Khi tiến cung biến thành động từ phát sinh ở trên người nam tử nào đó, không phải đi làm Công công chính là đi làm nam sủng! Nhưng loại cường thủ đoạt hào này thật sự phát sinh ở giữa Hoàng đế và đại thần, vậy chỉ có gièm pha động trời.
Cho dù biết Văn Chân đối với nhi tử có bất quỹ chi tâm, Ninh Kính Hiền kỳ thật cũng không biết là Văn Chân lại tại thời điểm lời đồn chưa hoàn toàn áp chế, đem chuyện này làm đến quang minh chính đại.
Cho nên lời Ninh Vân Tấn vừa ra, đem người trong điện giật không nhẹ, thật sự là có chút không biết nên khóc hay cười. Cố tình hắn còn nói đến nghiêm trang chững chạc, lại ôm cánh tay Ninh Kính Hiền, một bộ bộ dáng tiểu hài tử bị ăn hiếp tìm người lớn cáo trạng, khiến người vô cùng bất đắc dĩ.
Đều nói ngang ngược sợ không muốn sống, nhưng làm cha kỳ thật cũng sợ tiểu hài tử quậy lắm. Nếu hai người cha này đều là loại người quê mùa không nói lý, trực tiếp nhấc gậy bôm bốp, tiểu hài từ liền thành thật. Nhưng bảo bối khó chịu như Ninh Vân Tấn đây chỗ nào có thể bị giáo huấn như vậy, cho nên hai người làm cha trong đại điện đều chỉ có thể không lời gì để nói nhìn hắn.
Ninh Vân Tấn vừa thấy biểu tình của bọn họ đã biết chiến lược của mình xem như thành công, nếu muốn cùng đám cáo già trước mắt này phân rõ phải trái, mình cho dù nói đến miệng lưỡi khô cạn, vẫn không nhất định có thể sửa đổi bọn họ. Còn không bằng trực tiếp kéo thấp chỉ số thông minh của bọn họ, dùng xấu xa để đạt thành mục đích.
Bất quá hiển nhiên Ninh Vân Tấn đánh giá thấp quyết tâm của Văn Chân, cho dù trong lòng đối với Ninh Vân Tấn ỷ lại Ninh Kính Hiền có chút ghen tị hâm mộ, nhưng như cũ vẫn là tính tình nhẫn nại, cũng không có tính tình không khống chế được.
Văn Chân đem chiết tử của Ninh Vân Tấn đưa cho Ninh Kính Hiền, “Dịch Thành, ngươi tự mình xem.”
Ninh Kính Hiền kẹp giữa hai người thật sự là xấu hổ bất đắc dĩ, hắn tiếp nhận chiết tử kia nhìn lướt nhanh, lúc này mới khiếp sợ mà nhìn Ninh Vân Tấn nói, “Tiểu nhị, xảy ra chuyện gì? Đang tốt lành tại sao muốn từ quan!”
Ninh Vân Tấn bĩu môi hướng Văn Chân hất hất, ý tứ này không cần nói cũng biết.
Ninh Kính Hiền không biết hai người này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mà nếu quả thật Ninh Vân Tấn là vì tránh né Văn Chân dây dưa, từ quan cũng không phải không được, nhưng để hắn nhỏ tuổi như thế đã vào tông miếu, Ninh Kính Hiền đồng dạng không ủng hộ.
Nhi tử là một người thích gây sức ép hắn chính là nhất thanh nhị sở, nếu thật để cho hắn hơn mười tuổi đã nghẹn tại một chỗ, vậy còn không phải là nghẹn ra tâm bệnh sao?!
Trên mặt hắn không đồng ý mười phần rõ ràng, điều này làm cho Văn Chân nhẹ nhàng thở ra, nhìn Ninh Vân Tấn nói, “Thanh Dương, vào không vào tông miếu là chuyện liên quan đến tiền đồ của ngươi, không thể qua loa như vậy. Thế này đi, trẫm cho ngươi ba ngày nghỉ, ngươi về nhà hảo hảo trưng cầu ý kiến Dịch Thành một chút. Nhưng trẫm biết ngươi không phải là người không chịu trách nhiệm, cho dù ngươi thật sự muốn từ quan, cũng đừng quên hiện tại đang làm thử nghiệm quản lý cất kho, chẳng lẽ ngươi muốn đầu voi đuôi chuột sao?”
Thấy Ninh Vân Tấn cúi đầu không nói lời nào, Văn Chân lại đem tầm mắt chuyển hướng Ninh Kính Hiền, “Dịch Thành, người ngươi trước hết mang về đi! Trẫm tin tưởng ngươi sẽ không nhìn hắn bốc đồng!”
Rời hoàng cung, hai phụ tử một đường không lời gì để nói trực tiếp về Ninh phủ. Hai người bọn họ lập tức tiến vào thư phòng Ninh Kính Hiền, sau khi để hạ nhân dâng trà, hai mặt nhìn nhau.
Ninh Kính Hiền dùng ngón tay gõ gõ bàn, nhìn chằm chằm vẻ mặt thành thật trạng thái giảo hoạt của nhi tử, “Nói đi, con cùng Hoàng thượng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Chỉ là cãi nhau thôi!” Ninh Vân Tấn giả vờ đáng yêu thè lưỡi, lại đổi lấy Ninh Kính Hiền ở trên đầu hắn nhẹ gõ một cái.
“Nói chuyện đàng hoàng.”
Ninh Vân Tấn cười he he, giải thích, “Trước đó không lâu danh sách của Nhị hoàng tử khiến người kiêng kị, là nhi tử để cho Vân Bằng giao cho hắn. Hoàng thượng không hiểu làm sao biết việc này, cảm thấy con không nên nhúng tay trong đó, liền trách tội với con.”
Ninh Kính Hiền nào sẽ tin cách nói súc tích như thế của hắn, “Nhưng vi phụ làm sao cũng cảm thấy không giống như ngươi nói đơn giản như thế! Chuyện hoàng gia vốn không phải những thần tử như ta nên xen vào, vi phụ đã sớm nói với con, Ninh gia chỉ đứng bên Hoàng thượng. Hiện giờ nếu con đuối lý, làm sao ngược lại là Hoàng thượng đối với con ăn nói khép nép?”
“Hắn chỗ nào ăn nói khép nép?!” Ninh Vân Tấn bất mãn mà cau mũi nói.
Ninh Kính Hiền nhìn hắn, không nói lời nào.
Bị hắn nhìn chằm chằm đến có chút chột dạ, Ninh Vân Tấn sờ sờ mũi, đành phải giải thích, “Kỳ thật Hoàng thượng khi đó hình như đang hoài nghi con là Đại hoàng tử, cho nên cảm thấy con tâm hoài bất quỹ. Nhưng hai ngày nay hắn lại không biết nghĩ thông như thế nào, cảm thấy thua thiệt nhi tử, vẫn luôn nghĩ muốn bối thường, cho nên khoan dung rất nhiều.”
Sau khi hắn nói xong, buông tay xuống, phát hiện tầm mắt Ninh Kính Hiền rơi trên tay phải mình, hơn nữa như có điều suy nghĩ mà thở dài.
Phản ứng của Ninh Kính Hiền khiến Ninh Vân Tấn có chút đoán không được, rốt cuộc phụ thân có tin lời lần này mình nói ra không.
Ngay tại thời điểm Ninh Vân Tấn có chút thấp thỏm, Ninh Kính Hiền mở miệng nói, “Con nếu nghĩ muốn trốn Hoàng thượng, từ quan du lịch hoặc là giả bộ bệnh cũng có thể, cho dù con không có bổng lộc, trong nhà cũng không phải không nuôi nổi con. Nhưng vi phụ đồng dạng không ủng hộ con tiến vào tông miếu, con hiện tại tuổi quá nhỏ, lại không như gia gia của con chỉ là tế ti bình thường, nghĩ muốn rời đi cũng không phải không được. Đối với tế thiên giả mà nói nơi đó chính là dễ vào khó ra, hiện giờ con giận dỗi đi vào, đến lúc đó hối hận cũng không có biện pháp!”
Ninh Vân Tấn chỉ biết phụ thân không có khả năng đáp ứng mình, tuy rằng không biết vì sao bọn họ đều cảm thấy mình sẽ không chịu nổi tịch mịch, kỳ thật mình hiện tại tâm tình rất tang thương, có thể như Âu Hầu lão sư xây một tòa nhà nhỏ ở cảm giác cũng rất tốt đấy! Dù sao làm ầm ĩ có phương pháp làm ầm ĩ, an tĩnh có phương pháp an tĩnh sống.
Ninh Kính Hiền thấy hắn còn đang mạnh miệng, đành phải nói, “Việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn, con ở nhà hảo hảo ngẫm lại, vi phụ không tin con thật sự là người xúc động như vậy. Hoàng thượng không phải cho con ba ngày nghỉ sao, con cứ trước thử ở nhà, xem không ra cửa là tư vị gì.”
Ninh Vân Tấn phát hiện thần sức phụ thân tuy rằng nhìn bình thường, nhưng trên thực tế đã có chút không yên lòng, xem ra chuyện hôm nay quả thật khó cho phụ thân ở nơi này trôi qua, hắn bất mãn mà “Dạ” một tiếng, thức thời lui ra ngoài.
Ninh Kính Hiền nhìn bóng lưng của hắn, thở dài. Hài tử này khẳng định không biết khi bản thân chột dạ hoặc xấu hổ đều sẽ sờ sờ mũi, nhưng hắn nếu không nguyện ý nói thật với mình, Ninh Kính Hiền cũng chỉ theo hắn, đem nội tâm rất nhiều nghi vấn dằn xuống đáy lòng không đi hỏi nữa.
Dự đoán Ninh Vân Tấn đã đi ra viện mình, Ninh Kính Hiền nghĩ nghĩ, đem Phúc Mãn gọi vào.
“Ngày mai ngươi tìm một cơ hội, đến chỗ trạch cũ nhìn xem, không biết vì sao, ta cuối cùng cảm thấy có chút không đúng.”
Phúc Mãn cũng là người tham dự chuyện năm đó, hắn kinh ngạc mà nói, “Lão gia, chẳng lẽ Hoàng thượng hắn…Còn đang hoài nghi thân phận của Nhị công tử?”
Ninh Kính Hiền bất đắc dĩ mà nói, “Hoàng thượng là người rất đa nghi, không phải dễ giấu diếm được. Ngươi đi trước nhìn xem đi!”
Phúc Mãn dậm chân, chẳng quản quy củ mắng, “Người thả lời đồn kia thật sự là đáng ghét, chỉ mong hắn bị báo ứng là tốt rồi!” Nguyền rủa này của hắn cũng chỉ là phản ứng khi người khó thở, nhưng không biết lời lúc này thật sự đang có một đám người đang dự mưu khiến người hầu của hai Hoàng tử xui xẻo.
Bỗng đột nhiên nhàn rỗi, hai ngày đầu Ninh Vân Tấn thật đúng là cảm thấy cả người không được tự nhiên, đều nói nam nhân là sinh vật phải có sự nghiệp, lời này không sai. Nhưng đầu năm nay nếu muốn làm chút chuyện thì là thủ hạ của Hoàng đế, hiện giờ mình cùng hắn tranh đến cương như thế, còn không bằng đến tông miếu hảo hảo tu luyện, chờ đến thành đại tông sư tự do tự tại như chim bay trên trời cao.
Đương nhiên, hắn hiện tại dám làm quyết định như vậy, cũng đoán chừng Văn Chân đối với mình là thật tâm phóng túng, sẽ không uy hiếp mình. Nếu không chỉ vì Ninh gia đối với mình ân trọng như núi, Ninh Vân Tấn cũng không dám tùy hứng như thế.
Người trong nhà đôi với Ninh Vân Tấn trở về ở ngược lại cực kỳ hoan nghênh, nhưng nửa năm nay hắn đã quen tự do, lại bị vây trong nhà thật sự là cảm thấy có chút nhàm chán, hơn nữa hiện giờ tuổi cũng lớn, lúc nào cũng ra vào nội trạch cũng dễ khiến cho người khác nói lời chối từ.
Càng làm cho hắn xấu hổ chính là phụ thân hình như khẳng định chuyện của mình với Văn Chân, chung quy là đối với mình muốn nói lại thôi, bất quá cho dù nghĩ muốn để mình tránh khỏi Văn Chân, phụ thân cũng không tán thành mình từ quan trốn vào tông miếu, mỗi ngày rời nha môn đều sẽ tìm mình khuyên bảo một hồi.
Ninh Vân Tấn bị ép đến bực bội, đành phải mặt dày mày dạn giả vờ đáng thương, đôi mắt trông mong mà nhìn hắn nói, “Phụ thân chán ghét mà vứt bỏ Thanh Dương ạ? Phụ thân không phải nói tin tưởng quyết định của Thanh Dương sao?” Lời như vậy chỉ cần nói vừa ra khỏi miệng, phụ thân chung quy phải bị mình biến thành rất luống cuống.
Vì thế trên mấy việc gần đây, Ninh Vân Tấn phát hiện ngẫu nhiên người mềm xuống, kéo thấp chỉ số thông minh giả vờ ấu trĩ, tựa hồ càng khiến người yêu thương hơn chút, cũng càng dễ đạt được mục đích.
Ngày thứ ba không có việc gì Ninh Vân Tấn lấy ra một quyển bí tịch lúc trước ở chỗ Âu Hầu lão sư lấy, bắt đầu luyện, đã có tâm chuẩn bị đánh sâu vào lịch sử đại tông sư trẻ tuổi nhất, vậy thì phải bắt đầu cố gắng. Người có chuyện làm, thời gian thật như là thoáng một cái đã trôi qua.
Ba ngày sau, Ninh Kính Hiền dẫn theo hắn lần thứ hai đi diện thánh, vừa nghe Ninh Vân Tấn vẫn là tâm ý đã quyết, khăng khăng một mực muốn vào tông miếu, Văn Chân chỉ cảm thấy đầu cũng to một vòng, nhìn phía Ninh Kính Hiền nói, “Dịch Thành, chẳng lẽ ngươi muốn theo hắn tùy hứng hay sao?”
Ninh Kính Hiền có thể nói gì, chẳng lẽ phải nói với Hoàng đế trước mắt, nhi tử của ngài cả đời chưa bao giờ tùy hứng qua toàn bộ đè nén ở trên chuyện này?!
Nói thật, vào ngày hôm sau biết được nữ nhân điên và lão phu thê an trí ở nội trạch cũng đã biến mất, tâm của hắn đã trầm xuống đáy cốc, biết người chỉ sợ đã nằm trong tay Văn Chân.
Trong cung mỗi một Thái y đều có thủ đoạn, nói không chừng đã có ai có thể đem nữ nhân kia thần trí khôi phục, khi đó Hoàng thượng liền không chỉ có chính là suy đoán, mà là khẳng định!
Chuyện cho tới bây giờ Ninh Kính Hiền ngược lại nhẹ nhàng thở ra, dù sao chỉ là khác nhau của chết sớm chết muộn, nếu Hoàng thượng biết Tiểu nhị là Đại hoàng tử, khi đó cũng sẽ không lại đối với hắn có tâm tư như thế! Bằng không mình lúc trước có hảo ý, ngược lại tạo nghiệt, thật sự là với tâm không đành lòng.
Cũng có lẽ tâm tình lưu manh nổi lên, Nính Kính Hiền ngược lại càng phát ra bình tĩnh, hắn yêu thương mà nhìn Ninh Vân Tấn, lúc này mới kiên định mà nói với Văn Chân, “Hoàng thượng, tiểu nhi ngoan liệt bất kham, hắn nếu tâm ý đã quyết, vi thần làm phụ thân cũng chỉ có thể ủng hộ hắn.”
“Ngươi đã biết quyết định của hắn không đúng, còn theo hắn như thế, có người làm phụ thân như ngươi sao?” Văn Chân trong lòng nén giận nói không nên lời, rõ ràng nhi tử của mình lại để cho người khác làm phụ thân, rõ ràng người yêu mình lại càng tín nhiệm người khác, hắn buồn bực quả thật có thể hiểu.
Bất quá hắn dù sao chịu đựng không có không khống chế được, đem chiết tử từ quan của Ninh Vân Tấn cầm ở trên tay, nói, “Thanh Dương cho dù ngươi muốn từ quan vào tông miếu, vậy cũng trước hết bắt tay làm xong chuyện trên người. Hiện giờ phương Nam lúc sớm đã thu gặt xong, đúng là thời điểm triều đình các thời thu lương cất kho, Thái tử hôm qua mới cùng trẫm xin chỉ thị yêu cầu giúp đỡ, ngươi hãy cùng hắn đồng thời đi phương Nam một chuyến đi!”
Thật là giảo hoạt!
Ninh Vân Tấn ngẩng đầu trừng mắt hắn một cái, một nam một bắc đi một chuyến ít nhất phải thời gian hai ba tháng, hơn nữa nếu như thật là thiếu niên chưa thấy qua cảnh đời ở bên ngoài bôn ba thời gian dài như vậy, chỉ sợ sớm chơi đến vui quên về, nào còn nhớ tới chuyện vào tông miếu.
Cho dù vào không vào tông miếu Ninh Vân Tấn chẳng hề gì, chỉ là thủ đoạn cùng Văn Chân đối nghịch mà thôi, nhưng đơn giản như vậy đã bị hắn hóa giải kéo dài xuống, Ninh Vân Tấn cũng có chút buồn bực!