“Choang.” Xuân Hương vừa chạy đến tìm Thẩm Tích Họa liền nghe được câu nói cuối cùng của Thẩm Tích Họa, sợ tới mức đánh rơi bình hoa trong tay xuống đất.
Nghe được âm thanh vỡ đồ, nàng lập tức kích động ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ, “bán vào kỹ viện đi” năm chữ này luôn luôn khắc ở trong đầu nàng, trong lòng không ngừng suy nghĩ, lỡ như nàng không thành công làm cho Vương gia thu nàng, Thẩm Tích Họa có phải cũng sẽ đem bán nàng vào kỹ viện hay không? Nghĩ đến đó, nàng liền thấy rất sợ.
Nếu đến loại địa phương đó, cuộc đời của nàng coi như xong.
“Xuân Hương sao lại không cẩn thận như vậy?” Thẩm Tích Họa nghe được âm thanh, quay đầu liền nhìn thấy Xuân Hương đang run rẩy, biết được nàng ta khẳng định là nghe được câu nói cuối cùng của nàng.
Nàng ta cũng chưa nói cái gì cơ mà. “Vương phi, nô tì biết sai rồi.” Xuân Hương đang chuẩn bị quỳ xuống, trong nháy mắt, Thẩm Tích Họa đã đi tới trước mặt nàng, cau mày đỡ nàng, “Vỡ thì vỡ, em không thấy trên đất có mảnh vỡ hay sao? Nếu bị cắt trúng thì thế nào đây?”
“Vương phi, nô tì lần sau sẽ cẩn thận, tạ Vương phi quan tâm.” Nàng đem tâm tư của bản thân cất giấu đi, thứ nhất là sợ Thẩm Tích Họa thật sự sẽ đem nàng bán vào kỹ viện, thứ hai là Thẩm Tích Họa đối đãi nàng cũng không tệ, nàng không thể làm việc hèn hạ như thế, nghĩ đến điều này, nàng đã quyết định sau này chỉ muốn hầu hạ Vương phi cho tốt.
Nếu đặt vào là chủ tử khác, chỉ sợ việc xảy ra ở phòng Vương gia sáng nay nàng cũng đã bị đuổi đi, nếu làm vỡ bình hoa thì bị đánh vài gậy là chuyện rất bình thường, nhưng Vương phi lại quan tâm nàng như thế, làm cho nàng thật sự rất cảm động.
Trương Như Di đứng ở phía sau nhìn Thẩm Tích Họa, trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng có chút biến đổi. Nhưng chỉ là lướt qua, rất nhanh không cho ai phát hiện.
“Ừm, dọn dẹp mảnh vỡ cẩn thận đừng để bị thương, đợi lát nữa nói với Đông Mạt, giờ cơm trưa hai em cùng nhau đi đến phòng Vương gia, bổn vương phi đi trước.” Nàng nắm tay Xuân Hương, nàng sẽ cho nàng ta cơ hội, nếu không biết nắm bắt, nàng sẽ không khách khí.
“Cám ơn Vương phi.”
“Như Di, đi thôi.” Nàng đi đến bên cạnh Trương Như Di, cùng nhau bước đi. Khóe miệng treo nụ cười, Trương Như Di cho nàng cảm giác rất giống Hứa Ý Lam người cộng tác kiêm bạn thân của nàng ở hiện đại. “Hoàn nhi là nha hoàn của ngươi, chẳng lẽ ngươi sẽ không lo lắng sao?”
Trên đường đi nàng hỏi Trương Như Di.
“Không hề cảm tình.” Trương Như Di nói ra bốn chữ, trên mặt như trước vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, “Nàng ta là sau khi ta tới tới nơi này, Tô quản gia cho ta.”
“Tỳ nữ lúc trước của ngươi đâu?” Thẩm Tích Họa nhìn nàng hỏi, trong mắt Trương Như Di có chút đau thương, ngoài vẻ lạnh lùng bên ngoài đó là vẻ mặt thứ hai của nàng ta.
“Đã chết.” Nói liền hai chữ, chỉ trong tích tắc, vẻ mặt nàng liền biến trở về lạnh lùng như trước.
“Thực xin lỗi, đã nhắc đến chuyện thương tâm của ngươi.” Thẩm Tích Họa vẻ mặt có lỗi nói, nàng cũng không phải cố ý nhắc tới.
“Không sao.” Bởi vì Trường thọ viện ở ngay bên cạnh, cho nên các nàng rất nhanh liền đến nơi.
“Đi thôi, để bồi thường, ta tự mình xuống bếp.” Nàng cười nói. “Nhưng là phải dẫn ta đi phòng bếp, ta không biết nó nằm ở nơi nào.” Giờ phút này nàng không hề có dáng vẻ của một vương phi, nàng hoàn toàn đem Trương Như Di trở thành cô bạn thân Hứa Ý Lam của nàng ở thế kỷ hai mươi mốt.
Ý Lam cũng là như vậy, cả ngày cái mặt lạnh lùng, nhưng đối với nàng lại đặc biệt tốt. Từ nhỏ các nàng đã cùng nhau từ trong huấn luyện ma quỷ mà đi ra. Cảm tình cũng rất sâu đậm.
“Ngươi còn có thể xuống bếp?” Trương Như Di hoài nghi nhìn Thẩm Tích Họa, nàng ít giao tiếp nhưng không có nghĩa là nàng không hề biết chuyện gì.
Từ trong miệng Hoàn nhi nàng có thể biết, Thẩm Tích Thư này là hòn ngọc quý trên tay Thẩm gia đại lão gia, lại có danh hiệu đệ nhất tài nữ cùng đệ nhất mỹ nhân, một tiểu thư khuê các như thế lại có thể tự tay xuống bếp nấu cơm được hay sao?
“À, ta không phải Thẩm Tích Thư, mà là Thẩm Tích Họa muội muội của nàng ta.” Nàng cảm thấy Trương Như Di là người có thể tin được, liền xem nàng là Hứa Ý Lam, cho nên nói ra thân phận thật của mình.