Tin tức về cái chết của Chu Bích chẳng mấy chốc đã lan khắp Đông Độ Hoàn, lan tới cả thâm uyên. Phía ma tu vô cùng phấn khởi, còn bên đạo tu thì suy sụp vô cùng.
Tu sĩ Đại Thừa vốn đã không nhiều, ma-đạo mỗi bên có hai vị, cũng tạm coi là cân bằng. Nhưng nào ngờ Chu Bích lại đột nhiên vẫn lạc!
Ban đầu, phía đạo tu không phải không có người nghi ngờ rằng đây là lời đồn bên ma tu rải ra để lung lạc quân tâm. Tuy nhiên, quả thực là đã lâu lắm rồi Chu Bích không lộ mặt, chỉ có Chung Huyễn đứng ra chủ trì đại cục. Vì vậy mà lời đồn ấy càng có màu sắc sự thật.
Sĩ khí của đạo tu bị ảnh hưởng, chẳng mấy chốc đã có dấu hiệu thua cuộc trong những cuộc đấu pháp của đôi bên.
Khi tin đồn đến được tai Chung Huyễn, lão bèn nhanh chóng ra lệnh rút lui. Đạo tu lùi về khu vực cách Đông Độ Hoàn rất xa.
“Tôn thượng! Bọn chúng lui về rồi!” Quỳ Mão rất vui vẻ với thông tin này.
Kỳ Thí Phi lắc đầu, “Hiện vẫn chưa biết được chúng muốn thu binh thật hay chỉ tạm thời làm vậy.”
Quỳ Mão rút lại ý cười, hắn thắc mắc, “Nhưng Chu Bích đã chết rồi, ông ta là người chủ trì đại hội minh ước, cũng là người cổ động việc tấn công Đông Độ Châu. Giờ Ngự Linh Tông không còn tông chủ, những trưởng lão không quy phục Chu Bích nhất định sẽ nhân cơ hội này để yêu cầu thu binh về Tây Tứ Châu để chấn chỉnh tông môn. Thế thì chúng còn để tâm gì tới tình hình chiến sự bên này nữa chứ?”
Kỳ Thí Phi bày ra vẻ mặt khó đoán rồi buông một câu thâm sâu, “Chưa thể biết được. Dù sao thì Chung Huyễn vẫn còn đó, không chừng sẽ có biến cố khó lường xảy ra.”
Một ngày trôi qua, phía đạo tu không có động tĩnh gì. Ngày thứ hai rồi thứ ba vẫn vậy, chúng ma tu tranh thủ nghỉ ngơi giữa thời khắc ngưng chiến hiếm hoi. Kỳ Thí Phi quản lý rất nghiêm, không cho phép họ uống rượu tầm hoan, phóng túng làm loạn.
Khi ngày thứ tư cũng dần khuất bóng, khi mọi người đều cho rằng hôm nay đạo tu cũng sẽ án binh bất động thì chúng bỗng ùa lên tấn công! Thậm chí còn là đợt tấn công dữ dội nhất từng có!
Phía ma tu thả lỏng đề phong nên bị đánh không kịp trở tay. May mà các ma quân Hóa Thần đều tương đối lợi hại, vào thời khắc mấu chốt có thể bứt phá nên phòng tuyến mới không sụp đổ.
Quỳ Mão thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt Kỳ Thí Phi trở nên vô cùng nghiêm trọng.
“Đám đạo tu này hung mãnh như cắn thuốc vậy, khó đánh hơn trước nhiều.” Quỳ Mão rụt rè nhìn tôn thượng. Tin Chu Bích chết dường như không đánh sập được tinh thần chúng, mà ngược lại, khiến khí thế của chúng dâng cao.
Người thanh niên sợ rằng với sự cao ngạo của mình, tôn thượng sẽ giận dữ vì sách lược thất bại.
Thực ra thì ma tôn đại nhân không hề giận dữ, tình thế này đã nằm trong dự đoán của y rồi. Kỳ Thí Phi nhíu mày, chậm rãi ngồi xuống ghế, “Ai binh tất thắng, khí thế thăng lên là điều dễ hiểu. Khi ta rải tin tức ấy, nếu Chung Huyễn nhạy bén thì nhất định sẽ dựa thế ấy mà lui binh. Nhưng lão lại không làm vậy. Xem chừng hành động lần này của đám đạo tu không đơn giản.”
Dựa vào phản ứng của họ, Kỳ Thí Phi đã đoán được mục đích sâu xa của Chu Bích, “Lần đấu pháp với Chung Huyễn tại Tây Tứ Châu, ta nhận ra rằng lão mắc kẹt tại cảnh giới Đại Thừa cao giai đã lâu rồi.”
Quỳ Mão thoáng trầm ngâm một chốc rồi ngộ ra, “Ý ngài là, Chu Bích bị Cát Nguyên Bách lừa, mục đích của ông ta cũng giống Liệt Dập, muốn có được thứ bí bảo giúp tu vi tăng vọt lên Đăng Vũ. Chính vì thế, mục đích của Chu Bích không phải vì bản thân, mà là vì Chung Huyễn. Vì lão đó nên ông ta mới xâm nhập vào Đông Độ Châu, xông vào lăng mộ?”
Tình thế bây giờ đã khác thời điểm trước khi hắn trùng sinh. Vì có Kỳ Thí Phi cố thủ Đông Độ Hoàn nên đám đạo tu không thể tiến công. Dù Chu Bích là tu sĩ Đại Thừa, nhưng để lẻn vào cũng vô cùng mạo hiểm. Vậy mà ông ta vẫn nhất quyết phải làm thế.
Kỳ Thí Phi gật đầu, “Hẳn là vậy.”
Người thanh niên ngây ra một lúc, chẳng nói chẳng rằng. Kỳ Thí Phi cũng mải trầm tư nên mãi lâu sau mới nhận ra hắn bỗng yên lặng bất thường, “Sao thế?”
Quỳ Mão lắc đầu, “Ta chỉ thấy mối quan hệ giữa Chu Bích và Chung Huyễn đúng là khó được. Tình bạn của hai tu sĩ Đại Thừa gắn bó nhường vậy quả là hiếm có.”
Kỳ Thí Phi mỉm cười. Y kéo Quỳ Mão qua ngồi cạnh mình, “Ngươi cho rằng bọn họ cũng giống chúng ta, cũng là bạn đời của nhau sao?”
Quỳ Mão mím mím môi, không dám nói rằng mình đúng là đoán vậy.
Kỳ Thí Phi lắc đầu, “Dù Chung Huyễn có ý thì kẻ thanh tu như Chu Bích cũng sẽ không ở bên lão. Chu Bích là kẻ có chí lớn. Ông ta là một gã kiêu hùng, rất có phong phạm của ma tu.”
Quỳ Mão vô cùng bất ngờ, “Sao Chu Bích lại có phong phạm của ma tu? Ông ta là thiên tôn của đạo tu mà. Dù có phần chiều chuộng Bạch Dương Phàm quá mức, nhưng ở các mặt khác thì ông ta luôn được sùng kính.”
Khóe môi Kỳ Thí Phi cong lên một vệt lạnh lẽo, “Ông ta…tàn nhẫn lắm.” Ma tôn đại nhân kéo Quỳ Mão vào lòng, ôm ôm hắn để xua đi hàn ý nơi đáy lòng, “Mục đích cuộc tiến công này của Chu Bích không đơn giản là chiếm lấy tài nguyên của Đông Độ Châu.”
“Đầu tiên, ông ta lấy lý do đó để kích động đạo tu, khến họ ngoan ngoãn làm theo ý đồ của mình. Nếu kế hoạch thuận lợi, tình thế sẽ như thời điểm trước khi ngươi trùng sinh, đạo tu chiếm lấy địa bàn của ma tu. Tài nguyên của Đông Độ Hoàn vô cùng phong phú, có thể giải quyết được phần nào áp lực của chúng.”
“Thứ hai, ông ta có thể dựa vào chuyện này để đánh lạc hướng, nhân lúc không ai để ý, đạt được bí bảo của Ngục Thiên Tông. Hẳn Chu Bích đã hứa với Chung Huyễn, hoặc Chung Huyễn cũng biết được mục đích của Chu Bích nên sau khi ông ta chết mới tiếp tục kế hoạch này.”
“Thứ ba…” Ánh mắt Kỳ Thí Phi chất chứa nhiều cảm xúc phức tạp, “Nếu kế hoạch tấn công Đông Độ Châu bị kìm hãm cũng không sao. Hai người đó sẽ triệt tiêu số nhân khẩu của đạo tu, đồng thời làm suy yếu ma tu. Điều này vừa giảm bớt được áp lực tài nguyên, vừa giúp đôi bên duy trì thế cân bằng.”
Quỳ Mão hít sâu một hơi. Hắn cũng không ngờ rằng Chu Bích lại là kẻ như thế, thậm chí ông ta còn nghĩ tới phương án cắt giảm nhân khẩu để giảm bớt áp lực tài nguyên.
“Chu Bích, là một tu sĩ thanh tu điển hình.” Kỳ Thí Phi cũng có chút bội phục, “Ông ta không có ham muốn cá nhân, lòng chỉ lo nghĩ cho tông môn, thậm chí là cả giới đạo tu. Tài nguyên của Tây Tứ Châu đã sắp khô kiệt, nếu không giảm bớt số lượng đạo tu thì sẽ dẫn tới hiệu ứng dây chuyền, khiến cho cả giới đạo tu thụt lùi vì thiếu thốn tài nguyên. Thay vì chấp nhận việc toàn bộ đạo tu chịu thiệt như vậy, chi bằng tàn nhẫn mà loại bỏ hết những kẻ vô dụng. Ngươi cứ nhìn xem, sau trận đại chiến này, những đạo tu sống sót chính là lực lượng tinh nhuệ.”
Quỳ Mão không khỏi bội phục, “Vậy nên ông ta mới chẳng để ý chuyện cơ thể Bạch Dương Phàm vẫn ở trong tay ngài, thậm chí còn dẫn theo đệ tử Ngự Linh Tông ra chiến trường.”
“Ông ta đang tự suy yếu sức mạnh của Ngự Linh Tông. Nếu không làm thế, Ngự Linh Tông sẽ ỷ vào chuyện mình là thế lực mạnh mà mất đi tinh thần tiến tới. Giảm bớt sức mạnh tổng thể của Ngự Linh Tông cũng là tạo cơ hội cho các đạo tu khác phát triển.”
Vậy mới thấy Chu Bích đúng là kẻ tài giỏi.
Nếu Quỳ Mão không dùng bí bảo ma chủng để trùng sinh thì kế hoạch của ông ta đã thành công. Mà dẫu đang ở tình thế bất lợi như giờ, thì nó cũng đang được tiến hành theo phương án hai.
“Chung Huyễn sẽ không rút lui. Ngược lại, lão sẽ liên tục đẩy các đạo tu ra tiền tuyến, khiến họ liều mạng chống lại ma tu để giảm bớt lượng lớn nhân số.” Kỳ Thí Phi cười lạnh, “Ta không quan tâm phía đạo tu như thế nào. Đáng lẽ ra Chu Bích không nên kéo theo cả ma tu của Đông Độ Châu vào chuyện này!”
Ma tôn đại nhân đứng lên, truyền lời cho phía ngoài, “Gọi Tôn Thiển An tới!”
Kỳ Thí Phi lệnh Tôn Thiển An đi chuyển lời cho Chung Huyễn. Y muốn hẹn gặp lão ta.
Tôn Thiên An vừa phải băng qua chiến trường, vừa phải lẻn vào giữa các đạo tu để chuyển lời cho một tu sĩ Đại Thừa. Đôi bên không có cái truyền thống là đang tham chiến thì không giết sứ giả, vậy nên nếu bị phát hiện thì Tôn Thiển An cầm chắc cái chết.
May là Kỳ Thí Phi không nhẫn tâm đến vậy. Y chỉ yêu cầu Tôn Thiển An xâm nhập vào trong đạo tu rồi dùng một lá bùa đưa tin mà thôi.
Lá bùa này vốn là của Chu Bích. Kỳ Thí Phi giết ông ta nên pháp khí chứa đồ của người này đương nhiên sẽ rơi vào tay hắn, trong đó có cả lá bùa đưa tin dành riêng cho Chung Huyễn.
Chỉ cần Chung Huyễn nhìn thấy lá bùa này, nếu lão thực sự coi trọng tình nghĩa với Chu Bích thì nhất định sẽ tới.
Vào ngày hẹn, chỉ có mình Kỳ Thí Phi tới đợi trước. Chung Huyễn không làm y thất vọng, lão cũng một mình đi gặp.
“Ta đã sớm biết mục đích của các ngươi. Nhưng thứ lỗi là Đông Độ Châu chúng ta không làm theo đâu! Nếu ngươi không muốn ta nói mục đích thực sự của Chu Bích cho cả thiên hạ biết thì hãy rút binh ngay!”
Chung Huyễn lắc đầu, “Sẽ không có ai tin ngươi. Chu Bích đã để lại hình chiếu lưu giữ cảnh ngươi giả mạo Bạch Dương Phàm để bôi nhọ danh dự Ngự Linh Tông. Giờ ngươi có nói gì thì cũng chẳng có người nghe, mà ngược lại, còn khơi dậy cơn giận của đạo tu.”
Sắc mặt Kỳ Thí Phi sầm xuống.
Chung Huyễn tiếp lời, “Giữa đạo tu và ma tu nhất định phải có một trận chiến. Thịnh cực tất suy, vật cực tất phản. Cuộc chiến đạo-ma trước cách đây đã mấy vạn năm. Thời kỳ cường thịnh đã tới, mâu thuẫn đôi bên đã dâng lên đỉnh điểm, không thể xóa nhòa. Dù đạo tu không khơi mào thì với số lượng ma tu đông đảo như hiện tại, Đông Độ Châu cũng đâu thể chứa hết các tu sĩ Kiếp Lược, Huyết Luyện, Hồn Tế đúng không? Thế chẳng phải rồi vẫn sẽ nổ ra chiến tranh sao?”
Chung Huyễn thở dài, “Đây là chuyện mà đôi bên cùng có lợi. Ta nghĩ là có thể cùng hợp tác với Nam Cảnh Ma Tôn.”
Sắc mặt Kỳ Thí Phi càng sa sầm, “Ý lão là bảo chúng ta cùng làm kẻ thao túng phía sau sao?”
Chung Huyễn không đáp. Ma tôn đại nhân cười lạnh, “Dù ta rất kính nể Chu Bích, nhưng ta vô cùng căm ghét kẻ như ông ta!”
Sắc mặt Chung Huyễn lạnh lẽo, lão nói, “Vậy thì Nam Cảnh Ma Tôn cứ đợi mà tiếp chiến đi!”
Kỳ Thí Phi giận lắm. Y không sợ việc phải đánh nhau với đạo tu, nhưng y không muốn lãng phí thời gian và công sức vào cuộc chiến dài dằng dặc ấy.
“Đợt chút!” Kỳ Thí Phi gọi lại Chung Huyễn đã xoay người định đi, “Để cắt giảm nhân khẩu, cân bằng tài nguyên không nhất định phải khơi mào chiến tranh. Còn có một cách khác, chính là khai phá tân đại lục!”
Chung Huyễn dừng chân, lão quay lại hỏi, “Ý ngươi là giống như mấy vạn năm trước, tiến hành khai hoang sao?”
Kỳ Thí Phi gật đầu, “Đúng vậy, cách này chẳng phải hiệu quả hơn cái dự định cắt giảm nhân khẩu của bọn ngươi sao? Nếu không làm như thế thì tài nguyên Tây Tứ Châu cũng không thể khôi phục, tiếp tục như hiện tại rồi cũng có ngày khô kiệt mà thôi.”
Chung Huyễn ngẫm nghĩ một chút, dù chuyện này không có trong kế hoạch của Chu Bích, nhưng lời của kỲ Thí Phi rất có lý. Lão vẫn chần chờ, “Tuy nhiên, chúng ta còn chưa biết tân đại lục ở phương nào, thâm uyên rộng lớn nhường vậy, biết bao giờ mới tìm được.”
Kỳ Thí Phi nở nụ cười quỷ dị, “Tìm được thì tốt, không tìm được cũng chẳng sao. Ngươi sai bọn họ đi vào thâm uyên, trong đó đâu đâu cũng là bảo tàng. Họ vừa tìm kiếm vừa thu thập tài nguyên, thế chẳng phải có lợi hơn việc mất không Tây Tứ Châu à?”
Hơn nữa trong thâm uyên vô cùng nguy hiểm, kẻ có thể sống sót trở về ít ỏi vô cùng, cách này cũng tiện thể giảm bớt số lượng đạo tu.
Đương nhiên là Chung Huyễn hiểu được cái hàm ý đó.
Chung Huyễn khác với Chu Bích, lão là tán tu, lão không quan tâm tới tương lai của tông môn và đạo tu.
Không còn Chu Bích, hết hi vọng vào bí bảo, Chung Huyễn cũng ghét việc không ngừng giao tranh. Nếu không vì nguyện vọng khi còn sống của Chu Bích thì lão đã về Tây Tứ Châu từ lâu.
Phương án của Kỳ Thí Phi rất hợp lý. Chung Huyễn thấy rằng nó đem lại hiệu quả đúng với những gì Chu Bích mong đợi.
Nhưng lão không muốn dễ dàng thuận theo ý Kỳ Thí Phi như vậy.
“Ta muốn di cốt của Chu Bích.” Chung Huyễn nhìn Kỳ Thí Phi, nói, “Ngươi có thể giữ lại đồ của ông ấy, coi như là chiến lợi phẩm. Nhưng ta nhất định phải mang di cốt về.”
Lão không nói mang về đâu, có thể là Ngự Linh Tông, cũng có thể là hòn đảo nhỏ nơi lão sống một mình.
Kỳ Thí Phi không quan tâm tới thứ đó, y gật đầu, “Được. Không chỉ di cốt của Chu Bích, ta có thể đưa cả thân xác của Bạch Dương Phàm cho lão.”
Chung Huyễn sửng sốt, lão trầm mặc một chút rồi nói, “Cám ơn.”Ngáo: Hôm qua tui đang hí hửng mấy chương cuối ngắn hơn bình thường một chút, thì nay chương này lại dài hơn =))) Còn chương nữa là xong chính văn. Ngoài ra sẽ có chương phiên ngoại nha.