Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

chương 38

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kinh Trướng xoay tròn giữa không trung, kiếm khí bắn ra từ tứ phía.

Thạch Tử Mặc vốn là người có thiên phú hiếm thấy, di cốt của hắn tự mang theo thuộc tính ám. Thuộc tính này giúp giấu đi sự tồn tại của một thực thể khác, ngay cả khi đang ở giữa ban ngày; tại nơi thâm uyên hư vô, tính bí ẩn của kiếm khí càng trở nên lợi hại.

Khi kiếm khí mới chạm tới người, không ai có thể phát hiện ra. Đến khi biết được thì vết thương đã xoáy vào tận xương cốt. Vô cùng âm ngoan.

Vẻ mặt Quỳ Mão không để lộ chút cảm xúc nào.

Người thanh niên đã quen với việc tiến vào trạng thái chiến đấu kịch liệt một cách đột ngột, dù hiện tại có phải đối mặt với mai phục, đuổi giết, hắn cũng không nao núng.

Bấy giờ, tâm trí hắn chỉ có một suy nghĩ: giết!

Hắn luôn giữ im lặng khi chiến đấu.

Không cần phải gào lên để nâng cao khí thế như những kẻ khác, mọi sức lực của hắn đều được dồn cho việc giết địch.

Hai tu sĩ đứng đối diện la lên đầy kinh sợ. Người thanh niên nhìn như yếu thế, nhưng thực chất lại không hề như vậy. Thậm chí, nhờ vào Kinh Trướng, hắn đã chiếm được thế thượng phong.

“Thượng phẩm! Thanh kiếm này chắc chắn là pháp khí thượng phẩm!” Gã – hòa – giải nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đang bay quanh người thanh niên, ánh mắt ngập vẻ tham lam.

“Đến nước này rồi, đừng phân tâm nữa!” Tính cẩn thận đã cứu gã một mạng, kẻ được xưng là lão Nhị giờ càng trở nên tỉnh táo.

“Sao không đợi ta đến mà đã ra tay?” Đảo Lôi Đình này quá nhỏ, lão Đại cảm nhận được trận chiến này gần như ngay khi vừa nhận được bùa truyền tin.

Lão vội vàng bay tới, không khỏi cảm thấy bực mình khi mấy kẻ này dám tự tiện hành động.

“Là ý của lão Tam hết. Cái tính hấp tấp của hắn thì đại ca cũng biết rồi đó.” Tên đồng sự chối bay biến. Cứ như kẻ dửng dưng khi lão Tam xông lên không phải là mình.

Dù sao thì người cũng đã chết, đâu bật dậy phản bác được.

Tuy không vui, nhưng lão đại biết giờ không phải lúc để dạy dỗ mấy thằng đệ có lòng làm phản này. Lão hí mắt nhìn chúng một cái rồi bay vọt lên.

Tiếng đánh nhau của đám người này đã vang khắp cả đảo Lôi Đình. Những kẻ sống tại đây lâu năm đều biết lũ cướp kia không dễ chọc, nên đều trốn ru rú trong nhà.

Ai tò mò thì đứng ngóng từ xa. Đa số đạo tu đều biết giờ không phải lúc để phát huy tinh thần trượng nghĩa. Một số ít muốn xen vào việc của người khác thì đã bị đồng đạo giữ chặt tay lại.

Quỳ Mão chẳng cần biết những kẻ đoán nghĩ thế nào. Tên tu sĩ ở cảnh giới Ngưng Hồn đã tới, hắn biết, mình sắp phải đối mặt với một trận ác chiến.

Chỉ trong chớp mắt, bao phương án được vạch ra trong đầu Quỳ Mão, từ đó, hắn lựa ra một phương án tối ưu.

Người thanh niên không để ý tới tên ma tu Ngưng Hồn kia, lại cứ đuổi theo tên tiểu đệ mà đánh, đánh đến độ gã gào lên cầu cứu lão Đại không biết bao lần.

Lão Đại không hành động lỗ mãng. Lão đứng ngoài quan sát kẻ lạ mặt này và nhận ra: thân pháp hắn nhẹ nhàng uyển chuyển, chiêu thức sắc bén khéo léo, từng pháp thuật được sử dụng đều tàn nhẫn cực điểm, chỉ hòng dồn người ta vào chỗ chết.

Là kẻ khó giải quyết. Ánh mắt lão trở nên lạnh lùng và tàn độc. Lão thoáng nhìn tên tiểu đệ đang gào rú khi bị người thanh niên đuổi theo rồi lặng lẽ bước về hướng đó.

Chỉ trong nháy mắt, lão quăng chiếc rìu chiến về phía lưng Quỳ Mão.

Trước khi trùng sinh, người thanh niên từng đối mặt với bao lần bị vây sát, sao có thể không cảnh giác kẻ lén lút phía sau chứ?

Kinh Trướng tiếp tục đuổi theo lão Tứ, Quỳ Mão dùng chân nguyên khẽ đẩy, nó rít lên một tiếng rồi lao phập tới, đâm xuyên qua ngực kẻ xấu số.

Quỳ Mão chưa thuần thục với uy lực của ma chủng mới. Vốn chỉ là một chiêu rất nhẹ nhưng nào ngờ lại cướp đi tính mạng của ma tu kia. Trong lúc sửng sốt, Quỳ Mão không kịp khống chế Kinh Trướng, khiến nó tiện đà lao vút về phía hư không.

Lão Nhị nhìn theo thanh pháp khí thượng phẩm, ánh mắt lộ vẻ tiếc rẻ. Sau rồi, lão nhào về phía Quỳ Mão.

Quỳ Mão khó khăn lắm mới né được cây rìu chiến. Hắn quay đầu lại, liếc nhìn lão Đại một cái đầy lạnh lùng rồi bay về hướng khác.

Lão Đại nắm chặt cây rìu vừa bay về tay mình, cười lạnh một tiếng rồi đuổi theo sau. Hai người vừa bay vừa đấu pháp.

Lão tự nhận mình tài cao, gan cũng lớn, lại hiểu rõ địa hình nơi này như lòng bàn tay nên vô cùng tự tin rằng: dù người thanh niên có làm gì thì cũng cầm chắc cái chết.

Quỳ Mão không có pháp khí nên đành phải dùng pháp thuật để chiến với cây rìu của lão Đại, đôi khi còn phải né những đòn đánh âm hiểm của lão Nhị.

Thấy chiến trường của ba người dần chuyển sang hướng này, đám tu sĩ vội vàng né tránh để khỏi bị liên lụy.

Có kẻ cẩn thận còn rời khỏi đảo Lôi Đình, tạm thời trốn vào hư không. Ban đầu còn có người cười nhạo đám đó nhát cáy, nhưng chẳng bấy lâu sau, chính chúng cũng phải làm thế.

Ba người này, đi tới đâu liền phá hoại tới đó.

Đám nhà cửa trên đảo Lôi Đình đành hứng chịu.

Ba người này, đánh đến đâu tai ương đến đó.

Đám nhà cửa trên đảo Lôi Đình quả thực lãnh đủ. Chúng chỉ được xây bằng nguyên liệu bình thường, chẳng qua là cứng hơn nguyên liệu của phàm nhân chút ít, cũng lắm thì cũng chỉ có thể tránh nước, tránh bụi; nhưng nào có thể trụ được những chiêu đòn của hai vị tu sĩ Ngưng Hồn.

“Lão Đại! Con mẹ nó!” Bấy giờ, hai tên tu sĩ có tu vi thấp nhất mới lững thững đi tới. Không biết vừa ăn chơi ở nơi gái gú nào mà vừa chạy, chúng vừa cài lại vạt áo: “Đứa mù nào dám gây chuyện ở đảo Lôi Đình?!”

“Đừng lắm lời nữa, mau ra tay đi! ” Lão Nhị hô lên.

Chúng từng giết mấy tu sĩ Ngưng Hồn, nhưng lợi hại như tên này thì quả là lần đầu tiên gặp phải. Không phải pháp môn của hắn lợi hại, mà vì công pháp của hắn vô cùng hợp với việc giết người.

Điều này có liên quan tới kinh nghiệm. Có lẽ hắn từng trải qua vô số trận chiến. Chiêu thức liên miên không dứt, vừa công vừa thủ, không lộ chút sơ hở. Hơn nữa, thân pháp còn quỷ bí khó lường, khiến người ta không tài nào đoán được.

Ấy là suy luận của lão Nhị.

Gã tưởng, thân pháp đó quỷ dị là bởi công pháp. Nhưng thực chất là do Quỳ Mão chưa quen với ma chủng mới nên đôi khi mắc sai lầm, nhưng hắn phản ứng nhanh nên đã mau chóng sửa lại. Điều này khiến quỹ đạo của hắn trở nên khó đoán. Khi phát hiện ra điều này, hắn còn cố tình làm thế, khiến mình càng trở nên linh hoạt trước đòn tấn công của kẻ thù.

Tay bấm pháp quyết, mắt nhìn thẳng vào kẻ mang danh lão Đại kia. Cặp mắt ấy lạnh lùng, heo hút nhưng không chứa nổi bất cứ sinh vật sống nào.

Lão Đại rùng mình. Vốn là kẻ tàn ác, lão luôn tự thấy mình đã đủ ngoan tuyệt, đủ máu lạnh, nhưng không hiểu sao, khi bị người thanh niên nhìn, lão không khỏi lạnh sống lưng. Ánh nhìn ấy như đang nhìn một xác chết. Điều này khiến lão run lẩy bẩy.

“Không ổn!” Dù gì cũng từng làm mưa làm gió nhiều năm ở đảo Lôi Đình này. Khi vừa nhận ra có điều khác thường, lão liền sử dụng bí kỹ độc môn của mình ngay tức khắc.

Chỉ trong chớp mắt, lão đã hoán vị trí của mình và lão Nhị.

“Lão Đại? Ngươi?!” lão Nhị ngoái lại nhìn, không hiểu sao lão Đại lại đột nhiên đổi chỗ với mình.

Bí kỹ này vốn được sử dụng để đánh lén. Khi một kẻ cho rằng đang đối mặt với một tu sĩ Quy Nguyên thì kẻ này đột nhiên được đổi thành tu sĩ Ngưng Hồn, sau đó còn tung đại chiêu. Gặp phải trường hợp như thế, đa phần đều sẽ dính chiêu.

Nhưng là chẳng phải hiện giờ, lão Đại cách người đó càng xa sao? Vì cớ gì?

Lão Nhị nhìn về phía người thanh niên. Gương mặt hắn đang lộ vẻ tiếc hận.

Tiếc hận điều gì?

Câu hỏi ấy, lão Nhị vĩnh viễn sẽ không biết đáp án. Ngay vào thời khắc gã quay đầu lại, Kinh Trướng – sau khi vòng khắp đảo Lôi Đình – quay trở lại, bay xẹt qua, cứa đứt cổ gã.

Quỳ Mão đưa tay đón lấy Kinh Trướng, cơ thể hắn như tan đi, nhoáng một cái liền biến mất.

Cảnh tượng kỳ dị đó khiến ba tên cướp còn lại giật mình sửng sốt, cảnh giác đảo mắt khắp bốn phía.

Lão Đại thầm cảm thấy may mắn. Không ngờ cái trượt tay khi nãy của hắn lại hoàn toàn có chủ đích, hơn nữa, uy lực của thanh đoản kiếm cũng lợi hại hơn dự tính của lão.

Lão buộc phải dồn hết toàn lực, khởi động kết giới của tấm pháp y trên người, lớp phù văn vàng nổi lên, bọc lấy thân lão.

Hai tên tiểu đệ ở cảnh giới Thủ Nhất muốn trốn. Chúng chưa từng gặp tổn thất lớn như vậy, đáng lẽ ra đã nên chạy trốn từ lâu.

Tiếc rằng, chỉ lão Đại mới thuộc nằm lòng những đường đi nước bước ở đây, lão biết trốn đâu mới an toàn nhất. Không được lão dẫn đi, dù chúng có chạy cũng chẳng thể tới đó được.

“Lão Đại! Mau trốn thôi!!” Một tên hô.

“Câm mồm!” Lão Đại rống lên đầy hung tợn.

Không phải chúng chưa từng trốn, nhưng ấy là khi gặp phải tu sĩ Hóa Thần. Đối mặt với một tên Ngưng Hồn, hơn nữa, hắn còn xử lý ba tên tiểu đệ của lão, nếu như trốn thì sau này còn mặt mũi nào về đảo Lôi Đình?!

Đương lúc lão Đại đang miên mãn, Quỳ Mão đột nhiên xuất hiện bên người lão, thanh đoản kiếm từ từ đâm tới. Trước ánh nhìn đầy hoảng sợ của lão, nó chậm rãi đâm xuyên qua lớp phù văn, nếu không có vòng bảo vệ cuối, hẳn đầu và thân lão đã lìa nhau.

Sợ đến mức hồn vía lên mây, lão Đại chẳng thể giữ hình tượng được nữa, lão khiếp đảm, chật vật lăn khỏi bóng kiếm của Quỳ Mão.

Chẳng biết từ lúc nào, họ đã chạy tới khu xóm nghèo. Nơi này phòng ốc lộn xộn, đường đi chằng chịt. Lão Đại thuận thế bèn xông vào nơi có địa hình phức tạp này.

Thực ra thì, thứ thủ đoạn thấp kém thường được lũ phàm tu dùng khi đánh lộn này không có tác dụng với tu sĩ Ngưng Hồn. Nhưng có vẻ như đang cuống lên nên lão Đại đã quên mất điều đó.

Quỳ Mão vụt đuổi theo.

Chạy được một lúc, lão Đại mới tỉnh táo lại, nhận ra mình bị người thanh niên này ép đến độ làm ra cái chuyện ngu xuẩn đó.

Thẹn quá hóa giận, lão Đại vùng trở lại, liều mạng với Quỳ Mão.

__________________________

Ngáo:

Bộ này mình thường xuyên rơi vào tình trạng hứa lèo, nên thôi chẳng dám hứa hẹn chi nữa QAQ

Mão Mão vẫn tiếp tục chiến đấu. Tôn thượng mãi chưa được lên sàn =))))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio