Kỳ quái chính là buổi tối Văn Chân cũng không đến chỗ mình, Ninh Vân Tấn phỏng chừng lần này phạm vi ảnh hưởng khẳng định rất rộng, nói không chừng so với trong trí nhớ của mình lần đó người ngã vào càng nhiều, cho nên người nào đó buồn bực đến độ ngồi ở trong tẩm cung phát sầu rồi.
Tuy rằng trong đó có mình động tay động chân, nhưng hắn lại không có thấy phần danh sách kia. Trong lòng Ninh Vân Tấn hiếu kỳ mười phần, nhưng mà lại không muốn ban đêm xông vào Càn Thanh cung bị người xem thành thích khách mà bắt, đành phải rửa ráy rồi ngủ.
Ngày hôm sau là đại tảo triều, khi Văn Chân nói xong, “Có việc thượng tấu, vô sự bãi triều.”, Hồng Tích đứng ở hàng hoàng tử tôn thất liền ngẩng đầu cao cao, khí phách phấn chấn vuốt tay áo, rập người xuống đất, “Phụ hoàng, nhi thần có việc muốn tấu.”
Văn Chân hơi hơi vuốt cằm, “Duyệt.”
“Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần nhận sâu hoàng ân, làm khâm sai phụng chỉ đến trước vùng Hồ Nam Hồ Bắc ngầm hỏi, cư nhiên ngoài ý muốn phát hiện một cọc kinh sợ tham ô rối kỉ cương phải điều tra.”
Hồng Tích giọng nói đanh thép mà nói, trên khuôn mặt nhỏ là nghiêm túc nói không nên lời, “Trải qua kiểm chứng của nhi thần, Hồ Quảng trên từ Tổng đốc, dưới đến tri huyện gắn liền một thể, nói dối báo nặng tình hình thiên tai lũ lụt, lừa gạt ngân lương triều đình giúp nạn thiên tai, tham ô tu sửa thủy lợi. Càng có người địa phương riêng biệt, đem ân chỉ mở quyên nạp của Hoàng thượng, từ thu lương sửa thành trực tiếp thu bạc, kiếm lấy giá chênh lệch trong đó. Hành vi này, tru tâm này, quả thật là tội ác tày trời!”
Văn Chân sắc mặt xanh mét, hắn tất nhiên sớm biết nội dung chiết tử, nhưng vừa nghe đến việc này khó trách khỏi giận run cả người. Hắn lạnh lùng mà nói, “Ngươi đã tra ra người phạm tội, vậy hãy đem tên đọc ra, để tất cả mọi người nghe một chút những người to gan lớn mật là ai.”
Hồng Tích vẻ mặt khó xử liếc mắt nhìn Hồng Minh đứng bên trái Hồng mình, hàm nghĩa này quả thật là không cần nói cũng biết.
Văn Chân hừ một tiếng nói, “Hay là còn có tên ai là nhắc không được?”
Hồng Minh không chút hoang mang mà tiến lên một bước, cao giọng nói, “Phụ hoàng, nhi thần có việc muốn tấu.”
“Chuẩn.” Văn Chân ngược lại hiếu kỳ hắn muốn ứng đối như thế nào.
Hồng Minh từ trong tay áo lấy ra một quyển chiết tử nâng cao qua đỉnh đầu, cất cao giọng nói, “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng Hoàng đệ cảm thấy khó xử, là lo lắng trong đó có đề cập đến Tổng đốc Hồ Quảng Hoắc Toàn Quý đối với nhi thần hiếu kính, cho nên mới không dám nói. Bất quá việc này cũng là hiểu lầm, thỉnh phụ hoàng minh giám.”
Văn Chân liếc Lý Đức Minh một cái, Lý Đức Minh lập tức thông minh mà đi xuống bậc thang, đem chiết tử kia nhận lấy, đưa tới trong tay Văn Chân. Hắn mở chiết tử kia ra, nhìn lướt qua danh sách mặt trên, nhịn không được cau mày.
“Danh sách trên chiết tử này là sao?”
Hồng Minh thần tình thành kính mà nói, “Hồi bẩm phụ hoàng, đây là một tình trạng lấy Hoắc Toàn Quý cầm đầu đưa tới đầu danh. Hồ Quảng nói dối tình hình thiên tai sự tình là có từ trước, nghĩ muốn ở bên kia vững vàng làm quan, ngoại trừ thông đồng làm bậy không còn phương pháp, nhưng mà bọn họ tự biết làm việc như vậy phạm vào quốc pháp, hiện giờ chỉ muốn lập công chuộc tội, bởi vậy liền cầu xin đến chỗ thần. Ngoại trừ tội trạng tự trần của bọn họ trên chiết tử này, bọn họ còn chuyển ngân lượng mấy năm nay tham ô sung vào quốc khố.”
“Tiền bạc ở đâu?” Văn Chân làm sao không biết miêu nị trong đó, đành phải thán một tiếng người Tả Sư gia thật sự nhiều mưu, lật tay khiến Hồng Minh kiếm được một thanh danh tốt.
Hồng Minh cất cao giọng nói, “Dù sao có ngàn dặm xa xôi, hiện giờ chuyển đến trong kinh chỉ có bốn xe vàng bạc châu báu, nhi thần đã để binh sĩ nâng đến ngoài điện.”
“Truyền vào, trẫm ngược lại muốn xem bọn hắn mấy năm nay rốt cuộc tham bao nhiêu bạc.” văn Chân gật đầu, lại nói, “Lý Đức Minh, đem tên người trên chiết tử đọc ra.”
Lý Đức Minh tiếp nhận chiết tử kia, hắng cổ họng lớn tiếng đọc lên, “Hoàng thượng thánh an. Nhi thần Hồng Minh nay có một quyển khải tấu…Trên dưới Hồ Quảng dù có hạng người bất tài, cũng không dám vứt bỏ hoàng ân phụ thiên hạ…”
Sau khi đọc xong những lời thừa thãi dài ngoằng phía trước, Lý Đức Minh hắng giọng một cái, tiếp tục đọc, “Nay có Hoắc Toàn Quý, Phùng Sĩ Thanh…Hà Thiếu Minh tổng cộng ba mươi lăm người nguyện đem tiền tài tham ô nộp lên triều đình…”
Khi hắn đọc, một đội thị vệ cũng nâng hơn mười cái rương lớn đi vào trong đại điện. Sau khi mở rương ra, chỉ là hoàng kim bạc trắng đúc thành hình gạo đã có sáu rương, còn lại có vật lớn đồ cổ ngọc khí bài trí, phản quang chói lọi kia đâm vào người quả thật ánh mắt tỏa sáng.
Người trong đại điện đều bị những rương đó hấp dẫn ánh mắt, lực chú ý của Ninh Vân Tấn lại đặt ở trên người Hồng Minh. Hắn khi mặc quan phục chỉ là chính ngũ phẩm mà thôi, bất quá vị trí vừa vặn có thể nhìn thấy được chỗ hàng Hoàng tử đứng.
Ninh Vân Tấn phát hiện Hồng Tích vẫn luôn cúi đầu, sau khi ngẫu nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác làm bộ như nhìn vàng bạc châu báu, đều phải phẫn hận mà trừng Hồng Minh một cái. Tiếp hắn liền nhìn thấy Hồng Tích đột nhiên đem bản chiết tử trong tay thu về trong tay áo, tay tựa hồ ở bên trong cử động, tiếp đó lại đem chiết tử ra.
Nhưng với nhãn lực của Ninh Vân Tấn tất nhiên có thể nhìn ra được chiết tử hiện tại trong tay hắn so với bản ban đầu dày hơn nhiều lắm. Động tác của hắn khiến Ninh Vân Tấn nhếch khóe miệng lên, biết Hồng Tích cuối cùng vẫn là mắc câu! Hai bên đều phối hợp với mình như vậy, hơn nữa cư nhiên còn là ở trước mắt bao người vào rọ, hắn cũng có chút ngại ngùng —— ban đầu hắn cho rằng chỉ biết lặng lẽ trình chiết tử cho Văn Chân chứ!
Chờ xem hết những vàng bạc châu báu đó, Văn Chân lúc này mới đối với Hồng Minh gật đầu, “Chuyện ngươi nói trẫm cũng biết. Còn có chuyện muốn tấu?”
“Nhi thần đã tấu xong.” Hồng Minh nói xong lui về trong đội ngũ.
Văn Chân lại nhìn phía Hồng Tích, mặc dù là hắn lúc này cũng muốn đối với hài tử đáp lại đồng tình. Hắn biết trên danh sách của Hồng Tích kể hơn mười mấy tên mà thôi, bị Hồng Minh thay đổi như chong chóng như thế, nhất thời liền mất tiên thủ (ra tay trước).
Hắn ngược lại khong muốn làm cho Hồng Tích ở trước mặt văn võ bá quan quá mức bẽ mặt, vì thế cho một bậc thang, “Hồng Tích ngươi nếu không có phương tiện ở tại lâm triều nói tên ra, thì sau đó lại đến cung Càn Thanh tấu.”
“Không, phụ hoàng, nhi thần không có gì không tiện.” Hồng Tích cao giọng nói, tuy rằng bị Hồng Minh bố trí một lần, bất quá may mắn mình còn giữ lại chuẩn bị ở sau, hắn muốn đường đường chính chính lại hòa nhau một ván này. Hắn nói, “Nhưng mà danh sách trên chiết tử này có chút dài, nhi thần sợ chậm trễ thời gian mà thôi.”
Văn Chân cảm thấy có chút kỳ quái, theo lý thuyết Hồng Tích hẳn là không có biện pháp ứng đối, làm sao còn sẽ tự tin như vậy. Hắn liếc Lý Đức Minh một cái, khi hắn nhận được chiết tử Lý Đức Minh đưa, sắc mặt nhất thời đen.
Lúc này hắn thật không biết nên nói Nhị nhi tử ngốc hay là gì đó, nhưng hôm nay đã đâm lao đành phải theo lao, đành phải đem chiết tử kia ném cho Lý Đức Minh, lạnh lùng nói, “Đọc.”
Danh sách trên chiết tử này kinh người mười phần, Lý Đức Minh ước chừng đọc chừng hai mươi phút, chỉ là tên đã có hơn trăm người, cơ hồ đem quan viên Hồ Quảng một lưới bắt hết.
Ninh Vân Tấn trong lòng cười thầm, đem tức giận cùng lo lắng của An Bình Bách Xuyên nhìn vào trong mắt, có thể nghĩ tối hôm nay phải có thật nhiều người ngủ không được.
Sau khi tan lâm triều, mỗi người đều có vẻ lo lắng. Quan trường cũng chính là mạng lưới quan hệ, cùng năm, đồng hương, cùng tộc, học sinh lão sư, bóc ra đều không ít đều có quan hệ họ hàng có liên quan, lập tức bị Hồng Minh chọc cho nhiều người như vậy, bên trong luôn có thân thích bằng hữu của mấy quan kinh thành, có thể nói tất nhiên liền muốn bảo về vài người.
Ninh Vân Tấn phát hiện Các lão cùng với Thượng thư sáu bộ đều bị gọi đến nam thư phòng nghị sự, hơn nữa nghị này chính là cả buổi chiều, thẳng đến rời nha môn cũng không thấy Thượng thư Công bộ trở về.
Ban đêm, Ninh Vân Tấn cởi áo khoác chuẩn bị lên giường ngủ, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng cốc cốc đập cửa. Bởi vì Văn Chân thường xuyên ở lại đây, gần phòng ngủ của hắn cho tới bây giờ đều không giữ người hầu hạ, đành phải tự mình đứng dậy mở cửa.
Người gõ cửa quả nhiên là Văn Chân, Ninh Vân Tấn phát hiện sắc mặt của hắn hết sức khó coi, trong mắt mang theo một tia tức giận ẩn nhẫn.
“Hôm nay tại sao còn đóng cửa?”
Ninh Vân Tấn dẫn hắn vào phòng, thần tình vô tội mà nói, “Thấy ngươi trễ như thế không tới, còn tưởng rằng ngươi đi tin một bề cung phi nào đó rồi.”
“Ngươi biết rõ từ khi cùng ngươi một chỗ, ta sẽ không nhìn qua bài tử.” Văn Chân nhìn hắn, hai tay nắm chặt chén trà lạnh Ninh Vân Tấn vừa mới rót cho hắn.
Không biết có phải ảo giác của mình, Ninh Vân Tấn chung quy cảm thấy Văn Chân là lấy cái chén kia làm cổ của mình mà bóp. Hắn phỏng chừng Văn Chân hơn phân nửa đoán ra mình ở trong việc này ra tay, nhưng mà không hiểu được đây là đến khởi binh vấn tội, hay là đòi công đạo cho con mình.
Văn Chân không nói lời nào, hắn cũng liền ngồi đàng hoàng tử tế, ngồi trong chốc lát Ninh Vân Tấn cảm thấy nhàm chán, dứt khoát đốt nhiều mấy ngọn nến, tùy tay cầm lên một quyển sách, lật xem.
Văn Chân nhìn bộ dáng nhàn nhã tự đắc của hắn, quả thật buồn bực đến hộc máu, trạng thái của người ta căn bản là không biết đã làm sai chuyện. Hắn thật là với người này không có biện pháp, đánh cũng luyến tiếc đánh, mắng càng luyến tiếc mắng, nhưng chuyện này chung quy phải cho mình một công đạo chứ!
Rốt cuộc hắn nhịn không được đánh vỡ trầm mặc, trầm giọng hỏi, “Ngươi cứ không cho trẫm một giải thích sao?”
Ninh Vân Tấn trợn tròn mắt nhìn hắn, thần tình thiên chân vô tà.
Vừa thấy tư thế này Văn Chân nào còn không biết mình không nói lời thẳng, người này liền vẫn luôn giả ngu, “Phần danh sách khác của Hồng Tích là ngươi để cho Ninh Vân Bằng cho hắn?”
“A, ngươi nói cái kia, không sai.” Ninh Vân Tấn nhu thuận mà gật đầu.
Cho dù với định lực của Văn Chân cũng bị hắn tức giận đến hít sâu một hơi, “Ngươi có biết hay không thoáng cái để quan viên Hồ Quảng mất đi sáu bảy phần, nha môn như vậy cũng sẽ sụp mất?! Ngươi có biết hay không lập tức phải xử trí nhiều người như vậy, sẽ nháo đến trên dưới triều đình đều nhân tâm hoảng sợ theo?!”
“Vậy thì thế nào? Trong triều đình những tham quan ô lại chẳng lẽ biết đùa giỡn không xoay vòng sao, trong Hàn Lâm Viện còn nuôi nhiều người chờ bù vào đó! Hay là nói ngươi lần này chỉ cho xử trí những người được Hồng Tích báo lên?”
Ninh Vân Tấn nhướn mày nói, “Đem phần danh sách toàn bộ quan viên liên quan đến chuyện đó giao cho hắn, ta cùng với Vân Bằng ca cũng chẳng qua là làm hết nghĩa vụ của mỗi quốc dân Đại Hạ thôi!”
Nói xong, hắn còn cố ý dừng một chút, “À, khả năng cũng không có thiếu cá lọt lưới, dù sao đây chính là Ninh Vân Bằng đợi ở Hồ Quảng mấy năm nay nắm giữ được thôi mà.”
Văn Chân bị hắn nôn đến không đỡ nổi, tay hơi chút dùng lực, cái chén kia liền lên tiếng trả lời vỡ ra, nước trà bắn hắn một chút. Hắn ẩn nhẫn giận dữ nói, “Nhưng mà ngươi có biết hay không, chuyện này sẽ làm Hồng Tích phạm vào cấm kỵ của quan trường, ngươi về sau còn muốn hắn làm sao sống yên trên quan trường!”
Đem chén trà vỡ nát kia ném lên bàn, Văn Chân có chút tức giận mà nhìn hắn, “Không, chuyện như vậy ngươi tất nhiên biết. Nhưng Hồng Tích cứ cho cùng ngươi có chút không hợp nhau, dùng đến như thế đối phó hắn sao?”
“Nói cho cùng ngươi chính là vội tới bất bình cho nhi tử của mình rồi?” Ninh Vân Tấn cũng nổi giận, “Ta cứ không tin ngươi không biết hắn làm qua những điều gì. Lại nói ta cũng chỉ là để Vân Bằng ca đem danh sách giao cho hắn mà thôi, dùng hay không dùng còn không phải là hắn lựa chọn cho mình, cùng ta có quan hệ gì đâu.”
“Trẫm không tin.” Văn Chân chớp cũng không chớp mắt mà nhìn mắt hắn, “Nếu những người khác trẫm ngược lại tin đây là quyết định Hồng Tích tự mình làm ra, nhưng nếu là ngươi, trẫm tin ngươi có năng lực hướng dẫn Hồng Tích.”
Ninh Vân Tấn hừ lạnh nói, “Cho dù ta hướng dẫn thì thế nào! Xét đến cùng còn không phải Nhị hoàng tử tự mình muốn công lớn này, bản thân hắn chỉ vì cái trước mắt, trách được ai.”
Thái độ của hắn khiến Văn Chân cũng có chút giận, “Trẫm nói qua vô luận là ai thả ra lời đồn kia, cũng sẽ không để cho hắn tốt qua. Ngươi vì sao chính là không tin trẫm?! Việc này điều tra còn chưa ra kết quả, ngươi dựa vào cái gì nhận định chính là Hồng Tích làm.”
Ninh Vân Tấn cảm thấy hắn nay miệng đầy ‘Trẫm’ nghe rất phiền lòng, như là đang không thời không khắc nhắc nhở mình thấp hơn hắn một bậc. Mình tuy rằng ở trong này nhét một tay, đối với con đường làm quan của Hồng Tích cùng với trong lòng đủ loại quan lại sẽ có chút ảnh hưởng, nhưng mà đất nước với dân đều là chuyện tốt.
Nếu không dựa theo lệ thường của quan trường, đại án quần thể như vậy, cuối cùng khẳng định chỉ biết đẩy dời đi một hệ người cho làm sơn dương thế tội, người còn lại thì tiếp tục an tâm làm quan của bọn hắn.
Hiện giờ Hồng Tích đem tất cả mọi người lôi ra, ngay cả người khác sẽ cảm thấy hắn ta không dựa theo quy của làm việc, giống như loạn cắn người, nhưng kỳ thật cũng chỉ là cùng Hồng Minh sau thu lễ hưng trí không làm chuyện không sai biệt lắm, dù sao những Hoàng tử cũng không cần thăng quan, ngoại trừ phải mất đi một phần danh dự, làm sao có ảnh hưởng chân chính gì.
Hắn cũng không cảm thấy mình làm sai chỗ nào, trừng Văn Chân lạnh mặt nói, “Hoàng thượng, trời không còn sớm, vi thần ngày mai còn phải lên nha môn rồi! Ngài xem có phải hay không nên về cung Càn Thanh tạm nghỉ đi?”
Ninh Vân Tấn giọng điệu lạ lẫm lạnh lùng cứng rắn khách sáo đâm vào Văn Chân cả người khó chịu, bất quá lúc này trong lòng hắn cũng có vài phần tức giận, vì thế đơn giản phẩy tay áo một cái, đứng dậy rời phòng của hắn