn công của Sở Chấn Phi, vừa trả lại hắn một cước vào ngực. Hự một tiếng, Sở Chấn Phi trúng cước, thân hình to lớn bay ngược ra sau, rớt trên bàn rượu, cái bàn lãnh trọn trọng lượng Sở Chấn Phi, chịu không nổi liền vỡ thành hai nửa, chén bát tung tóe.
Mọi người đều ngẩn ngơ.
- Ta kháo!
Hắc Thành bị dọa cho hoảng sợ, thể trọng Sở Chấn Phi như thế, lại bị Nhiếp Ngôn một cước đá bay ra ngoài, cước lực thật vãi đạn!