Khu vực đồng bằng này có lượng linh thạch được phân bố khá đồng đều, là nơi đảm bảo được điều kiện sinh sống cho mấy chục vạn tu sĩ và mấy trăm vạn phàm nhân.
Bởi linh mạch đồng đều, mật độ linh khí cân bằng nên không có tông môn lớn nào để ý. Tại đây chỉ có một ít môn phái vừa và nhỏ và thành trì do tu chân thế gia chiếm giữ, đồng thời còn có cả quốc gia do phàm nhân lập nên.
Bình nguyên này là nơi hiếm hoi mà tu sĩ và phàm nhân cùng sinh sống.
Nói là cùng sinh sống, nhưng thực chất lại không hẳn vậy. Do đất đai quá rộng lớn, lại không có linh lực để phụ trợ cho sinh hoạt nên những người thường chỉ có thể lập nghiệp ở một khoảnh không lớn; chúng tu sĩ thì đương nhiên không muốn dây dưa với lũ thấp hèn đó.
Sự ngăn cách vô hình ấy vô tình tạo rất nhiều khoảng trống cho tu sĩ ẩn núp.
Kỳ Thí Phi đưa Quỳ Mão thẳng tới kinh thành của một tiểu quốc nằm giữa bình nguyên. Y lập địa bàn ở khu đất trống ngoài ngoại ô. Người tu chân vốn lắm chiêu trò để chiếm không gian sống của phàm nhân mà họ không hề hay biết. Họ sẽ dùng chướng nhãn pháp, hoặc giăng mê chướng, hay đơn giản là che khuất luôn sự tồn tại của mình.
Tòa cung điện từng được sử dụng ở lăng mộ nay lại có dịp xuất hiện. Quỳ Mão ngụ tại Phi Tiêu Lâu như lần trước, ma tôn đại nhân đương nhiên là ở nơi chính sảnh như Tử Hư Các.
Thực ra, Kỳ Thí Phi muốn ở chung với cậu chàng Lược Ảnh, nhưng Quỳ Mão nào có dám làm thế. Giờ cả hai không còn ở Ngự Linh Tông, không thể lôi Chu Bích ra làm cớ nữa.
Tiểu quốc này tên Chấn Hải, có kinh thành là Thiên Trì. Cung điện của cả hai cách tòa thành này chừng năm mươi lý (). Thành Thiên Trì có khoảng hơn ba mươi vạn dân. Nhân khẩu tuy nhiều, nhưng không có ai là tu sĩ, nên lượng linh khí ở đây đủ cho tu sĩ Thuế Phàm như Quỳ Mão sử dụng.
Quỳ Mão khoanh chân ngồi trong phòng luyện công tại Phi Tiêu Lâu.
Tái Tạo Đan vô cùng hiệu nghiệm, nó khiến Quỳ Mão có được cơ thể của một tu sĩ Ngưng Hồn, giúp hắn tiết kiệm thời gian luyện thể. Hiện giờ, người thanh niên chỉ cần chuyển hóa linh lực thành chân nguyên là được.
Qua những lần tu luyện trước, Quỳ Mão đã tích đủ số chân nguyên để thăng lên Thủ Nhất.
Thần niệm Kỳ Thí Phi trộm theo sau người thanh niên, quan sát từng cử chỉ, hành động của hắn.
Hắn bình tĩnh hơn những gì Kỳ Thí Phi nghĩ, không hề căng thẳng như những tu sĩ khác.
Trước mặt Kỳ Thí Phi, Quỳ Mão luôn kính cẩn, đôi khi lại hàm hậu, chất phác quá mức, khiến y bất giác quên mất cái sự lạnh lùng, quả quyết ở hắn đã cuốn hút mình từ ánh nhìn đầu tiên.
Quỳ Mão bình tĩnh, bởi hắn biết mình chắc chắn sẽ không thất bại. Việc từng sử dụng ma chủng có cảnh giới cao khiến hắn có nhiều kinh nghiệm hơn đa số người tu chân.
Những dị biến khi thăng lên Thủ Nhất mạnh mẽ hơn khi thăng tới Thuế Phàm nhiều.
Chân nguyên trào lên, xoáy mạnh trong chân mạch, gào thét như dòng nước xiết.
Tốc độ chảy của nó nhanh tới nỗi kéo theo cả linh khí chung quanh cuộn xoáy cùng. Trời đất biến hóa, tầng mây tụ lại dày đặc.
Kỳ Thí Phi nhỏm dậy, nhìn vào hiện tượng phía xa xa.
Để đảm bảo sự thanh tịnh cho nơi này, Kỳ Thí Phi đã xử lý sạch những tu sĩ ở Chấn Hải quốc. Vậy nên, dị biến mà Quỳ Mão gây ra có lớn thế nào cũng không sao.
Mình nhọc lòng vậy, mà sao hắn lại không hiểu cho chứ? Kỳ Thí Phi khoanh tay nghiêm túc tự hỏi.
Y vắt óc nhớ lại chuyện của mấy cặp đạo lữ đã nên duyên mà mình từng chứng kiến hay từng nghe.
Ở Ngục Thiên Tông, đôi khi cũng có tu sĩ ghép đôi với nhau. Nhưng ma tu không sính mấy thứ tình thơ ý họa, thẳng thắn lắm, thích là bày tỏ luôn, được thì được, không được thì thôi.
Có trường hợp, dù người kia không đồng ý, nhưng do yếu hơn kẻ tỏ tình, nên đành chịu ưng thuận trong uy hiếp.
Mấy thứ ép uổng này ở Đông Độ Châu chẳng lạ gì.
Nhưng cả hai phương án: tỏ lòng trực tiếp, hoặc ép buộc, đều không thích hợp với Kỳ Thí Phi.
Ngẫm nghĩ một chốc, y đột nhiên nhớ tới chuyện Bạch Dương Phàm được rất nhiều nữ tu thương nhớ. Lúc ở Ngự Linh Tông, có cơ số nữ tu chủ động bắt chuyện, thậm chí còn tặng quà, tặng đồ. ()
Đâu có thấy Bạch Dươg Phàm có gì đặc biệt,vậy mà sao nhiều nữ tu thích hắn thế. So về địa vị thì rõ ràng là Kỳ Thí Phi hơn hắn, thế mà đành chịu chết, không biết phải làm thế nào với cậu chàng Lược Ảnh này.
Kỳ Thí Phi cảm thấy không phục. Sắc mặt y sầm lại. Nhất định không được thua!
Quỳ Mão không hề hay biết tôn thượng của mình đang suy ngẫm lắm chuyện sâu xa. Chân nguyên trào lên như sóng triều, mãnh liệt như ngựa hoang khiến hắn khó lòng khống chế, nếu không cẩn thận sẽ tẩu hỏa nhập ma, tấn chức thất bại.
May rằng Quỳ Mão có ý chí kiên định, nhanh chóng thuần phục được dòng chân nguyên bất kham, khiến nó ngoan ngoãn nghe lời.
Hắn thở phào một hơi, mở mắt ra, nở nụ cười. Tấn chức thành công.
Kỳ Thí Phi vẫn đang mải mê đắm chìm trong các kế sách của mình, vậy nên y không nhận ra Quỳ Mão đã thu công và rời khỏi Phi Tiêu Lâu. Chỉ có thần niệm của y vẫn bất giác theo gót người thanh niên.
Cho tới khi hắn bước vào Tử Hư Các, Kỳ Thí Phi mới sực tỉnh khi cảm nhận được khoảng cách quá gần của thần niệm.
Y vội nhảy tót lên ghế, vờ như đang ngồi đoan chính. Rồi lúc nghe tiếng chân Quỳ Mão rõ hơn, ma tôn đại nhân lại thấy cái dáng này cứng quá, không tự nhiên, bèn tựa ra sau một chút.
“Tôn thượng, thuộc hạ xin được cầu kiến.” Giọng người thanh niên truyền vào qua lớp cửa.
Kỳ Thí Phi nhìn quét chung quanh, thấy không có thứ gì khiến mình mất hình tượng mới lên giọng nói: “Vào đi.”
Cánh cửa tự động mở ra, cậu chàng Lược Ảnh giương mắt nhìn thẳng vào Kỳ Thí Phi.
Hôm nay, ngài ấy đội phát quan kim sắc, mái tóc đen ánh xanh rủ ngay ngắn trên vai, ngoại sam nguyệt sắc chảy xuôi như ánh trăng phủ trên nền đất. Tuấn mỹ vô cùng.
Kỳ Thí Phi tựa mình vào ghế, đôi mắt hổ phách nhìn hắn với vẻ khó lường.
Quỳ Mão sững ra một thoáng. Vừa trông vào cặp mắt mỹ lệ ấy, tim hắn đã đập rộn, huyết áp tăng cao, đầu óc lâng lâng chếch choáng.
Hiện cơ thể Quỳ Mão không còn là phàm thai, không phải là ‘tu sĩ giả’ được dựng lên từ cảnh giới ảo của ma chủng nữa. Vậy nên, hắn có thể đè nhỏ tiếng tim đập, thả chậm tốc độ chảy của dòng máu đang lao ầm ầm trong huyết quản, để tránh thất lễ trước tôn thượng.
Không được để ma tôn đại nhận nhận ra tình trạng bất thường của mình, nếu không sẽ bị ngài ấy đuổi đi. Mới nghĩ đến đó, lòng hắn chợt đau đớn.
Hắn lấy lại bình tĩnh, siết chặt song quyền. Mình phải trở nên hữu ích hơn nữa! Phải hữu ích đến mức, dù tôn thượng có phát hiện những điều cổ quái này cũng không thể đuổi mình đi được.
Hắn không muốn rời xa tôn thượng. Muốn được mãi mãi ở bên ngài. Trước giờ, đó vẫn là tâm nguyện của hắn. Chẳng qua hiện giờ, tâm nguyện đó càng trở nên mãnh liệt mà thôi.
Mãnh liệt đến mức, hắn nảy ra ý nghĩ: hiện mình có thể tu luyện rồi, dù ngài ấy có thành công thăng lên Đăng Vũ, rồi hóa Ma, mình vẫn có thể theo dấu ngài ấy.
Hắn không biết mình bắt đầy nảy ra ý nghĩ tham lam và đáng sợ ấy từ bao giờ. Hắn biết ý nghĩ này không đúng. Hắn sợ tôn thượng biết được tham vọng ấy, để rồi chán ghét và ruồng bỏ mình.
Trong một thoáng, bao cảm xúc đan xen cuộn lên trong lòng Quỳ Mão, nhưng hắn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh khi bước tới trước Kỳ Thí Phi: “Thuộc hạ đã thăng lên cảnh giới Thủ Nhất.”
Kỳ Thí Phi đương nhiên biết chuyện này, y chậm rãi gật đầu nói: “Không tệ.” Y lặng lẽ nhích nhích nửa thân trên, cất giọng uy nghiêm, “Trước giờ, Ngục Thiên Tông luôn có phần thưởng cho người tấn chức thành công. Dù ngươi và bản tôn đang ở Tây Tứ Châu, thì cũng không thể bỏ qua quy định ấy.”
Quỳ Mão giương đôi mắt ngạc nhiên nhìn Kỳ Thí Phi đang mang vẻ nghiêm túc, hắn quỳ một gối hành lễ: “Trước giờ tôn thượng vẫn quan tâm tới thuộc hạ, thuộc hạ đã cảm kích vô cùng. Huống chi, ngài còn hao tổn tâm sức đoạt được Tái Tạo Đan cho thuộc hạ thay đổi thể chất, khiến thuộc hạ trở thành tu sĩ chân chính. Ân tình này đến kiếp sau cũng khó lòng báo đáp. Nay ngài lại thưởng thêm, thuộc hạ vô cùng hổ thẹn. ”
Kỳ Thí Phi không thích hắn nói thế. Y tìm Tái Tạo Đan cho Quỳ Mão là bởi ham muốn ích kỷ của bản thân, ham muốn hắn có thể mãi mãi bên mình. Y quan tâm, săn sóc là bởi y thích hắn. Nhưng người thanh niên lại cho rằng những điều đó là ân tình. Điều này khiến đôi bên trở nên thực xa lạ.
Kỳ Thí Phí muốn cáu lên. Nhưng lúc nào cậu chàng Lược Ảnh cũng tỏ ra căng thẳng khi ở trước mặt y, y mà giận lên chắc cậu ấy sẽ sợ chết mất. Lỡ người ta sợ mà chạy mất, đến lúc đó ma tôn đại nhân hối hận cũng đã muộn.
Giận cỡ nào cũng phải nhịn xuống, y đến nội thương mất thôi. Sắc mặt ma tôn đại nhân tái lại, y hậm hực nói: “Sau này, ngươi không được quỳ lễ nữa!”
Hở?!
Quỳ Mão vụt ngẩng đầu lên, ngây người trước cái mệnh lệnh đột nhiên này, lòng bối rối chẳng biết điều gì đang xảy ra.
Tuy chuyện thứ bậc, lễ nghi ở đại thế giới La Viên không quá sâm nghiêm, nhưng kẻ có địa vị thấp phải tuân thủ rất nhiều lễ nghi với người ở địa vị cao.
Đại lễ long trọng nhất là động tác quỳ rạp xuống dập đầu. Những trường hợp thông thường hơn thì quỳ một gối xuống, hai tay ôm quyền. Còn lễ nghi hằng ngày là khom người cúi đầu.
Trước, Kỳ Thí Phi không cho Quỳ Mão dùng đại lễ đã khiến người thanh niên sửng sốt vô cùng, nay đến quỳ lễ cũng cấm, hắn không khỏi choáng váng.
Không phải hắn thích cúi mình. Với những kẻ khác, hắn cũng có cái ngông. Nhưng với người được hắn tôn làm thần này, chỉ có nghi lễ long trọng nhất mới xứng với thân phận của ngài.
Quỳ Mão rầu rĩ. Mệnh lệnh của tôn thượng nhất định phải tuân theo. Nhưng đại lễ đã cấm, đến quỳ lễ cũng không cho, chỉ còn mỗi lễ nghi hàng ngày. Nhưng hắn cứ hay chọc giận tôn thượng, lúc thỉnh tội phải làm gì bây giờ?
Lại nghĩ linh tinh rồi.
Kỳ Thí Phi thầm hừ lạnh. Nhìn cái vẻ u ê kia là biết người thanh niên lại bắt đầu nghĩ nhiều.
Kỳ Thí Phi lấy một túi giữ đồ từ không gian, quăng cho Quỳ Mão: “Cầm lấy. Trong đó là số phân lệ hàng tháng tích trữ trong bảy năm của Bạch Dương Phàm.”
Quỳ Mão đưa tay ra đón. Hắn đang định chối không nhận, nhưng vừa nghe đây là đồ của Bạch Dương Phàm thì lại thôi.
Nếu đây là phần thưởng Kỳ Thí Phi ban cho, Quỳ Mão sẽ chẳng dám nhận. Nhưng nếu là đồ của Bạch Dương Phàm… Hừ! Đồ của thằng giặc ấy thì ngại gì chứ!
Quỳ Mão thoải mái đón lấy chiếc túi.
Khóe môi Kỳ Thí Phi nhếch lên, y hất cằm đắc ý. Y biết mà, nếu nói thế thì cậu chàng này sẽ chẳng do dự gì nữa.
“Đứng dậy nói đi.”
“Tuân mệnh.” Quỳ Mão đứng lên, ngẩng mặt, nhưng mắt lại rủ xuống.
Không nhìn mình cơ đấy. Kỳ Thí Phi có chút không hài lòng, nhưng y biết không vội được, đành tự nhủ rồi từ từ sẽ đến.
Về thái độ thì cứ từ từ, nhưng những khía cạnh khác phải mau lên để cậu chàng Lược Ảnh còn làm quen kịp.
Ở khoảng mù mà Quỳ Mão không nhìn thấy được, ma tôn đại nhân nở một nụ cười quỷ dị, y cao giọng nói: “Tiến lên một bước, để ta xem tu vi của ngươi tới đâu rồi.”
Đây là chuyện hiển nhiên phải làm. Quỳ Mão ngoan ngoãn bước lên, rồi ngoan ngoãn để Kỳ Thí Phi đưa tay túm lấy chân mạch mệnh môn.
Dòng chân nguyên thuần khiết, lành lạnh của tôn thượng chậm rãi truyền qua. Hiện Quỳ Mão mẫn cảm hơn trước nhiều, hắn hít sâu một hơi, cơ thể thoáng cương lại.
Kỳ Thí Phi giương mắt nhìn hắn, làm bộ như không phát hiện trạng thái ấy của Quỳ Mão, nói: “Căn cơ vững chắc, cảnh giới ổn định, không cần củng cố thêm, tiếp tục tu luyện.”
Tôn thượng hài lòng, Quỳ Mão thở phào một hơi, nhưng sâu trong lòng lại có chút lưu luyến. Người thanh niên tự thấy vô sỉ trước thứ cảm xúc ấy. hắn gục đầu xuống, mím môi, lặng lẽ lui về sau một bước.
—————
Ngáo : chương này dài quá, nên tui đành chia ra làm hai, chứ không thì ngại lắm, chắc sẽ lười không làm nổi =)) (đây là lý do vì sao chậm có chương mới)
Fanboi có vẻ rung rinh với nam thần rồi mà cứ chối, cứ tự ti hoài. Nam thần mà biết có mà lôi đi động phòng luôn chứ, ruồng bỏ cái mợ gì. Người ta đang mong hoài chẳng được XD~
() Lý : cách đo cổ đại của Trung Quốc, ở hiện đại, thị lý = m. Nó còn được gọi là dặm TQ, khác dặm Anh).
()倒贴 (đảo thiếp): Từ này khá là thú vị này, nó hơi có ý như “ngược đời”, nhưng mà được liệt kê ra ý nghĩa cụ thể ở từng trường hợp cơ:Chỉ người con gái chu cấp tiền của cho người con trai mình yêu.Chỉ người đáng ra được nhận tiền thì lại trả tiền cho người đáng ra phải chi tiền. Phiếm chỉ thì là: bên đáng được nhận tiền đề xuất trả tiền cho bên đáng ra phải chi tiền.Ám chỉ tình trạng “bình đẳng nửa vời” trong xã hội hiện đại. Kiểu kiểu như đàn ông hơi yếu mềm sẽ bị chê ẻo lả, phụ nữ mạnh mẽ được hâm mộ và khen cá tính. Đàn ông thì phải kiếm tiền nuôi gia đình, làm tốt là lẽ dĩ nhiên, làm dở thì bị chê vô dụng. Phụ nữ kiếm được nhiều tiền nuôi gia đình thì được khen tài giỏi.Kỳ Thí Phi khẽ chau mày, có chút khó hiểu trước hành động của người thanh niên. Nhưng y nhanh chóng bỏ qua thắc mắc ấy, ra vẻ lạnh nhạt: “Dù hiện tại ngươi đã tới cảnh giới Thủ Nhất, xem chừng tốc độ tu luyện rất khá. Nhưng bởi lượng linh lực nơi này không dồi dào, cứ tu luyện tuần tự thì nhanh mấy cũng phải một năm sau mới có thể thăng lên Thủ Nhất cao giai.”
“Đúng vậy.” Quỳ Mão gật đầu.
Lượng chân nguyên đủ để thăng lên cảnh giới tiếp theo cần gấp đôi, thậm chí gấp mấy lần lượng chân nguyên để thăng lên cảnh giới hiện tại. Chỉ tốn một năm là còn bởi chân mạch của Quỳ Mão được mở rộng sau khi cải tạo cơ thể, nếu không sẽ còn lâu nữa.
“Chậm quá.” Kỳ Thí Phi nói chẳng chút nể nang.
Quỳ Mão sửng sốt nhìn ma tôn đại nhân.
Dù không nói khỏi miệng, nhưng mấy năm nay người thanh niên đều cảm nhận được tôn thượng khoan dung với mình như thế nào. Việc trách cứ thẳng thừng như thế dạo gần đây rất ít xuất hiện. Hắn chợt cảm thấy có chút tổn thương.
“Tôn thượng, thuộc hạ…” Quỳ Mão vừa định giải thích theo thói quen thì Kỳ Thí Phi ngắt lời.
“Sau khi lên tới Quy Nguyên, với tốc độ tu luyện của ngươi cũng phải ba, năm năm nữa mới có thể đạt Ngưng Hồn.” Kỳ Thí Phi nhìn chăm chú vào Quỳ Mão, “Hiện tình huống ở Tây Tứ Châu vô cùng phức tạp, rất có thể sẽ phát sinh biến động lớn. Ngươi cũng từng nói, vài năm sau, giữa ma tu và đạo tu sẽ nổ ra đại chiến. Thời gian không đợi ai, tu vi mới chừng ấy, ngươi tự bảo vệ mình còn khó.”
Quỳ Mão thoát khỏi trạng thái ‘trái tim tan nát’. Hắn đứng ngay ngắn, dùng ánh mắt đầy vẻ nghiêm trọng nhìn Kỳ Thí Phi.
Đúng thế, sao hắn lại quên mất trận chiến của mấy năm sau chứ?
Tôn thượng nói đúng, tốc độ tu luyện của mình quá chậm!
Ý nghĩ này của người thanh niên mà bị các tu sĩ khác biết được, chắc họ sẽ lao tới bóp chết hắn mất thôi.
Mất có ba, sáu năm mà thăng từ Thuế Phàm lên Ngưng Hồn, có ngồi pháp bảo phi hành cao cấp nhất thì cũng chẳng lao nhanh được thế!
Quỳ Mão bị Kỳ Thí Phi tẩy não thành công. Hắn cảm nhận được một tương lai đầy rẫy các nguy cơ, bèn trầm giọng hỏi: “Tôn thượng nói phải, vậy thuộc hạ nên làm gì?”
Quỳ Mão bắt đầu nghiêm túc suy tính xem làm thế nào để nhanh chóng tăng tu vi.
Hiện giờ, thứ hắn thiếu là chân nguyên. Trước ở Ngự Linh Tông, có linh mạch, Quỳ Mão có thể hấp thu linh khí tùy thích, nhưng linh khí ở nơi hai người đang tạm nghỉ chân đây thì sao sánh được với linh mạch đó.
Dùng linh đan, linh thạch cũng có thể, nhưng thế thì quá xa xỉ.
Quỳ Mão nghèo lắm, chẳng có nhiều tài sản, không có đủ linh đan, linh thạch để hắn tu luyện từ Thủ Nhất lên Ngưng Hồn.
Số phân lệ của Bạch Dương Phàm mà tôn thượng vừa cho cũng chỉ như muối bỏ bể mà thôi.
Thực ra thì trước đó, Kỳ Thí Phi cũng từng đưa hắn một khoản kếch sù, nhưng hắn không cho rằng đấy là của riêng, chỉ tự coi mình là túi tiền di động của tôn thượng.
Một cách khác là dùng bảo vật của trời đất, giống như khối linh tủy Quỳ Mão từng ăn khi được Kỳ Thí Phi dắt tới mê cung Hải Thận.
Linh tủy lớn chừng ngón tay ấy phải ngưng kết mấy trăm năm mới có. Khoảng cách thời gian từ lúc hai người tới Hải Thận cho tới giờ chưa được bao lâu, số linh tủy mới có chẳng đáng mà dùng.
Vốn bảo vật là thứ có thể ngộ, chẳng thể cầu. Phương án này đành phải loại.
Như vậy, chỉ còn cách cuối cùng là dùng lô đỉnh.
Quỳ Mão liếm môi.Hắn bắt đầu tìm được phương hướng rồi.
Trải qua hơn vạn năm phát triển, chúng ma tu đã có sự nghiên cứu và phân loại tỉ mỉ trong vấn đề lô đỉnh.
Hồi đầu, ma tu thấy ai liền bắt ai, ăn quàng nuốt bừa, hút sạch chân nguyên của lô đỉnh, dùng xong thì giết.
Thời đó, những ma tu Kiếp Lược chỉ lo ra tay không đủ nhanh, làm gì còn thời gian sàng lọc xem con mồi có thuộc tính hợp với mình không.
Bọn chúng không biết rằng, việc chân nguyên không thuần khiết sẽ ảnh hưởng đến quá trình tu luyện. Càng ỷ vào phương pháp cướp chân nguyên, càng khó tu luyện về sau.
Không ít ma tu Kiếp Lược đã phải trả giá đắt cho việc này, số phận của chúng đa phần là chết thảm do tẩu hỏa nhập ma.
Sau khi đạo tu rời khỏi Đông Độ Châu, trả qua hơn ngàn năm phát triển, chúng ma tu dần tìm ra con đường đúng, biết là phải tìm lô đỉnh phù hợp với mình.
Quy tắc ấy giúp tình hình ở Đông Độ Châu dần bình ổn trở lại, không còn sự bắt giết cấu xé vô lối nữa. Từ đây, nơi này dần hưng thịnh.
Trải qua vạn năm nữa, do không tiết chế được giết chóc, hậu quả của việc người ta săn người mình ấy là nhân tài ngày càng hiếm hoi, không có người kế thừa, chúng ma tu thiếu chút là tự diệt chủng.
Bấy giờ, tông chủ của các môn phái mới không thể không lập ước định với nhau về việc quản chế các đệ tử, khiến họ không được giết chóc vô lối. Nhờ vậy ngăn được nguy cơ này.
Lượng lô đỉnh cạn kiệt, ma tu đành băng qua thâm uyên, chạy sang Tây Tứ Châu để bắt người. Giờ, chúng trân trọng lô đỉnh lắm, không giết bừa bãi, không dùng một lần, mà chuyển sang sử dụng nhiều lần.
Lại qua vạn năm, Đông Độ Châu khôi phục nguyên khí.
Tu sĩ nhiều lên, lô đỉnh trở thành nhu cầu được thèm khát, đâu đâu cũng có cảnh ma tu cùng thuộc tính đánh nhau để giành lô đỉnh. Nếu đôi bên ngang tay, họ sẽ vừa uy hiếp, vừa dụ dỗ lô đỉnh để bắt người này chọn một trong hai, để tránh lưỡng bại câu thương.
Thời kỳ ấy, phương thức Kiếp Lược vừa có giật cướp, vừa có lừa lọc, vừa có bắt cóc. Nói chung là thủ đoạn nào cũng có.
Tới vạn năm nay, tài nguyên của Tây Tứ Châu bắt đầu cạn kiệt khiến nhiều đạo tu không thể không tìm cách để giành giật tài nguyên. Mà lúc này, có một nhóm đạo tu nảy ra ý tưởng lạ: giao dịch với ma tu.
Dùng chân nguyên của mình để đổi lấy tài nguyên và sự che chở, dựa vào việc làm lô đỉnh để tích góp tài nguyên tu hành. Đương nhiên, hành vi bán thân này chẳng vẻ vang gì nên nhóm đạo tu này chỉ làm giấu làm đút. Khu vực của tán tu như quần đảo Thư Liên hưng thịnh lên chính nhờ loại giao dịch vẫn bị đạo tu gọi là ‘sa đọa’, ‘dơ bẩn’ đó.
Dạng thức mà ma tu và lô đỉnh hợp tác với nhau có những đặc điểm khác với Kiếp Lược truyền thống, nó có một cái tên mới là Thải Bổ.
Chúng ma tu sẽ không hút cạn chân nguyên của tên đạo tu giao dịch với mình, mà sẽ giữ lại một lượng vừa đủ để tu sĩ đạo tu không bị rớt tu vi. Khi giao kèo chấm dứt, đạo tu sẽ được trả thù lao, họ được phép cầm số thù lao này rời đi.
Hiện tại, Quỳ Mão muốn kiếm một lô đỉnh để đẩy nhanh tốc độ tu luyện của mình.
Thuộc tính của Quỳ Mão thuộc hàng trung thượng, thiên hướng mộc, có dính chút thủy và thổ; nhưng tổng thể thì thuộc tính mộc chiếm tỉ trọng lớn nhất.
Vậy nên, hắn cần tìm một lô đỉnh có thuộc tính mộc, hoặc có thuộc tính mộc chiếm thành phần chủ yếu.
Tuy nhiên, thuộc tính của mỗi người không giống nhau, dù ít dù nhiều thì cũng bị pha tạp bởi một số thuộc tính khác. Nếu lô đỉnh có thuộc tính chủ là mộc, thuộc tính phó là thủy và thổ thì tốt, nhưng nếu thuộc tính phó là hỏa, là kim thì khi vào đan điên của Quỳ Mão, chúng sẽ đảo lộn sự tinh khiết của chân nguyên.
Nhưng hiện giờ Quỳ Mão không có thời gian để đắn đo nhiều như thế, để có thể mau chóng thăng tới Ngưng Hồn, hắn buộc phải làm vậy.
Quỳ Mão ngẩng đầy lên, vẻ mặt kiên định, hiển nhiên là đã quyết tâm.
Dù sao thì thể chất nay cũng nhờ may mắn mới có được, cùng lắm thì sau này hắn sẽ dùng nhiều thời gian hơn chút để tinh luyện chân nguyên.
Ánh nhìn kiên định của Quỳ Mão đụng vào ánh mắt của Kỳ Thí Phi, ma tôn đại nhân khẽ cong khóe môi: “Có phải ngươi cũng đang nghĩ như ta không?” Y nhẹ nhàng hỏi.
Quỳ Mão đáp: “Hiện thuộc hạ cần lô đỉnh để đẩy nhanh tốc độ tu luyện.”
Ánh mắt Kỳ Thí Phi sáng lên, y bất giác ưỡn ngực: “Đúng thế, chỉ có cách đấy mới khiến ngươi mau chóng thăng lên Ngưng Hồn.”
Có cùng ý kiến với tôn thượng, Quỳ Mão cảm thấy phấn chấn gấp bội, hắn gật đầu nói: “Nếu vậy, để thuộc hạ đi tìm lô đỉnh.”
Quỳ Mão khom mình hành lễ, sau đó nâng chân lên, xoay mình định đi!
Kỳ Thí Phi ngơ ra, không kìm lòng được giơ tay ra định giữ lấy người thanh niên, kém chút thôi là đã túm vào rồi.
Đi đâu mà đi?! Còn lô đỉnh nào hoàn hảo hơn thuần linh thể như y hả?!!
Kỳ Thí Phi nổi giận, y quát một tiếng chát chúa: “Đứng lại!!”
Quỳ Mão giật mình sợ hãi, hắn sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng quay đầu lại: “Tôn… thượng?”
Ma tôn đại nhân giận tái mặt: “Ngươi định đi đâu?!”
Quỳ Mão không hiểu sao ngài ấy lại giận, xoay qua định quỳ xuống hành đại lễ; nhưng dưới ánh nhìn nguy hiểm của Kỳ Thí Phi, hắn đành ráng trụ vững cái đầu gối đang nhũn ra.
Quỳ Mão vừa lo vừa sợ, thoáng cong sống lưng, giọng vừa hoang mang vừa bất an, lại như là giải thích: “Thuộc hạ định tới tòa thành nào đó của người tu chân ở gần đây để tìm hiểu tin tức. Thuộc hạ nghĩ…lượng tu sĩ ở Nguyên thành rất đông, hẳn có thể tìm được người thích hợp.”
Còn nghĩ sẵn ra được sẽ đi đâu rồi cơ đấy. Kỳ Thí Phi bật cười giận dữ.
“Một ma tu mới Thủ Nhất, chạy tới thành bang do tu chân thế gia chiếm đóng, chẳng bõ giắt răng cho đám đạo tu đó!”
Với lối suy nghĩ của cái tên ngốc này, chắc chắn không nghĩ nổi tới chiêu lừa gạt hoặc dụ dỗ một đứa về, nhất định lại dùng cái trò dùng gậy đánh lén.
Nhưng hiện tại tu vi của hắn chỉ là tu sĩ tầng thấp, sao có thể an toàn thoát thân, chẳng khác nào tự đi tìm chết!
Quỳ Mão nghĩ nghĩ, nói: “Thuật ẩn núp của thuộc hạ không tệ, chắc sẽ không bị phát hiện.”
Thấy hắn vẫn cù lần chưa nghĩ ra, Kỳ Thí Phi nghẹn tới suýt hộc máu.
Ma tôn đại nhân chẳng quan tâm tới việc phải giữ mặt mũi gì nữa, y làm mặt hầm hừ, nói với điệu lạnh lùng: “Cần gì phải tìm đâu xa xôi, trước mắt ngươi chẳng phải đã có ngay người thích hợp đây sao?!”
Quỳ Mão hoang mang một chốc, sau đó nghiêm túc nghĩ: “Ý ngài là….trong thành Thiên Trì có tu sĩ?”
…. Kỳ Thí Phi giận tới bất lực luôn rồi.
Y đứng lên, cầm tay Quỳ Mão đặt vào đan điền của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nam Cảnh ma tôn ngay trước mặt đây còn chưa đủ cho ngươi thải bổ sao?!”Ngáo:
Tôn thượng giỏi lắm, phải chủ động thế chứ =))))